Võ Thần Nghịch Thiên: Ma Phi Chí Tôn

quyển 2 chương 77: vô tình trở về, thành lập liên minh đại lục

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Ngay ở lúc người của các thế lực lớn rối rít đi đến Lưu Nguyệt Môn, một người không nghĩ đến xuất hiện ở trước mặt Quân Thanh Vũ.

Nhìn nam nhân đứng ở trước người mình, cổ họng của Quân Thanh Vũ có chút khô khốc, có trời mới biết mấy ngày ở Phong Vân Thành, nàng có bao nhiêu nhung nhớ hắn, cũng bởi vì nhung nhớ này, khiến nàng hiểu rõ không biết từ khi nào người nam nhân này đã tiến vào trong lòng nàng……

Quân Thanh Vũ thật sự có rất nhiều lời muốn nói với hắn, nhưng tất cả lời nói tới bên miệng rồi lại biến thành một câu: “Sao chàng lại tới đây?”

Ánh mắt của nam nhân hơi mang theo một tia dao động, đôi mắt lại không chớp nhìn Quân Thanh Vũ.

“Nhớ nàng.”

“Thật xin lỗi……”

Hắn nhìn thấy nàng câu đầu tiên nói là nhớ nàng, mà câu thứ hai lại là thật xin lỗi……

Quân Thanh Vũ tự nhiên biết hắn xin lỗi vì cái gì, đơn giản là lúc gặp được nguy cơ hắn không kịp thời đuổi tới bên cạnh nàng……

Ngay ở lúc Quân Thanh Vũ suy nghĩ nên mở miệng như thế nào, đột nhiên trước mắt tối sầm, cơ thể bị kéo về phía một lồng ngực rắn chắc mà ấm áp.

Chỉ là hai tay của nam nhân ôm nàng lại đang run rẩy……

Không sai, hắn đúng là run rẩy, sự sợ hãi mãnh liệt kia như từ trên người hắn vây quanh Quân Thanh Vũ, khiến nàng rõ ràng cảm nhận được bây giờ nam nhân còn chưa thả lỏng được tâm tình xuống.

Nam nhân này vĩnh viễn đều cường đại lạnh nhạt như vậy, như trích tiên không có thất tình lục dục, nhưng hiện giờ nam nhân cũng sẽ run rẩy như vậy.

Nguyên Nguyên theo sát Vô Tình không nói bất kì cái gì mà lui ra ngoài, để không gian lại cho hai người. Chỉ sợ mấy ngày này chỉ có Nguyên Nguyên vẫn luôn đi theo hắn mới có thể biết công tử nhà mình điên cuồng thế nào……

Mấy tháng trước, công tử vẫn sẽ thường dùng lệnh bài linh hồn giao tiếp với Quân cô nương, nhưng ở hơn một năm trước, lệnh bài linh hồn bỗng nhiên mất đi hiệu lực, thật giống như có gì đó ngăn cách giao lưu hai phương. Lúc đó bộ dáng điên cuồng của công tử hắn vẫn nhớ như cũ vẫn còn mới mẻ.

Cho tới nay, công tử mang cho người ta cảm giác đó là lạnh nhạt thanh nhã như tiên, nhưng một khắc kia, hai mắt đỏ tươi như ma thần của công tử là chưa bao giờ gặp qua, không thể không nói hắn xác thật bị dọa sợ.

Rồi sau đó công tử đi Phong Vân Thành điều tra tình huống trước, nhưng phủ thành chủ lại bị ngọn lửa vây quanh, chỉ có Thần Châu của Long tộc mới có thể tắt lửa kia, lúc sau chính là chuyện điên cuồng hơn.

Công tử lại lấy thực lực của bản thân giết vào Long tộc, từ trong tay những cự long cường đại đó công khai đoạt đi bảo vật trấn tộc của người khác, đáng tiếc bởi vì đường quá xa gần nhất vừa đi đã tiêu phí thời gian rất dài, chờ hắn cầm thần châu rời khỏi Long tộc, đã nhận được linh hồn truyền âm của Quân cô nương, lúc này mới trực tiếp từ Long tộc chạy về Lưu Nguyệt Môn……

“Vô Tình, thứ gì của chàng chọc vào ta.” Quân Thanh Vũ nhíu mày lại, ánh mắt dừng ở trên ngực của nam nhân.

“Nàng là nói cái này?”

Nam nhân đưa bàn tay vào trong vạt áo, lấy ra một hạt châu màu xanh biển. Không thể không nói, hạt châu này xác rất xinh đẹp, tỏa ra ánh sáng màu xanh ngọc, như một viên đá quý sáng ngời.

Đôi mắt của Quân Thanh Vũ hơi sáng ngời.

“Vô Tình, đây là……”

“Thần Châu Long tộc.” Nam nhân ngước mắt nhìn khuôn mặt tuyệt sắc của nữ tử, nhàn nhạt mở miệng.

