Vô Sỉ Đạo Tặc

quyển 1 chương 10: dạ lang dong binh đoàn

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Ngăn cản Y Lệ Na là một nam kỵ sĩ trung niên.

Ma pháp sư chính là chức nghiệp cao cấp nhất của tạp địch đại lục, nhưng chiếm số lượng lớn nhất chính là kỵ sĩ.

Khiêm tốn, vinh dự, hi sinh, anh dũng, liên mẫn, nghị lực, thành thật, công chính.

Đây chính là tám đức tính của kỹ sĩ, trong ấn trượng của mọi người, họ là những người đã được huấn luyện lễ nghĩa, là người có phong độ, luôn khống chế không gây ra phiền toái, y phục luôn chỉnh tề, không coi thường người khác.

Đương nhiên, ngư long hỗn tạp, trong chức nghiệp kỵ sĩ này cũng không thể nào tránh khỏi có ngoại lệ, bất quá đại đa số kỵ sĩ luôn làm cho người ta có ấn tượng ưu nhã.

Vị kỵ sĩ trước mắt này, thức ăn trên bàn cũng được đặt thẳng tắp giống như là trường mâu của hắn vậy, rượu thì uống chung nhỏ, ăn cũng ăn một từ từ có phong cách, không có ăn uống một cách điên cuồng có thể gọi là cuồng phong bão táp giống như lôi mông, nếu so ra thì nữ chiến sĩ so với hắn còn có một chút tư văn.

Kỵ sĩ vẻ mặt bất đắc dĩ, quay đầu sang nhìn phí thản nói:”xin lỗi, lão bản, đã gây tổn thất cho tiệm của các người, chúng ta nhất định sẽ bồi thường.”

Phí Thản thở phào nhẹ nhõm, may mắn là còn có một vị kỵ sĩ, nếu không nói không chừng sẽ đành phải nuốt đắng mà thôi.

Thấy kỵ sĩ ra mặt, nữ kỵ sĩ không cam lòng, thu hồi đại kiếm:”Đoàn trưởng, huynh cũng nhìn thấy rồi, chính là hắn khiêu khích ta trước!”

Kỵ sĩ nhíu mài:” Được rồi, các ngươi mỗi người nhịn một chút đi, trước tiên, lôi mông, ngươi hay nói giỡn, nhưng cũng phải có giới hạn.”

Lôi Mông nghe thế liền lè lưỡi ra:” rõ, thưa đoàn trưởng.”

Kỵ sĩ lại chuyển hướng sang nữ chiến sĩ:” Còn Lệ Y Na, cô cũng nên tự khống chế bản tính nóng nảy của mình một chút, đừng quên lần trước nàng suýt làm ngộ thương một tiểu hài tử.”

Bị nói đến chuyện xấu hổ cũ, nữ chiến sĩ có chút xấu hổ, mặt thoáng hồng, nhỏ giọng chuyển hướng nói:” Nể mặt đoàn trưởng, ta tha cho ngươi lần này, nếu như ngươi còn tái phạm thì ngươi chết chắc.”

“Vâng, vâng, Y Lệ Na, tuyệt đối không có lần sau.”

Lôi mông hi hi ha ha trở lại bàn, đối với bộ dáng cảnh cáo của nữ chiến sĩ tựa hồ như không để ý, khải lệ đã nói câu kia không dưới lần, hắn cũng đồng dạng trả lời như thế không dưới lần.

Tính tình của hắn thì thậm thô, tâm tư phức tạp, khó mà có thể hiểu được nữ nhân, ở chung thì quả thật là đau đầu, cái gì nên nói thì hắn không nói còn cái không nên nói thì hắn lại nói ra nên dẫn đến tranh chấpm tỷ như lần trước hắn có hảo tâm nhắc nhở Y Lệ Na rằng các vật phẩm hóa trang đó không thích hợp với tuổi tác của nàng, kết quả là lại có chuyện xảy ra, cũng may là hai người mặt ngoài nhìn như là không hợp nhau nhưng thực sự chỉ là gây nhốn nháo thế mà thôi.

