Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
Quân Thanh Vũ đánh giá lão nhân trước mặt.
Tuy lão nhân này lôi thôi như là bò ra từ đám khất cái, nhưng khí thế từ trong ra ngoài kia dù thế nào cũng đều không che dấu được.
Lão nhân này không đơn giản.
Nhưng vậy thì sao? Không đại biểu nàng phải bái ông làm sư phụ.
“Không làm.”
Hai chữ vô cùng đơn giản, khiến lão nhân lại ngây ngẩn cả người lần nữa.
Ông đều nói như vậy nàng còn không đồng ý sao?
Ánh mắt của Lão nhân chợt lóe, nở nụ cười giảo hoạt như hồ ly: “Tiểu nha đầu, ở đây ta có không ít thứ tốt, tỷ như công pháp võ kỹ linh tinh, còn có một số phương pháp tăng lên thực lực nhanh nhất, còn có linh dược linh quả, muốn cái gì có cái đó, ngươi chỉ cần đồng ý với ta, mấy thứ này đều là của ngươi.”
Quân Thanh Vũ ngước mắt nhìn vẻ mặt chờ mong của lão nhân, nghĩ nghĩ, nói: “Lão nhân, chúng ta cũng đừng bái sư gì đó, không bằng làm một giao dịch công bằng, ta có hai sư phụ đều có ý nghĩa quan trọng với ta, trừ bọn họ ra, ta sẽ không bái bất kì ai làm sư phụ, như vậy đi, ta dạy cho ngươi luyện chế trận pháp, làm hồi báo, ngươi chỉ đạo ta tu luyện, hơn nữa vài thứ ngươi nói kia cũng đưa ta mấy thứ, tỷ như võ kỹ thượng phẩm và cực phẩm, mỗi loại một trăm quyển.”
Lão nhân kinh ngạc mở to hai mắt.
Mỗi loại một trăm quyển võ kỹ thượng phẩm và cực phẩm? Ta mẹ nó, nàng cho rằng mấy thứ kia là cái gì? Cải trắng tùy ý có thể thấy được sao? Còn mỗi loại một trăm quyển……
Lão nhân rất muốn phun một búng máu chết nàng.
“Tiểu nha đầu, ngươi cho rằng võ kỹ là cái gì?” Lão nhân trừng mắt nhìn nàng một cái, ai oán nói: “Võ kỹ cực phẩm căn bản là rất khó có được, võ kỹ thượng phẩm cũng không có khả năng có nhiều số lượng như vậy, mấy thứ này lại không phải là cải trắng nơi nào cũng đều nhìn thấy, còn mỗi loại một trăm quyển? Khẩu vị của ngươi có còn dám lớn một chút hay không?”
Ngay cả ông cũng chưa thấy qua trăm quyển võ kỹ thượng phẩm.
Gia tộc bình thường có thể có một quyển cũng đã xem như trân bảo mà thu hồi rồi, đương nhiên, ông có nhiều hơn một số thế lực kia chút, mười mấy quyển vẫn có thể lấy ra.
Về phần một trăm quyển kia…… Căn bản là suy nghĩ kỳ lạ.
Nằm mơ cũng đều không có được nhiều võ kỹ thượng phẩm như vậy.
“Nhưng nha đầu, ngươi nói cái kia ta lại đồng ý, chúng ta giao dịch công bằng, ngươi dạy ta luyện chế trận pháp, ta dạy ngươi vấn đề trên tu luyện.”
Nói đến đây, lão nhân nhịn không được hưng phấn.
Tuy đến cuối cùng nha đầu này vẫn không chịu bái ông làm sư, ít nhất đã nguyện ý chỉ đạo ông luyện chế trận pháp, với ông bây giờ mà nói không có gì quan trọng hơn luyện chế trận pháp……
Ông cũng không tin, ông thật sự không có một chút thiên phú Luyện Trận Sư nào.
Nhưng rất hiển nhiên, lão nhân thật sự không có thiên phú luyện trận gì……
Ngay cả Vô Đạo lão nhân ở trong Chu Tước Bảo Đỉnh cũng không nhịn được thở dài một tiếng.
Ông sống nhiều năm như vậy, còn chưa từng gặp qua người không có một chút thiên phú Luyện Trận Sư như lão nhân này, ngay cả địa tâm chi hỏa cơ bản nhất cũng đều không khống chế được, càng đừng nói là luyện chế thành công một trận pháp.
Không thể không nói, phương diện luyện trận của lão nhân thật sự không có tạo nghệ gì, với tu luyện lại rất tinh thông, ở thời gian ngắn ngủn đã khiến Quân Thanh Vũ tìm được mấy tật xấu trên tu luyện rồi.
Rốt cuộc trên vấn đề tu luyện, Vô Đạo lão nhân rất ít đi chỉ đạo nàng, nói là sư phụ, cũng chỉ là sư phụ dạy nàng luyện trận, theo Vô Đạo lão nhân, chỉ cần dẫn nàng nhập môn là đủ rồi, con đường tiếp theo do chính mình đi sờ soạng sẽ càng thêm vững chắc và thông thuận hơn.
Cho nên, ở phía trên tu luyện, Quân Thanh Vũ vẫn tồn tại một ít tật xấu ẩn nấp……
Ngay từ đầu, lão nhân là vì cuộc giao dịch này mới chỉ đạo Quân Thanh Vũ, nhưng dần dần ánh mắt ông đã xảy ra biến hóa, không thể tưởng tượng nhìn Quân Thanh Vũ.
Vẻ mặt kia còn khiếp sợ hơn gặp được một khủng long.
Thiên tài, gia hỏa này tuyệt đối là thiên tài trong thiên tài.
Mặc kệ là vấn đề gì, chỉ cần mình chỉ đạo một lần, nàng có thể lý giải rành mạch, còn có thể suy một ra ba, loại lực lý giải cường hãn này không phải thiên tài thì là cái gì?
