Động tác tìm kiếm hoang mang rối loạn của Dung Khanh đột nhiên dừng lại.
Hắn chợt quay đầu đối diện với ánh mắt của Dương Vân, ánh mắt người kia bình tĩnh không sóng, thật giống như đã sớm tính hết tất cả những điều này, lại như không có gì hết, tất cả đều là ảo giác của Dung Khanh.
Trong phút chốc, Dung Khanh đã hoàn toàn hiểu ra.
Ba bức tranh kia có thể đúng là do Hoàng Lược vẽ, cũng có thể Hoàng Lược thật sự đã âm thầm chỉ điểm, nhưng chuyện Hoàng Lược vẽ tranh bị phát hiện, cho nên đối phương vừa dẫn đám người Thôi Bất Khứ ra, vừa đặc biệt gài bẫy Dung Khanh, làm giả mật thư do Hoàng Lược đưa tới, đối phương biết nhất định Dung Khanh sẽ đến, bởi vì Hoàng Lược cũng được coi như là nhân vật then chốt nhất của bản án, là manh mối mê người cỡ nào, Dung Khanh tuyệt đối không thể coi thường loại cám dỗ này.
Nhưng mà một khi Dung Khanh đi thì chẳng khác nào cho cái bẫy này một sự kết thúc hoàn mỹ, bởi vì Hoàng Lược đã bị diệt khẩu, đêm khuya hắn tự dưng đi tìm Hoàng Lược, đây chính là chuyện rất khả nghi.
Lúc này, Dung Khanh nghe Dương Vân hỏi hạ nhân áo xanh kia.
“Là ngươi cho Dung ngự sử vào cửa?”
Hạ nhân cúi đầu, không thấy rõ vẻ mặt: “Vâng, Dung ngự sử nói có chuyện quan trọng muốn tìm phủ quân thương nghị, tiểu nhân xin chỉ thị phủ quân rồi mời Dung ngự sử vào.”
Dương Vân lại hỏi: “Bọn họ nói cái gì?”
Hạ nhân nói: “Tiểu nhân không biết, tiểu nhân phụng mệnh ở ngoài cửa canh gác, chỉ nghe hai vị ở bên trong có tranh chấp, động tĩnh càng ngày càng lớn, phủ quân hô to một tiếng ‘Ta là mệnh quan triều đình, nhất cử nhất động đều làm theo pháp luật triều đình, cũng không phải ngươi muốn thế nào là thế ấy được’, sau đó bên trong có tiếng nghiên mực đổ, bàn ghế lật đổ, tiểu nhân thấy tình thế không ổn, không rảnh gọi người, vội vàng đẩy cửa vào bên trong, nhưng lại nhìn thấy…”
Giọng gã nơm nớp lo sợ, cứ như thật sự ở bên ngoài nghe thấy tiếng vang vậy, Dung Khanh cười nhạt hai tiếng, đã lười phản bác lại.
Bởi vì hắn biết, bất kể mình nói cái gì, tội giết chết Hoàng Lược này nhất định phải chụp lên đầu mình.
Đây là vở kịch đã sớm an bài, có Dung Khanh hay không cũng không sao cả, vở kịch vẫn diễn như cũ thôi.
“Nhìn thấy cái gì?” Dương Vân tựa như không nghe thấy tiếng cười nhạt của Dung Khanh, những quan viên lớn nhỏ khác cũng không nghe thấy.
Dung Khanh liếc Lý Duyên một cái, đối phương thậm chí còn không ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Sao ban đầu mình lại cảm thấy Huyện thừa này là người tốt chứ?
Hóa ra đến cuối cùng, người ra sức duy nhất là Hoàng Lược mới đúng.
Đáng tiếc Hoàng Lược đã chết.
Người chết không mở miệng được nữa rồi.
“Tiểu nhân nhìn thấy Hoàng phủ quân đã ngã xuống đất, trong tay Dung ngự sử thì cầm chủy thủ, hắn nhìn thấy tiểu nhân mở cửa liền muốn đuổi tới, tiểu nhân trong lúc kinh hoảng, chỉ có thể nhanh trốn đi, lại khóa trái cửa sổ, đi gọi những người khác, sau đó chư vị sứ quân liền bị kinh động.”
