Vô Sở Bất Năng Sự Vụ Sở

chương 67: ôn tồn

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Cơn đau từ lưỡi kiếm đánh thức thần trí ảm đạm, Ngôn Diệc Quân chậm rãi ngẩng đầu lên, mơ hồ nhìn thấy Đoạn Hồi Xuyên vừa kinh vừa sợ, đang dùng sức ôm cánh tay phát run của y.

“Không… Không phải đau lòng… Anh không sao…”

Y mở miệng, muốn cười một cái động viên đối phương, nhưng máu thịt cả người sôi trào không thể kiểm soát, gân cốt giằng kéo, như có một cái móng bằng thép móc thẳng vào tim, co giật đau thấu xương cốt.

Kéo vu trượng ra khỏi thân thể, máu đỏ sậm đền như chuyển đen cũng nhỏ giọt mà ra, nhuộm vạt áo, từng giọt từng giọt uốn lượn chảy xuống.

Máu nhỏ xuống bãi cỏ, trong nháy mắt rút khô sức sống hoa cỏ, bùn đất dưới chân cũng hóa đen, từng chùm hoa héo tàn.

Đoạn Hồi Xuyên che vết thương bầm đen trên người mình, trong khoảng thời gian ngắn tay chân luống cuống, nếu như có thể, hắn cơ hồ muốn đút máu rồng toàn thân cho y, nhưng thể trạng Ngôn Diệc Quân hiện tại suy yếu kì lạ, rất khó đoán trước sẽ phát sinh cái gì.

“Ngươi đã giở trò gì trên người anh ấy!” Lửa giận không chỗ phát tiết lập tức nhắm ngay kẻ cầm đầu đứng trầm mặc cách đó không xa, Đoạn Hồi Xuyên đưa tới lôi hỏa phích lịch đầy trời, xả giận trút hết xuống ông ta.

Đáng tiếc tất cả công kích đều là phí công, lôi hỏa thanh thế hùng vĩ kia, ngoại trừ đánh cho cái bóng mờ của đại tế ty hết tán loạn lại tập hợp, cũng không thể tạo thành thương tổn thực sự.

“Ta đã nói rồi, đây là cái giá cho việc nó mưu toan đối kháng Huyết vu nguyền rủa.” Đại tế ty nhíu mày lắc đầu, cực độ thất vọng thở dài: “Quật cường là ngu xuẩn, ngươi cho rằng dựa vào ý chí có thể chống đỡ đến khi nào?”

“Huyết vu nguyền rủa là cái gì?!” Đoạn Hồi Xuyên tỉnh táo lại, nắm thật chặt tay của Ngôn Diệc Quân, linh lực chí dương chí thuần hội tụ, cẩn thận chuyển vào cơ thể đối phương.

Đại tế ty nhìn thấy động tác nhỏ, nhẹ nhàng mỉm cười: “Không có tác dụng.”

Ông ta nhấc tay mình lên, ống tay áo thật dài trượt xuống, lộ ra một cánh tay khô héo già yếu, kinh mạch màu đen kéo dài tới khuỷu tay.

“Đó là bí pháp vu tộc nguyền rủa vu đặc biệt nhằm vào tự thân huyết thống, nó là con ta, trong cơ thể chảy máu của ta, ta tự mình hạ chú, tức là đối với nó hạ chú, ta khống chế chính mình, tựa như khống chế nó.”

“… Ngươi bị bệnh thần kinh rồi?!” Đoạn Hồi Xuyên cảm thấy lời thô tục cả đời mình đều có thể mắng ra sạch sẽ vào ngày hôm nay, cúi đầu nhìn Ngôn Diệc Quân hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt càng ngày càng lạnh lẽo âm trầm.

Đại tế ty không cho là ngang bướng, trái lại nhàn nhạt nở nụ cười: “Năm xưa tại Long tộc tế điển, nó thay ngươi chịu một mũi tên, vu độc nguyên bản không có thuốc nào chữa được, chỉ có thể dùng vu chú độc ác hơn mạnh hơn, hòa tan tiễn độc, mới cứu lại một làn, nếu như không phải ta đây làm, nó đã sớm chết rồi.”

Môi Đoạn Hồi Xuyên giật giật, đôi mắt như ưng gắt gao nhìn chằm chằm ông: “Làm sao giải nguyền rủa?!”