Nếu nói lúc ban đầu lão nhân là vì giao dịch mới dạy dỗ nàng, bây giờ lại thiệt tình muốn dạy đệ tử này thật tốt, loại thiên tài này nếu mai một thật là quá đáng tiếc.
“Nha đầu, ngươi nhìn thấy tảng đá lớn kia không? Dùng toàn bộ lực lượng của ngươi đi công kích nó.”
Lão nhân chỉ vào một tảng đá màu đen cách đó không xa.
Tảng đá kia có người dọn nó đến đây từ rất lâu trước kia, trải qua gió táp mưa sa vẫn không có gì khác biệt với trước kia, càng chủ yếu chính là, cục đá này còn vô vùng cứng rắn, người bình thường ngay cả một cái góc đều không thể phá hủy.
Mà lúc này, tương đương với thí nghiệm lão nhân cho nàng,
Chỉ cần tiểu nha đầu này phá vỡ một góc nhỏ, thì sẽ thông qua cuộc thí nghiệm này.
Quân Thanh Vũ không có bất kì do dự gì, tụ tất cả khí thế toàn thân lên, đằng một tiếng có vô số ngọn lửa bắn ra, ngưng tụ thành một hỏa cầu ở không trung, như mặt trời nóng bỏng xông về phía cục đá.
Ầm!
Dư chấn cường đại khuếch tán ra, toàn bộ mặt đất đều chấn động vài cái.
Lão nhân ngẩng đầu nhìn lại, trái tim đột nhiên ngừng đập……
Vô số bột phấn màu đen tung bay ở không trung, phía trên đỉnh núi, một hố to thật sâu ở nơi đó, vừa rồi còn là tảng đá to màu đen ở trong hố này đã biến mất.
Lão nhân xoạt một cái đã xông về phía hố to kia, cả người đều ngây dại, nửa ngày, ông thình thịch một tiếng quỳ trên mặt đất, nắm lấy những bột phấn màu đen đó khóc rống lên. Vẻ mặt kia còn thê thảm hơn phụ mẫu đã chết, vừa khóc vừa lau nước mắt: “Đây là Hắc Minh Thạch ta hao tổn tâm cơ mới đạt được, vốn dĩ muốn tìm một đại sư luyện khí có thể giúp ta chế tạo vũ khí, ai ngờ lại bị hủy, Hắc Minh Thạch, sao ngươi lại nhẫn tâm bỏ ta đi như vậy, ngươi chết thật thảm mà.”
Nhìn thấy vẻ mặt kai của lão nhân, Quân Thanh Vũ mới biết được mình như gây họa không nhỏ.
Nhưng vừa rồi không phải lão nhân này bảo mình công kích tảng đá này sao?
“Cái kia……” Quân Thanh Vũ yếu ớt nhìn lão nhân, nói: “Là ngươi bảo ta công kích nó, cho nên chuyện này không có quan hệ với ta.”
Không sai, thật sự là lão nhân bảo công kích.
Nhưng lão nhân cho rằng nàng chỉ có thể đánh vỡ một góc mà thôi, ai biết trực tiếp huỷ hoại tâm can của ông. Ông đây có tính là tự đập đá vào chân mình không?
Lão nhân cũng không để ý đến Quân Thanh Vũ, chôn bột phấn Hắc Minh Thạch vào trong đất, làm thành bộ dáng đồi núi nhỏ, hơn nữa còn lập một bảng hiệu……
Gió đêm thổi qua, Quân Thanh Vũ xoa cánh tay, đột nhiên cảm giác có chút âm trầm.
Lão nhân lau nước mắt, từ trên mặt đất đứng lên, ánh mắt ai oán nhìn Quân Thanh Vũ, thật giống như Quân Thanh Vũ giết nhi nữ của ông vậy……
“Là ngươi bảo ta làm như vậy.” Quân Thanh Vũ lui về phía sau hai bước, yếu ớt nói. Rõ ràng không phải lỗi của nàng, nhưng nhìn thấy biểu tình ai oán của lão phu kia, dù thế nào cũng không thể nói đúng lý hợp tình.
Lão nhân hừ một tiếng, trong ánh mắt tràn đầy ai oán, trời biết bây giờ trong lòng ông muốn bóp chết tai họa này cỡ nào.
Nhưng ai bảo tai họa này là đệ tử thiên tài ông nhìn trúng.
Dù thế nào cũng không thật sự đi bóp chết nàng.
Quân Thanh Vũ không biết vì sao khi nhìn thấy biểu tình như oán phụ của lão nhân này, lại cảm giác có chút chột dạ, như làm chuyện xấu tội ác tày trời.
“Lần này lão nhân ta không so đo với ngươi.” Tim của lão nhân như đang nhỏ máu, nhưng không có biện pháp, ông lấy cái gì thử năng lực nàng mà chẳng được? Cố tình dùng Hắc Minh Thạch yêu quý, đây căn bản là đang tự làm tự chịu.
“Nhưng ngươi cần ở trong hai tháng giúp ta trở thành một Luyện Trận Sư nhị cấp.”
“Không cần hai tháng, một tháng rưỡi là đủ rồi.” Quân Thanh Vũ khẽ thở phào trong lòng, chỉ cần lão nhân này không có vẻ mặt oán phụ kia nhìn nàng, đừng nói chỉ là Luyện Trận Sư nhị cấp, chỉ sợ tam cấp cũng được.
Lúc này lão nhân mới cảm giác trong lòng dễ chịu không ít, ánh mắt ông vừa chuyển, hỏi: “Nha đầu, bây giờ cấp bậc Luyện Trận Sư của ngươi là ở tình trạng gì?”
“A? Luyện Trận Sư tứ cấp……”Quân Thanh Vũ nói không chút để ý, lại khiến lão nhân đột nhiên mở to hai mắt.
Luyện Trận Sư tứ cấp? Mười sáu tuổi Luyện Trận Sư tứ cấp? Đây con mẹ nó căn bản là một biến thái, huống chi biến thái này lại là võ giả Hậu Thiên thất cấp.
