Vô Sở Bất Năng Sự Vụ Sở

chương 81: phiên ngoại hai kịch bản bác sĩ

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Phòng khám tư của Ngôn Diệc Quân.

Tia sáng mông lung chiếu thẳng trên vách tường trắng thuần, hai bóng người trùng điệp chợt tách ra.

Nằm trên ghế chẩn bệnh là một thanh niên trẻ, mười ngón tay giao nhau, sốt sắng khoát bên trên bụng, một đôi mắt đen kịt sương mù mông lung nhìn bác sĩ mặc blouse trắng trước mắt: “Bác sĩ, gần đây tôi không thoải mái.”

Bác sĩ ngồi bên cạnh hắn, trong tay cầm giấy bút, ôn thanh nói: “Chỗ nào không thoải mái?”

“Ở đây.” Bệnh nhân chỉ chỉ tim, rồi xoa cái trán: “Còn có mất ngủ, choáng váng, chán ăn, tâm lý vắng vẻ, đối với cái gì cũng không có hăng say, à, cảm thấy mất ăn mất ngủ.”

Bác sĩ Ngôn dừng bút, nghiêm túc nhìn hắn: “Đoạn tiên sinh, bệnh trạng của anh không nhẹ, kéo dài đã bao lâu rồi?”

Đoạn Hồi Xuyên nhìn chăm chú đối phương, ánh mắt u buồn: “Từ lần trước thấy anh, về sau cứ như vậy.”

“Ồ?” Đuôi lông mày của bác sĩ Ngôn nhẹ động, con mắt thâm hắc xẹt qua một vệt ánh sáng nhạt, thoáng tới gần hắn: “Lúc bị mất ngủ, trong đầu suy nghĩ tới việc gì?”

Đoạn Hồi Xuyên dịch chuyển ánh mắt, nhập thần đếm kỹ đường nét hoa văn trên sàn nhà: “Nghĩ một ít… Việc lung ta lung tung.”

“Anh phải nói thật với tôi, tôi mới có thể chẩn đoán bệnh tình.” Giọng điệu Ngôn Diệc Quân càng ngày càng ôn nhu, dụ dỗ từng bước: “Nói cho tôi, anh đang suy nghĩ việc gì? Hoặc là, đang suy nghĩ tới người nào?”

Y dựa vào càng gần hơn, mang theo một loại cảm giác ngột ngạt không nói rõ được, mùi thơm say mê trên người bay vào chóp mũi, như vị cỏ xanh sau cơn mưa, Đoạn Hồi Xuyên hít sâu một hơi, nhẹ giọng mở miệng: “Ban đêm, tôi cuối cùng là nghĩ anh…”

Tiếng nói nam nhân trầm thấp từ tính, âm cuối ám muội trằn trọc đầu lưỡi, dẫn tới Ngôn Diệc Quân phải cúi người nghiêng tai lắng nghe, cuống họng mơ hồ phát khô.

“Tôi như thế nào?” Bác sĩ Ngôn nghe thấy tiếng mình hỏi lại nhẹ vô cùng.

“Anh…” Đoạn Hồi Xuyên ngẩng đầu nhìn y, hơi nheo mắt lại, như là có dư vị, tay hắn cũng nâng lên, lần mò gương mặt xinh đẹp của Ngôn Diệc Quân, người sau không né không tránh, khóe miệng thậm chí tạo nên một tia cười khẽ.

“Mặc đồ bác sĩ, giống như bây giờ, sạch sẽ thanh lịch, sau đó, anh để tôi cởi đồ, ngồi lên người tôi…”

“Còn gì nữa không?” Bác sĩ Ngôn hơi hơi ngồi thẳng chút, ôm lấy ngón tay kéo kéo cổ áo lạnh lẽo.

“Eo của anh rất nhỏ, xoay rất lợi hại.” Một cái tay của Đoạn Hồi Xuyên vòng tại eo nhỏ của y, nơi chạm nhau bắt đầu nóng lên, ánh mắt của hắn từ trên mặt dịch chuyển xuống, tầm mắt như thay thế bàn tay.

“Chân của anh rất dài, quấn lấy tôi không tha, bác sĩ, anh làm sao có thể đối xử với bệnh nhân của mình như thế!”

Đoạn Hồi Xuyên nghiêm trang miêu tả hình ảnh xấu hổ, ngôn từ nghĩa chính mà lên án bác sĩ câu dẫn, trước mắt Ngôn Diệc Quân như là thật sự hiện ra hình ảnh sinh động này, ngượng ngùng hơi ửng đỏ lỗ tai.

Đoạn Hồi Xuyên nuốt trượt hầu kết nhìn chằm chằm đối phương, lo lắng hỏi: “Tôi bị bệnh gì? Nghiêm trọng không? Tôi còn có thể sống bao lâu?”

Ngôn Diệc Quân vội vã thu hồi ánh mắt, thu hết kiều diễm không đúng lúc.

