Hai tháng gần đây, trong võ lâm hầu như không có ai mà không nghe đến tin tức về hai người Bắc Chưởng và Trường Bạch Tuyết Phiêu Phi công lực chấn thế của họ đã phế bỏ. Điều này đối với võ lâm dù sao cũng chỉ là truyền thuyết. Nhưng Đông Kiếm lại là vấn đề thực sự không biện giải được. Như hôm nay sự thực này lại rõ ràng biến hóa như sét xảy ra trước mắt như không phải điều tai nghe mắt thầy bình thường. Ông lại cũng không tin rằng trước cả hai chỉ là những kẻ tàn phế không xa lìa cái chết, thế mà sau hai tháng ngắn ngủ lại xuất hiện như rồng sống hổ hiện vậy.
Điều này lẽ nào lại trạng thần công (...) đâu? Không! Trong khắp thiên hạ ngoài Trường Bạch Tuyết Phiêu Phi ra thì có ai có thể thể lao mình một cái mà cao đến cả tám trượng đâu?
Vì thế, Đông Kiếm biến sắc kinh hoàng, Hắc Bạch song ma cũng vô cùng thất sắc. (...) Môn kiếm sĩ và những nhân vật khác đều kinh hãi và trố mắt đờ đẫn.
Luôn của Huệ Tâm Thượng Nhân của Thiếu Lâm cùng bảy người đang ở một bên (...) phía đông của núi và Nam Thiên Sắc Ma Phác Sa Lâm ngồi một mình phía nam núi, cho đến khi Mẫu Dạ Xoa Trương Đại Nương thê mẫu của Nam Quyền đang ngồi mặc tọa phía bắc cũng (...) nhìn mặt đầy kinh hãi kỳ lạ.
Đương nhiên Huệ Tâm Thượng Nhân ngoài sự kinh ngạc lại một phần vui mừng. Nhân vì hai vị kỳ thủ này đều đến đây thì không nghi vấn gì về thực lực của song phương vì vậy sẽ bị bẻ gãy không khéo là cuộc diện có phần bị đảo lộn.
Hiện tại, Lung Tuyết đạo nhân đôn đốc Phục Ma Thần Cái lộ xuất một chiêu thì lập tức các ánh mắt của mọi người tập trung nhìn đến Phục Ma Thần Cái. Phục Ma Thần Cái lạnh lùng đằng hắng một tiếng nhẹ, phóng ánh mắt đảo lược quanh tả hữu một vòng rồi bước bộ đến phía bên trái của một khối đá lớn, đưa tay lên ấn nhẹ một cái, tảng đá bỗng nhiên ngã lật ra, mặt bị vỡ bằng phẳng và trơn như gọt.
- A!
Chỉ trừ Đông Kiếm và Hắc Bạch song ma đã trì lực trấn tĩnh, còn lại những khác thì không có ai mà không kinh ngạc hét lên một tiếng, giống như đang thấy quỷ giữa ban ngày vậy.
Phục Ma Thần Cái cất tiếng cười lạnh nhạt, ông đứng thẳng lưng lại ngước mắt (...) nhìn Đông Kiếm và mấy người một lượt, sau đó quay sang nhìn Lung Tuyết đạo nhân hỏi :
- Như thế này đã đủ chưa?
- Ha ha ha quá đủ rồi. Nhưng chúng ta bây giờ không nên đoạt chủ nữa, mà tọa hạ xem Ngũ đại danh phái đại chiến Vô Song bảo như thế nào?
Hai vị lập tức liền ngồi xuống, một người phẩy nhẹ cái phất trần, người kia lấy hồ lô ra uống, thái độ giống như ngồi để chuẩn bị quan sát hổ đấu vậy.
Huệ Tâm Thượng Nhân cùng ba bằng hữu Trúc Lâm vốn muốn đến để vấn hầu, chợt thấy họ có thái độ đối phó như thế, đều không khỏi bối rối, nhất thảy vì vậy mà không dám bước đến.
Đông Kiếm đứng trong nhóm ở phía Tây sau một lượt biến sắc, đột nhiên lại ngửa lên trời phát lên một tiếng cười kinh hoàng :
- Kha kha kha! Hai vị lão bằng hữu trong một thời gian ngắn mà đã khôi phục được công lực hoàn toàn và vốn đi lại còn đến được đây nữa thì thật là một điều đáng vui mừng vậy.
