Vô Tận Đan Điền

chương 3614: đế huyền? thiên đạo?

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Hiên Viên Đại Đế chiếm cứ vị trí thứ nhất của Thần giới không dưới ức vạn năm, lại chưa từng nghe nói qua sự tình khi nhục nhỏ yếu cướp đoạt bảo vật.

Một người ẩn tàng một hai năm có thể, năm ba năm cũng có thể làm được, thậm chí trăm năm, vạn năm cũng vô cùng có khả năng hoàn thành, nhưng muốn ẩn tàng ức vạn năm không lộ chân ngựa chút nào, là không thể nào.

Ngay cả hắn cũng không tin.

- Cũng phải!

Nhiếp Đồng gật đầu.

Hắn cũng không cho rằng Hiên Viên Đại Đế đã đầu nhập vào Thiên Đạo.

Dù sao đứng ở Thần giới đỉnh phong đã vô số năm, quyền lợi, bảo vật chỉ sợ sớm đã coi nhẹ, trong lòng loại người này đều có một chuẩn mực cùng kiên trì, không có khả năng tùy ý phá hư.

- Một lát nữa ta phải đi gặp Đế Huyền, ngươi ở nơi này bảo vệ tốt Liên Nguyệt các, còn nữa, chuyện này không thể nói cho Đạm Đài Lăng Nguyệt, tốt nhất đừng để cho nàng biết ta đang làm gì!

Nhiếp Vân bàn giao một câu.

- Ca ca yên tâm đi, có ta ở đây, Liên Nguyệt các chắc chắn sẽ không có vấn đề, lại nói, trận pháp ngoài điện là ngươi tự tay bố trí, Hiên Viên Đại Đế cũng không phá nổi, không có khả năng có người nào dám tới quấy rối!

Nhiếp Đồng cười rộ lên.

- Ân!

Nhiếp Vân không nói thêm lời, thân thể khẽ động, lăng không biến mất tại chỗ.

Sau một khắc, xuất hiện ở Chu La vực.

Trước đó tiến vào Chân Hư thành, là dựa vào trận pháp truyền tống, lần này đã không cần, không gian chi lực của thế giới nạp vật lan tràn ra, trong nháy mắt bao phủ phương viên ức vạn dặm, thời gian nháy mắt đã tìm được lối vào Chân Hư giới.

Hô!

Thân ảnh biến mất, tiến nhập Chân Hư giới.

Chân Hư giới cùng trước đó không có gì khác biệt, khắp nơi đều là hư không ám lưu, rất dễ dàng lâm vào trong đó.

Bất quá, giờ phút này Nhiếp Vân kẻ tài cao gan cũng lớn, không thèm quan tâm, đối diện với mấy ám lưu này, trực tiếp xông qua, không có chút trở ngại nào.

Rất nhanh, đi tới địa điểm ước định, ngừng lại, nhìn quanh một vòng, mỉm cười:

- Nếu đã tới, cũng đừng ẩn giấu, đi ra đi!

Chắp hai tay sau lưng, thần sắc đạm nhiên.

- Không hổ là Thần giới đệ nhất Đại Đế, quan sát nhập vi, trốn ở chỗ này cũng có thể bị phát hiện!

Nương theo một thanh âm tán dương, thân ảnh của Đế Huyền đột ngột xuất hiện, phía sau nàng theo sát một bóng người, nhìn thoáng qua, Nhiếp Vân cũng nhận biết... Tâm Ma Đại Đế!

Sau khi biết chuyện của mình bại lộ, Tâm Ma Đại Đế liền biến mất, Nhiếp Vân tìm khắp Thần giới cũng không tìm được, không nghĩ tới đi theo sau lưng Đế Huyền.

Theo lý thuyết, thực lực của Tâm Ma Đại Đế không kém Đế Huyền quá nhiều, bây giờ theo sau nàng, để cho người ta có chút không thể tưởng tượng.

- Nói đi, tìm ta có chuyện gì?

Nhiếp Vân nhìn chằm chằm Đế Huyền:

- Nếu ta đoán không sai, ngươi cũng đã đầu nhập vào Thiên Đạo!

- Thiên Đạo diệt thế, phải không sự tình có thể ngăn trở, Nhiếp Vân, thực lực của ngươi ta rất bội phục, bất quá, muốn chống lại Thiên Đạo, vẫn là kém nhiều lắm!

Đế Huyền nhìn qua, trong ánh mắt lại không còn bộ dáng như trước, mang theo lạnh lùng và băng hàn:

- Đầu nhập vào ta, ta không những có thể cam đoan ngươi sống qua kỷ nguyên này, kỷ nguyên kế tiếp, thậm chí có thể trường sinh bất tử, đạt tới vĩnh hằng!

- Đầu nhập vào ngươi?