Ta mẹ nó!
Lão nhân ở trong lòng hung tợn mắng hai chữ, bộ dáng như chịu đả kích, tiểu nha đầu này mười sáu tuổi đã đạt đến Luyện Trận Sư tứ cấp, chính mình đều hơn một trăm tuổi, mới là Luyện Trận Sư nhất cấp……
Đây căn bản là không thể so sánh.
Từ khi nào Lưu Nguyệt Môn tuyển một đệ tử thiên tài như vậy?
Cho đến khi thiếu nữ rời đi, lão nhân còn không từ trong kinh hách này ra.
……
Trong nơi giao dịch náo nhiệt, Tiêu Ngọc liếc mắt một cái đã thấy được Quân Thanh Vũ từ ngoài cửa đi vào, ánh mắt lập tức sáng ngời: “Quân cô nương, ngươi đã đến rồi? Lần trước ngươi đặt Tử Quả ở nơi này đã được một đệ tử mua đi rồi, còn có đệ tử hỏi khi nào sẽ lại lấy Tử Quả giao dịch lần nữa?”
Nghĩ đến một màn ngày đó, lòng Tiêu Ngọc đều chấn động.
Nàng công tác ở nơi giao dịch nhiều năm như vậy, vẫn là lần đầu tiên có vật phẩm được một số người tranh đoạt, hơn nữa bởi vì tác dụng của Tử Quả, cho nên tranh đoạt Tử Quả đều là một số những thiên tài kiềm giữ linh thú.
Bối cảnh của những thiên tài đó đều tương đối hùng hậu, bằng không sao có thể có loại đồ vật Khế Thú Trận này? Vì không đắc tội với những thiên tài tâm cao khí ngạo đó, nàng chỉ có thể bảo đảm với bọn họ, sẽ lại tranh thủ giao dịch Tử Quả.
“Lần này ta đến chính là vì chuyện Tử Quả.” Ánh mắt Quân Thanh Vũ đảo qua khuôn mặt kích động của Tiêu Ngọc, thanh lãnh nói: “Ngươi bảo người cần Tử Quả đến phòng tu luyện thứ một trăm ba mươi tìm ta.”
Nói xong, Quân Thanh Vũ không nhiều lời, xoay người đi ra khỏi nơi giao dịch.
Hoa Lạc Y nói không sai, muốn ở Lưu Nguyệt Môn sinh tồn, thành lập thế lực cũng là thủ đoạn bảo vệ mình……
Tiêu Ngọc sửng sốt một chút, nhìn bóng dáng Quân Thanh Vũ rời đi ngơ ngẩn xuất thần.
Sau khi rời khỏi nơi giao dịch, Quân Thanh Vũ lại đi võ đường lần nữa, lại không có chú ý tới, ngay ở lúc nàng mới vừa bước vào võ đường, người phụ trách võ đường Chương Lâm đã phái người đi thông báo cho Ba Lâm.
“Mau xem, Ba Lâm đến.”
Lúc Quân Thanh Vũ đang hỏi đề bản thời gian trước lưu luyến, ngoài cửa truyền đến một trận oanh động.
Nàng nhịn không được quay đầu nhìn lại, ngay lập tức, nam nhân anh tuấn khoác đại giáp da hổ, đường cong cơ ngực duyên dáng đi nhanh về phía nàng, khuôn mặt có làn da màu đồng cổ kia nở một nụ cười.
Ở dưới cái nhìn của mọi người, nam nhân đi đến trước mặt Quân Thanh Vũ, mày kiếm nhíu lại, hỏi: “Sư muội họ Quân?”
“Đúng thì như thế nào? Không phải thì như thế nào?” Thiếu nữ thanh lãnh nhìn hắn một cái, biểu tình trên mặt rõ ràng mang theo lạnh nhạt tránh người ở ngoài.
“Nếu ngươi chính là người giải đáp vấn đề của ta lần đó, ta có mấy vấn đề muốn thỉnh giáo ngươi.” Nam nhân cũng không ngại thái độ của nàng, càng có rất nhiều tò mò với thiếu nữ này.
“Xin lỗi, ta không có hứng thú gì, ngươi có vấn đề có thể đi thỉnh giáo người khác, ta không có hứng thú dạy ngươi.”
Quân Thanh Vũ cũng không nhìn nam nhân này một cái, xoay người rời khỏi nơi này.
Ba Lâm nhìn bóng dáng thiếu nữ biến mất ở dưới nắng sớm, ngón tay khẽ vuốt cằm, hứng thú nồng đậm nói: “Nữ nhân thú vị……”
Nói xong lời này, hắn quay đầu nhìn về phía địa phương Quân Thanh Vũ đứng vừa rồi, vừa thấy bất giác ngây ngẩn cả người……
Vấn đề vốn còn khiến người bực bội, lại có một giải thích thông hiểu, rất là kỹ càng tỉ mỉ viết trên giấy, nếu lung tung rối loạn mà nói, có lẽ Ba Lâm còn sẽ cho rằng nữ nhân kia vì kiếm lấy chân Linh Thạch mà viết loạn một hồi, nhưng những giải thích đó trật tự rõ ràng, thể hồ quán đỉnh (ví với tinh hoa phật pháp tối cao) như thể, khiến người ta nhìn một cái đã sáng tỏ.
Thuật luyện trận lại còn có diệu dụng như vậy……
Ba Lâm kích động, hắn quay đầu nhìn Chương Lâm bên cạnh, hỏi: “Chương Lâm, mấy vấn đề này là vị sư muội vừa rồi kia trả lời sao?”
“Ba Lâm đại nhân, lần này ta thấy rất rõ ràng, thật sự là vị cô nương kia trả lời mấy vấn đề này.” Chương Lâm cung kính trả lời nói.
“Vậy thì tốt, Chương Lâm, nhưng tờ giấy này ta cầm đi trước.”