Đại tế ty bình tĩnh mà nhìn lại: “Thế gian này chỉ có ta có thể giải nguyền rủa. Nhị Thái tử điện hạ, ta đã nói rồi, nếu ngươi chịu giao ra Thánh Giới, ngoan ngoãn đi theo ta, ta thì sẽ cứu nó, nó dù sao cũng là con trai duy nhất của ta, ta làm sao nhẫn tâm nhìn nó chết chứ?”

“Đi theo ngươi?” Đoạn Hồi Xuyên lông mày nhăn tít lại.

“Không nên tin lão… Lão muốn hại em… Không cho đi…” Lông mi dài của Ngôn Diệc Quân rung động, ra sức mở mắt, ngón tay gầy gò tái nhợt gắt gao giữ chặt tay hắn, động tác đơn giản, nhưng tiêu hao hết toàn bộ khí lực của y.

Đoạn Hồi Xuyên nhìn chăm chú đôi môi tái nhợt của y, động viên gật gật đầu: “Em chỗ nào cũng không đi, anh yên tâm.”

Ngôn Diệc Quân miễn cưỡng chống một cái tay, vắt kiệt một tia vu lực cuối cùng đóng miệng vết thương trên bụng, chậm rãi đứng dậy, lưng thẳng tắp, để cho bản thân mình nhìn qua không có quá chật vật suy yếu.

“Chúng ta rời khỏi chỗ này, anh quan sát qua, ảnh thân của lão cũng có nhược điểm… Không thể rời đi cánh rừng này.”

“Nhưng nguyền rủa trên người anh…” Đoạn Hồi Xuyên đỡ y, gánh lấy tất cả trọng lượng, nhưng người trong ngực rất nhẹ, như chỉ cần gió thổi qua cũng có thể bị cuốn đi, vậy mà sống lưng của y vẫn thẳng tắp như kiếm ra khỏi vỏ, ngay cả núi cao phong sương đè xuống, cũng không thể khiến y khom lưng.

Ngôn Diệc Quân chậm rãi câu lên một nụ cười âm trầm ngạo mạn: “Đại tế ty sẽ không để cho anh chết, lão còn muốn giữ lại tính mạng của anh áp chế em, ngài nói phải không? “Phụ thân” tốt của ta?”

Đại tế ty sâu sắc nhìn y, lặng lẽ không nói, tựa như có chút bất ngờ, vừa tựa như vui mừng.

Nhìn phương hướng bọn họ ly khai, ông ta không tiếp tục động thủ nữa, cũng không truy đuổi, đứng lặng chỗ hồi lâu, dùng giọng điệu bình tĩnh như nói lời tiên đoán: “Nhị Thái tử điện hạ, chân thân của ta ở cố đô vu tộc Long Uyên giới, xin đợi ngài đại giá quang lâm.”

Đoạn Hồi Xuyên đưa lưng về phía bóng người hơi dừng lại một chút, nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay Ngôn Diệc Quân, ôm y rời đi cũng không quay đầu lại nhìn rừng cây âm u đầy tử khí này.

Sau khi về đến nhà, tà dương đã chìm, chân trời vài con hắc nhạn đuổi theo những tia nắng còn sót lại của mặt trời chiều, phí công thi chạy cùng thời gian.

Bạch Giản và Hứa Thần không nhận ra được bầu không khí quái lạ giữa hai người sau khi đi dã ngoại một chuyến, ở trong sân cùng Chiêu Tài chơi đùa.

Trong phòng tắm.

Đoạn Hồi Xuyên dựa theo bí pháp Long tộc trong Thánh Giới, chế biến một vại cố bổn bồi nguyên lớn, thanh thần tỉnh não dược dục, lột sạch Ngôn Diệc Quân thả vào, cẩn thận từng li từng tí một trộn mấy giọt tinh huyết, miễn cưỡng áp chế sự phá hủy của Huyết vu nguyền rủa.

Đáng tiếc hiện thế không có nhiều dược thảo có linh lực, hắn mặc dù đã dùng hết hàng tích trữ, còn cướp bóc của lão bản Phỉ Huyền một đống lớn, vẫn như muối bỏ biển, hiệu quả không được bao nhiêu.