“Long tộc?” Quân Thanh Vũ ngẩn ra, khi nào thì Vô Tình có quan hệ với Long tộc: “Thần châu này chàng lấy như thế nào?”

Mí mắt của nam nhân không nâng, vân đạm thanh phong nói: “Đoạt tới.”

Đoạt…… Tới?

Khóe mắt của Quân Thanh Vũ hơi run rẩy một chút, người có thể nói đoạt như vậy đương nhiên cũng chỉ có một mình nam nhân này……

“Nếu nàng thích, thì cho nàng.”

Giọng nói của nam nhân lạnh nhạt, như đưa ra chỉ là một đồ vật râu ria. Dù sao lúc trước hắn giết vào Long tộc cướp đi Thần Châu cũng là vì nàng, bây giờ đưa cho nàng cũng giống nhau thôi……

Thần Châu này Quân Thanh Vũ tự nhiên cần, cho nên không làm ra vẻ đã thu lại, ngay ở lúc nàng mới vừa ngẩng đầu lên khi ném đồ vật vào túi Càn Khôn Vạn Vật, một bờ môi mỏng lạnh dán lên.

Đôi mắt của Quân Thanh Vũ khẽ trợn to, hắn vừa đưa ra lễ vật, bởi vậy đến lúc đòi lấy báo đáp sao? Nhưng lúc này nàng thật đúng là nghĩ nhiều, Vô Tình thật sự là hai năm tương tư khiến hắn không thể khống chế được, hiện giờ nữ nhân âu yếm ở trước trong người sao lại không có động tác gì?

So với nụ hôn ôn nhu lúc trước, lần này hắn như muốn phát tiết tất cả nhung nhớ những năm gần đây ra, không tự chủ được gia tăng lực độ một cái hôn này.

Vách tường sau lưng truyền đến cảm giác lạnh lạnh, hai tay nam nhân đè lại mặt tường, đầu lưỡi chui đi vào trong dây dưa với đối phương, như là đang thăm dò một cái huyền bí……

Lông mi của Quân Thanh Vũ khẽ run lên, trợn mắt nhìn nam nhân trước mặt.

Không thể không nói, nam nhân này lớn lên thật đẹp, khoảng cách gần như thế chỗ đã thấy chỉ có da thịt trắng nõn tinh tế kia, còn đẹp hơn tiên nhân trong tranh hơn mấy lần.

Giờ khắc này hắn đã không còn lạnh lùng như lúc trước, đôi mắt ôn nhu như có thể khiến người ta chết chìm.

Hôn sâu xong, nam nhân từ từ rời khỏi môi của Quân Thanh Vũ, rũ mắt dừng ở trên môi mỏng của nàng, rồi sau đó đi xuống một chút, khi nhìn thấy đến xương quai xanh tinh xảo của nữ tử, đáy lòng lại trào ra một xúc động khác thường, loại xúc động này khiến hắn có chút không khắc chế được mình.

“Vô Tình!”

Quân Thanh Vũ phát hiện ngọn lửa thiêu đốt trong mắt đối phương, bỗng nhiên cả kinh, nói thật, nàng cũng không bài xích Vô Tình, cũng dần dần tiếp nhận hắn, nhưng nói thật, nếu muốn phát triển đến một bước kia, nàng còn chưa hoàn toàn chuẩn bị sẵn sàng.

Thậm chí không biết nên đi chuẩn bị cái này như thế nào.

“A……”

Lời còn chưa nói xong, bàn tay to của nam nhân ôm eo nàng hung hăng kéo vào trong lòng, lại cúi người hôn xuống lần nữa.

Lúc này Quân Thanh Vũ chỉ mặc bạch y hơi mỏng, cho nên có thể rõ ràng cảm nhận được độ ấm trên bàn tay to của nam nhân, cảm giác nóng bỏng kia xuyên qua bàn tay to truyền vào thân thể, lại khiến thân thể của nàng như lửa đốt, nóng đến khó chịu.

Nhưng ngay vào lúc này, vô tình lại buông nàng ra……

“Vô Tình?”

Quân Thanh Vũ có chút nghi hoặc ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt như tiên nhân của nam nhân.

Có lẽ là ngọn lửa thiêu đốt hừng hực ở đáy mắt, khiến giọng nói như tiên nhạc của nam nhân hiện ra một tia khàn khàn: “Ta biết trong Phong Vân Thành đã xảy ra chuyện gì, nhưng nàng không cần lo lắng, ta sẽ bồi nàng.”

Hắn nói không phải ta sẽ bảo vệ nàng, mà là ta sẽ bồi nàng……

Người nam nhân này, như vĩnh viễn đều biết nàng muốn chính là cái gì.