Lung Tuyết đạo nhân nghe lời nói giật giật vai ngoảnh lại phía Phục Ma Thần Cái cười ti hí híp cả mắt nói :
- Lão khiếu hóa, ta có ý không thích đáp lại lời buồn cười đó, ngươi thế nào?
Phục Ma Thần Cái nghe vậy không hay gì, liền nâng cao bầu rượu lên và ngửa cổ tu tu hai ngụm lớn, nhắm mắt đắc ý “Hà” một tiếng, thần thái trở nên minh hiển trả lời :
- Ngưu Tự Tử nhà ngươi thật hãi hay sao vậy?
Đông Kiếm lại bừng ánh mắt cười lạnh nhạt một chốc, đưa mắt nhìn sang Huệ Tâm Thượng Nhân đang đối diện, đưa tay chỉ :
- Lão hòa thượng đó, lời hỏi vừa rồi của lão phu ông như chưa nghe thấy, lão phu có thể hỏi lại lần nữa!
Huệ Tâm Thượng Nhân từ từ chắp tay theo kiểu nhà phật đáp :
- Âu Dương thí chủ, không có gì phải giải thích cả, bây giờ có thể bắt đầu đi!
Đông Kiếm bỗng giương mày, trầm giọng nói :
- Thế nào? Trương Chiến Thư ghi tên thế nào?
Huệ Tâm Thượng Nhân nhíu đôi mày chậm rãi trả lời :
- Lão tăng hôm nay chỉ có thể đại biểu Thiếu Lâm của ta để trả lời những điều của ngươi, đã phái đến đây đúng lúc. Ngoài việc này ra thì không thể phụng cáo gì khác nữa!
Đông Kiếm mắt sáng bừng lên, tựa hồ như có điều gì đã hiểu được, bằng phẩy chòm râu và cười sang sảng nói :
- Được, được, Vô Song bảo có thể không đánh mà nghi binh, hôm nay cũng thừa nhận rằng đi một chuyến vô ích, như thế đã đủ rồi. Kha kha...
Thiếu bảo chủ Âu Dương Thừa Kiếm hơi cau đôi mày lại, ngoái đầu sang hướng ông ta nói nhỏ mấy câu, Đông Kiếm “a” lên một tiếng hai mắt sáng lên, nét mặt lại hiện lên đầy vẻ sát khí, bước nhanh đến Huệ Tâm Thượng Nhân, cất tiếng cười nhạt và trầm giọng nói :
- Vốn lại là như vậy, lão phu sẽ đánh chết ngươi trước, rồi sau đó phải đi tìm họ để thanh toán.Ông ta vừa bước được hai ba bước thì Bạch Mục Ma Văn Tả Thần cầm chiếc nạng Thiết Ô Độc trong tay vượt bộ đến trước nói :
- Bảo chủ, cái tên này nhường cho lão phu đây!
Đông Kiếm liền dừng bước thoáng (...) một cái, lại gật đầu “hừ” một tiếng quay thân về vị trí cũ đứng im.
Bạch Mục Ma quay mặt lại từ từ tiến bước đi đến phía Huệ Tâm Thượng Nhân lên giọng nói :
- Lão ngốc, lần trước ở tại trong (...) Lâm chưa phân được thắng bại, hôm nay không phân thì không được!
Huệ Tâm Thượng Nhân dương đôi (...) đang định bước ra bỗng thấy ở bên phía Nam có hai dáng người thoáng chạy cùng một lúc, lập tức cùng tranh nhau đến trước mặt Bạch Mục Ma. Mọi người sau một hồi nhìn rõ thì vốn dĩ là Nam Thiên Sắc Ma và Lung Tuyết đạo nhân cùng tranh đến đấu trường.
Nam Thiên Sắc Ma thấy Lung Tuyết đạo nhân cũng ra đấu trường với mình, liền vung cánh tay không vừa lòng nói :
(Mất trang)
Bạch Mục Ma cho là đối phương dùng quỷ kế gì, nào đâu có chịu nghe lão ta, đôi mắt trợn trừng, vung nạng lên quát :
- Sao lại lắm lời thế, phải cho lão nếm một đòn thiết quải này rồi hãy nói sau!