Tất cả những người này, kể cả nữ chiến sĩ đều rất tráng kiện, chỉ có duy nhất một người ngồi ở bàn phía trong thì vóc người hơi nhỏ, da tay thì trắng trông có vẻ giống như là một thư sinh văn nhược, nhưng ai cũng không dám ngồi cùng ăn với hắn.

Lại còn mặc áo bào rộng thùng thình chắc chính là một ma pháp sư – một chức nghiệp cao quý.

Người này chắc là một ma pháp sư.

Hắn híp mắt nhìn Y Lệ Na cũng Lôi Nông náo loạn, bộ dáng có vẻ rất là thích thú, cũng không có nhúng tay vào.

Vị ma pháp sư này nhìn qua phi thường trẻ, so với đại đa số ma pháp sư thì đúng là bạch diện vô tu.

Mấy người này, bất luận là chiến sĩ kỵ sĩ tuần thú sư, hay là ma pháp sư đều là chức nghiệp vũ giả của tạp địch đại lục, các chức nghiệp này đều là bắt nguồn từ các binh chủng của la áo đế quốc mà ra, bởi vì lúc đó đế quốc do căn cứ vào sự bất đồng của chiến trường mà điều chỉnh, bởi vậy binh chủng phần lớn chia ra thành nhiều loại khác nhau.

Chiến sĩ có các tố chất tương rất là đồng đều, có thân thể tương đối cường hãn, công thủ ở các phương diện đều tốt, chiến sĩ tu lyện đạt được đấu khí sẽ có năng lực công kích tầm xa nhất định, nhưng cũng không phải là rất am hiểu, kỵ sĩ tấn công hay phòng thủ đều rất mạnh nhưng tốc độ lại chậm, khả năng tấn công ở cự ly xa yếu, nhưng có thể nhờ vào chiến mã, thích khách thì nổi tiếng về tốc độ và tính linh hoạt, có năng lực du đấu cường đại, có khả năng ẩn mình, còn có thể phóng ám khí công kích từ xa, nhưng phòng ngự thì lại cực kỳ yếu đuối …

Vì tùy thuộc vào đặc điểm của chức nghiệp mà vũ giả sẽ có các trang bị bất đồng, tỷ như chiến sĩ hay kỵ sĩ đa số đều là người đi đầu trên chiến trường, lúc tiến công họ thường phải nhờ vào khôi giáp để chống đỡ công kích, ma pháp sư và cũng tiễn thủ thường thì y phục nhẹ nhàng, giảm bớt gánh nặng cho thân thể, thích khách có nhiệm vụ ám sát nhân vật trọng yếu của đối phương, nên trang phục thường bó sát người, sử dụng vũ khí cũng phải nhẹ nhành khéo léo, thường dùng nhất chính là chủy thủ.

Các thói quen này từ sau khi đế quốc giải thể vẫn còn lưu lại, không có biến mất theo sự diệt vong của đế quốc, mà vẫn tiếp tục được phát triển ở tạp lạp đại lục.

Bởi vì các chức nghiệp đa số đều bắt nguồn từ quân đội cho nên nó cũng có cách chia cấp bậc bất đồng, giống như quân hàm trong quân đội.

Tỷ như ma pháp sư, chia ra thành ma pháp học đồ, kiến tập ma pháp sư,sơ cấp ma pháp sư,trung cấp ma pháp sư,cao cấp ma pháp sư,nhất tinh ma pháp sư,nhị tinh ma pháp sư,tam tinh ma pháp sư,tân nguyệt ma pháp sư,bán nguyệt ma pháp sư,mãn nguyệt ma pháp sư,nhật diệu ma pháp sư,đại ma đạo sư.

Còn về chiến sĩ, thì chia thành chiến sĩ học đồ, kiến tập chiến sĩ,sơ cấp chiến sĩ,trung cấp chiến sĩ,cao cấp chiến sĩ,hắc thiết chiến sĩ,thanh đồng chiến sĩ,bạch ngân chiến sĩ,hoàng kim chiến sĩ,phỉ thúy chiến sĩ,lam ngọc chiến sĩ,hồng toản chiến sĩ,chiến thần.

Năm cấp đầu của các chức nghiệp giống nhau, phân biệt là học đồ, kiến tập, sơ cấp, trung cấp, cao cấp, chỉ từ khi đến lục cấp thì danh hiệu mới có khác biệt.