Xé vấn đề gốc trên giấy xuống, bàn tay Ba Lâm kích động đều run rẩy, trong lòng hắn đột nhiên hạ một quyết tâm, cho dù như thế nào hắn đều phải đi thỉnh giáo vấn đề với vị sư muội kia.
Vốn dĩ mình cần phải ba bốn tháng mới đột phá tứ cấp, nhưng có nàng chỉ đạo, Ba Lâm tin tưởng, muộn nhất một tháng nửa, không, một tháng là có thể trở thành Luyện Trận Sư tứ cấp.
Chương Lâm nhìn bóng dáng vội vàng rời đi của Ba Lâm, cũng sững sờ ở tại chỗ.
Có thể khiến Ba Lâm đại nhân kích động như vậy, nữ tử trẻ tuổi kia ở phương diện luyện trận chẳng lẽ tạo nghệ còn hơn Ba Lâm đại nhân? Đây…… Sao có thể?
Chương Lâm căn bản là không thể tin được điểm này, vậy cũng quá không thể tưởng tượng……
“A, Tiêu Ngọc nói địa phương hẳn là nơi này.”
Ngoài phòng tu luyện một trăm ba mươi, nghênh đón một đám nam nữ thanh niên, không gì đáng trách, những nam nữ đó đều mặt đầy cao ngạo, khinh thường đánh giá cái sân này không chớp mắt.
Nhưng sau khi bước vào trong viện, có một số người sắc mặt đã xảy ra biến hóa.
Cũng không kì quái, đơn giản là chân khí trong viện quá nồng đậm, ngay cả phủ đệ của bọn họ cũng đều không có loại chân khí nồng đậm này? Đây thật sự là thứ một trăm ba mươi sao?
Mọi người đang ở đây tò mò, năm nam nhân từ bên trong đi ra.
Năm nam nhân này mặc y phục một màu, mặt không biểu cảm nhìn những vị khách đó, ánh mắt bọn họ đều rất trống rỗng, như không có tiêu cự, nhưng mà, khí thế kia dù thế nào cũng không đổi được.
Càng khiến cho người ta nghi ngờ chính là, bọn họ nhìn không thấu thực lực của năm người này.
Mọi người nhìn nhau một cái, dần thu vẻ coi khinh trên mặt lại.
“Chúng ta đến gặp chủ nhân phòng tu luyện này.”
Nói lời này chính là một nam nhân thanh niên tướng mạo bình thường, hắn ngẩng đầu nhìn về phía năm con rối ngăn trở đường đi, lạnh nhạt mở miệng nói.
Khôi lạnh lùng đảo qua nam nhân thanh niên, giọng nói khàn khàn như máy móc.
“Chủ nhân ở phòng trong chờ các ngươi, đi theo chúng ta.”
sau khi dứt lời, năm con rối xoay người đi vào trong phòng.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, nâng chân đi theo……
Vốn dĩ bọn họ còn ôm lòng khinh thị, cho rằng cho dù thiếu nữ này có thể lấy ra Tử Quả, nhưng cũng là may mắn mới có được thứ này, một thiếu nữ trẻ tuổi xếp hạng thứ một trăm ba mươi, thì có bản lĩnh gì?
Nhưng từ khi nhìn thấy năm con rối này nghiêm túc, bọn họ đã phát hiện thiếu nữ này cũng không đơn giản.
Có thể để nhân vật như vậy nguyện trung thành với mình, nếu nàng không có gia tộc thế to quyền lớn, chính là bản thân có được ưu thế rất lớn, cho nên trong lúc nhất thời tất cả mọi người thu khinh miệt trên mặt lại.
Trong sảnh, thiếu nữ ngồi ngay ngắn ở trên đầu, ánh mặt trời chiếu lên khuôn mặt mang theo cười nhạt của nàng, mọi người mới biết được khuynh quốc khuynh thành, phong hoa tuyệt đại như thế nào.
Nàng chỉ là một nhăn mày một nụ cười, một động tác, đều lộ ra khuynh thế phong hoa kia.
Rất khó tin tưởng, lúc trước chính là thiếu nữ này đánh bại Kiều Nho, hơn nữa nháy mắt hạ gục Trương Giai đến cửa khiêu khích.
“Ngươi chính là người lấy Tử Quả đi giao dịch?” Nam tử thanh niên ngẩng đầu nhìn Quân Thanh Vũ, không thể không nói, thiếu nữ này lớn lên rất đẹp, nhưng ở đây là môn phái cá lớn nuốt cá bé, dù có xinh đẹp cũng chưa đủ.
“Đúng.” Thiếu nữ khẽ cong khóe môi lên, ánh mắt thanh lãnh hạ xuống.
“Không biết ngươi muốn gặp chúng ta là vì cái gì?” Nam tử thanh niên hỏi ra nghi hoặc của mọi người.
Quân Thanh Vũ cũng không sốt ruột, khóe môi nàng khẽ cong, nhợt nhạt nhấm nháp một ngụm nước trà, mới không nhanh không chậm nói: “Không phải các ngươi muốn Tử Quả sao? Rất đơn giản, ta muốn tổ kiến một đoàn đội, các ngươi gia nhập đoàn đội này, ta sẽ cho các ngươi Tử Quả.”
Vừa nghe lời này, mọi người đều sửng sốt một chút.
Bọn họ thật sự cần Tử Quả, nhưng cũng không phải bán tự do cho thiếu nữ này.
Huống chi, bọn họ căn bản là không biết thực lực thật sự của nàng, sao có thể đi nguyện trung thành với nàng?
“Tiểu sư muội, ngươi cho rằng chúng ta sẽ đồng ý?” Nam nhân thanh niên cười lạnh một tiếng: “Ngươi muốn chúng ta nguyện trung thành với ngươi cũng không phải không có khả năng, lấy ra thực lực của ngươi, có thực lực khiến ta thần phục, ta sẽ đồng ý gia nhập với ngươi.”