Cây thiết quải ô độc vung lên, phát ra một tiếng rạo rạo ghê rợn, tạo thành một vệt lớn bổ mạnh đến. Lung Tuyết đạo nhân xem thường nhảy qua một bên cười kha kha nói :
- Muốn đánh thì phải đánh cỡ cao cấp cơ, ra tay ra chân như thế thì ra thể thống gì!
Bạch Mục Ma nghe lời nói đó lại ngạc nhiên, liền thu thiết quải lại lùi phía sau một bước hỏi :
- Thế nào gọi là cao cấp?
Lung Tuyết đạo nhân mỉm cười trả lời :
- Cái này mà cũng muốn hỏi, vậy không sợ tự hạ thấp tên tuổi của Bạch Mục Ma nhà ngươi sao?
Bạch Mục Ma “a” một tiếng hoảng nhiên cười hung dữ :
- Rất tốt, muốn đánh thế nào thì lão phu này cũng đều ứng tiếp ngươi cả!
Lung Tuyết đạo nhân máy động đôi mày, dương mắt cười tiếp lời :
- Đồ đệ của ta có nói với ta là trước đây mấy ngày, Hắc Bạch song ma các ngươi dự định tìm ta để tính liệu, thế là có cố sự gì vậy?
Bạch Mục Ma nghe vậy ngây người ra, lúc này Hắc Hồ Lâu đang ở xa cách ngoài mười trượng lên tiếng tiếp lời :
- Đó là lời của lão phu thế nào?
Lung Tuyết đạo nhân “a” một tiếng cười hắc hắc nói :
- Không thế nào cả, lời nói mà đệ tử báo với ta là ngươi giao chiến với lão phu này không dưới một ngàn chiêu, lời này ít nhiều cũng có sự khoác lác chứ...
Hắc Hồ Lâu trả lời từ xa :
- Đâu phải là ít nhiều, căn bản là hoàn toàn khoác lác!
Lung Tuyết đạo nhân gật đầu cười nhẹ nói :
- Về vấn đề ít nhiều khoác lác hay hoàn toàn khoác lác này, trong lòng chúng ta cũng có dự liệu, tâm lý của Bảo chủ các ngươi cũng đã lường rồi chớ có nên tranh cãi. Tuy nhiên, câu nói của đồ đệ ta dù thế nào cũng là có lý...
Bạch Mục Ma không nhẫn nhịn được, liền đanh nét mặt lại quát :
- Lời nói gì, ngươi chớ có lải nhải.
Lung Tuyết đạo nhân không tức giận bình thản cười và nói :
- Lời mà đồ đệ ta nhắc nhở là tuyệt đối không dùng hết nội lực đối với Bạch Mục Ma các người, vì chắc chắn như thế thì chắc chắn sẽ thất bại.
Bạch Mục Ma cảm thấy rất dễ chịu, kiên cường tiếp lời :
- Ngươi biết rằng sẽ không muốn dốc hết sức lực nhỉ?
Lung Tuyết đạo nhân liền lắc đầu (...) nói :
- Không, lão phu này không tin bậy bạ, muốn liều thì liều!
Lời này nói ra, Huệ Tâm Thượng Nhân năm lão kia nét mặt đội nhiên lại hiện lên (...) nghi hoặc không hiểu được. Chỉ vì ai cũng biết được nội lực của Hắc Bạch song ma vượt hơn đương kim Ngũ kỳ. Nhưng nếu như luận (...) thành tựu trong chiêu thuật thì Hắc Bạch song ma lại thua kém quá xa. Nhân vật Ngũ kỳ (...) cần không dốc hết công lực ra đối với họ, thì đã có thể giành được chiến thắng sau một ngàn chiêu. Như hôm nay Lung Tuyết đạo nhân lại lấy sở đoản của mình mà đọ với sở trường của người thì há không phải tự tìm lấy rắc rối sao?
Bạch Mục Ma cảm thấy quá ngoài ý muốn, cất giọng cười cắm cây thiết quải trên đất, lên giọng kỳ quái :
- Tự làm bừa thì không thể sống, muốn liều thế này thì hãy mau vạch ra đi.