Hạ nhân áo xanh nói năng có trật tự, nhân quả rõ ràng, bình thường ắt sẽ là một thủ hạ khôn khéo, nếu như không phải là một nhân chứng chỉ điểm Dung Khanh, hắn thật sự muốn yêu cầu người này.
Việc đã đến nước này, Dung Khanh cảm thấy mình cũng không cần phải lấy mật thư kia ra nữa.
Nhưng hắn vẫn ôm một chút hy vọng, lấy mật thư từ trong ngực ra, đặt lên bàn.
“Đây là thư Hoàng Lược viết cho ta, hắn vẽ cho ta ba bức tranh, nhắc nhở ta lương thực huyện Quang Thiên này không biết đã bị đưa đi đâu rồi, đã có người biển thủ, cho nên có rất nhiều nạn dân không được cứu trợ, người tham ô không những biển thủ tai lương, ngay cả những nạn dân kia cũng không buông tha, vì để hoàn toàn cắt đứt hậu hoạn, tránh bị triều đình truy cứu trách nhiệm, hắn một không làm hai không nghỉ, diệt khẩu nạn dân bên ngoài thành, ta đã đào ra rất nhiều hài cốt dưới gốc cây. Dương Vân, ngươi có lời gì để nói?”
Dương Vân mở ra nhìn một cái.
“Dung ngự sử, mặc dù ta rất muốn tin tưởng ngươi, nhưng ta không thể không nói, ta đã thấy chữ viết của Hoàng huyện lệnh, đây cũng không phải là chữ của hắn.”
Dung Khanh nghe những lời này đã không có nửa điểm ngoài ý muốn nữa rồi.
Nếu như đối phương biết Hoàng Lược đưa tới ba bức tranh, cố ý thả dây dài câu cá lớn, vậy thì việc đưa tới một mật thư giả cũng có thể làm được.
Còn mấy nét vẽ của Hoàng Lược trong thư, rất có thể là hung thủ uy hiếp Hoàng Lược vẽ rồi mới diệt khẩu, như vậy mới có thể tiêu trừ chút nghĩ ngờ cuối cùng của Dung Khanh.
Dung Khanh không thể không thừa nhận, mình ở trước mặt ở cáo già xảo quyệt Dương Vân, trước mặt huyện Quang Thiên như thùng sắt, cuối cùng đã đụng bể đầu chảy máu.
“Dương Vân, ngươi rất đắc ý sao? Lúc ta đi đến đây, ngươi giống như một lão thợ săn âm thầm chờ con mồi tự động nhảy vào bẫy.”
“Dung ngự sử, ngươi nói chuyện lằng nhằng, ta không nghe rõ.” Dương Vân thở dài, lộ ra vẻ đồng tình với Dung Khanh, “Còn hài cốt mà ngươi nói, ta cũng không biết, Lý Duyên, Vũ Nghĩa, các ngươi có biết đây là chuyện gì không?”
Nghe tên mình, Lý Duyên rốt cuộc tiến lên một bước, chắp tay nói: “Những hài cốt kia đều là nạn dân mắc ôn dịch mà chết, để tránh dịch chứng lan tràn nên phủ quân mới hạ lệnh tập trung chôn những người này, lúc ấy lũ lụt đến, việc gấp phải tùy cơ ứng biến, chỉ có thể xử trí qua loa.”
“Thì ra là như vậy.” Dương Vân gật đầu một cái, nhìn về phía Dung Khanh, “Cho nên Dung ngự sử, rốt cuộc tại sao ngươi phải chính tay đâm Hoàng huyện lệnh?”
Dung Khanh cười to ha ha, hỏi ngược lại: “Vậy ngươi nói, vì sao ta phải giết Hoàng Lược?”