Cách phân chia chức nghiệp cũ vẫn được dùng cho đến nay.

Chiến sĩ cấp bậc dưới lục cấp thì không có huân chương, chia rõ thành hai loại rõ ràng, thứ nhất là dưới lục cấp.

Thứ hai, bọn họ là võ sĩ tự do.

Những võ sĩ này không tuân theo bất kỳ một thế lực nào, nên được gọi là võ sĩ tự do, bởi vì sau khi đế quốc giải thể, thì những người có huy chương tập hợp lại hình thành các thế lực lớn nhỏ khác nhau, nên những người mà không có ai giúp đỡ thì khó mà có thể có được huy chương.

Cứ như vậy, chỉ dựa vào trang phục nên không cách nào xác định được thực lực của những người này.

Bên cạnh còn có một số người, dẫn đầu là một người có thân hình mập mạp khoảng hơn bốn mươi, đầu to tai to, ngay cả cái cổ cũng không thấy đâu, thân vận cẩm y hoa phục, tựa như là một tài chủ.

Bên cạnh là một vị phu nhân quý phái, ngoài ra còn có một tiểu cô nương, khoảng mười bốn tuổi, khuôn mặt trông rất là đáng yêu, mở to đôi mắt màu đen tò mò nhìn chằm chằm Cổ Diêu.

Những người còn lại thì mặc trang phục của nha hoàn và hộ viện, một vị quản gia và một vị trù sư.

Xem bộ dáng giống như là một gia đình phú quý đang đi đu ngoạn, nhưng không biết hai đoàn người này có quan hệ gì?

Trong những người này, chỉ có trên bàn của những chiến sĩ lúc nãy mới có thực vật cùng mỹ tửu, ngay cả vị mập mạp mặc hoa phục kia cũng không ngoại lệ, có thể thấy được thân phận của họ rất đặc thù.

“ Con thỏ nhỏ, nhanh lên, mau lại đây giúp ta”

Phí Thản bận đến nỗi không kịp thở, nếu sớm biết rằng sẽ đột nhiên nghênh đón một nhóm khách nhân đông như vậy, thì lúc nãy lão tuyệt đối sẽ không để Cổ DIêu đi ra ngoài. Nhìn thấy quần áo trong tay Cổ Diêu, Phí Thản nhíu mày, thầm nghĩ, chẳng lẽ thằng nhóc này biến thái sao, “Ngươi mua y phục của nữ nhân để làm gì?”

Cổ Diêu liền nói:” Đây chính là do Thu Hương bên Thiên Hương Lâu mua.”

Phí Thản cũng không nghi ngờ, chỉ là mắng:” Tiểu tử thúi, mới có tí tuổi mà đã lo tán gái, cẩn thận sau này lớn lên sẽ chết trên bụng của nữ nhân.”

“Lão bản không phải có câu nói là ‘Chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu’ sao? Hì hì … “ Cổ Diêu nói xong liền nhanh chóng chạy đến phòng bếp lấy ra chén đũa. Khi đi đến bàn của vị khách mập mạp thì vị tiểu cô nương mở to đôi mắt nhìn chằm chằm vào hắn, rồi đột nhiên lên tiếng :”Tiểu ca ca, ca không cần phải sợ là bị mất thể diện, con đại hùng to như thế ngay cả muội lúc đầu nhìn thấy cũng rất là sợ hãi, nhưng mà nó rất là ngoan, thường xuyên theo muội đi chơi.”

Tất cả khách nhân trong quán, kể cả chiến sĩ và ma pháp sư đều không nhịn được mà phải bật cười, hiển nhiên là bọn họ rất thích tiểu cô nương đáng yêu này.

Song đầu đại hùng tựa hồ như nghe được tiếng người, cúi đầu xuống cạ cạ vào mặt tiểu cô nương, làm cho nàng cười rộ lên, tiếng cười của nàng tựa như là chuông bạc, thanh thúy dễ nghe.

Cổ Diêu trên mặt đỏ lên, không ngờ rằng bản thân mình còn không dũng cảm bằng một tiểu cô nương, nên hàm hồ nói:”Đúng, đúng, muội nói đúng.”

