Gieo xúc sắc không khó chơi, Thôi Bất Khứ nhìn Phượng Tiêu và Minh Nguyệt chơi một ván liền biết quy tắc.
Cái trò chơi này không phải dựa hết vào đầu óc là được, còn phải có chút may mắn, Thôi Bất Khứ có vận khí không tệ, bàn thứ nhất đã thắng.
Minh Nguyệt còn có chút chuyện rời đi trước, hai người Phượng Thôi ngồi trong hương hoa quế đầy đình, ánh sáng vàng trắng nhạt xuyên qua kẽ hở từng cánh hoa, mùa thu nửa ấm áp, gió thổi đưa mùi thơm.
Càng quan trọng chính là, dưới tán cây có người.
Có khí người, thì sẽ có mùi vị lửa khói nhân gian.
Bán đá dùng để bày bàn cờ bị lau đến mức không nhiễm một hạt bụi, ngay cả chén trà màu xanh biếc bên cạnh cũng dập dờn như một dòng suối xanh trong suốt.
Không cần phải nói, đây nhất định là để cho Phượng Tiêu dùng, Minh Nguyệt quen thuộc tính tình của Phượng Nhị, đặc biệt mua một bộ chén trà mới, tự tay dùng nước nóng tráng ba lần, nếu không khẳng định Phượng Tiêu sẽ chê bai mấy hạt bụi nhỏ xíu từ thời Bàn Cổ khai thiên lập đến đến giờ mất.
Hai tay Thôi Bất Khứ bê một bát cháo loãng, vừa đánh cờ vừa uống từ từ, mặc cho dòng nước ấm từ cổ họng chảy vào trong bụng, chậm rãi bồi bổ sức sống trong cơ thể.
So với Phượng Tiêu, hắn luôn tùy theo hoàn cảnh nhiều lắm, cho dù bây giờ có người cho hắn một bát cháo trộn lẫn cát, chỉ cần trong phút chốc không thể tìm được thức ăn bên cạnh, mà hắn đúng là đang đói, hắn cũng sẽ bình chân như vại bê bát cháo đó lên húp sạch.
Uống nửa bát nhỏ, Thôi Bất Khứ liền có chút no rồi.
Tay cầm bát của hắn dừng lại bất động, nhìn về phía bàn cờ, nhíu mày.
Chân mày của Phượng Tiêu nhếch lên một chút đắc ý: “Ta thắng.”
Mặt Thôi Bất Khứ không cảm giác: “Đây mới chỉ là ván thứ hai.”
Ý nói, một ván cuối cùng mới quyết định thắng bại.
Hai người từng lăn lộn trong núi đao biển lửa, không biết bao nhiêu bảo vật đã từng qua tay, vậy mà lúc này chỉ vì một trận cá cược nho nhỏ mà nghiêm túc.
Thôi Bất Khứ nhất định phải có được phần danh sách kia, mà Phượng Tiêu muốn thắng cược, giống như chưa bao giờ từng thua.
Minh Nguyệt xử lý xong chuyện trong tay, đi vòng vèo trở về xem cờ.
Nhưng hắn vừa đi tới cửa tiểu viện, bước chân liền dừng lại.
Bởi vì trên mặt Phượng Tiêu không những không có thần thái tung bay vừa rồi, ngược lại còn có chút ngưng trọng.
Đối phương nhìn Thôi Bất Khứ một chút, lại nhìn bàn cờ một chút, hơi biến sắc mặt.
Đã xảy ra chuyện gì?
Minh Nguyệt có chút nghi ngờ, do dự giữa “đi tới hứng xui xẻo” và “ở đây xem náo nhiệt”, cuối cùng lựa chọn cái sau.
Hắn nhanh mắt nhìn thấy trên bàn cờ, con cờ lưu ly thuộc về Thôi Bất Khứ đã dẫn đầu đi đến điểm cuối.
Xem ra là Thôi tôn sứ thắng, Minh Nguyệt thầm nói.
Lấy kiêu ngạo cùng tự tin xưa nay của Phượng Nhị, gần như chưa bao giờ có thua trận, khó trách sắc mặt sẽ khó coi.
“Ngươi căn bản không phải là lần đầu chơi gieo xúc sắc, ngươi dùng những chiêu số nhỏ rất nhuần nhuyễn mà.” Phượng Tiêu hừ cười một tiếng.
“Từ đâu mà ngươi nói như vậy?” Thôi Bất Khứ chậm rãi nói, ngón tay điểm một cái lên chén trà, ý chỉ tâm trạng hắn không tệ.
Phượng Tiêu nghĩ, nếu phát hiện bí mật nhỏ này sớm một chút, nói không chừng mấy lần giao phong trước, y còn có thể xét được ý đồ của Thôi Bất Khứ trước thời hạn, nắm giữ được tâm trạng của đối phương.
