Lần này Ngọc Tú chạy, đồng nghĩa với việc tất cả mọi người đều biết A Ba Khả Hãn sớm bị hại, thậm chí lúc trước thi thể nghe nói là của “đại vu” kia, lại bị nhắc tới lần nữa, mọi người thậm chí không thể xác nhận rốt cuộc đó là của Hắc Nguyệt đại vu, hay là sau khi Ngọc Tú giết Khả Hãn, giả làm thi thể đại vu, đáng tiếc thi thể trước đó gặp hỏa hoạn, sau lại bị đốt thành tro, trừ khi Khả Hãn tự mình báo mộng hoàn dương, nếu không không ai có thể biết được câu trả lời.
Mặc dù A Ba Khả Hãn người già hoa mắt ù tai, nhưng nhiều năm qua hắn cũng đã duy trì được một sự cân bằng vi diệu, cái chết của hắn cũng khiến rất nhiều người rục rịch, tâm sinh dị niệm, hai vị sứ giả Tùy Triều cũng theo đó mà từ nghi phạm sát hại Nhị vương tử, lắc mình biến thành quý nhân ai cũng muốn nịnh bợ.
Mỹ nhân Quy Tư tới lấy lòng Thôi Bất Khứ, nói rõ nàng có tai mắt khôn ngoan, mấy ngày sau khi nàng tới, tất cả quý nhân lớn nhỏ ở Tây Đột Quyết nối nhau không dứt, trước đến thăm hai người Thôi, Phượng, chỉ thiếu không thể phá luôn cả cái doanh trướng, lễ vật lại còn chất đống như núi, thậm chí còn có loại vật còn sống như dê con nghé con vân vân.
Lúc Phượng Tiêu đến, liền nhìn thấy Kiều Tiên đang chỉ huy đám nô bộc Đại vương tử phái tới phục vụ sắp xếp hành lý, Thôi Bất Khứ ngồi dựa một bên, trong tay cầm chén trà sữa, thẫn thờ, có vẻ tiều tụy hơn hôm qua một chút.
“Hóa ra hôm qua lỡ mất mỹ nhân Quy Tư, lại khiến cho Thôi đạo trưởng trằn trọc, ngay cả ngủ cũng không được?” Y cũng chẳng coi mình là khách, không đợi chủ nhà mời, đã tự ý ngồi xuống bên cạnh Thôi Bất Khứ, cầm lấy bình trà trước mặt hắn, cũng rót cho mình một chén trà sữa.
Sữa là sữa bò, trà là lá trà do thương khách Trung Nguyên mang đến, hiện tại người Trung Nguyên đang lưu hành việc uống trà bỏ thêm muối và những thứ như hồi hương, cách uống ở đây lại khác, bỏ đường hoặc sữa đậm đà bên trong, nước trà ngọt, vừa tăng cảm giác no bụng, cũng có mùi vị khác.
Đúng là Thôi Bất Khứ không ngủ được, dưới hai mắt có màu xanh đen nhàn nhạt, mệt mỏi giữa hai lông mày vẫn chưa tan, như mây đen quanh quẩn không đi.
Mặc dù hắn đã chặn toàn bộ những người đưa lễ bái ngoài cửa, nhưng vẫn có kẻ không biết điều làm ồn ngoài đó, cộng thêm độc tính trong người vẫn chưa lui, mỗi đêm hai ngày này đều đặc biệt khổ sở, ngay lúc này, cũng mất hết sức để cãi vã với Phượng Tiêu, chỉ nhàn nhạt nói: “Xong chuyện ở đây rồi, hai ngày sau chúng ta lên đường về Trung Nguyên, ngươi nghĩ thế nào?”
Phượng Tiêu sao cũng được: “Ngươi là chính sứ, tất nhiên là ngươi quyết định, chuyến này chẳng qua ta đến để tranh công, sẽ không vượt qua chức phận.”
Y xòe quạt ra phạch một cái, đang muốn quạt gió, dư quang liếc thấy người bên cạnh quấn chặt lông cừu, động tác ngừng một lát, dùng quạt nâng cằm đối phương lên, cười trên sự đau khổ của người khác: “Ngươi lại gầy đi rồi, còn chưa về Kinh thành, chắc hẳn đã cưỡi hạc về tây rồi nhỉ?”
Thôi Bất Khứ đẩy quạt của y ra: “Ta bảo bọn họ đi quấy rầy ngươi, xem ngươi có ngủ được không? Nói chung vì có ta chắn ở trước thôi, châm chọc cái quái gì!”
Mặc dù tính tình của Thôi đạo trưởng không tốt, dù sao bình thường vẫn có thể giả bộ vẻ vâm đạm phong khinh() một chút, bây giờ lại để lộ tâm tình ra ngoài, có thể thấy bệnh tật phác tác, đúng là đến mức khó mà chịu được.
