Vô Sở Bất Năng Sự Vụ Sở

chương 40: long tộc

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trăng treo giữa trời, ánh trăng chảy qua những bóng cây, bị lá cây chập chờn cắt thành mảnh nhỏ vụn loang lổ, nước sương dính ướt hoa cỏ, được ánh trăng phủ lên, sáng trắng ướt át.

Sơn đạo uốn lượn bị bao phủ dưới ánh trăng, trong tầm nhìn của Đoạn Hồi Xuyên, mông lung kéo dài đến vô tận.

Buổi tối trong núi, nổi lên sương mù mờ mịt, nhưng chuyện này cũng không hề ảnh hưởng đến tốc độ xuyên hành của hắn, lúc đến gần từ đường Đoạn gia đã là nửa đêm.

Phần lớn bảo vệ đã ngủ, chỉ còn người trực ban, đại thể cũng không có bao nhiêu tính cảnh giác, nói một cách thẳng thừng, nơi này dù sao cũng chỉ là một mộ phần. Hôm nay Đoạn gia lão gia tử dẫn người đến cúng tổ tiên, bảo vệ còn cơ cảnh chút, nếu đổi thành ngày thường, bảo vệ đều đánh mạt chược đấu cờ tỉ phú rồi, thậm chí có khi chạy thẳng xuống dưới núi khoái hoạt khoái hoạt, cũng ngầm hiểu ý.

Đoạn Hồi Xuyên giống như một sợi khói xanh, lặng yên không một tiếng động bay qua tường gạch cao chót vót của Tổ Từ để vào trong, không gây ra sự chú ý của bất kì ai.

Ban ngày tiến vào tham quan hắn đã ghi nhớ toàn bộ bố cục ở trong đầu, một bước đi dư thừa cũng không có, thẳng hướng chính đường cung phụng bài vị của tổ tiên tới kiểm tra.

Toà trạch viện cổng tam quan lặng lẽ đứng dưới ánh trăng, chỉ có phòng an ninh mơ hồ sáng đèn, một chốc lát sau, chiếc đèn duy nhất cũng bị dập tắt, ước chừng là trực ban bảo an lười biếng rồi.

Thế này dễ dàng hơn cho Đoạn Hồi Xuyên làm chút chuyện xấu.

Có ánh trăng sáng ngời thay hắn cầm đèn, Đoạn Hồi Xuyên mò tới chính đường, biến cửa khóa điện tử thành vô dụng, chậm rãi đẩy cửa ra, hắn linh hoạt như mèo rừng chui vào.

Vừa mới đi vào, hắn lập tức cảm nhận được nhẫn đeo trên cổ hưng phấn rung động phát sáng lên.

Chính đường của Đoạn gia và Phương gia, bố cục cũng không có khác nhau quá nhiều. Khác biệt duy nhất là ở chỗ, nơi này âm khí dày đặc kì lạ, còn Phương gia thì lại tương phản.

Hắn lạnh lùng đảo mắt qua bàn thờ xếp một hàng ngang bài vị, bài vị xa xỉ bằng gỗ khảm vàng, chữ màu vàng trong bóng tối phản quang với ánh sáng, lập loè băng lãnh. Trên mỗi mặt là một cái tên, đối với hắn vừa vô tình vừa trào phúng.

Nếu như cõi đời này thật có cái gọi là phước lành của tổ tiên, tại sao cố tình lại bài trừ hắn ở bên ngoài?

Trong phòng tối om, Đoạn Hồi Xuyên lấy ra một cái đèn pin cầm tay nhỏ, từ bài vị đến cái bàn, từng tấc từng tấc tỉ mỉ tìm kiếm, ngay cả hoa quả đồ ăn thờ cúng cũng không buông tha. Đáng tiếc tìm kiếm khắp toàn bộ phòng, cũng không có chút đầu mối nào.

