Vô Sỉ Đạo Tặc

quyển 16 chương 18: hắc ám cân tái hiện

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Thuần Vu Tuyền nói:"Không sai, chúng ta mục tiêu đều giống nhau, đều là lật đổ Thánh Điện!"

" Vậy, còn Quang Minh thần đâu?" Cùng Thuần Vu Tuyền trò chuyện đã lâu nhưng mà các vấn đề thì luôn vòng quanh Giáo Hoàng, chẳng lẽ Quang Minh thần cho phép Thánh Điện và Giáo Hoàng muốn làm gì thì làm, không quản thúc bọn họ?

Thuần Vu Tuyền im lặng một hồi lâu, mới nói:"Thần đã chết!"

" Cái gì?"

Những lời này tuyệt đối là đại nghịch bất đạo, Cổ Diêu không rõ ý của Thuần Vu Tuyền, Quang Minh thần thật sự đã chết, hay là trong mắt nàng hắn không đáng để tôn kính?

Lúc này Ma Thần đột nhiên nói:" Đúng vật, hắn đã ngủm củ tỏi!"

Ngay cả Ma Thần cũng nói như vậy, Cổ Diêu lại càng ngạc nhiên.

"Nói đúng hơn thì là ý thức của hắn đã biến mất." Ma Thần giải thích:" Thần sẽ không chết, ít nhất hiện nay vẫn chưa có lực lượng nào có thể làm được điều đó, kể cả ta và Quang Minh thần đều không thể nào giết chết được đối phương, cho nên hắn cũng chỉ có thể phong ấn được ta mà thôi. Nhưng hiện tại ta không cảm giác được tên kia tồn tại, dù sao thì lúc phong ấn ta và dùng sức tách phiến đại lục này ra thì cần phải có được một sức mạnh khổng lồ, ngay cả thần cũng cần phải nghỉ ngơi để khôi phục. Có điều kỳ quái chính là đã lâu như thế rồi thì cái tên kia hẳn là đã tỉnh lại rồi mới đúng!"

Ma Thần trầm ngâm một lúc rồi nói:" Ha ha, nhất định là cái tên Giáo Hoàng kia đã giở trò, ngoại trừ hắn ra thì không còn người nào khác có khả năng đó, thật đúng là báo ứng mà, tên hỗn đãn đó cuối cùng cũng bị người bên cạnh ám toán, hé hé hé hé ..."

Ma Thần như là có trút được một phần oán khí, cười ha hả, Cổ Diêu nghe thế thì lại càng hoảng sợ, ngay cả thần mà cũng ám toán. Xem ra người đại nghịch bất đạo nhất không phải là Nghịch Thiên Giáo mà chính là Giáo Hoàng!

Cổ Diêu cảm thấy chẳng hiểu mô teo gì cả:" Cái tên Giáo Hoàng này tại sao lại muốn ám toán Quang Minh thần chứ?"

" Ngươi thật sự là một tên đần!" Ma Thần mắng:" Từ lúc sáng tạo sinh vật. Ta và cái tên hỗn đản kia phát hiện ra các ngươi rất ham muốn quyền lực. Có rất nhiều người không tiếc bất cứ thủ đoạn nào để cầu xin ta giúp cho hắn có thêm nhiều quyền lực. Giáo Hoàng mặc dù trên vạn người nhưng vĩnh viễn lại dưới Quang Minh thần, đổi lại là ngươi, lúc nào cũng có người ngồi trên đầu của mình, và một mình nắm trọn quyền lực thì ngươi chọn cái nào?"

" Nhưng, kể cả Giáo Hoàng và các thần chức giả, không ai có thể mượn được thần lực của Quang Minh thần?"

" Điều này thì có liên quan đến thần cách. Lực lượng của thần cách thông qua quy ước Chủ - Phó về tín ngưỡng. Phó phương có thể có được lực lượng từ Chủ Phương. Nhưng nếu như chủ phương, cũng tức là Quang Minh thần của các ngươi tiến vào trạng thái vô thức thì việc này sẽ bị mất đi hiệu lực. Ta nghĩ lúc tên khốn kia sắp chuẩn bị tiến vào tình trạng ngủ say thì đã nghĩ đến điều này. Vì để cho Thánh Điện có thể tiếp tục sử dụng thần lực để duy trì trật tự của thế giới này cho nên hắn đã đưa thần cách nhận được chuyển giao lên người của Giáo Hoàng. Nói cách khác, lực lượng do tín ngưỡng của con người đều được Giáo Hoàng thu lấy. Và càng đáng tiếc hơn là Giáo Hoàng đã phản bội lại hắn, không sử dụng lực lượng của thần cách để thức tỉnh hắn mà một mình chiếm lấy. Cái tên khốn kia không ngờ lại tin tưởng một tên nhân loại, ngay cả thần cách cũng chuyển sang cho hắn. Thật sự là quá ngu mà."