“Vô Tình, lần này chàng sẽ không đi nữa chứ?” Quân Thanh Vũ cong khóe môi lên, đầu dựa vào lồng ngực ấm áp của nam nhân, trong lòng thấy an tâm chưa từng có.

“Ta muốn bồi nàng.”

Nam nhân chỉ nói bốn chữ đơn giản, lại khiến trong lòng Quân Thanh Vũ có dòng nước ấm chảy qua, có lẽ quen biết hắn, cả đời này nàng cũng không uổng phí.

Khi bóng dáng như tiên nhân kia ra khỏi phòng, Nguyên Nguyên lập tức đi lên đón, không đợi hắn mở miệng, giọng nói của nam nhân từ từ vang lên ở sáng sớm.

“Giúp ta đi mua một thứ.”

“A?” Nguyên Nguyên sửng sốt một chút: “Công tử muốn mua cái gì.”

“Một quyển sách.”

Một quyển sách?

Nguyên Nguyên kinh ngạc chớp mắt to sáng ngời: “Không biết công tử để ta mua chính là dạng sách gì?”

Nam nhân nhíu mày lại, chợt thả lỏng ra, nhàn nhạt mở miệng: “Sách khiến tình cảm của nam nữ gia tăng……”

Khiến tình cảm của nam nữ gia tăng?

Nguyên Nguyên có chút nghi hoặc nhíu mày đẹp lại, trên đời này còn có loại sách này sao? Nhưng hắn không biết không đại biểu người khác không biết, cho nên sau khi Nguyên Nguyên lĩnh nhiệm vụ thì tùy tay bắt một đệ tử Lưu Nguyệt Môn hỏi một lần.

Khi đệ tử kia nghe thấy lời nói của Nguyên Nguyên, nở nụ cười dâm đãng đánh giá hắn một cái, rồi sau đó không biết từ nơi nào lấy ra một quyển sách nhét vào trong tay hắn, bởi vì lòng hiếu kỳ sai khiến, Nguyên Nguyên tiện tay mở ra, khi trông thấy nội dung bức hoa trên sách, xoạt một cái, khuôn mặt đáng yêu như oa oa nháy mắt đỏ rực.

Công tử…… Công tử lại muốn xem sách như vậy?

Nói là sách, không bằng nói cung đồ thì thân thiết hơn, mà các bức hạo trên cung đồ này đều là các loại tư thế ở trên giường của cả nam lẫn nữ……

Nhưng Nguyên Nguyên thật đúng là oan uổng Vô Tình.

Nói thật, tuy Quân Thanh Vũ không chống lại tiếp xúc thân mật của hắn, nhưng nàng cũng có quan hệ tương đối tốt với không ít nam tử, Vô Tình thật sự không nắm chắc trong lòng nàng có hắn hay không, bởi vậy trong lòng rõ ràng rất xúc động, nhưng hắn vẫn áp chế xuống.

Rồi sau đó hắn đã để Nguyên Nguyên đi tìm một ít thư tịch bồi dưỡng tình cảm nam nữ, ai ngờ Nguyên Nguyên rất ngây thơ với chuyện tình cảm, bất đắc dĩ đi xuống hỏi người khác, mới dẫn ra hiểu lầm như vậy……

“Sư công.”

Cố Ngôn liếc mắt một cái đã nhìn thấy Quân Thanh Vũ từ ngoài cửa đi vào, ánh mắt sáng lên, vội vàng đi lên đón: “Sư công, các hộ pháp môn phái được phân công đi truyền tin tức đều đã quay lại, nói là người của tất cả môn phái đều đã xuất phát ở trên đường, chẳng qua……”

Nói đến đây, hơi dừng một chút: “Nghe nói người của Bắc Tông cũng tới.”

Quân Thanh Vũ khẽ nheo đôi mắt lại, đáy mắt hiện lên một tia sáng âm hiểm: “Người tới là khách, Lưu Nguyệt Môn chúng ta luôn lấy đức báo oán, cho nên tự nhiên phải tiếp đãi bọn họ thật tốt.”

Lấy ơn báo oán?

Cố Ngôn thật sự không nhịn được xem thường hai cái, nếu nói những lời này là người khác ông còn tin tưởng, nhưng Quân Thanh Vũ là ai? Luôn là người khác động ngươi một phân, ngươi trả lại gấp mười. Loại người này cũng sẽ lấy ơn báo oán? Vậy ông thà tin mặt trời mọc ở phía tây còn hơn.

“Môn chủ, tiếp đãi bọn họ an bài ở sảnh yến hội, chẳng qua ta cần làm một chút chuẩn bị, trong lúc này đừng để cho bất luận kẻ nào tới quấy rầy ta.”

Quân Thanh Vũ nở nụ cười lạnh lùng, nếu Bắc Tông dám can đảm động vào Sơn Dung lão nhân, vậy cần phải trả giá đại giới!