()Vân đạm phong khinh: tính cách nhạt như mây trôi, nhẹ như gió thổi.
Phượng Tiêu thu quạt lại, nắm cổ tay đối phương, không nói lời nào bắt mạch chốc lát, cho dù y sớm có chuẩn bị, vẫn không nhịn được kinh ngạc: “Mạch này của ngươi giống như lại yếu thêm, còn có thể nổi giận, đúng là kỳ tích nhân gian.”
“Quá khứ hai mươi năm của ta đã vậy rồi, nhưng cũng có lúc khá hơn chút, có lúc kém hơn chút thôi.” Thôi Bất Khứ không kiên nhẫn rút tay về, như sợ lạnh mà bọc lông cừu chặt hơn chút, nhưng ban ngày đang nóng, không những Phượng Tiêu đã thay áo mỏng, ngay cả người Đột Quyết bên ngoài cũng đã bỏ lớp y phục da thú đi, bên trong doanh trướng lại ấm áp, nếu không phải Phượng Tiêu có võ công trong người, bây giờ y cũng phải chảy mồ hôi không ngừng. “Ngươi đừng vội đi, hôm nay mẹ con đại Khả Đôn sẽ đến cửa bái phỏng, ngươi là phó sứ, cùng nhau nghe một chút cho thỏa đáng.”
Nếu không phải hắn nhắc, Phượng Tiêu cũng sắp quên mất mục đích chuyến đi này của bọn họ, không phải đấu trí với Ngọc Tú, vạch trần bộ mặt thật của Khả Hãn giả, mà là đại diện cho Tùy Triều kết minh với Tây Đột Quyết, chung nhau đối phó với thế lực Sa Bát Lược chiếm hơn nửa Đột Quyết.
Nhắc tới Tào Tháo là Tào Tháo đến, rất nhanh, quả nhiên bên ngoài có người thông báo, nói Đại vương tử và hai vị Khả Đôn tới bái kiến sứ giả Tùy Triều.
Nơi này là địa bàn của người Đột Quyết, bọn họ vốn có thể trực tiếp đi vào, nhưng học theo lễ phép của người Trung Nguyên, cung cung kính kính chờ bên ngoài, thân phận đối phương vẫn là tân Khả Hãn của Tây Đột Quyết, tình hình biến hóa như vậy, không thể không khiến cho Kiều Tiên xúc động không thôi.
Sau khi được sự cho phép của Thôi Bất Khứ, ba người Đại vương tử, Đại Khả Đôn, Kim Liên, mới theo thứ tự bước vào trong trướng.
Đại vương tử còn nắm quyền bên tim, khom người hành lễ với Thôi Bất Khứ và Phượng Tiêu.
“Nếu như không có hai vị, sợ rằng chúng ta bây giờ còn bị ác tặc kia lừa mà chẳng hay biết, còn không biết Đột Quyết sẽ loạn thành dạng gì, ta đại diện cho toàn bộ Tây Đột Quyết, đa tạ các ngươi trợ giúp, thiên đại ân đức, không thể báo đáp, hai vị có yêu cầu gì, chỉ cần trong khả năng cho phép, ta nhất định sẽ làm được.”
Thôi Bất Khứ: “Đại vương tử không nên khách khí.”
Phượng Tiêu mỉm cười nói: “Ngày đó chúng ta vừa mới đến, chủ động nói lời kết minh, người người chối đẩy ba lần bốn lượt, hoặc đóng cửa không gặp, hoặc mắt lạnh đứng xem, nếu không kịp thời nhận ra Ngọc Tú, bây giờ chỉ sợ kẻ chết chính là chúng ta.”
Kim Liên phiên dịch lại lời của Phượng Tiêu, Đại vương tử nghe vậy mặt đầy lúng túng, mặc dù hắn không đồng ý với việc Khả Hãn ở giữa lấy lòng hai bên Sa Bát Lược và Tùy Triều, nhưng lúc bọn Phượng Tiêu xảy ra chuyện, đúng là hắn cũng không cứu giúp, bây giờ bị Phượng Tiêu nói toạc ra, không khỏi nóng bừng mặt, có chút không nén giận được.
Đại Khả Đôn ôn tồn nói: “Ta nghe Kim Liên nói, người Trung Nguyên có câu ngạn ngữ, nói rằng tuy chuồng dê đã bị phá, nhưng nếu sửa kịp thời, có thể tránh cho việc sau này có thêm con dê thất lạc. Đúng là lúc trước chúng ta làm không đúng, cho nên hôm nay đặc biệt đến tạ lỗi với hai vị sứ giả, mong các ngươi khoan hồng độ lượng, tha thứ cho chúng ta, chúng ta nguyện lấy thành ý lớn nhất, giao hảo với Tùy Triều, không bao giờ phản bội.”