Dương Vân mặt không đổi sắc: “Hoàng Lược đã chết, nguyên nhân thì chỉ có mình ngươi biết rồi. Mặc dù ngươi là Khâm sai thượng lệnh, nhưng vô cớ sát hại mệnh quan triều đình, vẫn cần phải truy cứu trách nhiệm, nếu ngươi không nói ra nguyên do, ta cũng chỉ có thể tạm thời nhốt ngươi lại, đợi báo lên triều đình xử lí.”
“Muốn ghép tội thì sợ gì không có lí do!” Dung Khanh chỉ Dương Vân, tàn khốc nói, “Ngươi có dám cùng ta lên kinh, tranh cãi ở ngự tiền không!”
Dương Vân lắc đầu một cái: “Thân là Ngự sử mà cố tình phạm pháp, sát hại Huyện lệnh, lại còn không biết hối cải, bắt lại!”
Hắn hơi giơ tay lên, lập tức có người tiến lên gắt gao đè Dung Khanh lại.
“Buông ra ta! Ta là Ngự sử, các ngươi dám phạm thượng làm loạn sao!”
Dung Khanh biết mình không thể khuất phục, một khi hôm nay bó tay chịu trói, ngày mai hắn sẽ có đủ loại lí do im hơi lặng tiếng chết trong ngục, thậm chí sẽ có một phần tội trạng mình tự kí tên lên ngự án của Hoàng đế, dù là sau này sẽ còn có Ngự sử khác tới lật án cho mình, nhưng mạng chỉ có một, người chết không thể sống lại, đối với hắn mà nói thì đã chậm rồi!
Hắn liều mạng giãy giụa, lớn tiếng chửi mắng, ý muốn để cho những thị vệ nha sai này dao động.
Nhưng hắn rất nhanh liền thất vọng, những người này vẫn không nhúc nhích, Dương Vân nói gì nghe nấy, căn bản cũng không quan tâm Dung Khanh nói gì.
Đám người Lý Duyên, Vũ Nghĩa lại giả bộ câm điếc, nghe mà không thấy.
“Buông ra ta! Buông ra ta!”
Mặc kệ Dung Khanh cố gắng muốn để cho lòng bàn chân mọc rễ nảy mầm, hắn vẫn thân bất do kỷ bị kéo ra bên ngoài.
Chẳng lẽ mình xuất quân chưa báo tin thắng mà thật sự phải mất mạng ở đây?
Đi tới đường cùng, thất vọng biến thành tuyệt vọng, Dung Khanh bi phẫn khó hiểu.
“Ai dám động vào hắn?”
Thanh âm xa lạ lại quen thuộc đột nhiên vang lên, từ ngoài cửa truyền tới, giống như tiếng trời vô căn cứ mà rơi xuống.
Dung Khanh chợt ngẩng đầu!
Lực đạo lớn gần như có thể gãy, nhưng hắn không thèm để ý chút nào, gắt gao nhìn chăm chú về phía bên ngoài.
Những người khác cũng đều theo tiếng nhìn lại, mặt lộ vẻ kinh ngạc, giống như không nghĩ tới vào lúc này lại còn có người dám xuất hiện, đứng ra bảo đảm cho Dung ngự sử giết người.
Ngoài cửa xuất hiện một người.
Hắn nói xong câu nói kia, không dừng lại nhiều, sải bước đi về phía mọi người.
Áo khoác ngoài tung bay theo nhịp bước của hắn, để lại lạnh lẽo đầy đất.
Mặt hắn lộ vẻ bệnh tật, một thân một mình, nhưng sau lưng lại như mang đến thiên quân vạn mã, mấy tiểu lại kinh sợ vì khí thế của hắn, không tránh khỏi lui về hai bên phía sau, tạo ra một con đường cho hắn.
“Thôi tiên sinh!”
Tâm tình Dung Khanh kích động, gần như lệ nóng doanh tròng.
Hắn chưa bao giờ cảm kích kính yêu với sự xuất hiện của Thôi Bất Khứ giống giờ phút này, ở trong mắt Dung Khanh, bóng người Thôi Bất Khứ trở nên vô cùng cao lớn.
Cao sơn ngưỡng chỉ, cảnh hàng hành chỉ().