“Chuyện gì xảy ra? Đến cùng ở đâu?” Đoạn Hồi Xuyên cúi người, nằm trên mặt đất, dò dẫm kiểm tra từng viên gạch, ngoại trừ hít phải một đống bụi, vẫn là không thu hoạch được gì.

Sẽ không phải là chôn dưới đất đi…

Đoạn Hồi Xuyên trong lòng hồi hộp một chút, càng ngày càng khẳng định tính khả thi của cái khả năng đáng chết này.

Trời mới biết đồ chơi kia chôn sâu hay là nông, nông thì may, vạn nhất chôn sâu, chẳng lẽ lại dùng sấm sét bổ tung chỗ này ra?

Đùa gì thế, để ngày mai hắn bị đưa lên báo, nổi tiếng toàn quốc vì tội quật nát cả mộ tổ gia tiên, sau đó chỉ có thể nước mắt lưng tròng gặp Ngôn Diệc Quân qua song sắt à.

Đoạn Hồi Xuyên quơ quơ đầu, vứt ngay mấy hình ảnh lung ta lung tung này đi, lấy trong túi ra chiếc la bàn mượn của Trương Bàn, mặt trên kim chỉ nam run rẩy.

“Khí tràng nơi này quả nhiên rất có vấn đề.” Đoạn Hồi Xuyên nâng la bàn đi vòng quanh một tuần, cuối cùng tại tấm đệm tròn dùng ngồi trước bàn thờ dừng bước lại.”Đệm ngồi?”

Hắn hơi nhíu nhíu mày, ngồi xổm xuống, kéo cái đệm kia qua một bên, phía dưới là một khối gạch xanh bằng phẳng, giống hệt gạch xung quanh, nhìn qua không có bất cứ dị thường nào.

Đoạn Hồi Xuyên nửa quỳ trên đất, âm hàn trọc khí lập tức leo lên đầu gối, lạnh thấu xương. Chẳng trách Đoạn tam gia thường xuyên mang tiểu tôn tử đến cúng tổ tiên, thân thể ốm yếu cũng không thấy nửa điểm chuyển biến tốt, quỳ gối ngay trên âm huyệt, người cường tráng cũng không khỏe được.

Hắn lấy nhẫn xuống, đá quý màu tím dính sát mặt đất, vầng sáng mông lung lập loè kịch liệt, mơ hồ có rung động nhẹ từ trong đất truyền đến.

“Trương Khâm không thể không phát hiện ra dị thường của nơi này.” Đoạn Hồi Xuyên đứng dậy khỏi cái lạnh, chắp tay sau lưng vừa đi vừa suy tư: “Nhưng là lão cũng không biết sự tồn tại của kim cương, không giải thích được nguồn gốc âm huyệt, không thể làm gì khác hơn là quy kết căn nguyên sang địa thế hình cái phễu.”

Suy nghĩ của Trương thiên sư cũng không sai, chỉ cần chiếm chỗ thuận lợi thôi, ra khỏi nơi này, đương nhiên sẽ không chịu ảnh hưởng nữa.

Đoạn Hồi Xuyên gõ gõ lông mày, đồng thời lấy cái bút máy ra, hai ngón tay cầm như cầm đao, tại chỗ âm trọc khí nặng nhất, vạch xuống gạch lát sàn như cắt xuống một tờ giấy, sau đó đóng nắp bút, kéo tấm đệm che lại bên trên như cũ.

Đợi tất cả xử lý thỏa đáng, Đoạn Hồi Xuyên cất đèn pin, lén lén lút lút chuồn ra khỏi cửa.

Ánh trăng càng lúc càng lạnh.

Đoạn Hồi Xuyên dán vào chân tường như con thạch sùng du tẩu, trong nháy mắt biến mất ở đầu tường.

Đoạn gia Tổ Từ tựa hồ khôi phục lại thói quen yên tĩnh, đứng thẳng trong núi chìm dưới ánh trăng, không hề có thứ gì dưới chân tường, tán cây đổ bóng, đón gió vang lên xào xạc.

