Ngọc Tú đã từng nghe qua về chỗ đáng sợ của Nại Hà hương.
Không chỉ nghe qua, hắn còn biết đó chính là bí mật bất truyền của Giải Kiếm phủ, chuyên dùng để đối phó với những nghi phạm khó dây dưa, miệng ngậm còn chặt hơn trai.
Tuy nói Thần Nông thưởng bách thảo, trúng độc vô số đạt được công đức nhân gian(), nhưng cho tới bây giờ Ngọc Tú cũng chưa từng muốn làm Thần Nông, càn không muốn lấy thân thử nghiệm tác dụng của Nại Hà hương.
()Chuyện về Thần Nông nếm thử trăm loại thảo mộc, bị trúng độc mà phát hiện ra tác dụng của lá trà.
Với lớp da mặt của A Ba Khả Hãn, lúc tức giận càng thêm dữ tợn, Ngọc Tú cắn răng nghiến lợi, gần như muốn trực tiếp bóp chết Thôi Bất Khứ.
Lý trí còn sót ngăn hắn lại.
“Giải dược đâu!”
Nại Hà hương không có giải dược, nhưng vào giờ phút này, đương nhiên Thôi Bất Khứ sẽ không nói cho đối phương biết.
Khóe miệng hắn ho ra máu, lời nói mơ hồ không rõ.
“Ngươi nín thở cũng vô ích… Bởi vì, một khắc khi ngươi bước vào, nó đã thấm vào da, thông qua kinh mạch vận chuyển quanh thân, ngươi càng dùng nội lực chống đỡ, thì sẽ càng phát tác nhanh… Khụ khụ!”
Ngọc Tú đè hắn trên đất, cúi đầu xuống, chóp mũi đối chóp mũi, càng trầm giọng, sát khí càng nồng hơn.
“Vậy ngươi thì sao, chính ngươi cũng trúng phải Nại Hà hương, ngươi muốn chết cùng ta sao?”
Thôi Bất Khứ cười: “Mạng của ngươi, coi như rất đáng tiền, chết cùng một chỗ với ngươi, ta cũng không thua thiệt.”
Cái tay bóp trên cổ khiến hắn không thở được, Thôi Bất Khứ không thể không ngửa cổ lên, ánh sáng nhạt xuyên thấu qua đỉnh lớp mành doanh trướng, ánh ra đường cong thon dài trắng nõn, có một loại mỹ cảm kinh tâm động phách lúc sắp chết.
Ngọc Tú thích thưởng thức tất cả thứ tuyệt vời trên đời, bất kể vật sống, hay vật chết.
Nếu là bình thường, hắn nhất định sẽ tiếp tục bóp cổ đối phương, để độ cong kia cao hơn chút, để cho mình được thưởng thức thêm chốc lát.
Nhưng bây giờ, hắn lại buông tay ra, mặc kệ đối phương ho khan kịch liệt, thân thể cuộn tròn, không ngừng thở dốc.
Bản thân Thôi Bất Khứ cũng trúng độc, một người hẳn không có khả năng ngay cả tính mạng mình cũng không để ý chứ.
Ngọc Tú thờ ơ lạnh nhạt, không rảnh lo cái khác, ngồi xuống vận khí điều tức.
Hắn rất nhanh phát hiện Thôi Bất Khứ không nói láo, vận chuyển nội lực ngược lại làm cảm giác đau như kim đâm càng thêm kịch liệt, rất nhanh Ngọc Tú liền cảm thấy ngực mình giống như có hàng vạn cây kim đồng thời đâm vào, kể cả da thịt tiếp xúc với bất kì chỗ nào cũng đau đớn khó nhịn, thậm chí ngay cả y phục mặc trên người, cũng khiến cho người ta cảm thấy khó mà chịu được.
Mà Thôi Bất Khứ không biết võ công, sao có thể chịu được tất cả?