() Tạm dịch: Núi cao thì ai cũng muốn trông; đường lớn thì ai cũng muốn đi.
Những người khác lại không có tâm tình như vậy.
Vũ Nghĩa đang buồn rầu không có cơ hội biểu hiện trước mặt Quận trưởng, thấy vậy liền tiến lên một bước, ngăn cản ở cửa.
“Loạn dân ở đâu ra tự tiện xông vào, cho ta…”
“Ta là Thôi Bất Khứ.” Thôi Bất Khứ lấy giọng nói cao hơn cắt đứt, căn bản không để cho đối phương nói hết lời, hắn tiện tay ném ra một tấm lệnh bài về phía Dương Vân.
Dương Vân bén nhạy chợt tránh, lệnh bài nhất thời đánh vào bắp chân Lý Duyên.
Đau quá.
Lý Duyên nhe răng toét miệng, mặt mũi vặn vẹo, quả thật muốn một cước đạp lên khối lệnh bài đáng chết kia, nhưng một câu của Thôi Bất Khứ đã ngăn ý định kích động này của gã lại.
“Chính sứ Tả Nguyệt cục, đứng cùng thượng thư sáu bộ, còn có quyền tiền trảm hậu tấu.” Thôi Bất Khứ nhìn vòng quanh, trên mặt đầy vẻ ngang ngược cùng không kiên nhẫn. “Nói đơn giản, chức quan của ta còn lớn hơn Dương Vân, hiểu không?”
Lý Duyên cùng Vũ Nghĩa trố mắt nhìn nhau, nghi ngờ: “Triều đình ba tỉnh sáu bộ, sao ta chưa từng nghe thấy còn có Tả Nguyệt cục?”
Thôi Bất Khứ cười nhạt: “Ngươi chưa từng nghe, Dương Vân từng nghe là được. Dương Vân, ngươi thân là một quận trưởng, lại là hoàng thân quốc thích, cũng đừng nói mình ngay cả Tả Nguyệt cục cũng chưa từng nghe qua nhé?”
Dương Vân chậm rãi nói: “Ngươi không phải là Thôi tiên sinh phụ tá bên cạnh Dung ngự sử sao, lúc nào đã thành Tả Nguyệt sứ rồi, Dung Khanh ngay cả mệnh quan triều đình cũng giết được, làm sao ta biết ngươi có phải giả mạo hay không?”
Thôi Bất Khứ: “Từ khi chúng ta đi tới nơi này, ngươi không phải vẫn luôn không xuất hiện, làm sao lại biết ta là phụ tá vẫn luôn đi theo Dung Khanh chứ, chẳng lẽ từ đầu tới đuôi, hiểu biết của Dương quận trưởng với tất cả mọi chuyện đều quá mức tường tận, chỉ là không chịu lộ mặt, muốn chờ con mồi tự nhảy vào thiên la địa võng sao?”
Người này quả nhiên khó đối phó y như tin đồn vậy.
Nhất là không thể đấu miệng lưỡi với hắn.
Dương Vân thầm nói, mặt trầm như nước, quan uy như núi, lù lù bất động.
“Mặc kệ ngươi nói ba hoa chích chòe gì, Dung Khanh vẫn là hung thủ sát hại Hoàng Lược…”
“Hiềm phạm!” Thôi Bất Khứ lại cắt đứt hắn lần nữa, “Một ngày Dung Khanh chưa bị ba ti định tội thì không thể gọi là hung thủ! Ta đã ra roi thúc ngựa tấu việc này lên Thiên tử, không lâu sau sẽ có câu trả lời, trước đó, Dương quận trưởng không thể có bất kì lí do gì để bắt hắn được!”
Dương Vân cười nhạt: “Rất đúng dịp, trước khi ta đến đây cũng đã tấu sớ lên trên rồi, cáo tội trạng Dung Khanh, ỷ vào thân phận Ngự sử làm xằng làm bậy, bêu xấu đồng liêu, quấy nhiễu việc giúp nạn thiên tai, còn muốn cưỡng ép phân chia dân, ý đồ kích thích loạn dân!”
Dung Khanh giận dữ: “Ngươi thả rắm!”