Trên đời không có chuyện vĩnh viễn không đổi, coi như bây giờ Đại vương tử một lòng một dựa sát vào Tùy Triều, sau này cũng có thể sẽ xuất hiện biến cố, nhưng chuyện này chẳng liên quan đến Thôi Bất Khứ tí gì, hắn chỉ cần đảm bảo lần này Đại vương tử thật lòng muốn kết minh, hơn nữa có thể tương trợ cho Tùy Triều trong chiến tranh, vậy là đủ.
Phật Nhĩ đã chết, Ngọc Tú trọng thương chạy trốn, Đại vương tử muốn ngồi vững ngôi vị Khả Hãn, phải có một viện trợ lớn, đưa mắt nhìn xung quanh, trừ Tùy Triều ra, trước mắt không có lựa chọn nào khác.
Không đợi Thôi Bất Khứ trả lời, Đại vương tử đã cho người đưa minh thư và ấn tín lên, ngay trước mặt của bọn họ, đích thân viết từng chữ khẩn thiết ra, lại bôi sáp lên minh thư, lấy đá quý sừng trâu in lên hoa văn đặc biệt.
Kim Liên ở cạnh giải thích: “Đây là tín vật của Khả Hãn, chỉ có chuyện lớn quan trọng mới được sử dụng, lần này Đại vương tử đúng là thịnh ý thành khẩn, xin Thôi tiên sinh nhìn văn thư trước, sau đó quyết định cũng không muộn.”
Thôi Bất Khứ nhận lấy, thật đúng là chỉ nhìn một cái, liền đưa cho Phượng Tiêu.
Đại vương tử chỉ nghĩ rằng Thôi Bất Khứ còn đang tức giận, không nhìn kỹ, trong lòng có chút không vui, không nhịn được nói: “Sau khi lên làm tân Khả Hãn, nguyện tiếp nhận tất cả sắc phong của Tùy Triều, chẳng lẽ Thôi lang quân còn cảm thấy điều kiện như vậy chưa đủ?”
Vị Đại vương tử này thông minh hơn cha hắn nhiều, hai ngày này không ít lần hắn hỏi Kim Liên về tình hình của Tùy Triều, biết việc tiếp nhận sắc phong, chẳng qua là trên danh phận như vậy, căn bản Tùy Triều không thể phái binh đến trú đóng, quyền hành vẫn nằm trong tay mình như cũ, làm vậy ngược lại còn có thể tỏ chút thành ý, xúc tiến việc thông thương với Trung Nguyên, phải biết các quý tộc Đột Quyết bây giờ, một ngày không thể không có tơ lụa đồ sứ, quan hệ càng tốt với Tùy Triều, lại càng có thể được Tùy Triều ban thưởng nhiều hơn, cho Đại vương tử dùng để thu mua lòng người.
Nhưng mà từ xưa đến nay phần lớn các nước phụ thuộc đều làm như vậy, hành động của Đại vương tử cũng không coi là qua tham lam, theo hiểu biết của Thôi Bất Khứ về Triều đình, mười phần là Hoàng đế sẽ vui vẻ đáp ứng.
Thôi Bất Khứ nói: “Ta xem rồi, ngươi nói muốn đích thân cùng ta đến Tùy Triều diện kiến, lấy thành ý, nếu Thiên tử biết chuyện này, nhất định sẽ vui mừng, đợi ta viết một phong thư, trước tiên gửi về Đế đô, bẩm tấu quân vương, cũng để cho quan viên lễ bộ chuẩn bị trước thật tốt, nghênh đón tân Khả Hãn.”
Dứt lời hắn lại nói từ đầu đến cuối minh thư ra, quả nhiên một chữ không khác.
Lúc này Đại vương tử mới biết người ta căn bản không phải không nghiêm túc xem, mà có bản lĩnh đã nhìn là không thể quên được.
Hắn vốn còn có chút nghi ngờ, lúc này mới là hoàn toàn tan thành mây khói, lại làm một đại lễ.
“Vậy tất cả đều kính nhờ Thôi lang quân.”
Võ công không sánh bằng người ta, dõi mắt toàn bộ Tây Đột Quyết, cũng không tìm ra được một người thông minh bằng Thôi Bất Khứ, còn có cái gì để nói đây?
Tất nhiên chỉ có thể vui lòng phục tùng.
Có đại Khả Đôn và Kim Liên trợ giúp, Đại vương tử rất nhanh đã áp xuống những lời lẽ bất đồng trong bộ tộc, thừa kế ngôi vị tân Khả Hãn.