Nhưng mà bây giờ cũng không muộn.
“Một trò chơi nhỏ mà thôi, còn giở trò lừa bịp, Thôi đạo trưởng không thấy mất mặt sao?” Mặt Phượng Tiêu đầy vẻ không nói nổi.
“Binh bất yếm trá().” Khóe mắt Thôi Bất Khứ cong lên, lộ ra nụ cười thật lòng hiếm có sau khi trải qua mấy ngày nay, “Ba ván thắng hai thì thắng, nếu ta thắng, xin Phượng phủ chủ tuân thủ lời hứa, sớm ngày giao danh sách cho ta.”
()Chiến đấu bất chấp thủ đoạn
Phượng Tiêu: “Lại tới một lần.”
“Ta mệt mỏi.”
Thôi Bất Khứ sao chịu cho y lật bàn cơ hội, ngay sau đó đứng dậy, thản nhiên trở về phòng nghỉ ngơi.
Minh Nguyệt đi tới, nhìn Phượng Tiêu cong hai chân dương dương đắc ý, lông chim năm màu sau lưng cũng sắp xòe thành cái quạt rồi, liền ngạc nhiên nói: “Vì sao người phải cố ý bại dưới tay hắn?”
Phượng Tiêu ngáp một cái: “Tương dục thủ chi, tất tiên dữ chi(), có hiểu hay không?”
() Muốn cướp lấy vật gì thì tất hãy cho đi đã.
Minh Nguyệt: “Không hiểu.”
Phượng Tiêu cười ha ha một tiếng: “Cho nên ta là lão Nhị, ngươi là lão Tam.”
Minh Nguyệt nhếch mép một cái: “Ngươi nói lấy sự thông minh của Thôi Bất Khứ, có phải đã nhìn ra ngươi cố ý thua không?”
Phượng Tiêu: “Nhìn ra thì sao nào?”
“Đã nhìn ra còn tương kế tựu kế, nói rõ hắn căn bản không để ý đến mục đích của ngươi, chỉ cần lấy được danh sách vào tay. Cho nên,” Trên mặt Minh Nguyệt hiện lên một vẻ đồng tình, “Ta không biết ngươi muốn có được thứ gì từ chỗ Thôi Bất Khứ, nhưng rất rõ ràng, ngươi nghĩ như thế nào, đối với hắn mà nói cũng không quan trọng.”
Cái tay phe phẩy quạt của Phượng Tiêu ngừng một cái chớp mắt, y nhìn chăm chú vào Minh Nguyệt, hồ nghi nói: “Lão Tam, sao ta cứ có cảm giác đầu óc ngươi đột nhiên thông minh hẳn ra thế, ngươi sẽ không phải là người của Vân Hải Thập Tam Lâu dịch dung giả trang chứ?”
Minh Nguyệt dở khóc dở cười: “Ta đây gọi là người đứng xem sáng suốt, ngươi xưa nay chẳng coi ai vào đâu, ngay cả Thái tử Tấn vương cũng không ngoại lệ, cho dù là vì để tính toán người khác, nguyện ý nhượng bộ yếu thế, cũng coi là khó mà làm được.”
Phượng Tiêu: “Nói đến Tấn vương, nếu Ngọc Tú có thể được hắn tín nhiệm, khó chắc bên cạnh Thái tử và những người khác sẽ không có người của Thập Tam Lâu, chuyện lần trước ta bảo ngươi tra, ngươi tra được như thế nào rồi?”
Nói tới chính sự, Minh Nguyệt thu liễm lại vẻ mặt, lắc đầu nói: “Bên cạnh Thái tử hẳn không có người của Thập Tam Lâu, chuyện trong cung, Giải Kiếm phủ không dễ nhúng tay, nhưng theo ta biết, chắc Tả Nguyệt cục đã bắt tay đang điều tra, Thôi Bất Khứ rất được Hoàng hậu tín nhiệm, có lẽ đã tra ra điều gì đó rồi, ngươi cùng hắn sớm chiều sống chung, không ngại tìm cơ hội hỏi thăm một chút.”
Phượng Tiêu nói: “Ta hỏi qua rồi, sau chuyện của Ngọc Tú, Hoàng hậu đã hạ lệnh điều tra kỹ trong cung, cũng bắt được mấy người khả nghi, nhưng lại không liên quan đến Vân Hải Thập Tam Lâu. Theo hướng tốt, tay của Tiêu Lý vẫn không thể vươn dài như vậy, còn về hướng xấu, chính là cái đinh() của y được chôn quá sâu trong cung đình, nhất thời không tra được. Nhưng còn có một người, lần này sau khi hồi kinh, ngươi phải nhìn chằm chằm thật tốt đấy.”
()Ý chỉ mật thám
Minh Nguyệt nghi ngờ: “Ai?”