Dương Vân căn bản cũng không nhìn hắn, hai mắt chỉ nhìn chằm chằm Thôi Bất Khứ.
“Một cái mạng Hoàng Lược ở chỗ này, ta thân là quan phụ mẫu Quang Thiên, không thể coi thường, trước khi bên trên hạ lệnh, vương tử phạm pháp có tội như dân, phải tạm thời bắt giữ Dung Khanh! Nếu sau đó tra rõ hắn quả thật không phải là hung thủ sát hại Hoàng Lược, bổn quan sẽ tự thỉnh tội Bệ hạ!”
Thôi Bất Khứ không nhường nửa bước: “Ta đã điều Tả Nguyệt Vệ gần đây tới, rất nhanh sẽ đến, Bệ hạ để cho ta và Dung ngự sử đồng hành, chuyện này tự ta xử trí, không nhọc Dương quận trưởng phí tâm.”
Dương Vân nheo mắt lại.
Người ngoài có chậm chạp đi nữa thì lúc này cũng đã nhìn ra đối chọi khá gay gắt giữa hai người, quan viên lớn nhỏ hoặc mờ mịt hoặc nghiêm nghị nhìn bọn họ, an tĩnh như người câm, không ai dám thở mạnh.
Dung Khanh tuy là Ngự sử, nhưng đây là lần đầu hắn rời nhà tranh, xung động dễ giận, căn bản không đáng để lo.
Nhưng mà hắn bị chiếm đóng, lại thật sự đưa “thần tiên” tới.
Cái gọi là thần tiên đánh nhau, người phàm gặp họa, cũng không ai muốn trở thành ao cá bị vạ lây cả, chỉ chờ giữa thần tiên quyết định ra một thắng một thua, người phàm mới có thể ló đầu ra tham gia náo nhiệt, lúc đó cũng không muộn.
“Ba ngày.” Dương Vân rốt cuộc chậm rãi lên tiếng, “Ta chỉ có thể cho ba ngày, ba ngày sau, bất kể như thế nào, ta đều phải đưa Dung Khanh đi hỏi tội, đến lúc đó ngươi cứ đến thể hiện thần thông ngay trước mặt Bệ hạ đi!”
Thôi Bất Khứ chăm chú nhìn hắn chốc lát. “Được.”
Dương Vân cười ha ha một tiếng, chắp tay nói: “Thôi tiên sinh cải trang tới đây, chiêu đãi không chu toàn, vạn mong thứ lỗi.”
Thôi Bất Khứ nhàn nhạt nói: “Người không biết không có tội, Dương quận trưởng nặng lời, thi thể của Hoàng huyện lệnh, xin hãy sắp xếp thỏa đáng, sau này ta sẽ phái người đi điều tra nguyên nhân cái chết.”
Dương Vân: “Đương nhiên rồi, việc này khó bề phân biệt, rất là cổ quái, đúng là nên tra ra chân tướng.”
Hai con cáo già một tới một đi, khí tức căng thẳng quanh quẩn quanh thân bọn họ dần dần tiêu tán, người ngoài không tránh khỏi thở ra một hơi dài.
Trái tim treo lên của Dung Khanh cũng tạm thời rơi xuống đất.
Lúc nghe được việc xử lí thi thể Hoàng Lược, hắn muốn nói lại thôi, tựa như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.
Nếu như Thôi Bất Khứ có thể nghe được tiếng lòng hắn, nhất định sẽ cảm thấy rốt cuộc hắn đã thông minh được một chút rồi.
Dương Vân không ở lại lâu, hắn rất nhanh đã dẫn người rời đi, chỉ còn lại bọn Thôi Bất Khứ ở trong quan dịch yên tĩnh.
Dung Khanh thở phào nhẹ nhõm, đang muốn nói gì đó, đã nhìn thấy Thôi Bất Khứ khạc ra một búng máu, thoáng chốc nhuộm đỏ vạt áo trước.
“Thôi tiên sinh!”
Dung Khanh cả kinh thất sắc, liền lao đến đỡ người muốn ngã xuống, chịu đựng hơn nửa sức nặng của Thôi Bất Khứ.