Đám người Thôi Bất Khứ được mời dự lễ, nghiêm chỉnh ngồi ở vị trí cao nhất dưới chỗ tân Khả Hãn, người người cung phụng như thần tiên, không dám có nửa điểm bất kính, so với sóng gió lúc tới, có thể nói là khác một trời một vực.
Sau đại điển lên ngôi, tân Khả Hãn dẫn theo Kim Liên, lên đường cùng đám người Thôi Bất Khứ, đi Trung Nguyên.
Mẫu thân tân Khả Hãn ở lại chủ trì cục diện.
Chuyến này khác lúc bọn Thôi Bất Khứ mới tới, không chỉ có thêm một vị Khả Hãn Đột Quyết, còn dẫn theo một đoàn xe cuồn cuộn, bên trong vừa có thị vệ Đột Quyết, lại có nhiều loại lễ vật, có thể nói thanh thế thật lớn, tất nhiên một đường trót lọt, cũng không có khả năng gặp nguy hiểm gì.
Cho thấy thành ý kết minh, dưới sự yêu cầu của Thôi Bất Khứ, tân Khả Hãn còn thả phần lớn bách tính người Hán bị bắt đến Đột Quyết trong chiến tranh, những người này cũng đi theo đoàn xe, nhưng chắc chắn bọn họ không thể theo đến Kinh thành, Thôi Bất Khứ đã chuẩn bị để bọn họ lại Lục Công thành đâu vào đấy rồi.
Triệu huyện lệnh Lục Công thành đã sớm nhận được tin tức, tự mình ra khỏi thành chào đón, cũng mang theo ý chỉ của Thiên tử.
Lần trước Thôi Bất Khứ và Phượng Tiêu lấy được thành Thả Mạt, truyền về Kinh đô, nghe nói Thiên tử mặt rồng vui mừng, tất nhiên ban thưởng theo công, hai người Thôi Phượng được phong Hương Hầu, nhưng lúc đó bọn họ không kịp đến nhận ý chỉ sắc phong, đã vội vã đi Tây Vực, lần này bọn họ thuận lợi giao hảo với Tây Đột Quyết, lại đưa tân Khả Hãn về, ắt lại thêm một công lao lớn, chỉ là hiện tại tin tức vẫn còn đang ở trên đường, phong thưởng mới không thể xuống nhanh như vậy, ý chỉ trong tay lại Triệu huyện lệnh, vẫn là sắc phong Hương Hầu, ban thưởng hoàng kim lần trước.
“Hai vị lang quân một đường vất vả, chuyến này lại lập một công lớn, truyền về Kinh thành, Thiên tử nhất định lại ban thưởng, chỉ tiếc hạ quan còn có chức trách, không thể theo hai vị ra bắc vào kinh, chỉ có thể chuẩn bị đồ nhắm thức ăn, đón gió tẩy trần cho mấy vị, xin cùng ta vào thành nghỉ ngơi!”
Nụ cười trên mặt Triệu huyện lệnh còn rực rỡ hơn mẫu đơn tháng năm, hắn vắt hết óc hận không thể ném hết tất cả từ ngữ đẹp đẽ mình học mười năm lên người Thôi Bất Khứ và Phượng Tiêu, hồn nhiên quên mất khi nhìn thấy hai người họ mỗi người một ngựa chạy đến thành Thả Mạt, mình có nói “hai kẻ ngu khẳng định có đi mà không có về”.
Trước mắt tòa biên thành này, không bằng một hai phần mười phồn hoa sầm uất như Kinh thành, nhưng đến đây, vào cửa tòa thành này, mới tính là thật sự bước vào nơi được Tùy Triều quản lí.
Bây giờ tất nhiên thành Thả Mạt cũng được coi là một trong những thành trì của Đại Tùy, nhưng nơi đó lâu không có ai quản lí, bỗng dưng bị đưa vào lãnh thổ quốc gia, vẫn còn thiếu mấy phần sắc thái Trung Nguyên.
Phượng Tiêu có thể cảm giác được, vào Lục Công thành, Thôi Bất Khứ lập tức buông lỏng rất nhiều, tựa như bỏ gánh nặng xuống.
Dọc theo đường đi vì phòng ngừa Ngọc Tú kéo nhau trở lại, Thôi Bất Khứ luôn đề cao tinh thần cảnh giác, sau khi vào Lục Công thành, đi về trước nữa tất nhiên còn có quân đội Tùy Triều hộ tống, đã không cần hắn bận tâm nữa, vì vậy trực tiếp bệnh tới như núi lở, đêm đó ngay cả tiệc tẩy trần của Triệu huyện lệnh cũng không tham gia.