Sau khi cười nhạo Quang Minh thần xong thì Ma Thần nhất thời trầm mặc. Vì hắn nhớ đến một vấn đề. Nếu như Giáo Hoàng có được thần cách lại có được thân thể của hắn. Thế thì vô cùng phiền phức.

Ma Thần nói rất là hợp lý, tuy thế trong lúc nhất thời Cổ Diêu cũng khó có thể mà tiếp nhận kịp. Ngay cả thần mà cũng ám toán. Giáo Hoàng. Quả thật là đệ nhất kiêu hùng trong lịch sử.

Điều này cũng giải thích tại sao Thánh Điện lại ra tay với đế quân của La Áo đế quốc, tổ tiên của Thuần Vu Tuyền, tinh thần lực của một người thì dù sao cũng có hạn, nếu như tất cả tín ngưỡng của mọi người chuyển từ Quang Minh thần sang người khác thì thần cách không thể nào tránh khỏi bị hao tổn được, vì lợi ích của bản thân mình cho nên Giáo Hoàng muốn hủy diệt La Áo đế quốc.

Từ nội tâm thế giới trở lại sự thật, Cổ Diêu cười nói:" Tốt, điều thắc mắc đã được giải thích, như thế thì, tiếp theo, Thuần Vu Tuyền tiểu thư chúng ta cũng nên tính toán lại nợ cũ chút đi!"

Thuần Vu Tuyền nghe thế thì cau mày lại, giọng điệu này nghe có vẻ không hợp lúc này, hơn nữa cách xưng hô của đối phương cũng không phải là tính cách của ma thần.

Đột nhiên nghĩ ra được điều gì đó, nàng mở to đôi mắt đẹp của mình ra mà nhìn chằm chằm vào Cổ Diêu.

Nhìn thấy thần sắc của Thuần Vu Tuyền, Cổ Diêu cảm thấy rất là thoải mái, rốt cuộc, tiểu ma nữ này cũng bị mình lừa một phen, sau đó hắn nói:" Cảm thấy khó hiểu lắm phải không, Thuần Vu Tuyền tiểu thư, cô nói xem chúng ta phải giải quyết thế nào đây? Ta xem cô như là một đồng đội tốt, thế mà cô lại bán đứng lại ta."

" Là ngươi!?" Thuần Vu Tuyền đột nhiên biến sắc, sau khi biết được người trước mặt là Cổ Diêu, chứ không phải là Ma Thần thì nàng hoàn toàn không dám tin. Lúc trước sở dĩ nàng không có hoài nghi là vì nàng cho rằng không có ai có thể thoát khỏi lòng bàn tay của Ma Thần cho nên mới có thể nói ra hết bí mật của gia tộc.

Nhưng mà trước mặt nàng lại là tên đạo tặc kia, bất kể là linh hồn hay thể xác đều là của cùng một người.

Sau khi khiếp sợ thì sát khí dày đặc từ trên người của nàng tuôn ra, bất luận là hắn làm sao thoát khỏi được Ma Thần điện, tên này đã biết quá nhiều bí mật, không thể để hắn lại được.

Luồng sát khí nồng đậm này khiến cho tất cả mọi người trong trà lâu đều rùng mình, xem ra Thuần Vu Tuyền tiểu thư cuối cùng cũng đã phát tác, nhưng mà lần này lại quá lộ liễu, trước đây lúc nàng giết người hoàn toàn giống như là vô hình, không có bất kỳ dấu hiệu nào cả.

Vì thế người trong trà lâu liền có cảm giác lo lắng, có nên lập tức tránh đi hay không, để tránh phải ương cập trì ngư.

Đối mặt với sát khí của Thuần Vu Tuyền thì Cổ Diêu lại rất là bình tĩnh, hắn thậm chí còn đưa một chén ra lên uống một hớp, rồi mới nói:" Thuần Vu Tuyền tiểu thư, yên tâm đi, ta đến đây là muốn cùng cô hợp tác, hoàn toàn chân thành đó, cô đối đãi với ta như thế thì quả thật là khiến ta thất vọng quá."