Lúc này hắn mới biết, khí thế vừa rồi của Thôi Bất Khứ, tất cả đều là cố giả vờ.
Nhưng mà cũng khó trách, vừa rồi khí thế Dương Vân ác liệt như thế, nếu hắn biết Thôi Bất Khứ chỉ chống đỡ bằng một hơi, chắc hẳn đừng nói đến ba ngày, mà sẽ lập tức đưa hai người bọn họ vào ngục, ra tay trước sẽ dành được lợi thế.
Thôi Bất Khứ không nói gì mà lạnh lùng nhìn hắn một cái.
Dung Khanh tự biết có thẹn, không dám nói nhảm, ngay sau đó nói rõ đầu đuôi lại một lần.
“Ta sai rồi Thôi tiên sinh, ta không nghe ngài khuyến cáo, tự mình chủ trương, mới có hậu quả bây giờ, giờ ta tuyệt đối không tham gia nữa, tất cả đều nghe theo ngài!” Dung Khanh thành khẩn nói xong, lại cắn răng nghiến lợi, “Những chuyện này nhất định đều do Dương Vân làm ra, tám phần là Hoàng Lược cũng do hắn giết!”
Nếu như bây giờ Thôi Bất Khứ có sức, hắn nhất định phải đánh mười cái sau gáy Dung Khanh đến vỡ đầu, nhưng trước mắt Thôi Bất Khứ lười mắng, hắn phải tiết kiệm tất cả sức lực vào chuyện có ích.
“Chúng ta gặp tập kích ở Tê Hà sơn trang, Kiều Tiên và Quan Sơn Hải đều bị trọng thương, ta ở dưới sự che chở của họ mới trốn ra được.”
Dung Khanh nghe mà kinh tâm động phách: “Như vậy quả nhiên Dương Vân biết nhất cử nhất động của chúng ta, chẳng lẽ bên cạnh chúng ta có…”
Thôi Bất Khứ lắc đầu một cái, giọng nói ngắn ngủi trầm thấp: “Việc cần thiết là đưa bọn Kiều Tiên về, bọn họ được ta giấu trong một sơn động, không có thuốc không có nước, lại không chắc được kẻ địch có tìm đến cửa không!”
“Ta đi cùng ngài, dẫn cả Tiểu Lục theo, hắn có sức lớn, có thể có tác dụng!” Dung Khanh gật đầu một cái, lại nghi ngờ nói, “Khí thế vừa rồi của ngài đã trấn áp được Dương Vân, vì sao không dứt khoát lấy lại thi thể Hoàng Lược, nhất định bọn chúng sẽ động tay chân!”
Thôi Bất Khứ: “Nơi này là địa bàn của chúng, cho dù ta lấy lại thi thể thì bọn chúng vẫn có thể động tay chân, hơn nữa nhất định còn xử lí tất cả sơ hở sạch sẽ, đừng hi vọng sẽ tìm được thứ gì trên thi thể.”
Dung Khanh yên lặng chốc lát: “Ngài nói điều người, đều là lừa gạt Dương Vân sao?”
Thôi Bất Khứ nhắm hai mắt, gật đầu một cái: “Ta chỉ có thể nói như vậy thì hắn mới không dám hành động thiếu suy nghĩ, có thể kéo dài được bao lâu thì hay bấy lâu.”
Một bàn cờ này, bọn họ mất nước trước, dường như đối phương có thể đoán được nước đi của bọn họ, chặn lại đường ra khắp nơi, để cho bọn họ không có đường đi.
Thôi Bất Khứ khẳng định, hắn vừa thấy được sát khí dày đặc trong mắt Dương Vân rõ ràng.
Nếu như đối phương không có cách nào chắc chắn Tả Nguyệt Vệ có ở bên ngoài huyện Quang Thiên hay không, chắc hẳn đã sớm hạ thủ.
Mười mặt mai phục, bốn phương tất cả đều là địch, lại có cảm giác vô lực một quyền đánh vào bông.