Thời gian nhoáng biến mất, trong chớp mắt ngày các môn phái được mời cũng đến, thủ lĩnh của các môn phái đã sớm nghe nói chuyện xảy ra trong Phong Vân Thành, cho dù trước kia bọn họ Lưu Nguyệt Môn khinh thường cỡ nào, nhưng ít ra hiện tại, tiềm lực của Lưu Nguyệt Môn đã xưa đâu bằng nay.

Đặc biệt là, trong Lưu Nguyệt Môn chẳng những có một đệ tử là nữ nhi của thành chủ Phong Vân Thành, còn có một người làm thành chủ vô cùng thưởng thức, có được Phong Vân Thành làm hậu trường, sao dám ở chỗ này tự cao tự đại?

Nhưng bọn họ coi trọng hơn chính là thiên phú luyện trận của Quân Thanh Vũ.

Nếu nàng có thể ở trước hai mươi tuổi đột phá đến thất cấp, cũng đại biểu cho sinh thời nhất định có thể tới đạt bát cấp, Luyện Trận Sư bát cấp là khái niệm gì? Luyện Trận Sư kia chỉ cần tùy tiện là có thể chế tạo ra Thánh Cảnh.

Nếu đánh quan hệ tốt với nàng, với tương lai phát triển của bọn họ tuyệt đối có chỗ tốt rất lớn.

Cho nên, toàn bộ đệ tử Lưu Nguyệt Môn đều thấy được một chuyện kì quái……

Người của những môn phái đó từ khi đi vào sơn môn vẫn luôn nở nụ cười, còn thường gật đầu với một số đệ tử, chỉ kém chạy tới dụ dỗ thôi……

“Này, các ngươi nhìn, kia không phải là Cung Nguyệt của Thanh Môn sao? Ta nhớ rõ Cung Nguyệt này là đệ tử hạch tâm của Thanh Môn, làm người cao ngạo, lúc này sao lại trở nên bình dị gần gũi như vậy?”

“Còn có Vô Ngân của Thiên Sơn Môn, nghe nói hắn là đệ tử của thủ tịch Luyện Trận Sư Thiên Sơn Môn, trước kia khi ta đi vào Lưu Nguyệt Môn may mắn gặp hắn, vốn đang muốn mua một Trị Liệu Trận nhất cấp từ trong tay hắn, kết quả hắn nói trận pháp của hắn không phải là ai cũng đều có tư cách mua, bây giờ rốt cuộc là bị trúng gió sao? Hắn luôn cao ngạo cũng sẽ mỉm cười với loại người như chúng ta?”

“Những người này đều choáng váng sao? Hay là bị người khác điểm huyệt cười? Một đường mỉm cười không biết mệt?”

Tiếng mọi người nghị luận không cao lắm, nhưng đi vào nơi này ai mà không phải là thiên tài từ Tiên Thiên trở lên? Cho nên dù giọng nói của bọn họ có thấp cũng nghe thấy rõ ràng.

Đệ tử Thiên Sơn Môn tên là Vô Ngần kia khóe miệng đột nhiên co rút, nhưng không tức giận như người khác đoán trước, mà là nở nụ cười bình dị gần gũi với đệ tử mở miệng nhắc tới hắn lần nữa.

Vị đệ tử này hoàn toàn trợn tròn mắt, căn bản không biết đã xảy ra tình huống như thế nào, nên sẽ không phải những người này đều bị quỷ quái ám vào người chứ?

Người của các môn phái tự nhiên không biết trong lòng đệ tử Lưu Nguyệt Môn rối rắm, nếu có thể, bọn họ cũng không muốn làm như vậy, nhưng không có biện pháp, ai bảo trong Lưu Nguyệt Môn có được một thiên tài tuyệt thế? Cho nên mọi người tất cả môn phái theo nước lên thì thuyền lên.

Trong phủ đệ môn chủ, một giọng nói to lớn truyền ra, cười ha ha hai tiếng, nói: “Cuối cùng các vị cũng tới, mau mời vào, chúng ta đã ở đây chờ các ngươi lâu rồi.”

Mọi người cũng không khách khí, sau khi gật đầu với Cố Ngôn thì đi vào.

Chỉ là dọc theo đường đi bọn họ đều âm thầm kinh hãi……

“Gia gia, ngươi có cảm nhận được chân khí ở đây nồng đậm hay không?”

Nói lời này chính là thiếu chủ Lâm Nghiệp của Thiên Sơn Môn, hắn quay đầu nhìn lão giả bên cạnh, nhíu mày hỏi.

Vẻ mặt của lão giả trầm trọng, cũng không nói gì, nhưng thật ra trưởng lão Thiên Sơn Môn ở bên cạnh nói một câu: “Môn chủ, chân khí nơi này xác thật vô cùng nồng đậm, còn nồng đậm hơn Tụ Linh Trận cỡ lớn.”