Lung Tuyết đạo nhân mỉm cười chậm rãi :
- Một chưởng sẽ thấy được thắng thua, tuyệt đối không hoàn thủ, thua thì ngoan ngoãn thoái lui, hôm nay không được động thủ cùng người khác nữa được không?
Bạch Mục Ma thấy đối phương đầy lòng tự tin, sắc mặt lại thoáng nét lo sợ, lão ta chớp mắt do dự hỏi :
- Ai ra tay trước?
Lung Tuyết đạo nhân vội cười nói ngay :
- Lão đạo này có chủ ý đề xuất, vậy thì đương nhiên là người đánh trước!
Bạch Mục Ma lộ vẻ vui mừng, cố cười lạnh nhạt tiếp lời :
- Nếu như một chưởng mà đánh chết thì sao?
Lung Tuyết đạo nhân ngửa mặt trả lời :
- Tự giảo trá thì đáng đời!
Bạch Mục Ma thóp eo, trụ chân dồn tất cả công lực ra cánh tay phải, rồi cất giọng đầy hung dữ :
- Chuẩn bị xong chưa?
Lung Tuyết đạo nhân hai tay chống ngang lưng, mỉm cười gật gật đầu, từ từ ngửa lên trời, vẫn cứ bình thản như vậy!
Lúc này trừ Bắc Chưởng ra, tất cả mọi người kể cả Đông Kiếm đều cảm thấy quá kinh ngạc đàm văn hoa Lung Tuyết đạo nhân. Ai cũng không tin rằng lão ta có thể chịu đựng được cú đánh dốc toàn công lực của Bạch Mục Ma. Kể cả nhân vật Ngũ kỳ, ai ai cũng thâm cường lực mạnh, nhưng vẫn có thể còn thấp kém nếu đối phó với sức mạnh công lực này. Nếu như công lực hai người tương đương, tất nhiên là không chết thì cũng sẽ bị thương. Huống giò đối phương về công lực đã từng tôn xưng là đại ma đầu trong võ lâm.
Lẽ nào Lung Tuyết đạo nhân trong hai tháng ngắn ngủi sao khi mất đi công lực, lại luyện được kỳ công gì sao?
Trong lúc mọi người đang suy nghĩ, chỉ thấy Bạch Mục Ma hét lên một tiếng rùng rợn, tay phải luân chuyển cử động. Bỗng nhiên một tiếng phát ra dữ đội, chợt thấy Lung Tuyết đạo nhân bình - bình - bình thoái bộ năm bước mới đứng vững lại, trên nét mặt vẫn thấy mỉm cười. Xem tình hình như chỉ bị chưởng phong đánh bật thối lui, trên mình chưa tổn thương gì.
- A!
- A!...
Những tiếng hô hào phát ra từ những người đôi bên. Ai ai cũng trương mắt lên mà thất sắc, ngây người đi như trồng cây!
Tiếng hô kinh hoàng vừa dứt, ở ven (...) núi phía Nam đột nhiên lại xuất hiện một thiếu nữ kiều diễm, mình khoác áo màu xanh lam thắt đai thắng đến nhào vào người của Lung Tuyết đạo nhân, nước mắt chảy dài gọi “Sư phụ!”. Lung Tuyết đạo nhân vui mừng, nâng chiếc cằm trắng nhỏ linh hoạt của cô ta, cất giọng mừng rỡ :
- A! Tiểu Bình, đệ tử đáng mến của ta, cô tìm ta... tìm ta... tìm ta làm gì mà khổ thế?
Tiểu Bình nước mắt dàn dụa trên đôi mắt, khóc lóc tức tưởi kể đau khổ :
- Sư phụ, anh ta, anh ta đã thay lòng đổi dạ, khinh miệt tiện thiếp, anh ta một tiểu yêu tinh đang ở...
Lung Tuyết đạo nhân muốn lựa lời khuyên giải, đột nhiên vị Bắc Chưởng Phục Ma Thần Cái đang ngồi cách ngoài mấy trượng sấn bước đến giận giữ quát :
- Tiện thiếp, nói lời quỷ quái gì vậy, ngươi để cho ta phải đến đây!
Tiểu Bình giật nảy người, không dám khóc thêm, buồn buồn cúi khuôn mặt xinh xắn xuống, ngoan ngoãn nghe theo lời bèn định bước đi.