“Không phải làm, anh không sao…” Mặt Ngôn Diệc Quân khôi phục một chút huyết sắc, ngón tay bám trên mép bồn cũng không run quá nhiều nữa, y kéo tay áo Đoạn Hồi Xuyên, kéo đến bên người.

Đoạn Hồi Xuyên sau khi hóa rồng năng lực hồi phục so với trước đây cường hãn hơn, chỉ mất một đêm, mặc dù không có trị liệu đặc biệt, vết thương trên người cũng đã kết vảy khép lại, hắn thay đổi quần áo ở nhà, che khuất vết tích khó coi.

Ngôn Diệc Quân lại không chịu buông tha, y vén vạt áo đối phương lên, ngón tay lạnh lẽo tinh tế mơn trớn vết sẹo còn lưu lại vết máu, tâm tình rõ ràng trầm xuống, lông mi cúi thấp, đáy mắt u tối.

“Xin lỗi, anh làm em bị thương… Có còn đau không?”

Đoạn Hồi Xuyên há mồm ngậm tay của y, như trừng phạt cắn cắn, ở phía trên lưu lại hai hàng dấu răng cực nông, đùa giỡn quét đi bầu không khí ngột ngạt: “Vậy lúc ở dưới đáy biển anh cũng làm bị thương lưng của em rồi, tai sao không xin lỗi?”

“…” Ngôn Diệc Quân ngẩn ra, nửa ngày mới phản ứng được, mím môi không nói, hai gò má bỗng đỏ ửng, khóe mắt một mảnh son ướt át, hòa tan vẻ ấm ức trong đáy mắt.

Ngôn Diệc Quân dựa đầu vào ngực hắn, hít sâu khí vị trên người hắn, chỉ cần trước mắt có được thời khắc này, y không muốn nghĩ tới việc khác, tất cả cực khổ giày xéo cùng đau đớn toàn thân đều không còn quan trọng nữa.

“Em không hỏi anh? Liên quan với quá khứ của anh, tại sao đại tế ty lại biến thành cha của anh? Chẳng lẽ không hoài nghi sao, tất cả những thứ này đều là lão an bài, cả việc chúng ta gặp gỡ.” Ngôn Diệc Quân tự giễu nhẹ nhàng mỉm cười, tiengs nói thấp dần.

Đoạn Hồi Xuyên há miệng, chần chờ nói: “Kỳ thực, em… Đều nhìn thấy, ở cái cây nhân duyên động Bạch gia thôn.”

“Cái gì?” Ngôn Diệc Quân hơi kinh hãi, chợt trở nên trầm mặc: “Em quả nhiên đã nhìn thấy mấy việc dơ bẩn…”

Y cúi đầu, kéo kéo khóe miệng, nhắm mắt lại, thời điểm mở ra chỉ còn bình tĩnh không lay động: “Kỳ thực vô luận vu tộc cũng được, Long tộc cũng được, anh đều không thích, càng không muốn bị cưỡng ép cuốn vào tranh đấu, trước khi gặp em, anh vẫn luôn độc lai độc vãng, chưa bao giờ biết quần tộc sinh hoạt, có thể, anh xưa nay chỉ là một người lạnh lùng lòng dạ độc ác, anh từng cho là, anh sẽ vẫn sống tiếp như thế, cho đến ngày tử vong.”

Đoạn Hồi Xuyên nâng mặt của y lên, nghiêm túc nhìn: “Không phải anh sai, là bọn họ không tốt.”

Ngôn Diệc Quân vùi vào trong lòng đối phương, không nói gì thêm.

Đoạn Hồi Xuyên an ủi vỗ nhẹ lưng của y, chốc chốc múc nước thuốc xối lên lên thân thể y: “Còn đau không?”

Ngôn Diệc Quân chỉ lắc đầu, nửa ngày, giọng buồn buồn vang lên: “Tết nguyên tiêu, anh không phải cố ý đến trễ, đại tế ty nhốt anh lại, không muốn anh đi gặp em.”

“Em đã đoán, lão già biến thái đáng chết.” Đoạn Hồi Xuyên rất là căm giận: “Chắc chắn lão một người cô đơn, nên không chịu nổi người khác phu thê sinh hoạt mỹ mãn! Thiệt thòi em khi còn bé cảm thấy lão chỉ ở thời mãn kinh nên mặt cương thi mà thôi, không nghĩ tới lại là người như thế! Lão già này, rất hư!”

