Vô Sỉ Đạo Tặc

quyển 3 chương 4: tiêu dao môn

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Lão tài chủ lại tỏ vẻ lơ đểnh:”Nắm chắc chưa hả?”

“Rồi” Cổ Diêu gật đầu hắn không tin dưới tình huống thế này mà Lão tài chủ còn có thể thành công trộm được.

“Tiểu tử coi túi tiền của ngươi có còn ở chỗ cũ không.”

Cổ Diêu vẫn cảm thấy rõ ràng túi tiền trong tay ”Bất hảo rồi, lần này lão thất thủ rồi.”

Đưa tay vươn ra, hai tròng mắt Cổ Diêu tựa hồ không còn nhìn được, bởi vì tay hắn trống không, nhưng tay hắn rõ ràng có cảm giác nắm vật gì cứ như nó bị vô hình hóa trong suốt đi mà nhìn không thấy.

Lão tài chủ hướng túi tiền trong lòng bàn tay, cứ như là dùng ảo thuật mang túi tiền lấy ra, đắc ý dương dương nói ”Tiểu tử, còn gì nói không hả?”

Chiêu này có thể nói là thần kỳ, Cổ Diêu thậm chí hoài nghi lão có khi nào là một vị ma thuật sư hay không, hồi lâu còn chưa lên tiếng, không ngờ trên đời có thiết thuật thần kỳ như thế.

“Nhìn thấy chưa hả, nếu bài ta vi sư, ngươi có thể trộm bất cứ bất cứ tiền hay bất cứ bảo vật gì, mặc kệ người khác có cất dấu trên người hày địa phương nào dù có nắm trong tay cũng thế mà thôi, rất sảng khoái đúng hay không? hắc hắc..”

Bây giờ Cổ Diêu mới tin, vị lão gia này hoàng toàn không có khoe khoang.

Tròng mắt xoay chuyển một cái, Cổ Diêu kéo vạt áo:”Nếu ngài có thể giúp ta giải khai thừ này, ta nhất định bái ngài làm thầy.”

Ngay vị trí xung quanh trái tim của hắn một cái màn hắc khí dày đặc như là mạng nhện.

Lão tài chủ cau mày nói:”Cửu Chuyển Phệ Hồn Đan.”

Thếy lão biết tên độc dược, lòng Cổ Diêu dâng lên một tia hi vọng:”Sư phụ, ngài có thể giải độc sao?”

“Tất nhiên!” Lão tài chủ hãnh diện nói:”Mấy năm trước ta có đi ngang qua Thuần Vu gia tộc, tiện tay cầm một lọ giải dược cửu chuyển phệ hồn đan chơi, chính là do tộc trưởng Thuần Vu gia tự mình chế, muốn giải cái thứ tứ chuyển phệ hồn đan này hẳn là chuyện nhỏ.”

Ngay cả mấy lần chuyển cũng nói ra được, không có như Diệp Lâm ăn to nói lớn, Cổ Diêu mừng như điên.

Lão tài chủ nói thầm:”Nói lại, ngươi sao lại đắc tội Thuần Vu gia tộc, chẳng lẽ trộm đồ trên tay họ sao, nhưng mà có như vậy người của Thuần Vu gia củng không dùng tới Cửu chuyển phệ hồn đan đối phó với tiểu tặc như ngươi.”

Cổ Diêu cũng cóc có thèm quan tâm mối quan hệ của Diệp Lâm với thuần Vu gia tộc gì đó, không thể nhịn nổi nói:”Xin ngài giúp ta giải độc đi.”

Lão tài chủ nghiêng đầu nói:” Đừng có quên lời nói của ngươi.”

Cổ Diêu lúc này quì xuống dập đầu ba cái:”Sư phụ xin ngài nhận con là đệ tử.”

“Vậy mới đúng đừng có lãng phí tài năng của ngươi, ngươi là đạo tặc có một không hai mà…” Lão tài chủ cười híp mắt nâng Cổ Diêu dậy, móc môt chiếc bình trong lòng ra, lấy một viên dược hoàn bảy màu đưa Cổ Diêu.

Cổ Diêu nuốt vào, hiệu quả giải dược thật tuyệt, chỉ chưa tới thời gian chung trà, hắc khí trên ngực tiêu mất.