Những người khác chưa nói cái gì, nhưng từ vẻ mặt kia là có thể nhìn ra ngạo khí trong lòng bọn họ.
Không có đủ thực lực còn muốn bọn họ nguyện trung thành? Đó là đang nằm mơ!
Ngay lập tức, tất cả mọi người thả linh thú ra, vô số linh thú như hổ rình mồi nhìn chằm chằm Quân Thanh Vũ, như đang vì chủ nhân mình phô trương thanh thế.
Quân Thanh Vũ không nói gì, chỉ lạnh nhạt nhìn chúng nó một cái, khóe môi cong lên độ cong nhàn nhạt. Mà chính là một cái liếc mắt này, khiến linh thú còn vô cùng hung mãnh vừa rồi run rẩy.
“Viêm?” Nam nhân thanh niên sửng sốt một chút, khó hiểu nhìn liệt Viêm Xích Điêu bên cạnh, nhíu mày hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Liệt Viêm Xích Điêu lắc đầu, sợ hãi nhìn thiếu nữ đang cười nhạt kia, ngay cả nó cũng không biết vì sao, trên người thiếu nữ kia có một hơi thở khiến người ta sợ hãi.
Thật giống như, tay nàng nắm một linh thú rất cường đại……
Nguyên nhân chính là vì linh thú kia, chúng nó mới có thể cảm thấy kinh sợ.
Nếu chỉ là một linh thú run rẩy vậy còn dễ nói, nhưng tất cả linh thú đều sợ hãi không dám tiến lên, khiến mọi người vốn đang muốn uy hiếp nàng một phen đều hoàn toàn choáng váng.
“Các ngươi suy nghĩ xong chưa?” Quân Thanh Vũ chống đầu, khóe môi khẽ cong, ánh mắt lạnh nhạt nhìn mọi người: “Là lựa chọn gia nhập hay là rời đi? Hoặc là nói……”
Thiếu nữ híp hai mắt lại, khóe môi tươi cười mang theo một tia nguy hiểm.
“Ở lại, các ngươi chẳng những có thể được đến một quả Tử Quả, còn có thể ở trong phòng này tu luyện.”
Mọi người hô hấp căng thẳng.
Từ khi bước vào phòng tu luyện này, bọn họ đã cảm giác được cho dù là không cần tu luyện, chân khí kia cũng sẽ từ lỗ chân lông chảy xuôi vào trong cơ thể của bọn họ, nếu có thể tu luyện ở chỗ này, không biết có thể tiết kiệm được bao nhiêu thời gian.
“Ta tên là Lý Lộ.” Nam nhân thanh niên tiến lên hai bước, ánh mắt dừng ở trên người Quân Thanh Vũ: “Để chúng ta gia nhập cũng có thể, nếu ngươi có thể lấy ra thực lực khiến chúng ta thần phục, ta sẽ gia nhập các ngươi.”
“Có thể.”
Quân Thanh Vũ khẽ nhếch khóe môi, nhàn nhạt nói: “Ngươi là một mình lên, hay là các ngươi đều cùng lên?”
“Một mình ta là đủ rồi.” Lý Lộ nhìn Quân Thanh Vũ, ngẩng đầu lên, nói: “Ta biết ngươi đánh bại Kiều Nho, cũng một giây dánh bại Trương Giai, nhưng tuy thực lực của chúng ta bằng Kiều Nho đều là Hậu Thiên cửu cấp, nhưng xếp hạng đều hơn hắn, ngươi chiến đấu với Kiều Nho đều tốn thời gian cố sức như vậy, sao có thể lập tức đánh bại nhiều người chúng ta như vậy? Cho nên một mình ta là đủ rồi.”
Quân Thanh Vũ từ trên chỗ ngồi đứng lên.
Gió mát thổi qua, bạch y kia ở trong gió khẽ bay.
Ánh mắt thanh lãnh kia của nàng nhìn mọi người trước mặt, giọng nói rõ ràng là thanh lạnh nhạt mạc như vậy, lại cố tình khiến cho người ta cảm giác một loại khí phách ngạo nghễ.
“Không cần, các ngươi vẫn là cùng lên đi, ta không muốn phí thời gian thuyết phục một đám các ngươi như vậy.”
Cuồng vọng!
Quá con mẹ nó cuồng vọng tự đại!
Mọi người đều cả kinh mở to hai mắt, kinh ngạc nhìn khuôn mặt thanh lệ tuyệt mỹ của thiếu nữ.
Bọn họ không nghe lầm chứ? Nữ nhân này lại để cho bọn họ cùng nhau lên? Ngay cả một kiều nho nàng đều chiến đấu đến mình đầy thương tích, còn muốn lập tức đối mặt với nhiều người bọn họ như vậy?
Không biết nên nói nàng không hiểu, hay là quá có tự tin với mình.
“Sao? Chẳng lẽ các ngươi không có dũng khí?” Ánh mắt của Quân Thanh Vũ vẫn nhìn những khuôn mặt ngạc nhiên đó, châm chọc cong khóe môi lên.
“Ai bảo chúng ta không có dũng khí?”
Giữa mọi người, một nam nhân thoạt nhìn tương đối tuổi trẻ đỏ bừng mặt, thân là nam tử hán, ghét nhất người khác nói bọn họ nhát gan sợ phiền phức.
“Là ngươi bảo chúng ta cùng lên, cuối cùng đừng trách chúng ta nhiều người như vậy bắt nạt một tiểu cô nương ngươi.”
Hắn hung tợn nhìn Quân Thanh Vũ, nghiến răng nghiến lợi nói.
Những người khác cũng bị lời nói của nàng tức đến không nhẹ, một đám đều muốn cùng nhau dạy dỗ tiểu nha đầu không biết trời cao đất dày này.
Nàng cho rằng nàng là ai? Còn có thể nói ra lời cuồng vọng tự đại như vậy?
Có biết chữ chết là viết như thế nào hay không?