Ngọc Tú từ khi võ công đại thành, đã bao giờ ngã một cú lớn như vậy, hắn cắn răng lục soát trên người Thôi Bất Khứ một vòng, nhưng chỉ tìm ra được một cái túi gấm, bên trong có mấy viên nhỏ, ngửi qua còn thấy mùi thuốc.
“Đây là cái gì!” Ngọc Tú nghi ngờ là giải dược, lại không dám chắc chắn, cầm hai viên cạy miệng Thôi Bất Khứ ra rồi nhét vào.
Thôi Bất Khứ bị ép nuốt viên thuốc, nhưng lại cười hổn hển.
“Ngươi cười cái gì!” Ngọc Tú giận dữ trong lòng, sớm đã không còn một tí phong độ nào cả, bay lên đá đối phương một cước.
“Đây là thuốc trị chứng hen suyễn của ta, ngươi còn cho là giải dược, lại không dám tin sao?” Thôi Bất Khứ ho khan hai tiếng, “Ngươi có đa nghi cũng vô dụng, nếu ta đã tính kế ngươi, sao có thể mang giải dược ở trên người?”
Ngọc Tú thấy hắn ăn thuốc không sao, nghi ngờ đó chính xác là giải dược, cũng ăn hai viên, một lát sau, triệu chứng đau đớn ở ngực lại không hề chuyển tốt, cũng biết Thôi Bất Khứ không lừa hắn.
“Giải dược đâu! Giao ra, nếu không ta giết ngươi!”
“Ở trên người Phượng Tiêu.” Thôi Bất Khứ nói chuyện đứt quãng, nhưng cười nói, “Không phải ngươi còn cho người đi cản y lại sao? Nếu như y chết, lấy tính tình của y, trước khi chết nhất định tiêu hủy giải dược, để cho ngươi xuống hoàng tuyền với chúng ta.
Ngọc Tú giơ chân lên, lại muốn đạp lên người Thôi Bất Khứ, nhìn lại thấy dáng vẻ không thở nổi của đối phương, chỉ sợ người dưới chân cũng không kém hơn là bao.
Mắt thấy còn chưa có tin của giải dược, tất nhiên Thôi Bất Khứ cũng tạm thời không thể chết, Ngọc Tú nhẫn nhịn ngồi xuống, nhắm mắt vận khí lần nữa, muốn tìm ra phương pháp phá giải.
Thôi Bất Khứ lại không chịu yên lặng chốc lát, cũng không chịu để yên cho Ngọc Tú: “Ngươi nói ngươi không phải Nhất tiên sinh, nhưng khẳng định cũng chiếm cứ một chỗ ngồi trong Vân Hải Thập Tam Lâu, không phải cầm đầu, như vậy thì rất có thể là hàng thứ hai, hoặc thứ ba.”
Ngọc Tú không nói một lời, không để ý đến hắn.
Thôi Bất Khứ cũng không cần đối phương phải đáp lại, vẫn suy đoán tiếp: “Ngươi xuất sư từ Thiên Thai tông, lại là phụ tá của Tấn vương, vốn nên có tiền đồ rực rỡ, nhưng lại cố tình gia nhập Vân Hải Thập Tam Lâu, làm mấy thủ đoạn khuấy loạn thiên hạ, điều này nói rõ từ đầu ngươi dựa vào Tấn vương, cũng đã có rắp tâm khác, ngươi lại đôi ba lần đối nghịch với Tùy Triều, lại khiến Tây Đột Quyết huyên náo gà chó không yên, Vân Hải Thập Tam Lâu sẽ không cảm thấy chỉ bằng vào mấy người, lại không thể ra được ánh sáng, là có thể dòm ngó ngôi báu thiên hạ chứ, còn ngươi —”
Tật thở khò khè của hắn lại phát tác, cộng thêm độc tính của Nại Hà hương, cho dù có hai viên thuốc kia hóa giải, cũng chỉ là bớt khó chịu một chút, nói chuyện vẫn đứt quãng khó khăn.