Một con giao nhỏ vảy đen trong bóng đêm im hơi lặng tiếng bò ra ngoài, cái bóng dài nhỏ như rắn nước bơi qua đài bậc, tới cửa chính đường, bỗng nhiên bành trướng kéo dài, cuối cùng hóa thành một bóng người cao gầy.

Đoạn Hồi Xuyên lúc rời đi quên khóa kỹ khóa điện tử, cửa kia che hờ để lại một cái khe, gọi Vũ dễ dàng bước vào phòng.

Hai thủ hạ đã bị Vũ phái đi tiếp tục theo dõi Đoạn Hồi Xuyên, một mình gã đi đến gian nhà Đoạn Hồi Xuyên vừa xem qua. Chính đường tối thui, Vũ cắn chóp lưỡi phun ra một giọt tinh huyết, huyết quang đỏ sậm đột nhiên chiếu sáng.

Gã được phái tới tìm kiếm Thánh Giới, tự nhiên có cách cảm ứng với kỳ lực—— nhưng hạn chế rất lớn, tiêu hao cũng không nhỏ. Đầu tiên nhất định phải minh xác phạm vi cùng phương hướng, bằng không chỉ có thể lãng phí tinh huyết quý giá.

Giọt huyết châu kia run run lơ lửng giữa không trung, thần sắc Vũ trang trọng nghiêm túc, hai tay mở ra hơi nâng phía dưới, tập trung toàn bộ tinh thần, thôi thúc giọt máu sinh ra cảm ứng.

Một hồi lâu, huyết châu rốt cục rung động, chầm chậm bay xuống, cuối cùng rơi trên đệm bố màu vàng sẫm.

Quả nhiên ở đây! Thực sự là được tới lại chẳng mất công phu!

Vũ nhất thời kích động, gương mặt vừa mất máu lại hồng lên, gã không thể chờ đợi được nữa xốc tung tấm đệm ——mong đợi cùng vui mừng trên mặt bỗng đọng lại —— nằm lẻ loi trên đất, thế nào lại là một cây bút máy?!

Chưa kịp bớt kinh ngạc, một luồng cảm giác kính nể và sợ hãi do huyết thống sâu xa đột nhiên giáng lâm, huyết dịch cả người Vũ như bị một loại uy thế nào đó bất ngờ làm đóng băng lại, linh hồn cũng không nhịn được mà run rẩy!

Không thể động, cũng không dám động!

Nỗi sợ sức mạnh to lớn này đã được truyền lại từ thời tổ tiên, thấm đẫm cốt nhục, gã căn bản vô lực chống cự, chỉ có thể thuần phục thuận theo, giống như thần tử làm lễ với quân vương, gã từng tấc từng tấc cúi đầu, run rẩy nằm rạp người xuống, quỳ ra sàn nhà.

Sau đó gã nhìn thấy trong bóng tối một đôi giày, đạp trên nền gạch lạnh lẽo.

Chầm chậm một tiếng nói từ đỉnh đầu đè xuống, âm cuối hơi cao lên, vừa như bất ngờ, vừa lộ ra mấy phần hoang đường cười giễu: “Sao lại quỳ thế này? Tôi đã làm gì đâu. Lá gan nhỏ như vậy, cũng không cảm thấy ngại mà còn dám lén lút theo dõi tôi, tính làm chim sẻ hay gì?”

Đây là… Cái cảm giác này lẽ nào…

Trước cách quá xa, không cảm thấy huyết thống cộng hưởng, nguyên tưởng rằng đây chỉ là một nhân loại đặc biệt hoặc là yêu tu ẩn thế, vạn vạn không nghĩ tới, lại chính là…

Vũ miễn cưỡng ngẩng đầu lên, bên trong chính đường đen kịt, dáng hình của Đoạn Hồi Xuyên khó thấy rõ ràng, Vũ cũng chưa thấy rõ dáng dấp của vị điện hạ kia ở khoảng cách gần bao giờ, chỉ là nhiều năm trước, trong tế điển có nhìn thấy từ xa, khi đó đối phương mới vừa hành lễ thành nhân, còn mang vẻ trẻ con đơn thuần ngây ngô.