Nghe ngữ khí của Đế Huyền có chút quái dị, cùng trước kia thấy qua hoàn toàn khác biệt, Nhiếp Vân nhướng mày, lập tức ánh mắt co rụt lại:

- Ngươi là... Thiên Đạo?

Có thể nói ra lời này, người trước mắt tuyệt đối không phải Đế Huyền!

Chỉ sợ chỉ có Thiên Đạo mới có thể cho mình loại hứa hẹn này.

- Không sai!

Đế Huyền lạnh lùng nhìn qua, trực tiếp thừa nhận.

- Nguyên lai ngươi thành người phát ngôn của Thiên Đạo!

Lúc này Nhiếp Vân mới rõ ràng.

Trước đó, nghe Đại Đế khác nói qua sự tình người phát ngôn của Thiên Đạo, có thể đại biểu Thiên Đạo chấp hành Thiên Đạo chi ý, chém giết Đại Đế làm trái.

Thực lực của hắn bạo tăng, đã từng có người hoài nghi hắn là người phát ngôn của Thiên Đạo.

Hiện tại xem ra, cái gọi là người phát ngôn kia, chính là Đế Huyền rồi.

Xem ra không khác Nhiếp Đồng suy đoán, quả nhiên đã đầu nhập vào Thiên Đạo, từ bỏ rất nhiều sinh linh.

- Suy nghĩ kỹ càng! Loại thiên tài như ngươi, ta cũng không muốn gạt bỏ!

Đế Huyền nói tiếp.

- Gọi ta tới, chính là vì nói cái này? Nếu quả thật muốn ta đầu nhập vào, ít nhất phải lấy ra chút thành ý a!

Nhiếp Vân nhìn qua:

- Đơn thuần sống qua kỷ nguyên này không có tác dụng! Làm không cẩn thận, cái kỷ nguyên này... ngươi cũng sống không qua! Mọi người đều như vậy, ngươi mới vừa hứa hẹn đều vô dụng!

Kỷ nguyên luân hồi, sinh linh sẽ chết, làm không cẩn thận Thiên Đạo cũng sẽ một lần nữa mẫn diệt sinh ra cái mới.

Thiên Đạo hứa hẹn, là xây dựng ở trên cơ sở nó còn sống, nếu như nó cũng diệt vong, há không phải chẳng có tác dụng gì sao?

- Cùng ta nói điều kiện... Ngươi cho rằng, ta không giết được ngươi?

Nghe hắn nói như vậy, Đế Huyền nhíu mày.

- Ngươi có thể giết ta? Bất quá, ta phỏng đoán, ngươi khẳng định cũng phải bỏ ra cái giá lớn mới được, nếu cái giá quá lớn, không biết ngươi có thể sống qua kỷ nguyên này hay không! Tựa hồ... Đại Đế muốn đối kháng ngươi, giết chết ngươi, số lượng cũng không ít nha!

Nhiếp Vân nở nụ cười.

Thiên Đạo Thần giới là cường đại, khả năng bây giờ còn chưa phải là đối thủ, nhưng hắn không sợ.

Có được giới vực hoàn mỹ có thể so với Thần giới, thế giới bất diệt, người sẽ không chết, đối phương muốn giết bản thân, chỉ sợ cũng không dễ dàng như vậy.

Nếu không cũng sẽ không chuyên môn phái Đế Huyền tới chiêu hàng.

- Không nên lấy người khác ra bàn điều kiện, thứ nhất, quy thuận ta, hiến tế linh hồn cho ta! Thứ hai, cùng ta là địch, ta sẽ để tất cả người bên cạnh ngươi sống không qua kỷ nguyên này!

Đế Huyền hừ lạnh.

Ngữ khí của nàng băng lãnh âm hàn, căn bản không có ý tứ trả giá.

Xem ra, tuy thực lực của Nhiếp Vân mạnh, nhưng dưới cái nhìn của nó, vẫn như cũ giống như sâu kiến, không có khả năng cho đãi ngộ đặc biệt.

- Ngươi đã nói như vậy, vậy thì bắt đầu đi!

Nhiếp Vân nhẹ nhàng cười một tiếng, đột nhiên ánh mắt lộ ra hàn khí, bàn tay vỗ

mạnh, một tòa Thánh Sơn to lớn thẳng tắp rơi xuống.

Đối phương là Thiên Đạo Thần giới hóa thân, hắn không dám khinh thường chút nào, vừa ra tay liền đánh Thánh Sơn ra.

Nói đùa cái gì, hiến tế linh hồn, há không phải giao tính mệnh cho đối phương sao, muốn giết mình, chỉ trong một ý nghĩ?

Lại nói, Nhiếp Vân ghét nhất người khác uy hiếp, cầm người bên cạnh hắn uy hiếp, còn muốn hắn quy thuận, nằm mơ!

Truyện Chữ Hay