“Ngọc Tú thiền sư, ngươi còn nhớ thôn Lô Hoa không?”
Ngọc Tú bỗng dưng mở hai mắt ra.
Thôi Bất Khứ cười: “Xem ra ta tra không sai. Trước khi ngươi ở bái nhập Thiên Thai tông, vẫn luôn sống ở thôn Lô Hoa, bởi vì có huyết thống Hồ Hán mà bị người trong thôn kì thị, cho đến khi một nhóm quý nhân xuất hiện đưa ngươi đi.”
Ngọc Tú nhìn Thôi Bất Khứ, chậm rãi nói: “Thôi Bất Khứ, đã có người nói với ngươi chưa, miệng của ngươi, lại mở trong lúc nên câm, tự tìm đường chết?”
Thôi Bất Khứ: “Thiền sư và Phượng Tiêu, quả thật anh hùng có ý kiến giống nhau, nếu hai vị đã là bạn tri kỉ từ lâu, không bằng ta làm người đứng giữa, đốt giấy vàng cho các ngươi uống máu gà kết nghĩa kim lan?”
“Đợi thi thể Phượng Tiêu được đưa tới, đó chính là ngày giỗ của ngươi, có thể sống lâu một khắc, tốt nhất ngươi vẫn nên quý trọng, tránh cho ta không để ý, nổi cơn giận dữ, bóp chết ngươi trước hạn.” Ngọc Tú ung dung thong thả nói, đến đây đã hoàn toàn tỉnh táo, hắn biết mình trúng Nại Hà hương, thở gấp hay tức giận mắng to đều không thể thay đổi kết quả, chi bằng tiết kiệm chút sức lực, moi ra giải dược từ trong miệng Thôi Bất Khứ.
Thôi Bất Khứ: “Ta không tra được vị quý nhân kia là ai, nhưng kết hợp với thời gian ngươi đã trải qua, vị quý nhân kia, hẳn là Thiên Kim công chúa lúc đó được đưa đi kết thân với Chu Vũ Đế.”
Ánh mắt Ngọc Tú nhìn hắn đã giống như đang nhìn một người chết, nhưng Thôi Bất Khứ không để ý, hắn muốn nói, tất nhiên phải nói cho thoải mái, mới có thể dừng lại.
“Thiên Kim công chúa thương xót ngươi không cha không mẹ, bị cô lập, liền đưa ngươi tới Đột Quyết, nắm tay dạy ngươi biết chữ, lại dạy ngươi võ công, mấy năm sau, ngươi rời khỏi Đột Quyết, đi thăm thú Trung Nguyên, rồi sau đó xuất gia, trở thành một tên đệ tử của Thiên Thai tông. Người có thiên tư xuất chúng như ngươi, cho dù ở đâu, cũng sẽ không bị mai một, cho nên ngươi rất nhanh đã bộc lộ tài năng tại Thiên Thai tông, thậm chí thiếu chút sẽ được chọn để trở thành tông chủ kế nhiệm.”
“Nhưng ngươi chủ động cự tuyệt, nói tư cách và sự từng trải của mình đều chưa đủ để kẻ khác phục tùng, hy vọng được xuống núi trải nghiệm, tông chủ thấy ngươi trẻ tuổi chững chạc, làm lễ cho ngươi đảm nhiệm chức thủ tọa(), cho ngươi sử dụng mạng lưới giao thiệp và vật tư nhiều năm của Thiên Thai tông, thuận lợi ngươi cho làm việc bên ngoài, nhưng chuyện thứ nhất sau ngươi khi xuống núi, chính là trở lại thôn Lô Hoa ban đầu kia, diệt khẩu toàn thôn, sau đó dùng một cây đuốc, cho một mồi lửa.”
()Thủ tọa là chức vị sau Phương trượng.