Quân Thanh Vũ giơ tay nắm Hồng Liên Kiếm trong tay, bước về phía mọi người, nagy lúc này, đột nhiên, khí thế trên người nàng tăng lên, lập tức từ Hậu Thiên thất cấp đến Hậu Thiên bát cấp.
Cửu Thiên Biến!
Công pháp tạm thời tăng lên thực lực này đã lâu rồi nàng không sử dụng……
“Linh Hồn Công Kích!”
“Hồng Liên Bạo Viêm Kiếm!”
Trong khoảnh khắc, một ngoại lực hung hăng xông vào trong đầu mọi người, bọn họ đau đớn nhịn không được kêu lên, đúng lúc này, một ngọn lửa từ phía trước thổi quét đến, bọn họ còn chưa từ trong tình trạng công kích linh hồn đi ra, đã bị ngọn lửa đẩy ra ngoài cửa, phịch một tiếng ngã ở trong sân.
Bọn người Lý Lộ ngây ngẩn cả người, đau đớn trên người đều như không có cảm nhận được, khiếp sợ nhìn thiếu nữ đứng ở trong gió, thậm chí phản ứng nên có cũng đều quên.
Bọn họ vốn tưởng rằng, với thực lực của thiếu nữ này, nhất định là bị bọn họ có thể chà đạp, ai biết bọn họ còn chưa kịp ra tay đã biến thành tình huống này.
Một giây bại!
Lại một giây bại!
Rốt cuộc thiếu nữ Này là thần thánh phương nào?
Cho đến giờ phút này, mọi người mới biết được, khi nàng và Kiều Nho chiến đấu căn bản là không lấy ra toàn bộ thực lực, nếu không Kiều Nho cũng không thay đổi được vận mệnh bị nàng một giây đánh bại.
“Lý Lộ ta đã đánh cuộc thì phải chịu thua, từ nay sẽ nghe theo mệnh.”
Lý lộ từ trên mặt đất đứng lên, nghĩ đến một màn vừa rồi đã cảm thấy chấn động.
Thiếu nữ này tuổi còn trẻ mà có được loại lực lượng này, nếu đi theo nàng, có lẽ tiền đồ vô lượng……
Quân Thanh Vũ nhìn mọi người rõ ràng bị thuyết phục, bàn tay duỗi ra có mấy trái cây nắm ở lòng bàn tay nàng, giọng không nóng không lạnh nói: “Từ nay về sau, đoàn đội chúng ta gọi là tiểu đội Phong Vân, mà trong tay ta chính là Tử Quả, người gia nhập đoàn đội ta mỗi người đều sẽ được một Tử Quả để linh thú thăng cấp, nhưng đây có đại giới, Tử Quả này là ta ra giá mua đứt sự trung thành của các ngươi, nếu để ta biết có ai có lòng phản bội, hậu quả không cần ta nói các ngươi cũng biết!”
Trong mắt thiếu nữ toát ra một tía sáng sắc bén, áp bách nhàn nhạt từ trên người phát ra.
Mọi người đều rùng mình, nâng mắt nhìn về phía bóng dáng lóa mắt dưới ánh mặt trời kia.
Ngược lại với chủ nhân nhà mình, những linh thú đó nhìn thấy Quân Thanh Vũ lấy Tử Quả ra, hận không thể lập tức tiến lên một ngụm nuốt vào, chẳng qua nghĩ đến hơi thở trên người thiếu nữ khiến người ta kiêng kị, bọn nó chỉ có thể ngăn chặn xúc động trong lòng……
Sau núi phía trên.
Ầm một tiếng vang lớn, lão nhân lại từ trong khói thuốc súng kia đi ra lần nữa, vừa vỗ bụi đất trên người vừa nhìn phòng nhỏ bị nổ tung, khóc không ra nước mắt nói: “Xem ra lại phải để tiểu tử Cố Ngôn kia kiến tạo phòng ở một lần nữa.”
Đang nói, đã nhìn thấy một bóng dáng màu xanh lá từ chỗ không xa đi đến.
Nam nhân trung niên chính khí lẫm nhiên, cương trực công chính, rõ rang là một bộ dáng chính nhân quân tử, ông nhìn thấy nhà ở phía sau lão nhân bị phá hủy, sửng sốt một chút, cười khổ lắc đầu.
“Sư phụ, người lại nổ tung phòng ở sao?”
Lão nhân trừng mắt nhìn Cố Ngôn, tức giận nói: “Còn không phải tiểu tử con, giúp ta tạo ra nhà ở gì chứ ? Một chút đều không bền chắc, ta còn chưa làm gì đã sụp đổ.”
Còn không làm gì?
Người tạo thành chấn động lớn như vậy lại còn dám nói không làm gì?
Làm người có thể vô sỉ, nhưng vô sỉ đến loại trình độ này cũng là một cảnh giới.
“Sư phụ, lần này con đến đây là muốn nói chuyện về Lưu Nguyệt Môn với người.”
“Lưu Nguyệt Môn?” Lão nhân nhìn Cố Ngôn, hừ một tiếng: “Lưu Nguyệt Môn lại có chuyện gì?”
“Sư phụ người cũng biết, cả đời này con chỉ thu một đệ tử, nhưng, tuy thân phận của Hiên Nhi là thiếu chủ Lưu Nguyệt Môn, nhưng bối cảnh của hắn không đơn giản, những người đó quyết sẽ không để hắn tiếp nhận chức vụ Lưu Nguyệt Môn chúng ta, cho nên, đồ nhi muốn ở trong môn phái tuyển một người khác bồi dưỡng để về sau làm chưởng môn.”
Cố Ngôn bất đắc dĩ thở dài, ông rất vừa lòng đệ tử Hiên Nhi này, đáng tiếc với bối cảnh của hắn, là tuyệt đối không thể tiếp nhận chức vụ môn chủ Lưu Nguyệt Môn.
