Quãng đường tới chợ đêm hôm đó, tôi tủm tỉm cười liên tục, Tiết Khanh híp đôi mắt đào hoa, bắn ra vô số hoa đào, đột nhiên hỏi:
“Em nói vậy, cho nên chúng ta...”
Nghĩ tới hành động mang tính chất bộc phát vừa rồi, mặt tôi bỗng dưng nóng đỏ như úp vào chảo, nuốt khan một tiếng liền nói:
“Anh đừng nghĩ lung tung...Ờm...Tóm lại...Ý tôi là...Haizz, sau này anh còn phải cố gắng nhiều. Thái hậu treo giá con gái bà rất cao...”
Tiết Khanh nghiền ngẫm bộ dạng lấp lửng của tôi, chợt cúi xuống, ghé sát tai tôi bảo:
“Thái hậu trước khi anh xuống núi có dặn dò, con gái bà giao cả cho anh, em thử nghĩ xem, anh nên làm gì?”
Lưu manh!
“Anh cái gì đều nghe theo mẹ tôi, rốt cuộc là theo đuổi tôi hay mẹ tôi vậy? Quả thực không có thành ý...”
Tôi chưa dứt lời, đôi môi đã chạm phải thứ gì đó ươn ướt, mềm mềm... Tiết Khanh vươn lưỡi, liếm quanh bờ môi tôi, hơi thở dịu dàng vây lấy giương mặt tôi, đốt từng chỗ từng chỗ đều như bỏng. Tôi trợn mắt nhìn gương mặt phóng đại trước mặt, đôi mắt nhắm hờ tận hưởng...Tôi há miệng ú ớ, lại tạo cơ hội cho anh ta đẩy lưỡi vào, dây dưa không dứt...
Tôi theo phản xạ vùng vẫy, lại bị người nào đó giữ chặt, quyến luyến không rời...Rốt cuộc tới lúc tưởng như sắp hết không khí, đôi môi mãnh kiệt kia nhẹ nhàng rời khỏi môi tôi, gương mặt Tiết Khanh treo chút gian ác. Anh ta liếm liếm môi, cố tình trêu chọc mà nói:
“Thành ý mà em nói tới, vậy đã đủ chưa?”
Thành ý cái đầu anh! Đây rõ ràng là cưỡng hôn!!!
Chỉ là, không hiểu sao tôi cũng có chút hoài niệm, lưu luyến...
AAAAAAAAAA! Phản ứng sau khi bị cưỡng hôn vốn dĩ không nên như vậy mà!!! Tát cho anh ta một cái? Tay tôi nhất định bị giữ lại! Phế anh ta? Tôi còn chưa muốn ra tòa! Hôn ngược lại?
Tôi kiễng chân, tưởng tượng đôi môi lẳng lơ của người nào đó là miếng chân giò, cắn tới!
Tiết Khanh cơ hồ rất ngạc nhiên. Tốt! Cho rằng chị đây là quả hồng mềm dễ bóp ư? Mời ra ngoài nhé!
Tôi cắn xong liền hả hê buông ra, nhìn dấu răng trên môi anh ta, cười cười khiêu khích.
“Em nhanh như vậy đã muốn đóng dấu hàng hóa rồi?”
Tôi: “...” Thiện tai! Quả thực đã quên tên này mặt rất dày a!
Tiết hồ ly vừa nhìn tôi, vừa giơ tay lên chạm vào “dấu vết”, bỗng cười tà, lại ghé tai tôi nói:
“Quên không nhắc em, hiện tại chúng ta vẫn ở trên đường!”
Tôi đơ người, giống như bị trúng tà, rốt cuộc cũng đau khổ nhận ra mình là đối tượng đang được bàn tán tới:
Người qua đường Giáp: “Quả nhiên là cô gái anh dũng, tội nghiệp cậu trai kia, hahaha, cũng may bà xã tôi không có như vậy!”
Người qua đường Ất: “Em gái, em không nhận ra em bị bạn trai lừa sao... Haizz, rốt cuộc tôi cũng hiểu vì sao cô bé quàng khăn đỏ lại bị sói xám ăn thịt, ngây thơ quá mà!”
Người qua đường Ngọ: “Tôi đã quay phim toàn bộ quá trình rồi!”
Tôi: “...” Mất mặt-ing!!! Trời ơi, bây giờ Diêm Vương có gọi thì con cũng sẵn sàng đi theo!!!
--------------Phân cách tuyến “Cuối cùng cũng hôn rồi”---------------
Sau đó...Trời khóc thương cho hoàn cảnh của tôi, mưa một trận lớn...Hoàn toàn không báo trước đã mưa sầm sập như tát nước rồi!
Tiết Khanh kéo tôi vào lòng, chạy tới cửa tiệm gần nhất, tôi vẫn trong trạng thái đơ người...
“Em cũng không cần xúc động tới mức nói không nên lời thế này đâu!”
Tôi: “...” Vẫn chung thủy im lặng.
“Mưa cũng rất đúng lúc...”
Hả? Tôi tròn mắt nhìn Tiết Khanh. Mưa không báo trước, làm người ta ướt nhẹp mà đúng lúc ư?
“Vừa vặn điều chỉnh lại nhiệt độ trên mặt anh...”
Lần đầu tiên tôi nghe Tiết Khanh lí nhí nói, còn không dám nhìn thẳng vào tôi, gò má hồng hồng khả nghi...Ý là...Anh ta ngại tới nóng mặt, mưa một trận liền không nóng nữa? Ôi chà, Tiết mặt dày cũng có lúc dễ thương đó chứ!
Tôi bị phạt chưa chừa, khoác tay anh ta, trêu chọc nói:
“Mỹ nhân, bản cung thực sự là yêu ngươi tới không từ bỏ được...”
Người kia vẫn không có phản ứng gì. Tôi được nước làm tới, vươn tay vuốt dọc gò má Tiết Khanh, sủng nịnh bảo:
“Bản cung quả thực không muốn đem ngươi chia sẻ cho người khác...”
“Thật muốn đem bông hồng tặng cho em!”
Tiết Khanh liếc mắt nhìn tôi, rất nhanh sau đó đã nhìn đi chỗ khác. Tôi ban đầu có chút không hiểu, suy nghĩ một hồi...
bông hồng... Anh chỉ thuộc về em...
Trong lòng đột nhiên vì lời này của Tiết Khanh mà không ngừng cảm động...
Cổ tay bỗng dưng hơi lành lạnh, tôi giơ tay nhìn chiếc vòng bạc lấp lánh dưới ánh đèn, không hiểu nhìn Tiết Khanh.
“Nghe nói đền Ngải Tiên có những cặp vòng rất thiêng, chỉ cần đeo vào, sẽ giống như xiềng xích, giữ chặt trọn đời trọn kiếp. Bây giờ em mới chỉ thích anh, nếu không cẩn thận giữ lại, đến khi em đi mất, anh không đủ tin tưởng sẽ tìm lại được em...Lo được lo mất, chính là cảm giác này.”
Mắt Tiết Khanh sáng ngời, tôi chợt thấy khóe mi ươn ướt. Từ lúc nào đã bắt đầu có một người sợ mất tôi như thế này?