“Cái gì? Còn nồng đậm hơn Tụ Linh Trận cỡ lớn? Ngụy lão, ngươi xác định ngươi không nhìn lầm?”

“Không có.” Ngụy lão lắc đầu: “Ở trong Phong Vân Thành ta từng cảm nhận qua Tụ Linh Trận cỡ lớn, rõ ràng không bằng nơi này.”

Trong lúc nhất thời, những trưởng lão và đệ tử đó từng đi Phong Vân Tế Hội đều rối rít gật đầu, tán đồng Ngụy lão nói.

Những người này đương nhiên không biết vì tạo thành chấn động mãnh liệt, Quân Thanh Vũ đầu tiên là lấy chân khí trong linh thạch ra, còn có Tụ Linh Trận cỡ lớn, mới khiến cho cảm giác như thế.

“Sư phụ, ngươi mau nhìn, đó là Tử Quả! Tử Quả trân quý vạn phần!”

“Trời ạ, còn có Chu Quả…… Ta nhất định là đang nằm mơ, Lưu Nguyệt Môn lại bày đồ vật trân quý như Tử Quả và Chu Quả ở chỗ này.”

Mọi người cả kinh hoàn toàn nói không ra lời.

Nếu nói, ngay từ đầu cường giả Thánh Cảnh các môn phái chỉ là nghe nói năng lực của Quân Thanh Vũ, giờ khắc này lại không thể không coi trọng Lưu Nguyệt Môn hơn.

Phải biết rằng Tử Quả cung cấp cho linh thú đột phá và Chu Quả cung cấp cho nhân loại tấn chức đều là thứ cực kỳ khó có được, một người cả đời có thể đạt được một viên như vậy là đủ rồi, nhưng Lưu Nguyệt Môn còn công khai đặt ở chỗ này? Trên đời này trừ Lưu Nguyệt Môn này ra còn có ai có được quyết đoán như vậy?

Nói thật, ngay từ đầu nhìn thấy Tử Quả và Chu Quả cũng khiến Cố Ngôn hoảng sợ, nhưng nghĩ đến làm ra việc này chính là Quân Thanh Vũ thì cũng bình thường trở lại.

Ở trong cảm nhận của ông, mặc kệ Quân Thanh Vũ làm chuyện gì đều là rất bình thường, chẳng sợ có một ngày nàng nói cho mình tay nàng có một con linh thú Thánh Cảnh, ông cũng sẽ trở nên tập mãi thành thói quen……

Ai bảo nữ nhân kia chính là một biến thái như vậy?

Nhưng Cố Ngôn rõ ràng sai rồi, Quân Thanh Vũ có không phải một con, mà là hai con cường hãn……

“Các vị, đây chỉ là một chút lòng thành mà thôi, sư công ta nói, mỗi một môn phái tới nơi này đều có thể đi hái một viên Tử Quả và Thụ Quả, đúng rồi, nàng còn nói, Tử Quả có thể làm linh thú dưới Thánh Cảnh đột phá một bậc, Chu Quả có thể khiến nhân loại dưới Thánh Cảnh tấn chức, đương nhiên, muốn đột phá đến Thánh Cảnh là không có khả năng……”

Sắc mặt của mọi người đều cứng lại, hai loại trái cây này không phải hạn chế ở dưới Tiên Thiên sao? Khi nào Tiên Thiên cũng có thể đột phá?

Đương nhiên, chuyện này không thoát khỏi quan hệ với Thần Châu.

Quân Thanh Vũ tự nhiên không biết tác dụng của Thần Châu, nhưng tay nàng có Vô Đạo lão nhân, khi Vô Tình lấy Thần Châu ra, Vô Đạo lão nhân đã nói cho nàng Thần Châu không chỉ có thể tắt lửa còn có thể tăng dược hiệu lên.

Nhưng lực lượng của Thần Châu có hạn, sau khi tăng Tử Quả Thụ và Chu Quả Thụ lên thì sẽ trở thành một viên phế châu, ngược lại Quân Thanh Vũ rất là tiếc hận……

“Cố Ngôn môn chủ, ngươi…… Ngươi nói chính là thật sao?” Lâm Nghiệp cứng đờ nhìn Cố Ngôn, hít sâu một ngụm khí lạnh.

Nếu thật có thể khiến Tiên Thiên đột phá, những trái cây đó thật sự là quá biến thái!

Nhưng càng khiến cho người kinh nghi chính là sư công trong miệng Cố Ngôn, nếu sư công của ông ta thì cũng chính là sư phụ của Sơn Dung, không biết rốt cuộc tiền bối kia là người phương nào, lại có được loại bảo vật này.

Chẳng lẽ là người Thần Cảnh?

“Ha hả.” Cố Ngôn cười: “Cố Ngôn ta thân là môn chủ Lưu Nguyệt Môn, tự nhiên sẽ không nói dối với các ngươi, nhưng bây giờ các ngươi vẫn nên theo ta tiến vào trước, sau đó yến hội phải bắt đầu rồi.”