Nói tới chỗ này, Thôi Bất Khứ không thể không dừng lại, tật khò khè của hắn nhờ hai viên thuốc vừa nãy đã tốt hơn nhiều, nhưng độc của Nại Hà hương lại không thể giải, Ngọc Tú có võ công trong người, còn không chật vật như hắn, nhưng Thôi Bất Khứ nhưng chỉ có thể miễn cưỡng dựa vào cột chống đỡ thân thể, đợi một trận này chậm rãi qua đi, mới có thể nói tiếp.
Ngọc Tú nhàn nhạt nói: “Thật không dễ dàng, làm khó ngươi một đường có thể tra được thôn Lô Hoa, nhưng ta thấy rất kỳ quái, lúc ấy người cả thôn đều bị ta diệt khẩu, ngươi biết được chuyện này từ đâu?”
Thôi Bất Khứ nói: “Tân nương của Chu gia, vừa gả đến thôn Lô Hoa không bao lâu, mấy ngày kia về nhà thăm bố mẹ, vừa vặn tránh được một kiếp, tất nhiên ngươi không nhận ra nàng, nhưng nàng lại biết được sự tồn tại của ngươi từ miệng người nhà và người trong thôn.”
Ngọc Tú a một tiếng: “Hóa ra là cá lọt lưới! Nhưng ngươi tra được việc này thì có lợi ích gì?”
Thôi Bất Khứ: “Ắt có chỗ dùng, ít nhất ta biết, kế hoạch của ngươi và của Vân Hải Thập Tam Lâu, không tránh khỏi có quan hệ với Thiên Kim công chúa, như vậy, ngươi cho tới nay, khắp nơi ngăn cản chúng ta, muốn Thiên Trì Ngọc Đảm, thậm chí giả trang thành Khả Hãn, phá hư quan hệ của Tùy Triều và Tây Đột Quyết, lại không muốn để cho bên Phật Nhĩ được chỗ tốt, có thể lí giải, bởi vì Thiên Kim công chúa hận Đương kim Thiên tử cướp giang sơn của họ Vũ Văn!”
Ngọc Tú cười ha ha, vẻ mặt châm chọc: “Ngươi sai rồi, công chúa không có chút quan hệ nào với Vân Hải Thập Tam Lâu, thân nàng có sứ mệnh, gả cho Khả Hãn Đột Quyết, cả đời này đều phải bị vây ở Đột Quyết, làm sao có thể hô mưa gọi gió ở Trung Nguyên, lập ra một Vân Hải Thập Tam Lâu? Nhưng chuyện nàng mong muốn, không cần tự nàng đi làm, ta cũng sẽ giúp nàng hoàn thành, mọi chuyện mà Vân Hải Thập Tam Lâu muốn làm, đúng lúc không hẹn mà hợp với ta, vì sao ta không thể mượn sức mạnh của bọn chúng chứ?”
“Thôi Bất Khứ à Thôi Bất Khứ, ngươi tự xưng là mưu trí hơn người, có thể ngươi có bản lĩnh tính toán người khác, sao lại không đặt trên việc kinh quốc tế dân chứ! Lại chỉ biết lục đục với Phượng Tiêu, nghiền ngẫm tâm tư Thiên tử, sau đó để một nữ tử yếu ớt ra mặt kết thân, để nàng nhận hết những nạn khổ của các ngươi!”
Mặt Ngọc Tú lộ vẻ căm hận, giống như chồng chất khuôn mặt Thôi Bất Khứ lên mặt rất nhiều kẻ thù trong lòng, hắn nắm lấy cổ áo đối phương, trực tiếp kéo Thôi Bất Khứ đến gần, một tay khác lại hung hăng bóp chặt lấy cổ Thôi Bất Khứ!
Thôi Bất Khứ vốn muốn hỏi ra chủ mưu đứng sau hắn, do thám được nhiều bí mật của Vân Hải Thập Tam Lâu hơn, không nghĩ tới trời xui đất khiến, tra được bí mật sâu nhất trong lòng Ngọc Tú.