Dung mạo có thể thay đổi, nhưng áp bách từ huyết thống sẽ không thay đổi, huyết châu Vũ dùng tìm kiếm Thánh Giới, từ lâu đã bị chấn động đến vỡ tan nát, Vũ không rảnh bận tâm những chi tiết này nữa, đại não hỗn loạn tưng bừng, thân thể không khống chế được khẽ run, nửa là sợ hãi, nửa là kinh khiếp.

“Ngươi là ai? Tại sao theo dõi ta?” Đoạn Hồi Xuyên cúi đầu nhìn xuống gã, mắt lạnh lẽo hơi rủ xuống: “Ngươi cho rằng không nói lời nào, ta sẽ coi ngươi là người câm? Lẽ nào ngươi không quan tâm tung tích hai đồng bạn của ngươi sao?”

“Trả lời ta.” Tay trái của hắn nâng lên một đóa sen màu tím, hồ quang lẹt xẹt, ánh sáng lấp loé chập chờn, chiếu sáng gò má lạnh lùng của Đoạn Hồi Xuyên, cùng đồng tử sợ hãi của Vũ.

Gã run rẩy cúi thấp thân thể, loại uy thế cùng áp lực này, thật giống cảm giác lúc yết kiến trưởng điện hạ.

Trong khí tràng quỷ dị vặn vẹo, cánh của lôi sen từng mảnh từng mảnh mở ra, liên tục tăng lên uy thế. Đó là Đoạn Hồi Xuyên đang hạ tối hậu thư.

Bầu trời đen kịt làm nền, mây đen không biết từ đâu đến dần dần tụ hợp, che mất nguyệt quang, toàn bộ thế giới rơi vào một mảnh tối tăm, mơ hồ có sấm rền vụt qua.

Cơ bắp Vũ căng thẳng, quai hàm cứng ngắc như đá hoa cương, gã nỗ lực bò lên, xương cốt phát ra âm thanh cọt kẹt vang vọng, cuối cùng chỉ có thể miễn cưỡng nửa quỳ, chậm rãi mở miệng: “Hai phế vật kia, nếu như chết ở trong tay điện hạ ngài, là vinh hạnh của bọn chúng.”

Đoạn Hồi Xuyên đồng tử nhanh co rụt lại: “Ngươi gọi ta là cái gì?”

Đây là lần thứ hai hắn nghe từ trong miệng người khác cái xưng hô hoang đường này, kẻ trước, đã chết.

Vũ hít một hơi thật sâu, khó khăn nhúc nhích đôi môi, phảng phất như nói chuyện trước mặt Đoạn Hồi Xuyên là một việc khó khăn: “Điện hạ.”

Gã lặp lại.

“Điện hạ cái gì? Sợ là ngươi nhận lầm người.” Đoạn Hồi Xuyên nhếch lông mày lên, một đôi mắt thâm hắc, như lợi kiếm đâm tới, chặt chẽ tập trung vào đối phương, không buông tha bất kỳ biểu tình nhỏ nào. Gã đang nói dối không? Mục đích để làm gì?

Vũ không hiểu nhíu nhíu mày, trong lúc giật mình lẩm bẩm: “Ngài bây giờ cư trú trong xác thịt người phàm, sức mạnh huyết thống vẫn còn chưa thức tỉnh, tự nhiên không có trí nhớ trước kia.”

Đoạn Hồi Xuyên lạnh lùng nhìn gã: “Ta chỉ là người bình thường, cũng không phải ‘Điện hạ’, ngươi muốn biên cố sự cũng nên biên ra cho hợp lí.”

“Người bình thường?” Ngữ điệu Vũ cổ quái lặp lại một lần, tiện đà nổi lên cảm giác nhục nhã căm tức: “Thân là Long tộc cao quý, ngài cư nhiên cảm thấy chính mình là người phàm? Chẳng lẽ sinh hoạt trong thế giới nhân loại hơn hai mươi năm, ngài đã tự cam đoạ lạc làm bạn cùng giun dế sao? Như vậy ngài càng thêm không xứng đáng kế thừa đế vị!”