Duy trì lòng mê mang kia, tất cả mọi người theo Cố Ngôn đi vào sảnh yến hội. Mà ở trong phòng yến hội đã sớm có hai người đang lẳng lặng chờ đợi.

Một người trong đó là nữ tử bạch y, chỉ thấy nàng ngồi ở vị trí đầu, lạnh nhạt phẩm trà trong tay, mặt mày thanh lãnh như xa lạ.

Mà trên chỗ ngồi bên người nàng chính là một lão nhân, đôi mắt già chứa ý cười xảo trá, lại không biết đang tính kế gì……

Tuy Quân Thanh Vũ không đi ra ngoài nghênh đón với Cố Ngôn, nhưng người của tất cả thế lực đều không nói cái gì, ngược lại mang theo tươi cười đi đến.

“Sư phụ.”

Cố Ngôn đi nhanh tới trước mặt Sơn Dung, cung kính ôm quyền.

Sơn Dung làm sư phụ của Cố Ngôn, cường giả thế lực khác đương nhiên biết ông, mà nữ tử có thể ngồi chung ăn chung với vị Sơn Dung kia, không cần nghĩ cũng biết là thiên tài luyện trận Quân Thanh Vũ.

Trong lòng mọi người suy nghĩ muôn vàn, còn không nghĩ nên xưng hô như thế nào, đã nhìn thấy Cố Ngôn đi về phía Quân Thanh Vũ, dùng vẻ mặt còn cung kính hơn Sơn Dung nói: “Sư công, người ta đều dẫn đến rồi.”

Như một đạo sấm sét hung hăng đánh ở trong lòng mọi người. Cằm của bọn họ đều cả kinh rớt xuống, như là phát hiện đại lục mới nhìn chằm chằm Quân Thanh Vũ.

“Ta…… Vừa rồi ta nghe lầm sao? Môn chủ Lưu Nguyệt Môn gọi nàng là sư công?”

“Hình như không nghe lầm, ta cũng nghe thấy……”

Nếu một người nghe được có lẽ là tai xảy ra vấn đề, nhưng sẽ không nhiều người đồng thời nghe lầm như vậy? Nói như vậy cũng chỉ có một khả năng……

Nữ nhân này không chỉ là thiên tài, còn là sư phụ của Sơn Dung! Trời ạ, còn muốn dọa người nữa hay không? Chẳng lẽ bọn họ ở Phong Vân Thành đã chịu kinh hách còn chưa đủ sao?

“Sơn Dung đại nhân.” Ngụy lão hung hăng nuốt nước miếng: “Ta nhớ rõ hình như Quân cô nương chỉ là thiên tài cấp bậc Tiên Thiên, không biết nguyên nhân vì sao ới trở thành sư phụ của đại nhân ngài?”

Sơn Dung cười ha hả, lúc ở ở chung với nha đầu, ông tuyệt đối sẽ không thừa nhận chuyện này, lúc trước bọn họ cũng thương lượng xong, giao lưu bình đẳng, ai cũng không bái ai làm sư.

nhưng trước mặt những người khác, khẳng định muốn nâng thân phận của nha đầu lên, bằng không lúc trước ông cũng sẽ không để Cố Ngôn gọi nàng làm sư công.

“Các ngươi nói lão nhân ta trừ luyện trận ra, còn có cái gì có thể học với nàng? Nha đầu này đi vào môn phái khoảng bốn năm, bởi vì nàng dạy dỗ, ta cũng từ tay mơ luyện trận tới Luyện Trận Sư hiện giờ, vì tứ cấp này gọi nàng một tiếng sư phụ cũng đúng.”

Lúc này, tất cả mọi người ở đây hoàn toàn trợn tròn mắt.

Sơn Dung lão nhân là ai? Đó tuyệt đối là Luyện Trận Sư gà mờ, ông ấy lại ở trong vòng bốn năm đột phá tới tứ cấp?

A, không đúng, còn phải trừ đi hai năm Quân Thanh Vũ ở Phong Vân Thành, cũng chính là nói, hai năm ngắn ngủn nàng khiến cho một Luyện Trận Sư gà mờ tới tứ cấp.

Trong lúc nhất thời, ánh mắt của các Luyện Trận Sư môn phái nhìn Quân Thanh Vũ tràn ngập lửa nóng, thật giống như trước mặt chính là một miếng thịt mỡ to, ai cũng đều muốn đi gặm một ngụm.

“Ngồi đi.”

Quân Thanh Vũ buông tay, khóe môi chứa tươi cười thanh lãnh.

Mọi người như được mệnh lệnh ngồi xuống, ánh mắt lại không từ trên mặt nữ tử dời đi, nhưng rất nhanh bọn họ đã bị chuyện kế tiếp làm kinh hãi rồi.