Rộc cuộc thoát cái gành nặng này rồi, Cuối cùng Cổ Diêu có thể thổ phào nhẹ nhỏm, hắn đau đầu vì việc trúng độc đã lâu, không nghĩ tới bây giờ giải độc chẳng hao tổn chút công phu nào.

Lão tài chủ nói:”Từ nay ngươi là đệ tử chân truyền của ta, môn phái chúng ta gọi là Tiêu Dao Môn, lịch sử lâu đời truyền thừa hàng ngìn năm, còn ta tên là Phỉ Lợi Phổ , là đạo tặc.”Phi Thường” nổi danh.” Hắn nhấn mạnh hay chữ nổi danh, cường điệu mình là nhân vật bất phàm.

“Ngươi bái ta làm vi sư, cũng nên biết chân diện mục của ta.” Nói rồi lắc ình một cái rắc rắc mấy tiếng, như là đậu rơi cành gãy, một cút, Cổ Diêu kinh ngạc nhìn cái vị mập mạp kia biến thành một tiểu lão đầu gầy ốm, mà trên môi có hai hàm râu như râu cá trê nhìn càng tức cười.

Nhìn ánh mắt giật mình của Cổ Diêu, Philip đắc ý vô cùng:”Nhìn thấy không hả, đây là Đạo Hành Bách Biến, trên đại lục có trăm ngàn cách dịch dung nhưng mà có thể hoàn toàn thay đổi dung mạo dù là gân mạch xương cốt cũng có thể biến đổi, cao minh nhất chỉ có thể là “Đạo Hành Bách Biến” của bổn môn, đây chính là chân diện mục của ta người có thể thấy cực kỳ ít.”

Cổ Diêu gãi đầu hỏi:”Cái này có tác dụng gì?”

Philip trừng mắt, phùng râu:”Như thế nào vô dụng, đây chính là tuyệt kỹ thực dụng nhất, ngươi nghĩ coi, với đạo tặc thân phận mà bị phơi bày ra ánh sáng thì khắp lục có chổ nào dung thân, mà Đạo Hành Bách Biến lại cho ngươi hàng trăm hình thể thân phận, đây là tiện nghi biết cỡ nào.

“Thật sự tuyệt diệu, tuyệt diệu quá.” Cổ Diêu dù ngoài miệng phụ họa nhưng lại không cho là đúng mà lại cho là cái chuyện dấu đầu lòi đuôi không dám đối mặt người đời này có ý tứ gì.

Bất qua Cổ Diêu không dám hoài nghi lời của lão gia tử tài năng quán thế này, cung cung kính kính hỏ:”Sự phụ, bản môn có bao nhiêu người ạ?”

Phỉ Lợi Phổ nói:”Ba người.”

Cổ Diêu mém chút nữa là té úp mặt, như Philip nói Tiêu Dao môn hẳn phải là danh môn đại phái, không tin nổi chỉ có người , chuyện này thật là không thể tin nổi!

Phỉ Lợi Phổ lại không lấy làm xấu hổ, dùng vẻ cây ngay không sợ chết cháy nói:” Tiêu Dao môn cầu tinh bất cầu đa, xưa nay nhận đều là thiên tài, không có thứ phẩm lẫn vào, rất lâu rồi đều là nhất mạch tương truyền.”

Cổ Diêu hiếu kỳ hỏi:”Vậy ngoài ngài và con ra còn một vị là ai.”

“Sư tỷ của ngươi.” Philip hiện lên tia tán thưởng:”Nàng là đồ đệ ta nhận năm trước, đều như ngươi thiên tư xước tuyệt, tâm tư linh mẫn, bây giờ đã là đạo tặc phi thường xuất sắc rồi.”

Philip lại có điểm đắc ý nói:”Vận khí của ta có thể so với sư công đã qua đời của ngươi, chỉ trong thời gian năm, có thể tìm hai vị truyền nhân căn cơ thật tuyệt , ha ha…”

Cổ Diêu từ trong thâm tâm dâng lên một cảm giác hoang mang, không nghĩ tới mơ hồ thế nào mà bái một vị sư phụ đạo tặc kỳ quái.”

Xem ra mình với đạo tặc thật là hữu duyên, xem ra không thể nào chạy khỏi.

Truyện Chữ Hay