Mấy câu ngắn ngủi Vũ nói, giống như một đạo kinh thiên phích lịch nổ ong ong bên tai Đoạn Hồi Xuyên, nổ hắn đứng chết trân tại chỗ, cái gì Long tộc đế vị, định kể chuyện cười tầm quốc tế à?

Đại yêu không rõ lai lịch, rõ ràng mang theo địch ý ẩn núp và dò xét, đúng lúc mình xuất hiện lại quỳ xuống nhanh tươm tướp, còn luôn mồm luôn miệng nói hắn là Long tộc? Rốt cuộc là hắn điên rồi hay là cái thế giới hoang đường này điên rồi?

Đoạn Hồi Xuyên mặt trầm như nước, vành môi mím lại thẳng băng, cơ hai bên má co lại, nhìn rõ thấy xương hàm nhô ra. Những sừng, vảy cót két lúc nửa đêm, những cơn đau vụn vặt tàn khốc tới dồn dập, trong khoảng thời gian ngắn làm tâm tư hắn hỗn loạn.

Hắn —— quả nhiên không phải nhân loại?

“Ngươi nói láo… Ta là người!” Đoạn Hồi Xuyên nói nhỏ, cánh tay buông xuống bên người bàn tay nắm lại thành nắm đấm, dị thường bỗng xuất hiện giữa các khớp ngón tay, lôi sen dưới ý chí hỗn loạn từng cánh từng cánh héo tàn.

Vũ dưới uy thế trong lòng khổ không thể tả, dụng hết toàn lực cố đứng thẳng lưng, cho dù đối địch, cũng vẫn cứ bảo trì kính nể cao nhất, lớn tiếng nói: “Ngài là Long tộc! Thống trị Long Uyên giới, Long tộc nhị Thái tử điện hạ! Cho dù lưu lạc ở bên ngoài, ngài cũng không thể coi mình là một với người phàm ngu muội nhỏ yếu! Đó là nhục nhã đối với Long tộc!”

Tiếng nói của gã vừa ra, một ánh chớp thê thảm bỗng xé rách bầu trời đêm!

Đoạn Hồi Xuyên nhanh như chớp túm chặt gáy đối phương, ép Vũ ngẩng đầu lên, dựa vào điện quang sáng như tuyết, một đôi sừng ngắn sức bén trên trán, bại lộ ở trong tầm mắt.

Đoạn Hồi Xuyên nhìn chằm chằm vào cặp sừng này, trong cổ họng áp ra mấy âm tiết trầm thấp: “Vậy ngươi là cái gì?”

Vũ cơ hồ bị hắn bóp đến không thở nổi, gấp gáp hụt hơi: “Giao… Giao Long…”

“A.” Đoạn Hồi Xuyên cười lạnh, từ từ nheo cặp mắt lại: “Nếu như ngươi nói là thật, chỉ là Giao Long, ai cho ngươi lá gan nhòm ngó ta?”

Vũ cắn chặt hàm răng, cười bi thảm: “Rơi vào trong tay của ngài, là do ta ngu xuẩn sơ sẩy, không có lời nào để nói, thế nhưng đây là việc ngài không cần biết, thứ cho ta không thể trả lời!”

“Ngươi không sợ chết?” Đoạn Hồi Xuyên ở trên cao nhìn xuống, trên trán chẳng biết từ lúc nào đã sinh ra một đôi sừng sắc bén, răng nanh từ từ lộ ra khóe miệng, mâu sắc hắc hàn tĩnh mịch, chẳng khác nào phong mang ra khỏi vỏ lộ hung quang, ác liệt tao nhã, hùng hổ doạ người.