Trên đầu vô số linh thú đều đặt từng món ngon mang lên, rồi sau đó có người tiếp nhận đặt ở trên bàn, nhiều món ngon mỹ vị như vậy đặt ở trên bàn nhưng không ai động đũa, ngược lại là há hốc mồm nhìn linh thú bị coi thành người hầu mà sai khiến.

“Kia…… Những linh thú đó đều là tiên Thiên đi?”

“Trời ạ, trong đó còn có linh thú Tiên Thiên cao cấp và đỉnh phong, dùng linh thú Tiên Thiên làm người hầu truyền đồ ăn, Lưu Nguyệt Môn này thật đúng là quá xa xỉ.”

Không thể không nói, hôm nay mọi người đều chịu kích thích mãnh liệt, một màn này nếu truyền ra không biết sẽ có bao nhiêu người hâm mộ chết.

“Các vị, lần này ta tìm các ngươi tới là muốn nói một chút chuyện.” Quân Thanh Vũ nhìn vẻ mặt mọi người đã chịu kinh hách, vừa lòng cong khóe môi lên, nàng muốn chính là hiệu quả như vậy, bằng không cũng sẽ không vì một buổi yến hội mà phí tâm huyết lớn.

“Không biết các vị có hứng thú thành lập một liên minh hay không?”

Liên minh?

Nghe câu nói thế, mọi người ngây ngẩn, đồng thời chuyển ánh mắt hưng về phía nữ tử đằng trước.

“Quân cô nương, không biết liên minh này là có ý gì?” Trưởng lão Thanh Môn do dự nửa ngày mới hỏi ra.

Quân Thanh Vũ hơi mỉm cười: “Các ngươi cũng biết đại lục sắp gặp phải một chút chuyện, vô số cường giả Thánh Cảnh đi vào nơi này, nhất định sẽ sinh ra rất nhiều uy hiếp với môn phái, cho nên, ta định thành lập một liên minh, để các đại môn phái liên hợp lại đối kháng với những thế lực đó, nhưng liên minh này cần một minh chủ, ta muốn cho Lưu Nguyệt Môn tới đảm nhiệm minh chủ này.”

Nói là một liên minh, kỳ thật cũng chỉ là để cho những môn phái bọn họ đều thuộc sở hữu với Lưu Nguyệt Môn.

Mọi người hơi trầm tư.

Nếu Quân Thanh Vũ chỉ biểu hiện ra thiên phú luyện trận kinh người, có lẽ bọn họ sẽ đi nịnh bợ nàng, lấy lòng nàng, nhưng sẽ không thuộc sở hữu, nhưng hiện tại nàng biểu hiện ra cũng không chỉ như thế thôi……

Cho dù là chân khí vượt qua Tụ Linh Trận cỡ lớn, hay là Tử Quả và Chu Quả, cũng hoặc là xa xỉ dùng linh thú Tiên Thiên làm người hầu, đều không thể nghi ngờ khiến cho người ta chấn động thật sâu.

Khắp đại lục trừ nàng ai sẽ có bản lĩnh như vậy?

Quân Thanh Vũ lười biếng dựa vào lưng ghế, cũng không nói gì, ngược lại là lẳng lặng chờ mọi người quyết định, nàng chẳng qua ngồi ở chỗ kia, đã cho người ta cảm giác một loại tự tin lạnh lùng, như tất cả mọi chuyện đều ở trong lòng bàn tay của nàng……

“Ta nguyện ý.”

Môn chủ thanh môn ngẩng đầu lên, vẻ mặt trịnh trọng nói: “Chẳng qua, ta không hy vọng Lưu Nguyệt Môn trở thành minh chủ liên minh, môn chủ kia chỉ có thể do ngươi đảm nhiệm, nếu không ta sẽ không đồng ý.”

“Ta cũng đồng ý lời nói của Thanh Môn trưởng lão, Quân cô nương, nếu ngươi trở thành minh chủ liên minh, chúng ta có thể vì ngươi sử dụng, tuyệt đối không đổi ý!”

Mọi người trầm ngâm một lát, đều phát biểu ra quyết định của mình.

Nếu đảm nhiệm minh chủ chính là Quân Thanh Vũ, bọn họ sẽ không có bất luận ý kiến gì, mà nếu đổi thành những người khác của Lưu Nguyệt Môn, thì tuyệt đối không chấp nhận!

“Ha ha, nha đầu, nhiều người nhìn trúng ngươi như vậy, ngươi đáp ứng đi, đừng nghĩ đẩy loại chuyện khiến người mệt mỏi này lên trên người người khác.” Sơn Dung cười ha ha hai tiếng, vui sướng khi người gặp họa nói.