" Chân thành?" Thuần Vu Tuyền hừ lạnh một tiếng.

Nếu như chân thành, thì sẽ không lừa gạt người khác. Nhưng mà nàng vẫn trì hoãn không có lập tức ra tay, phải biết rằng dù sao thì đối phương cũng tìm đến tận cửa, khẳng định là có chuẩn bị, xem xem hắn nói cái gì đã, dù sao thì ở đây cũng là phạm vi thế lực của quận Mạn Địch.

Hơn nữa, nếu Ma Thần không thể thuận lợi cướp lấy thân thể của tên đạo tặc này thì hắn hiện đang ở đâu, chẳng lẽ là còn bị nhốt trong Ma Thần điện? Đây là vấn đề mà Thuần Vu Tuyền quan tâm, nếu như có thể từ miệng của tên đạo tặc này biết được thì cũng tốt.

" Đúng vậy, cô đoán không sai, ta quả thật là phó thân thể của chủ nhân, bởi vì có một vài nguyên nhân đặc biệt cho nên Ma Thần điện hạ đã bỏ qua cho một tên ma cà bông như ta, và thay vào đó ta phải làm việc cho ngài, đương nhiên đây cũng chính là vinh hạnh của ta. Hôm nay ta đến đây tìm cô cũng là do chủ ý của người."

Cổ Diêu nửa thật nửa giả nói vài câu. Nhìn thấy bộ dáng bán tín bán nghi của Thuần Vu Tuyền thì hắn cười nói:" Thế này thì cô tin chưa?" Nói xong thì hắn liền nắm lấy cổ tay của nàng.

Thuần Vu Tuyền vừa định tránh thì nàng lại đột nhiên bất động. Bởi vì thông qua tay của Cổ Diêu nàng cảm nhận được một ma lực tà ác, chính là đến từ ma thần.

Nếu Ma Thần ở bên trong cơ thể của hắn thì có thể nói là hắn không nói láo, nghĩ đến đó thì sát khí của Thuần Vu Tuyền biến mất.

Những người ở trên trà lâu thì mở to hai mắt ra mà nhìn, bàn tay ngọc ngà của Thuần Vu Tuyền đang giao hòa với bàn tay của Cổ Diêu, bọn họ không thể nào tin vào mắt của mình được.

Trên đời này có được nam nhân có thể chinh phục Thuần Vu Tuyền tiểu thư sao?

Các công tử gia ở trên trà lâu vừa hâm mộ vừa ghen ghét. Xem tướng mạo thì Cổ Diêu cũng rất là bình thường, hoàn toàn không có gì xuất sắc hơn người, địa vị lại còn thua kém mình không biết bao nhiêu bậc. Dựa vào cái gì mà có thể có được sự ưu ái của Thuần Vu Tuyền tiểu thư?

" He he, tin tưởng được rồi chứ?" Cổ Diêu cười đê tiện, rồi bỏ tay của nàng ra, lúc trước bị nàng 'hiếp' hai lần, bây giờ cho nàng lại một chút.

Thấy nét mặc rất là đê tiện của Cổ Diêu thì Thuần Vu Tuyền hung hăng liếc hắn một cái, nhưng mà trong mắt của người khác thì nàng giống như là đang oán trách hắn vậy. Có thể nói là hai người đang liếc mắt đưa tình. Khiến cho các công tử gia có mặt ở đây càng căm tức và không cam lòng.

" Xem ra lúc này cô đã không còn nghi ngờ nữa. Việc hợp tác của chúng ta có muốn tiếp tục không? Đương nhiên, lúc này ta chỉ tuân theo chủ ý của Ma Thần điện hạ, nếu cô muốn thì có thể trực tiếp trao đổi với ngài, nếu cô không ngại thì có thể nắm lấy tay ta là được."

Chỉ có thể thông qua Cổ Diêu mới có thể giao tiếp với ma thần.

Thuần Vu Tuyền lại trợn mắt với hắn rồi nói:" Không cần, thế được rồi, nơi này nói chuyện không tiện, chúng ta đi đến nơi khác."

" Nơi nào?"

" Gia Tộc Thuần Vu."

" Được rồi!"

Trong ánh mắt hâm mộ và ghen ghét của vô số người, hai người sánh bước đi xuống tụ anh lâu, để lại phía sau vô số lời bàn tán, có thể khẳng định được rằng tin tức này sẽ lập tức truyền đi khắp quận Mạn Địch, Cổ Diêu nhất định là sẽ trở thành Super Star.