Sắc mặt Vũ càng ngày càng trắng bệch, chỉ là một á long, đối mặt với rồng thực sự, bị áp chế nên dũng khí cũng chẳng còn, chưa nói tới đối phương còn là long tộc hoàng tộc.

Nhưng gã không thể chết được, ít nhất phải truyền tin tức Nhị điện hạ hiện thân về Long Uyên giới trước, gã vẫn chưa thể chết!

Xương cơ cả người Vũ gồ lên co rút lại, vảy đen bóng rất nhanh bao trùm toàn thân, trong chớp mắt hóa thành giao, tránh thoát khỏi kiềm chế của Đoạn Hồi Xuyên, dùng toàn lực đào mạng!

Đoạn Hồi Xuyên trước sau đứng tại chỗ cũ, không nhúc nhích, cự giao hắc lân bị một tấm lôi võng lam tím đánh mạnh lên, vừa quay đầu đã bị bọc lại! Hồ quang đan dệt tỉ mỉ gây ra một vết thương trên lớp vảy cứng, Vũ da tróc thịt bong mà ngã nhào trên đất, gào thét vì đau.

Lôi võng giống như có sinh mệnh co rút lại, càng giãy giụa càng chặt, vững vàng trói buộc gã!

Trốn không thoát! Nhận thức được khiến lòng Vũ hoàn toàn tuyệt vọng.

Đoạn Hồi Xuyên vốn định chậm rãi làm hao mòn ý chí của gã, cạy ra cái miệng của gã, không ngờ hắc giao tự biết không có đường sống, không có lòng cầu sinh nữa, thân giao khổng lồ bắt đầu bành trướng, cố gắng đẩy lôi võng ra!

Không được —— cái tên này sẽ không tự bạo đi? Ngay trong Đoạn gia Tổ Từ?!

Đoạn Hồi Xuyên ngạc nhiên, vội vàng thôi thúc linh khí bốn phía phong tỏa vùng không gian này, cùng lôi đình hòa vào nhau bọc Vũ thành một cái kén gió thổi không lọt, chấn động to lớn từ trong kén truyền đến, mạnh đến mức Đoạn Hồi Xuyên phải lui về sau hai bước, mới miễn cưỡng đứng vững.

Lôi quang chậm rãi tiêu tan trên không trung, thân thể tàn tạ của hắc giao cơ hồ bốc hơi trong kén, cái gì cũng không còn, chỉ có một chút ánh tàn màu đỏ sậm phá xuất trùng vây, nhanh đến mức người phản ứng không kịp nữa, trong nháy mắt biến mất giữa màn đêm!

“Mảnh vỡ linh hồn? Vì lan truyền tin tức, bỏ qua cả hi vọng sống sót luôn?” Đoạn Hồi Xuyên đuổi theo, không nói gì ngửa đầu lên nhìn tinh không ngẩn người, mây đen đã tản đi, nguyệt quang một lần nữa bao phủ xuống.

“Nguyên lai mạng của ta đáng giá như thế? Nhiều người ước ta chết như vậy…” Đoạn Hồi Xuyên tự giễu cười lạnh một tiếng, bề ngoài hoá rồng dần dần khôi phục như thường.

Bỗng nhiên, hắn quay người, ánh mắt ngưng lại, đâm thẳng hướng chân tường nhìn tới.

“Ai? Đi ra!”

Bốn phía yên tĩnh, góc tối đen sì sì, không người trả lời.

Đoạn Hồi Xuyên chậm rãi đến gần, vòng tới góc tường khác, nơi đó không có một bóng người, chỉ có một con mèo đen nhỏ, co rúm dưới chân tường lộ ra nửa cái đầu mèo.

Tựa hồ không ngờ rằng bị hai chân thú phát hiện, con mèo đen nhỏ tay chân luống cuống cuộn thành một đoàn, phát ra một tiếng kêu nhỏ yếu đáng thương lại bất lực:

“Meo…”

__________________________

Tác giả có lời muốn nói:

Đoạn: Đi vào trường quay của thế giới động vật??

Truyện Chữ Hay