Hòa thượng tuấn mỹ mang khuôn mặt già yếu của A Ba Khả Hãn trước mặt này, vậy mà lại là một kẻ si tình.
Mà đối tượng hắn chung tình, chính là vị Thiên Kim công chúa của tiền triều.
Không lâu sau khi Thiên Kim công chúa hòa thân, Bắc Chu đã đổi triều đại, biến thành Tùy Triều, Thiên tử Dương Kiên ngồi lên ngôi vị hoàng đế không là ai khác, chính là nhạc phụ của vua Đại Chu, ỷ vào mình độc tài triều chính, thuận tiện liền khoác hoàng bào lên người, lại giết sạch một nhà Thiên Kim công chúa.
Tranh quyền lực, cho tới bây giờ chưa tình có tình cảm ôn nhu gì, nhưng công chúa mất nước, sao có thể không hận?
Nàng đào tạo Ngọc Tú, có thể chỉ vì lợi dụng, có thể cũng có mấy phần chân tình, nhưng Ngọc Tú vì nàng, thật sự vào nơi dầu sôi lửa bỏng, lấy thiên hạ làm một bàn cờ, khuấy đảo tâm tư của bao nhiêu người.
Nếu để cho Thiên Thai tông biết được tất cả chuyện này, hắn nhất định sẽ bị trục xuất khỏi sư môn, thân bại danh liệt, Tấn vương cũng không có khả năng lại dùng hắn nữa, quyền lực và hư danh mà hắn phí tâm đặt cược mấy năm này, tất cả đều sẽ tan thành mây khói.
Ngay cả Vân Hải Thập Tam Lâu…
Nếu như Ngọc Tú không phải Nhất tiên sinh, dưới bầu trời này còn có ai có thể tác động được đến hắn?
Là Thiên Kim công chúa, hay là người khác?
Trong đầu thoáng qua đủ loại suy nghĩ, đầu óc Thôi Bất Khứ dần hôn mê.
Bên tai truyền tới tiếng cười nhạt của Ngọc Tú: “Ta đoán, Nại Hà hương căn bản không có giải dược, hoặc là, giải dược không ở trong tay hai người các ngươi, cho nên ngươi mới phí hết tâm tư, kéo dài lâu như vậy, muốn chờ Phượng Tiêu tới cứu ngươi, có phải hay không?”
Thôi Bất Khứ nhắm hai mắt lại.
Lấy trí thông minh của Ngọc Tú, mình có thể kéo lâu như vậy đã không dễ, bị phát hiện là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
Cổ lại bị bóp lần nữa, đối phương tăng thêm một chút lực, Ngọc Tú giống như chắc chắn Phượng Tiêu đã không tới được, cố ý để cho Thôi Bất Khứ chết từ từ, không chịu cho hắn thống khoái.
Đối với Ngọc Tú mà nói, Thôi Bất Khứ là một sự tồn tại phức tạp.
Hắn vừa hưởng thụ việc đấu trí so dũng khí với Thôi Bất Khứ, thưởng thức trí thông minh không phân cao thấp với mình của đối phương, lại căm hận đối phương nhiều lần phá hư kế hoạch của mình, lần này hắn giả thành Khả Hãn, tự nói không có nửa phần sơ hở, nhưng vẫn bị đối phương phát hiện.
Thật may mình đã sớm bố trí một tay, bảo đảm không sơ hở tý nào.
“Ta không nỡ giết ngươi, đáng tiếc, ngươi không thể không chết.” Ngọc Tú dứt lời, chịu đựng đau đớn do độc phát, vận khí lên tay, chuẩn bị bóp gãy cổ đối phương.
Nhưng vào lúc này, bên ngoài truyền tới động tĩnh đánh giáp lá cà và tiếng cao giọng giận dữ.
Ngay sau đó, Ngọc Tú rên lên một tiếng, đột nhiên buông tay ra.