Hắn nhanh chóng để chén đũa lên bàn rồi chạy tới chỗ Phí Thản tiếp nhận thức ăn, một bên thấp giọng dò hỏi:”Lão bản, bọn họ là người như thế nào?”

Phí thản thở một hơi, nếu Cổ Diêu không đến phụ lão một tay chắc mấy cái khớp xương của lão không chịu hoạt động nữa quá, lão đặt mông ngồi xuống một cái ghế rồi mới nói:”Bọn họ đến từ Vọng Xuân Đô”

Cổ Diêu kinh ngạc:”Vọng Xuân Đô?”

“Đô” là địa phương thuộc biên chế của La Áo đế quốc, có cấp bậc gần với quận, cấp bậc địa phương lớn nhất của La Áo đế quốc, La Áo đế quốc sau khi giải thể thì cách chia địa phương vẫn không đổi cho đến nay.

Ngoại trừ diện tích đủ rộng, còn phải có kinh tế phát triển, mới có thể gọi là “Đô”, cả La Áo đế quốc có tất cả ba mươi sáu đô, tất cả những nơi này đều có kinh tế phát đạt, mậu dịch tấp nập, những nơi này có thể nói là minh châu của đế quốc.

“Quận” là khu vực lớn nhất của đế quốc, nhưng nhiều người lại thích ở “Đô” hơn, bởi vì nơi đó có cuộc sống phồn hoa hơn.

Cổ Diêu khi còn lưu lãng đã từng nghe qua cái tên Vọng Xuân Đô, nó nằm cách trung bộ của Xích Viêm thành chừng mấy vạn công lý.

Ngoại trừ những người ăn không ngồi rồi, không có việc gì làm mới chạy đến Sa Chi thành cho biết chứ chẳng ai mà thèm chạy đến cái địa phương đó mà du ngoạn, Cổ Diêu không hiểu được nên hỏi:”Họ ngàn dặm xa xôi đến Xích Viêm thành để làm gì?”

Phí Thản nói:”Bởi vì Hàn Đại Hộ muốn trở về quê hương, lúc còn trẻ hắn đi lập nghiệp tha phương, sau đó hắn phát triển sự nghiệp và lập gia đình ở Vọng Xuân Đô, bây giờ hắn muốn trở về quê hương.”

Đại hộ là cách xưng hô của đại lục để chỉ những người phú quý, những người này thường có nhiều tiền, có gia trang không nhỏ, trong nhà thì có hộ viện, nha hoàn, quản gia và cả trù sư.

Hàn Đại Hộ hẳn là vị khách nhân mập mạp kia.

“Vậy hắn chính là người của Xích Viêm thành?”

“Không, chỉ là đi ngang qua mà thôi, ta nghe nói bọn họ định đi đến Sa Chi Thành!”

“Cái gì?”

Cổ Diêu ngạc nhiên, Sa Chi thành hắn đã từng nghe qua nhiều nguời nói về nơi đó, đó là một thành thị cấp hai, hơn nữa lại thường xuyên có bão cát, dân cư nơi đó phải luôn che kín đầu để tránh ‘bụi bay vào mắt’.

Cổ Diêu ngạc nhiên nói:”Ta đã từng nghe nói qua, Vọng Xuân Đô bốn mùa đều như mùa xuân, tràn đầy hoa thơm, hơn nữa lại giàu có, phồn hoa, giống như là thiên đường chốn nhân gian. Mà Sa Chi thành chỉ là một thành thị cấp mà thôi, hoàn cảnh ác liệt, Hàn Đại Hộ sao lại phải đi đến đó?”

Phí Thản thở dài nói:”Ngươi còn nhỏ nên không hiểu được tâm trạng này, lá rụng về cội, chết ở nơi đất khách quê người không bằng chết ở trên quê hương mình.”

Cổ Diêu có cái hiểu cái không, có lẽ đây chính là lý do mà Phí Thản không muốn rời khỏi Thập Lý Trấn này sao.

“Về phần bên kia” phí thẩn chỉ vào một kỹ sĩ ở bên bàn:” Là Dạ Lang dong binh đoàn.”

Truyện Chữ Hay