Phủ đệ của gia tộc Thuần Vu ở nơi cao nhất của quận Mạn Địch, đó là môt ngọn núi, được gọi là Đằng Long Phong, uốn lượn một công lý. Lại nằm ở trung tâm của quận, và cũng là nơi phồn hoa nhất, cho nên được gọi là lâu đài.

Dọc theo đường đá ngược lên thì người đi lại rất thưa thớt, gia tộc Thuần Vu danh chấn Mạn Địch, nếu không có việc gì thì dân chúng không dám đến đây.

Ngay lúc gia tộc thuần vu hiện ra trước mắt thì trong lòng của Cổ Diêu chợt có cảm giác không ổn, vội nhảy lên rồi nói với Thuần Vu Tuyền:" Cẩn thận!"

Cùng lúc đó, thềm đá dưới chân hai người đột nhiên bị nghiền nát, một khí tức âm lãnh đập vào mặt, còn kèm theo cả một mùi vị rất khó chịu.

Cổ Diêu đang ở trong không trung hít sâu một hơi, rồi lướt ngang với quỹ tích vuông góc với hướng nhảy lên của hắn một cách thần kỳ, bắn xẹt qua một gốc đại thụ che trời ở cách đó không xa, đại thụ giống như là đậu hủ bị cắt thành hai đoạn, ngã xuống chấn động cả đất, bụi nổi mù mịt.

Lúc này cảnh mặt trời mọc của quận Mạn Địch đã chấm dứt, mặt trời đã lên khá cao nhưng khi ánh mặt trời chiếu xuống thì lại không thấy được kẻ nào, tình hình quỷ dị này khiến cho người ta có cảm giác kinh ngạc, chẳng lẽ là đã gặp quỷ rồi sao?

Ẩn Hình Thuật!

Là một đạo tặc hàng đầu, Cổ Diêu đương nhiên cũng là một hành gia về ẩn hình, nên lập tức có thể nhận ra được. Nhưng từ phương thức hành động của đối phương thì không phải là đạo tặc, mà là một chức nghiệp cũng gần giống với đạo tặc - Thích Khách.

Ẩn Hình Thuật cũng là một trong những kỹ năng hữu ích nhất của thích khách, mặc dù khả năng ẩn hình của đối phương kém hơn Cổ Diêu nhưng mà phải đến khi hắn ra tay đánh lén thì Cổ Diêu mới nhận ra được, cho nên cũng có thể nói là thực lực của hắn cũng rất cao, từ đó có thể phần nào đoán ra được thực lực của đối phương.

Cổ Diêu tập trung đấu khí vào hai mắt, sử dụng kỹ năng độc môn của tiêu dao môn "Động Sát Thuật", đối thủ hoàn toàn hiện ra trước mắt hắn.

Đó là vài tên hắc y nhâ, trên cái khăn che mặt của bọn chúng có một cái khô lâu rất sống động, khô lâu đang mỉm cười 'duyên dáng'.

Cổ Diêu thấy thế thì lập tức nhớ đến một tổ chức - Hắc Ám Cân

Hắc Ám Cân là một tổ chức sát thủ khổng lồ, bọn chúng có lịch sử lâu đời, chỉ cần có tiền thì có thể vì cố chủ giết chết bất kỳ kẻ nào, người nào bị Hắc Ám Cân nhắm vào sợ rằng sẽ mất ăn mất ngủ, bởi vì bọn chúng không nơi nào là không có, giống như là dòi bọ trong xương vậy, có nhiều người đã mất mạng trong khi ngủ.

Cổ Diêu và Thuần Vu Tuyền có thể gặp nhau trong biển người mênh mông, cũng có thể nói là nhờ có sự trợ giúp của hắc ám cân, năm mười sáu tuổi thì Thuần Vu Tuyền bị Hắc Ám Cân đuổi giết, chạy đến trấn thập lý, vào đúng phòng tắm, mà lúc đó thì Cổ Diêu đang tắm, sau đó các sự việc liên tiếp phát sinh, Cổ Diêu rời khỏi trấn thập lý.

Cho nên, Cổ Diêu vĩnh viễn không thể tên những tên sát thủ lãnh huyết này.

Nhưng lúc này Cổ Diêu đã không còn là một thằng nhóc như khi còn ở thập lý trấn, chỉ một ánh mắt của chúng cũng không chống đỡ được, tuy rằng sát thủ của Hắc Ám Cân rất đáng sợ, nhưng mà hắn lúc đã mạnh hơn bọn chúng.