Phượng Tiêu không vòng vo: “Lạc Bình công chúa.”
Minh Nguyệt bừng tỉnh: “Ngươi đang hoài nghi sau tiệc ngàn đèn, bên cạnh nàng còn có tàn dư nghịch đảng chưa dược dọn dẹp sạch sẽ?”
Phượng Tiêu từ chối cho ý kiến: “Cho dù như thế nào, không thể buông lỏng việc theo dõi trong ngoài phủ công chúa được.”
…
Một năm một năm, trăng khuyết trăng tròn.
Qua thất tịch, ngày trung thu tế trăng đã đến gần.
Bổn triều từ khi khai quốc tới nay, Hoàng đế cũng không hám lợi mà noi theo chế độ cũ của tiền triều, ngược lại đao to búa lớn dời đô mới, định luật mới, miễn giảm thu thuế, nghỉ ngơi lấy sức, tuy bây giờ ngay cả bách tính trăm họ cũng biết triều đình và Đột Quyết sớm muộn sẽ phải đánh một trận, nhưng đối với bọn họ mà nói, tính toán củi gạo mắm muối vụn vặt thường ngày còn quan trọng hơn, theo tân triều dần mở rộng, trong tay bách tính thoáng dư dả, liền đồng ý mua thêm chút thức ăn chuẩn bị ăn tết, phố lớn hẻm nhỏ lại là náo nhiệt hơn mấy phần.
Mà đối với đại quan quý nhân mà nói, đề tài thích thảo luận gần đây nhất không liên quan đến trung thu, mà lại ở trên người Lan Lăng công chúa và Vũ Văn huyện chúa.
Nghe nói từ trước đến giờ Lan Lăng công chúa ở phía sau Đế Hậu vẫn luôn nghe lời, nhưng lúc Hoàng hậu nhắc đến hôn sự thì lại nói muốn gả cho Nhị phủ chủ Phượng Tiêu của Giải Kiếm phủ.
Mặc dù người người đều biết Lan Lăng công chúa có ý với Phượng Tiêu, nhưng không ai ngờ được rằng nàng sẽ có dũng khí nói lên ngay trước mặt Đế Hậu.
Vừa lúc gặp đã nhiều ngày, Phượng Nhị phủ chủ từ vùng khác hồi kinh, rất nhiều người liền ôm tâm tư xem kịch vui, chuẩn bị nhìn y đáp lại như thế nào.
Còn về Vũ Văn huyện chúa, đương nhiên cũng có liên quan đến hôn sự.
Con gái lớn phải lấy chồng, nhưng thân phận của nàng lại lúng túng nhạy cảm hơn Lan Lăng công chúa rất nhiều.
Mẫu thân nàng là Lạc Bình công chúa, hận không thể bưng người chồng tốt nhất đến trước mặt con gái, nhưng mà sự thật là, người nào nguyện ý cưới Vũ Văn Nga Anh thì Lạc Bình công chúa lại chê đối phương dòng dõi quá thấp, người mà công chúa xem vừa mắt thì đối phương lại không muốn cưới.
Kết quả là Lạc Bình công chúa không thể không liên tục ra vào cung cấm, nhờ mẫu thân có khả năng giúp đỡ mình nhất.
Độc Cô hoàng hậu tự nhiên rất vui lòng nhìn thấy con gái.
Dưới gối có mấy nữ nhi, duy chỉ có trưởng nữ này là được Độc Cô thị hao phí nhiều tâm huyết nhất, cũng yêu thương nhiều nhất.
Đáng tiếc con gái mặc dù có thân phận tôn vinh, làm một nữ nhân mà nói, số mạng cũng không phải rất tốt.
Tang phu không con, dưới gối chỉ có một nữ nhi là Vũ Văn Nga Anh, cuối cùng thì phụ mẫu cũng sẽ rời xa nàng, khi con gái gả xa, tương lai Lạc Bình công chúa có thể dựa vào cũng chỉ có thể là huynh đệ làm hoàng đế mà thôi.
Nghĩ đến đây, trong lòng Độc Cô hoàng hậu liền tràn đầy trìu mến, tay nàng như có như không mà vuốt ve mái tóc đen, đau lòng nhìn hai sợi tóc bạc xen lẫn trong đó.
Như tất cả mẫu thân thương yêu con gái trên đời này, dù là nàng và Hoàng đế cùng xưng là Nhị thánh, lại đặt chân quá sâu trong triều chính, nhưng nàng vẫn là một người mẹ, hơn nữa còn là một người mẹ trong lòng có thẹn.
“Ta nghe nói gần đây ngươi vội vã chọn chồng cho Nga Anh, cũng sắp chọn đến hoa mắt, nam nhi ưu tú trên thế gian nhiều như vậy, nhưng lại không có một người có thể khiến ngươi coi trọng sao?” Độc Cô hoàng hậu trêu ghẹo nói, “Chẳng lẽ ngươi cũng giống A Ngũ, muốn tìm Phượng Tiêu làm rể?”