“Khục…” Ngôn Diệc Quân dở khóc dở cười ngẩng đầu nhìn hắn: “Chúng ta khi đó cũng không phải…”

Đoạn Hồi Xuyên nằm nhoài ngoài bồn tắm, tay chống gò má nghiêng đầu cười nhìn y, một cái tay khác điểm điểm chóp mũi của y: “Không phải cái gì?”

Ngôn Diệc Quân lời sắp ra đột nhiên kẹt lại, sau tai hơi đỏ lên, ra vẻ sừng sộ, chậm rãi nói: “Em thay đổi, trước đây rõ ràng ngoan ngoãn như vậy, bây giờ đều lấy mấy chuyện xấu đùa giỡn sư huynh.”

Hỗn Thế Ma Vương coi trời bằng vung tiểu Kim long điện hạ – Đoạn Hồi Xuyên nghẹn lời không biết nói gì: “… Toàn thế giới đại khái chỉ có anh dùng ngoan ngoãn hình dung em đi?”

Ngôn Diệc Quân nắm bàn tay ấm áp của hắn cọ nhẹ hai má: “Ở trong lòng anh, em mãi mãi vẫn là tiểu sư đệ kia.”

Mặt trời nhỏ vàng rực rỡ của anh.

Đương nhiên, câu này y tuyệt đối sẽ không nói ra khỏi miệng, để tránh khỏi người này lại toàn thân đắc y ngẩng cao đầu đi.

“Huyết vu nguyền rủa trên người anh, còn có biện pháp khác giải không?” Hai người chán ngán nửa ngày, cuối cùng đề tài vẫn như cũ không tránh được toàn núi nặng trịch này.

Ngôn Diệc Quân lặng lẽ chốc lát, lắc lắc đầu: “Tạm thời không nghĩ ra.”

Đoạn Hồi Xuyên do dự nói: “Nếu không… Chúng ta vẫn là về Long Uyên giới đi.”

“Không được!” Ngôn Diệc Quân bỗng nhiên ngẩng đầu, như mèo bị dẫm đuôi, tóc gáy toàn thân đều dựng thẳng lên, đề phòng ngưng trọng theo dõi hắn: “Đại tế ty vì phục sinh Vu Vương cái gì cũng làm được, hiện tại lão biết em là ngũ trảo Kim long, huyết thống đặc thù, không biết đáy lòng đã đánh ra tính toán gì, em tuyệt đối không thể mạo hiểm. Thực lực của lão, so với Hàn Qua còn lớn hơn nhiều lắm. Một khi lão thành công, rất có thể lại có chiến hỏa…”

“Ý em là, chúng ta có thể trở về Long Uyên Đại Trạch, tìm phụ hoàng, ông ấy thần thông quảng đại, năm đó nếu có thể giết chết Vu Vương, có lẽ có biện pháp.” Đoạn Hồi Xuyên cau mày nói: “Hơn nữa Hàn Qua nói những câu kia, em tuy rằng không quá tin tưởng, thực lực phụ hoàng có thể nói là đứng đầu Long Uyên giới, theo lý mà nói không người nào có thể tổn thương được, thế nhưng nếu như ông không việc gì, làm sao lại để Hàn Qua phái người đến hiện thế tìm em? Em vẫn có chút không yên lòng. Lại nói, Hàn Qua kia, em còn phải tính sổ với gã.”

Ngôn Diệc Quân cười khổ nói: “Long đế sẽ cứu Vu tộc nhân sao?”

Đoạn Hồi Xuyên thề son sắt bảo chứng: “Em sẽ nghĩ biện pháp! Chỉ là, anh nếu lấy thân phận Vu tộc nhân cùng em về Long Uyên Đại Trạch, xác thực không tiện lắm, cho nên…”

Ngôn Diệc Quân: “Vậy làm sao bây giờ?”

Đoạn Hồi Xuyên không có ý tốt khà khà cười rộ lên.

___________________________

Tác giả có lời muốn nói:

Tự do chuyển đổi mặn ngọt, chính là tùy hứng như thế!

Đoạn: Tác giả già chết tiệt này rất hư!

Truyện Chữ Hay