Lung Tuyết đạo nhân quá kinh ngạc, vội vàng kéo níu cô lại nói :
- Tiểu Bình, đệ tử đáng mến, cô, cô chớ đi, thiên vạn lần cô chớ đi cho...
Tiểu Bình lại thoáng mơ hồ, cô ngoảnh đầu nhìn đến hai lão kia.
- Ôi! Hai vị đó là sư phụ của anh ta. Không biết tự mình có đụng chạm gì không?
Phục Ma Thần Cái nhìn thấy Lung Tuyết đạo nhân níu kéo cô ta lại, chợt nhiên biến sắc, liền chỉ tay quát :
- Ngưu Tư Tử, lời nói của tiểu thiếp đã làm tổn thương đến đồ đệ ta, phải mau để cô ta đi!
Lung Tuyết đạo nhân vội đưa tay cúi mình thiết thực nói :
- Lão khiếu hóa, xin ngươi cố gắng nán lại cho. Dù việc có lớn lao gì cũng đợi để nói sau, chớ có hạch sách đệ tử của ta!
Phục Ma Thần Cái nộ khí hai mắt trợn tròn, giậm chân một cái (giậm chân này có phần giống như là con gái, may mà động tác nhỏ này không có ai chú ý) lớn tiếng :
- Được! Cô ta không đi thì ta đi.
- Ôi! Nói gì vậy?
Một người đường đường trong Ngũ kỳ võ lâm - Bắc Chưởng Phục Ma Thần Cái lại tranh cãi với một tiểu cô nương, và khẩu khí lại thích những sự nũng nịu sao?
Mọi người nhất tề hướng nhìn sang Phục Ma Thần Cái, chỉ thấy lão ta nộ khí và nhảy vọt lên trên không nói :
- Không được, ta... lão khiếu hóa này xem không được mắt, cô ta thể nào đi được!
Lung Tuyết đạo nhân đôi mày cau lại, trầm giọng lên tiếng :
- Lão khiếu hóa, bây giờ không phải là lúc làm rộn lên như thế!
Lão khiếu hóa nghe lời quát mắng nặng tiếng đó, thần thái lại dịu đi, bực tức trừng Tiểu Bình một cái, hậm hực ngồi xuống đất.
Tiểu Bình hoảng hốt lúng túng, ngẩng khuôn mặt đầy lệ hướng nhìn Lung Tuyết đạo nhân van nài :
- Sư phụ, để tiện nữ hướng bang chủ lại không được sao, tiện nữ... tiện nữ vừa rồi cũng thừa nhận nói sai...
Lung Tuyết đạo nhân kinh ngạc bối rối, hai tay đẩy cô ta đi đến gần bên Huệ Tâm Thượng Nhân, miệng nói thầm gấp gáp :
- Không, đợi... đợi một tí... nói sau, cô đi trước... đi bên đó... đi bên đó gặp bằng hữu nói lại...
Tiểu Bình đưa mắt nhìn trộm Phục Ma Thần Cái một cái, sợ hãi và đi đến hướng Đàm Văn Hoa.
Lung Tuyết đạo nhân lại hít sâu chân khí vào, ưỡn ngực ra và hướng đến Bạch Mục Ma ở phía đối diện năm bước cười nói :
- Lão kia, bây giờ đến lượt lão đạo này phát chưởng nghe!
Bạch Mục Ma không đáp lời và cũng không động tĩnh gì, bờ mắt khép xuống, nhìn thẳng như đang ngủ vậy.
Vốn dĩ là lão ta vừa rồi phát một cú đánh dùng toàn bộ công lực, thế mà chưa thể làm cho đối phương bị thương tổn phần nào, cho nên trong lòng đau khổ vô cùng. Như vậy đã làm cho con người đắm chìm trong sự hoang mang thất vọng. Lúc này lại như chưa lấy lại thần được.
Lung Tuyết đạo nhân trong lòng thầm mừng, lập tức đưa cái phất trần qua cầm ở tay trái, tay phải vận kình công lực, dương bàn tay phát chưởng ra. Vào lúc này Bạch Mục Ma bỗng nhiên bừng tỉnh, đôi mắt trừng lên, chỉ tay vào Lung Tuyết đạo nhân kinh hãi hô :
- A! Vô Cực chân khí... Vô Cực...