Lỗ tai y kẹp ống nghe, một đầu khác đặt trên ngực đối phương, chầm chậm trườn, ngón tay ôn nhuận tình cờ sát qua làn da dưới cổ áo, nổi lên một chút ngứa ý, nam nhân trên ghế chẩn bệnh không được tự nhiên uốn éo thân thể.

Ngôn Diệc Quân cũng không nhướng mày, nhàn nhạt dặn dò: “Đừng nhúc nhích.”

Đoạn Hồi Xuyên bất đắc dĩ nằm về chỗ cũ, dùng ánh mắt oan ức theo dõi y: “Còn chưa khỏe sao?”

“Xong.” Ngôn Diệc Quân một lần nữa đeo ống nghe về cổ, đón nhận ánh mắt của đối phương, báo một tiếng đồng tình than thở: “Đoạn tiên sinh, thật đáng tiếc, bệnh của anh chính là bệnh nan y, đã thời kỳ cuối, không thuốc nào trị được.”

Đoạn Hồi Xuyên kinh hãi, kích động ngồi thẳng dậy, một phát bắt được tay của bác sĩ: “Bệnh nan y gì? Tôi không tin! Lẽ nào anh chỉ nghe là biết sao?”

“Không sai, nghe là biết.” Bác sĩ Ngôn động viên vỗ vỗ mu bàn tay của hắn, khẽ mỉm cười, cúi người tiến đến bên tai hắn, giọng nói trầm thấp: “Trái tim của anh nói cho tôi biết, anh mắc phải bệnh tương tư.”

“Bệnh tương tư là cái bệnh gì?” Đoạn Hồi Xuyên nhíu mày, lúc suy nghĩ đôi môi hơi mở, đầu lưỡi chắn cửa răng, phảng phất liếm qua một vòng, ánh mắt tối om, trở nên vô cùng đáng thương: “Bác sĩ, anh phải cứu tôi.”

“Cái này?” Bác sĩ Ngôn kéo dài âm điệu, tay xoa hai má nam nhân, dọc theo cổ đi xuống, ý tứ sâu xa: “Phải xem anh nguyện ý trả giá bao nhiêu đại giới.”

Đoạn Hồi Xuyên bị sờ co rúm lại một chút, như phụ đàng hoàng bị ác bá nhìn chằm chằm, khiếp khiếp nói: “Anh muốn cái gì?”

Ngôn Diệc Quân bị vẻ mặt của hắn chọc cho cười, miễn cưỡng nhịn xuống, duy trì bề ngoài áo mũ chỉnh tề: “Tôi muốn cái gì anh cũng cho tôi phải không?”

Bệnh nhân bị bệnh nan y dằn vặt do dự một chút, cẩn trọng gật đầu: “Chỉ cần anh có thể chữa khỏi bệnh tương tư của tôi, cái gì tôi cũng cho anh.”

Bác sĩ Ngôn hài lòng nheo mắt lại, ngón tay vuốt ve môi dưới hồng hào của đối phương, ngậm một cái vành tai nhẹ nhàng gặm cắn: “Như vậy thì, dâng thân thể của anh làm đồ cúng tế phù thủy đi.”

Mắt Đoạn Hồi Xuyên hơi trợn to, nụ cười của bác sĩ cao thâm khó dò chiếu vào đáy mắt, cực kỳ giống một loại tà mị ác ma.

“Không! Tôi không muốn anh chữa nữa!” Hắn lập tức giãy dụa ngồi xuống, ý đồ chạy trốn bán sống bán chết.

Nhưng là đến miệng rồi thịt làm sao để cho hắn đào tẩu?

Bác sĩ Ngôn thoải mái ấn người về đặt trên ghế chẩn bệnh, còng tay kim loại hai bên tay vịn phát ra tiếng vang răng rắc, vững vàng cầm cố lại tứ chi của nam nhân!

Ánh đèn từ đỉnh đầu tỏa xuống, soi sáng ra một thần sắc căng thẳng sợ sệt vội cố gắng trấn định, Đoạn Hồi Xuyên ngoài mạnh trong yếu mà uy hiếp nói: “Anh mau thả tôi ra, nếu không tôi sẽ gọi cứu mạng!”

Ngôn Diệc Quân đặt ống nghe trên cổ sang một bên, ung dung thong thả mở cúc áo sơ mi trắng ra, từng cúc từng cúc, chậm rãi lộ ra xương quai xanh tinh xảo cùng da thịt màu ngà.

Y ở trên cao nhìn xuống đối phương, duỗi ra đầu lưỡi liếm liếm môi dưới, câu lên một bên khóe miệng: “Anh kêu đi, tốt nhất gọi to vào, tôi thích nghe anh kêu.”

Đoạn Hồi Xuyên nhìn y chằm chằm, tức giận mắng: “Cầm thú!”