Lạc Bình công chúa rúc vào đầu gối nàng đã không còn nhỏ, gương mặt xinh đẹp không che giấu được nếp nhăn tinh tế nơi khóe mắt, nhưng ở trước mặt mẫu thân, cho dù lớn đến bao nhiêu thì nàng vẫn là nữ nhi quyến luyến cha mẹ, năm tháng chưa bao giờ thay đổi những điều này.
Lạc Bình công chúa nghe vậy, không khỏi cười hì hì một cái: “Phượng Nhị lang phong nhã hào hoa, võ công tài tình, thiên hạ ít có người sánh nổi, A Ngũ thiếu nữ hoài xuân, sẽ kỳ động tâm cũng không lạ, nếu ta trẻ hơn mười tuổi, nói không chừng cũng sẽ giống như A Ngũ đấy!”
A Ngũ trong miệng của nàng chính là Lan Lăng công chúa Dương A Ngũ cảm mến Phượng Tiêu.
Hoàng hậu cười nói: “Bất hiếu nữ, ở trước mặt mẫu thân còn dám già mồm. Hiện giờ tuổi của ngươi hãy còn trẻ, lại là trưởng công chúa tôn quý của bổn triều, nếu có vừa mắt đại nam nhân tốt nào thì chỉ cần mở miệng nói với ta và phụ thân ngươi là được, cần gì phải ủy khuất mình?”
Vẻ mặt Lạc Bình công chúa buồn bã, im lặng không nói.
Độc Cô hoàng hậu chậm rãi nói: “Nếu ngươi không muốn thủ tiết, thì chiêu một phò mã tuấn tú lịch sự, đường đường chính chính ra vào có đôi với ngươi, nếu không, cõi đời này còn nhiều tiểu nhân muốn thân cận với ngươi, mượn ngươi để lên chức gian nịnh, khó tránh khỏi sẽ tái diễn chuyện tiệc ngàn đèn kia.”
Công chúa vội vàng quỳ xuống xin tội: “Mẫu thân, một lần kia đúng là ta không biết nhìn người, suýt nữa làm hại Thái Tử và Tấn Vương bị liên lụy, nếu bọn họ có một chút bất trắc gì, ta muôn lần chết không thể thoái thác tội của mình, cũng không dám nữa!”
Hoàng hậu thở dài, tự tay đỡ nàng dậy.
“Ta và cha ngươi cũng không trách ngươi, là ngươi quá chuốc khổ, Vũ Văn Uân đã sớm không còn, ngươi cũng không thiếu nợ hắn, căn bản không cần thủ tiết vì hắn. Ngươi suy nghĩ một chút, nếu ngươi tái hôn mà hôn phu là con em danh môn, có một kế phụ như vậy, Nga Anh sớm muộn sẽ bị người quên lãng, sẽ không còn có người lúc nào cũng nhắc tới nữa.”
“Mẫu thân, mấy ngày nay ta vẫn luôn suy nghĩ, nếu ban đầu ta không gả cho Vũ Văn Uân thì tốt biết bao nhiêu!” Lạc Bình công chúa nằm trên đầu gối nàng, nhỏ giọng khóc sụt sùi.
Tính tình Độc Cô hoàng hậu bền bỉ mạnh mẽ, nhưng trưởng nữ lại nhu nhược như vậy, thật là không hề giống mẹ.
Nhưng Hoàng hậu đối mặt với vị trưởng công chúa này, tựa như luôn có kiên nhẫn không thể dùng hết.
“Đứa nhỏ ngốc, chuyện cũ không thể đuổi theo, đừng luôn là chìm đắm vào quá khứ, nếu ngươi không muốn tái giá, ta cũng không ép ngươi, nhưng hôn sự của Nga Anh, ngươi nhìn nhiều hiền tài anh tuấn như vậy rồi, có chọn trúng được người nào chưa?”
Lạc Bình công chúa lắc đầu một cái: “Nhìn tới nhìn lui đều có chút thiếu sót, đứa nhỏ Nga Anh này, tâm tính đơn thuần, dễ bị người nắm mũi dẫn đi, ta muốn cho nàng một đời bình an không lo.”
Độc Cô hoàng hậu trầm ngâm nói: “Vừa là như vậy, chồng của nàng phải là một người thông minh cường thế, có thể bảo vệ được nàng mới được. Ngươi thấy Thôi Bất Khứ như thế nào?”
Lạc Bình công chúa giật mình trong lòng.
Nàng chợt ngẩng đầu nhìn về phía mẫu thân!
Trong ánh sáng chiếu ngược, vẻ mặt của Độc Cô hoàng hậu lại có chút không thấy rõ.