Quân Thanh Vũ lườm ông một cái, mới quay đầu nhìn về phía người khác: “Được, ta đồng ý, nếu các ngươi là người liên minh, ta đây tự nhiên sẽ không bạc đãi các ngươi, ta sẽ giúp mỗi môn phái luyện chế năm Tụ Linh Trận cỡ lớn, chẳng qua dược liệu tự chuẩn bị.”

Ngay lập tức, mặt ủa tất cả mọi người lộ vẻ kinh hỉ, Tụ Linh Trận cỡ lớn kia chính là đồ vật có tiền cũng không mua được, lại không nghĩ rằng tùy tiện đạt được năm cái, sao có thể không khiến người kích động?

Nhưng khi nghe đến lời nói phía sau, mọi người lại bị dọa sợ lần nữa……

“Sau khi các ngươi trở về lúc, phái một ít luyện Trận Sư tứ cấp và ngũ cấp đến, ta sẽ ở trong vòng nửa năm đưa bọn họ tăng lên một cấp bậc, nhớ kỹ, là Luyện Trận Sư phải cách đột phá không xa mà gặp bình cảnh, loại vừa mới đột phá hoặc là đột phá không lâu ta không thể làm ra bảo đảm.”

Những môn phái này không phải không có Luyện Trận Sư lục cấp, nếu có Vô Đạo lão nhân hỗ trợ, tăng những lục cấp đó lên tới thất cấp cũng không phải là việc gì khó, nhưng Quân Thanh Vũ không ngốc đến trình độ này, nếu kể từ đó, ưu thế của mình tất nhiên sẽ yếu đi……

“Quân…… Quân cô nương, a không, sư phụ, ngươi nói chính là thật sao?”

Một Luyện Trận Sư ngũ cấp của Thanh Môn theo đoàn đến hô hấp căng thẳng, ngay cả tiếng sư phụ này cũng nói ra, hai mắt kia sáng lên như nhìn thấy bảo vật gì đó.

“Nhiều nhất nửa năm, đây là hứa hẹn của ta.” Ánh mắt của Quân Thanh Vũ chợt lóe: “Nhưng sau khi các vị môn chủ trở về, có thể tạo ra một linh hồn lệnh bài giao cho ta, như thế ta muốn thông tri với các ngươi cũng đơn giản rất nhiều, ta thật sự chỉ là vì thông tri mà thôi.”

Vì thông tri? Tên ngốc mới tin?

Mọi người hai mặt nhìn nhau, cười khổ một tiếng.

Linh hồn lệnh bài có thể nắm giữ tính mạng của một người, bọn họ đã sớm đoán được cho dù nữ tử này thành lập liên minh cũng sẽ không dễ dàng cho bọn họ nhiều bảo bối như vậy, thì ra là chủ ý đặt ở trên linh hồn lệnh bài.

Trong lúc nhất thời, mọi người chần chờ, dù sao nếu giao linh hồn lệnh bài kia ra không phải chuyện dễ dàng gì……

Quân Thanh Vũ cũng đoán trước ý nghĩ của bọn họ, chỉ là nói nói mấy câu, đã khiến người của các môn phái quyết tâm làm ra thế cho nên ảnh hưởng quyết định cả đời của bọn họ.

Nàng nói: “Bây giờ ta chỉ là Luyện Trận Sư thất cấp, còn không thể trợ giúp lục cấp đột phá, chẳng qua, chờ ngày nào đó ta tấn chức bát cấp, thì có thể trợ giúp một số lục cấp tăng lên đến thất cấp……”

Lời này nếu là người khác nói ra, chỉ sợ bọn họ vẫn sẽ không tin tưởng, nhưng với nữ nhân này, lại khiến người ta có một loại tin tưởng!

“Ha ha!” Một tiếng cười sang sảng truyền tới: “Minh chủ đại nhân, chờ sau khi ta trở về sẽ lập tức dâng linh hồn lệnh bài lên.”

“Ha hả, minh chủ đại nhân, đến lúc đó Mai Nguyệt Phái chúng ta sẽ phải nhờ Quân cô nương ngươi chăm sóc nhiều hơn……”

Nhìn chúng thế lực tranh nhau phát biểu quyết tâm, Sơn Dung và Cố Ngôn đều không nhịn được có chút trợn tròn mắt, theo bọn họ linh hồn lệnh bài khó làm như vậy, nàng lại dùng một cái hứa hẹn thu phục?

Quả nhiên vẫn là Luyện Trận Sư tốt……

Sơn Dung có chút ai oán, vì sao ông không có thiên phú cường đại như vậy? Thật là quá đả thương người……

“Sơn Dung đại nhân, môn chủ!”

Đúng lúc này, đệ tử thủ sơn môn vội vàng chạy vào, thở hổn hển nói: “Việc lớn không tốt, người Bắc Tông lại tới nữa!”

Bắc Tông?

Quân Thanh Vũ chậm rãi cong khóe môi lên, giờ mới bắt dầu trò hay chân chính……

Truyện Chữ Hay