Ánh mắt của lão nhân lóe vài cái, không biết sao, trong đầu hiện ra khuôn mặt của Quân Thanh Vũ.
“Được, chuyện này sẽ do ta làm, con không cần quản nhiều.” Lão nhân nở nụ cười ha hả: “Đúng rồi, trước đó không lâu ta quen một tiểu gia hỏa, tiểu gia hỏa kia thật là không tồi, ta nghĩ thầm thu nàng làm truyền nhân y bát, đáng tiếc tiểu gia hỏa kia không muốn làm đệ tử của ta.”
Cố Ngôn ngây ngẩn cả người.
Truyền nhân y bát đại biểu cho cái gì? Đó là đệ tử sẽ kế thừa tất cả đồ vật của lão nhân.
Ngay cả chính mình cũng chỉ là đệ tử ký danh của lão nhân mà thôi, hai tên khác nhau đại biểu cho hai thân phận khác nhau, nếu tiểu gia hỏa kia trở thành truyền nhân y bát của lão nhân, cho dù mình nhìn thấy nàng cũng cần phải tất cung tất kính.
Hơn nữa lão nhân này là người nào?
Cường giả Thánh Cảnh!
Ở trên phiến đại lục này, cường giả Thánh Cảnh đủ để một tay che trời rồi, mà khắp đại lục Thánh Cảnh cũng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay. Nhưng một cường giả Thánh Cảnh muốn thu truyền nhân, còn bị từ chối?
Nếu bị những người khác biết, không phải sẽ bị sợ chết sao?
“Sư phụ, tiểu gia hỏa kia là ai?” Cố Ngôn nghi hoặc hỏi.
Có thể có dũng khí từ chối lão nhân, ông lại rất tò mò với tiểu gia hỏa kia……
“Cái này……” Lão nhân sửng sốt một chút, lúc này mới nhớ đến còn chưa hỏi tên của tiểu nha đầu kia: “Ta cũng không biết nàng là ai, nhưng là đệ tử của Lưu Nguyệt Môn ta là được rồi.”
Cố Ngôn cứng lại, đây không phải là vô nghĩa sao? Không phải đệ tử Lưu Nguyệt Môn sao có thể sẽ xuất hiện ở đây?
Nhưng rất rõ ràng, ngay cả lão nhân này cũng không biết đối phương tên là gì.
……
“Giang sư tỷ, chính là nơi này.”
Ngoài phòng tu luyện một trăm ba mươi, một thanh niên trường bào chỉ vào sân quay đầu nhìn về phía nữ tử thanh tú bên cạnh, lấy lòng nói: “Trước đó không lâu ta đi ngang qua nơi này, cảm nhận được chân khí của phòng tu luyện này quá nồng đậm, cảm thấy không bình thường, nên đến bẩm báo Giang sư tỷ.”
Giang Dung không nói gì, ngước mắt nhìn về phía sân có chân khí nồng đậm.
Nàng chỉ đứng ở bên ngoài đã cảm nhận được chân khí kia nồng đậm đến mức tận cùng, nếu có thể tu luyện ở trong sân này, chắc chắn làm ít công to.
Ánh mắt của Giang Dung chợt lóe, nói: “Tiểu Lâm, đi gọi chủ nhân của phòng tu luyện này ra cho ta.”
“Vâng, Giang sư tỷ.”
Tiểu Lâm cung kính gật đầu, quay đầu đi đến trước cửa, hắn ho khan hai tiếng, hắng giọng, rống lớn nói: “Chủ nhân phòng tu luyện này nghe cho ta, Giang Dung sư tỷ của chúng ta có việc muốn tìm ngươi, lập tức đi ra gặp nhau.”
Kẽo kẹt.
Vừa dứt lời, cửa vốn đóng chặt kia đã bị mở ra……
Đi ra chính là một thiếu nữ bạch y, dù là Giang Dung đã sớm gặp qua không ít mỹ nhân nhưng khi nhìn thấy nữ nhân này cũng âm thầm kinh ngạc cảm thán, đồng thời chính là lòng tràn đầy ghen ghét.
“Ngươi chính là chủ nhân của phòng tu luyện này?” Giang Dung nâng mắt nhìn về phía Quân Thanh Vũ, vẻ mặt chứa một vẻ coi khinh: “Ta là một Luyện Trận Sư nhị cấp, muốn trao đổi sân với ngươi, yên tâm đi, ta quyết sẽ không bạc đãi ngươi, chỉ cần ngươi đồng ý để lại cái sân này cho ta, ta sẽ đưa ngươi một Tụ Linh Trận cỡ trung, có Tụ Linh Trận cỡ trung kia, trong vòng mười năm ngươi sẽ tiến giai nhanh chóng.”
Nói đến đây, Giang Dung hơi dừng một chút: “Nếu ta không đoán sai, ngươi hẳn là một võ giả Hậu Thiên thất cấp, lấy tốc độ như vậy của ngươi, chỉ sợ hai năm đều khó có thể đột phá đến bát cấp, nếu có Tụ Linh Trận cỡ nhỏ, ta có thể đảm bảo ở trong một năm ngươi sẽ thành công tấn chức bát cấp.”
Nàng ta khẽ hất cằm lên, kiêu ngạo nhìn Quân Thanh Vũ.
Thân là Luyện Trận Sư nhị cấp nàng hoàn toàn có tư cách coi rẻ những người này.
Theo nàng, những người này căn bản không thoát khỏi được dụ hoặc trận pháp, chỉ cần mình ưng thuận hứa hẹn này, thiếu nữ trước mắt còn không tung ta tung tăng đưa sân của mình đến trước mặt nàng sao?
“Một năm?” Quân Thanh Vũ cong khóe môi, cười lạnh một tiếng: “Nếu ngươi có thể để cho ta trong một ngày đột phá ta sẽ suy xét một chút.”
Sắc mặt của Giang Dung hơi đổi, như không nghĩ đến nàng sẽ nói như vậy.