Nếu đây không phải khốn cảnh gian nan nhất mà hắn gặp được thì tuyệt đối cũng là kẻ địch hiểu rõ hắn nhất.
Thôi Bất Khứ gọi Tiểu Lục giúp mình bó thuốc thay quần áo, lúc này Dung Khanh mới biết trước ngực Thôi Bất Khứ còn bị kiếm đâm bị thương, thật may chỉ rách da thịt, không bị thương đến bên trong, nhưng máu cũng chảy một ít, còn phải dùng thuốc trị thương rồi quấn vải thưa.
Vội vã băng bó một lát, Thôi Bất Khứ liền dẫn Dung Khanh ra cửa, bọn họ cắt đuôi mấy lượt người theo dõi mới chạy thẳng tới thành bắc.
Để tránh kẻ địch tìm được vị trí của Kiều Tiên và Quan Sơn Hải, Thôi Bất Khứ sắp xếp một trận pháp nhỏ dựa vào địa hình ở bên ngoài sơn động của bọn họ, để người tiến vào đi sai hướng, làm thế nào cũng không ra được.
Nhưng khi hắn vừa vào rừng liền nhíu mày.
“Sao thế?” Dung Khanh lập tức phát hiện hắn không đúng.
“Trận pháp bị sửa lại.” Thôi Bất Khứ nói.
Dung Khanh cả kinh: “Còn có người tới trước chúng ta!”
Cho dù như vậy, Thôi Bất Khứ lại không thể không đi vào, bởi vì hai người Quan, Kiều còn có thể ở bên trong sơn động chờ hắn.
Nội thương có thể ngồi tĩnh tọa để điều chỉnh, ngoại thương không có thuốc thì sẽ khó khỏe lại nhanh chóng, nếu như có nước có thức ăn, bọn Quan Sơn Hải mới có thể khôi phục nhanh hơn được.
Lợi hại trong đó ngay cả Dung Khanh cũng hiểu, cho nên sau khi hắn than thở liền âm thầm đi theo phía sau Thôi Bất Khứ.
Trong rừng có rất nhiều sương mù, thậm chí ngay cả ánh mặt trời cũng không có cách nào xuyên qua hoàn toàn.
Trời mới biết vào mùa này kiếm đâu ra sương mù.
Một trận gió núi thổi qua mang theo cát, Dung Khanh bị thổi vào mắt, không nhịn được dụi dụi, chỉ trong một cái chớp mắt ngắn ngủi, đợi đến lúc hắn mở mắt ra, lại phát hiện đã không thấy Thôi Bất Khứ và Tiểu Lục!
Bên tai Thôi Bất Khứ truyền tới tiếng cười đùa của thiếu nữ.
Chợt xa chợt gần, tựa như lông chim cào nhẹ trong lòng, làm người ta sinh ra ý nghĩ kỳ quái.
Các nàng nói rất nhiều, lại giống như không nói gì.
Không tự chủ được, Thôi Bất Khứ phân tâm một chút để nghe.
Két —————
Không phải là chiêng cũng không phải là chuông, càng giống có người dùng vũ khí sắc bén quẹt mạnh lên cạnh chuông, để lại những tiếng chói tai thật dài.
Thân thể Thôi Bất Khứ hơi rung, lỗ tai như có một cái dùi chọc thẳng vào, đau đớn kéo đến trong nháy mắt, che tai đã không kịp nữa rồi, hắn chỉ có thể cứng rắn chịu đựng, trước mắt tối sầm, ngực đau đớn như muốn ói máu.
Một đôi tay trực tiếp che hai tai hắn lại.
Bình phong che chở ấm áp như mang theo nội lực thâm hậu, ngăn cách âm thanh công kích bên ngoài.
Sau lưng, khí tức quen thuộc quấn quanh, vây lấy toàn bộ người hắn.
—-
Tác giả có lời muốn nói:
Đạo diễn: Ok ra sân, thu công.
Phượng Nhị:???
(Từ đầu quyển đến giờ bạn Phượng chưa xuất hiện, giờ đã có thể đóng cửa thả Phượng Nhị rồi =]]]])