Nhớ đến việc trước kia suýt tí nữa là đã chết đuối trong nhà tắm, Cổ Diêu cảm thấy tức, hừ một tiếng, hắn giơ tay lên, khuỷu tay ngang đỉnh đầu, chiêu thức này giống như chiêu thức bình thường nhất mà những người khi mới bắt đầu luyện võ đã quen, nhưng các sát thủ lại có cảm giác được là khuỷu tay của Cổ Diêu bất kể là ở góc độ, tốc độ đều đạt được đến cảm giác tột đỉnh, phối hợp với thân pháp của hắn thì càng giống như Thiên Y Vô Phùng, vô luận thế nào cũng khó mà chống đỡ.

Trong tiếng kêu rên, khuỷu tay của hắn đánh vào ngực của một tên sát thủ, tiếng xương nứt vang lên, thân thể của tên sát thủ bắn lên cao, hiệu quả của ẩn thân thuật đã mất, thân hình của hắn hiện ra.

Vốn thực lực của hắn không tệ, nhưng chỉ vì hắn đã đánh giá thấp Cổ Diêu, hơn nữa chiêu thức của Cổ Diêu quả thật là quá huyền diệu cho nên mới bị trúng chiêu trầm trọng như thế.

Cổ Diêu căn bản không để ý tới hắn, hắn hiểu rõ uy lực trong chiêu thức của mình, đối thủ tạm thời đã bị loại khỏi cuộc chơi, các sát thủ khác thì đang vây công Thuần Vu Tuyền, hiển nhiên nàng mới chính là mục tiêu chính của chúng, Cổ Diêu bất quá chỉ là người bị dính vào chuyện này cho nên bọn họ chỉ muốn ngăn cản hắn mà thôi.

Nhưng mà dự tính của bọn chúng đã thất bại, bởi vì thực lực của Cổ Diêu cao hơn bọn chúng đoán, chỉ một chiêu đã lập tức hạ gục đồng đội của họ và tiến đến chỗ Thuần Vu Tuyền giải vây.

Từ xa có tiếng người đang đến, nhất định chính là người của gia tộc thuần vu nghe tiếng động nên đến tìm hiểu.

Mắt thấy sự tình phát sinh ngoài ý muốn bọn chúng bỏ qua mục tiêu, một lần nữa chui xuống đất, ngay cả đồng bọn bị Cổ Diêu đánh trọng thương cũng bỏ mặc.

Cổ Diêu cũng không đuổi theo, dù sao còn có người sống, hắn đi đến trước mặt tên hắc y nhân đang giãy dụa:" Để ta xem xem khuôn mặt của ngươi ra sao."

Kéo khăn che mặt của hắc y nhân xuống, khi nhìn thấy thì Cổ Diêu hết sức ngạc nhiên và còn có cả cảm giác buồn nôn.

Khuôn mặt của hắc y nhân đã không còn được xem như là mặt nữa rồi, trên đó toàn là các vết gạch chéo chằn chịt, không thể nhìn ra được gì, hoàn toàn đã bị hủy.

" Đừng..."

Thuần Vu Tuyền ngăn cản quá trễ, "Ầm" Một tiếng nổ lớn vang lên, thân hình của hắc y nhân nổ tung, lực nổ tạo ra một cái hố lớn có đường kính mấy chục thước, khói bốc lên ngùn ngụt, các cây đại thụ hai bên đều gãy.

" $%^&, bomb thịt, thật là quá khoa trương!"

Thanh âm của Thuần Vu Tuyền vang lên phía sau của Cổ Diêu, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc nàng đã thoát ly khỏi phạm vi nguy hiểm, nhưng mà quần áo vẫn bị lủng vài chỗ, nhìn qua có chút chật vật.

Thuần Vu Tuyền cười nói:"Đừng nói người sống, ngay cả thi thể của thành viên Hắc Ám Cân cũng có thể phát nổ!"

" Vậy sao? Bọn chúng thật đúng là quái thai!" Cổ Diêu cười khô:" Cô đã đụng chạm với ai mà lại bị Hắc Ám Cân đuổi giết?"

Từ năm Thuần Vu Tuyền mới mười sau tuổi cho đến nay đã gần sáu năm, sự kiên nhẫn của Hắc Ám Cân của thật là đáng sợ.

"Ha ha, không có gì kỳ quái!" Thuần Vu Tuyền lạnh nhạt cười:" Bởi vì ngay cả Hắc Ám Cân, cũng chính là tay sai của Thánh Điện!"

Truyện Chữ Hay