“Một ngày? Sao có thể? Ngươi cho rằng từ thất cấp đến bát cấp là dễ dàng như vậy sao? Ta thừa nhận thiên phú của ngươi thật sự không tồi, nhưng thất cấp đến bát cấp còn khó hơn từ lục cấp đến thất cấp mấy lần, lúc trước ta cũng ngây người suốt ba năm rưỡi, chì là nể tình thiên phú của ngươi không tồi, ta mới nói một con số tương đối bảo thủ, hai năm, nếu không có Tụ Linh Trận, ngươi có thể ở trong hai năm đột phá đã tính không tồi rồi.”
Nàng ta nói đến đây, giữa mày lộ ra một tia ngạo mạn: “Tiểu sư muội, ta khuyên ngươi vẫn làm giao dịch này với ta đi, chân khí trong sân ngươi thật sự nồng đậm, nếu không có Tụ Linh Trận trợ giúp, ngươi muốn hấp thu nhiều chân khí như vậy cũng rất khó khăn, làm giao dịch với ta là lựa chọn tốt của ngươi, nếu ngươi là người thông minh sẽ không từ chối.”
Ngụ ý, chỉ có ngu xuẩn mới có thể từ bỏ giao dịch này.
“Nếu là……” Quân Thanh Vũ hơi ngừng một chút, khẽ cong khóe môi lên: “Ta không đồng ý thì sao?”
Sắc mặt của Giang Dung trầm xuống, cười lạnh một tiếng: “Ngươi cho rằng ngươi có quyền lợi từ chối một Luyện Trận Sư nhị cấp? Tiểu sư muội, đắc tội một Luyện Trận Sư nhị cấp là quyết định rất không sáng suốt, ngươi sẽ không thật sự muốn làm như vậy chứ? Ngươi biết trên đời này có bao nhiêu người muốn làm bằng hữu với luyện Trận Sư không? Ta đồng ý với ngươi, chỉ cần ngươi đồng ý trao đổi phòng tu luyện với ta, về sau chúng ta chính là bằng hữu, ở trong Lưu Nguyệt Môn ta có thể che chở cho ngươi, có một Luyện Trận Sư bảo vệ, ngươi ở đây sẽ không bị người khác bắt nạt, khỏan làm ăn này rất có lời với ngươi.
Quân Thanh Vũ nhìn vẻ mặt tự cho là đúng kia của Giang Dung, nở nụ cười lạnh nhạt: “Xin lỗi, ta không có bất kì hứng thú gì với việc trở thành bằng hữu với ngươi, ta cũng không cho rằng, Luyện Trận Sư nhị cấp sẽ có cái gì ghê gớm, cho dù ta đắc tội ngươi thì sao?”
Giọng nói kiêu ngạo của thiếu nữ rơi vào tai đám người, nháy mắt đã yên tĩnh.
Vừa rồi nàng nói cái gì? Không có bất kì hứng thú gì với việc trở thành bằng hữu với một Luyện Trận Sư nhị cấp? Còn nói Luyện Trận Sư nhị cấp không có gì ghê gớm?
Còn hỏi nàng, đắc tội nàng thì thế nào?
Phải biết ở trong Lưu Nguyệt Môn tuy Luyện Trận Sư không thưa thớt bằng ngoại giới, nhưng Luyện Trận Sư nhị cấp cũng là thân phận rất tôn quý, dù sao Luyện Trận Sư nhị cấp trong đệ tử cũng chỉ có vài người như vậy mà thôi……
Nàng lại nói không có gì ghê gớm?
Sắc mặt của Giang Dung lạnh xuống, thiếu nữ này thật là không biết cái gọi là tốt xấu, ngay ở lúc nàng ta muốn nói cái gì đó, một giọng nói từ phía sau truyền đến.
“Các ngươi mau nhìn, là Ba Lâm, Ba Lâm đến.”
Ba Lâm?
Đôi mắt của Giang Dung tức khắc sáng ngời, lòng chợt kích động.
Với đệ tử nội môn mà nói Ba Lâm kia chính là thần tượng trong lòng bọn họ, mới hơn hai mươi tuổi đã trở thành Luyện Trận Sư tam cấp, loại thiên phú luyện trận này ở trong toàn bộ Lưu Nguyệt Môn cũng là người xuất sắc.
Có thể nhìn thấy thần tượng xuất hiện, sao Giang Dung có thể không kích động?
Nàng vội vàng sửa sang lại dáng vẻ, rốt cuộc không rảnh lo Quân Thanh Vũ ở phía sau, muốn đi lên đón tiếp Ba Lâm, thuận tiện để hắn chỉ điểm một chút vấn đề về phương diện Luyện Trận Sư.
So với những Luyện Trận Sư cao ngạo đó, tính tình của Ba Lâm vẫn tính là không tồi, cơ bản vỡi những người đến hỏi thì đối đãi rất nhiệt tình, Giang Dung đã từng đi hỏi qua hắn một số vấn đề, cũng không biết Ba Lâm còn có ấn tượng với nàng hay không……
Ba Lâm như không nhìn thấy Giang Dung đi đến, khi đôi mắt trông thấy Quân Thanh Vũ thì kích động, hắn đi thẳng vòng qua bên người Giang Dung, nhanh chóng đi về phía thiếu nữ bạch y kia.
“Tiểu sư muội, rốt cuộc ta cũng tìm được ngươi, thì ra ngươi ở nơi này, lần trước ngươi trả lời những vấn đề đó quá sâu sắc, cho nên ta lấy một số vấn đề về phương diện Luyện Trận Sư đến để ngươi chỉ đạo một chút, a, đúng rồi, ta biết ngươi đi nơi đó trả lời vấn đề là vì kiếm Chân Linh Thạch, nhưng không sao, ta đã mang Chân Linh Thạch đến, chỉ cần ngươi giúp ta giải quyết vấn đề này, ta sẽ cho ngươi giá cả hài lòng.”