Nhưng mà ngôn ngữ công kích không nhẹ không ngứa như gió lướt qua mặt, Ngôn Diệc Quân không chút nào cho là ngang bướng, chân dài vừa nhấc, ngồi khóa trên eo Đoạn Hồi Xuyên, áo blouse bị cởi tới khuỷu tay, dần trượt xuống, lộ ra áo sơ mi trắng thuần cùng quần tây đen bên trong.

Hết thảy đều như Đoạn Hồi Xuyên miêu tả lúc trước.

Ánh mắt sâu thẳm của y dính trên mặt Đoạn Hồi Xuyên, ngón tay mơn trớn tóc mái, ngón tay nhẹ nhàng điểm đầu lông mày, xẹt qua sống mũi thẳng, cuối cùng dừng ở bên môi, xoa xoa một cái, thậm chí có chút thô lỗ nhét vào miệng đối phương.

Đầu lưỡi ấm thuận theo ngón tay lan truyền, linh hoạt cuốn lấy y, Ngôn Diệc Quân hô hấp lệch nhịp, không tự chủ được ngồi thẳng người, để tránh khỏi bị tê dại xương cột sống mà nằm phục trên lồng ngực nam nhân.

Đoạn Hồi Xuyên bị ngón tay đâm vào miệng, âm thanh nói chuyện hàm hồ mang ra chút nước: “Lấy ra đi!”

Ngôn Diệc Quân mắt điếc tai ngơ, bắt lấy cái lưỡi của hắn, như tính chơi quá độ, một cái tay khác cũng không nhàn rỗi, qua lại xoa xoa hai má cùng hõm cổ.

Đoạn Hồi Xuyên đợi một hồi không thấy y lên tiếng, không nhịn được nhấc eo, hữu tình nhắc nhở: “Anh quên từ rồi!”

“… Khụ.” Ngôn Diệc Quân từ ngón tay ướt nhẹp lấy lại tinh thần, ấp ủ một chút tâm tình, lại tiếp tục như tên biến thái cầm thú, nheo mắt lại: “Cắn tay của tôi cho tốt.”

Đoạn Hồi Xuyên liếc khóe mắt cùng vành tai ửng đỏ của y, rốt cục không nhịn được thổi phù một tiếng cười dài.

Một hồi mưa to gió lớn ngừng chiến tranh.

Tắm xong, Đoạn Hồi Xuyên ôm lấy Ngôn Diệc Quân nằm dựa vào ghế sô pha rộng lớn, xoã tung khăn mỏng che đầu người ta, nhẹ nhàng chậm chạp xoa nắn, lau đi sợi tóc ẩm ướt.

Tia sáng tối tăm, Ngôn Diệc Quân ôm hắn, chóp mũi hơi lạnh cọ trên gương mặt, âm thanh thấm lộ ra dư vị khàn khàn: “Em càng ngày càng không nghe lời, kịch bản còn không diễn xong, em đã…”

“Trách em?” Đoạn Hồi Xuyên lười biếng hơi nhắm mắt, nhỏ giọng oán giận, nhất quán cây ngay không sợ chết đứng: “Còn không phải là bởi vì dáng dấp sư huynh ăn quá ngon, rõ ràng là anh dụ dỗ em, quả thực rất rất hư hỏng!”

“…” Ngôn Diệc Quân thực sự không còn sức để giận, nắm lỗ tai của hắn không nhẹ không nặng mà lôi kéo một chút: “Đừng ra vẻ, có tin anh hạ vu chú cho em hay không?”

“Anh thật là độc ác!” Đoạn Hồi Xuyên làm bộ lộ ra biểu tình bi thương, rồi tò mò nháy mắt mấy cái: “Vu chú gì?”

Ngôn Diệc Quân nhếch miệng, tiến đến bên tai hắn nhẹ giọng nói câu gì.

Vành tai bị hơi thở ấm áp làm đỏ bừng một mảnh, Đoạn Hồi Xuyên nguýt y một cái, cắn răng: “Anh học ở đâu được nhiều trò gian như vậy!”

Ngôn Diệc Quân mặt cao thâm khó dò, hàm súc mỉm cười: “Anh so với em sống lâu hơn, tiểu sư đệ.”

Khăn mỏng kéo xuống, che đi hai người đang vây quanh đến vây quanh đi, ghế sô pha phát ra tiếng két vang trầm.

“… Vu chú chỉ dùng tại nơi như thế này sao? A —— “

“Ha ha, vu tộc chú thuật bác đại tinh thâm, em muốn học tập còn có rất nhiều chỗ.”

“Sư huynh…”

“Cấm chỉ làm nũng!”

___________________________

Tác giả có lời muốn nói:

Quyển này tới đây là kết thúc nha, chưa hết thỏa mãn đồng học có thể để ý blog tác giả, cùng khu bình luận.

Hẹn gặp ở hố tiếp theo! Chụt (づ  ̄  ̄) づ

———-oOo———-

Truyện Chữ Hay