Nàng nằm viện mấy ngày nay, Hác Hiểu Lôi và Ngôn Hạo vẫn không chịu yên tĩnh, hai người bọn họ có vẻ gì đó rất mờ ám, cứ thậm thậm thụt thụt đến không hiểu được chả phải hôm đầu tiên thì vẫn cứ cho với mèo sao chứ, cứ hễ mở miệng là dường như có xung đột, thế mà hôm nay lại làm ra vẻ là bạn bè chí cốt, thật là đáng khinh mà. Chắc hai người bọn họ làm chuyện gì đáng xấu hổ với nàng không nữa?
GM cái gì chứ? Nàng là đa nghi hiểu lầm ?
Được rồi GM! Xin tha cho nàng nói thẳng với ngài nhé, bọn họ chắc là đang âm mưu làm chuyện gì mờ ám đó ... hay là tính trộm đạo, cướp của….Ách, so sánh kiểu này có vẻ cũng không ổn lắm a.
Hác Hiểu Lôi đầu tiên là tìm cớ mượn chứng minh thư của nàng, sau đó lại còn hỏi để hộ khẩu và hình thẻ ở chỗ nào trong nhà?
Nàng không thể miễn cưỡng không hỏi nàng ta: "Tỷ tỷ, ngươi tính đem ta đi bán a?"
Nàng ta không hề kiên nhẫn trả lời qua loa: "Ít nói nhảm đi cho ta nhờ! Tỷ là muốn giúp ngươi làm thủ tục nằm viện!"
Lòng nàng đầy thắc mắc nói: bệnh viện này sao đã nằm đến mấy ngày rồi mới bắt làm thủ tục? Còn nữa, có bệnh viện nào mà nằm viện còn muốn kiểm tra hộ khẩu chứ a?
Đương nhiên, những lời này nàng chỉ có thể để ở trong lòng, nàng biết bọn họ làm như vậy cũng là vì muốn tốt cho nàng mà thôi,nàng cứ đơn giản chấp nhận sự ép buộc của bọn họ, dù sao đi nữa thì nàng cũng đã quyết là có đánh chết nàng cũng sẽ không đi , nàng cũng không tin bọn họ có thể đem nàng đánh thuốc mê khiêng lên máy bay?! Trộm vận dân cư là chuyện phạm pháp biết không?
Bất quá, thừa dịp hai người bọn họ cũng đang bận bịu không có thời gian quản nàng, cuối cùng nàng cũng tìm được vị bác sỹ điều trị của nàng đề nghị được nói chuyện nghiêm túc với ông về bệnh tình của nàng bây giờ.
Có thể là do hành vi bạo lực của Hác Hiểu Lôi mấy ngày hôm trước, nên vị "Băng tâm GG" này chắc đã bị nàng ta để lại bóng ma tâm lý sâu sắc, vì thế cho nên hôm nay lúc ông cùng nàng nói chuyện, cách dùng từ câu đều phá lệ ngắn gọn rõ ràng.
Bệnh của nàng theo giải thích của vị bác sỹ này là dạng tế bào bạch cầu bị biến dạng, là một dạng bệnh do tủy sống tăng số lượng đột biến, phương pháp trị liệu ban đầu là dùng thuốc khống chế, căn bản là phương pháp tập trung điều trị sự đột biến số lượng của tủy sống.
Nhìn chung trong một vài trường hợp hy hữu bệnh bạch cầu lần đầu trị liệu hiệu quả có vẻ rất rõ rệt,kiểm tra bệnh trạng, triệu chứng bệnh tật có thể hoàn toàn biến mất, huyết tương, tủy khôi phục bình thường hoặc gần như là bình thường. Nhưng trong tương lai gần có khả năng phát sinh biến đổi đột ngột, khôi phục thể lực và sức khỏe đều có vẻ tốt, nhưng là tánh mệnh không kéo dài lâu lắm, ước chừng có khoảng % người bệnh có khả năng sinh tồn lên tới năm hoặc lâu hơn một chút.
Nói đơn giản một chút, chính là bệnh sẽ không chuyển biến xấu đi, trừ khả năng miễn dịch hơi kém, dễ dàng mệt mỏi phát sốt, còn ngoài ra cũng không khác người bình thường là mấy; chỉ khi nào bệnh chuyển biến xấu thành cấp tính, thì bệnh nhân sẽ rất nhanh vì tủy sống đột biến dẫn đến suy kiệt hoặc là tử vong.
Vấn đề trị liệu hiện tại, chính là để có thể kéo dài thời gian biến đổi đột ngột, nhưng dù chotrị liệu như thế nào đi nữa thì người mắc bệnh bạch cầu cuối cùng cũng đều phải phát triển thành bệnh bạch cầu cấp tính.
Nói một cách khác, nếu nàng không tìm được tủy sống thích hợp để làm giải phẫu di thực ghép tủy, thì cho dù bây giờ nàng không chết, thì sớm muộn gì về sau cũng có một ngày sẽ chết.
Vị bác sỹ thấy nàng im lặng lắng nghe không nói lời nào thì liền hảo tâm khuyên răn: "Nghe nói hiện tại ở Mỹ đã nghiên cứu ra một loại phương pháp mới, có thể lợi dụng tế bào miễn dịch của chính bản thân để tự tiêu diệttế bào bệnh bạch huyết, không cần điều trị bằng hoá chất cũng không cần phải giải phẩu ghép tủy sống, nếu được ngươi cũng có thể nên thử xem … nga! Đúng rồi! hình như lão công của đã liên hệ với bệnh viện chuyên ngành bên kia rồi ..."
"Lão công?" Nàng bây giờ mới kinh ngạc ngẩng đầu nhìn ông.
Vị bác sỹ đó khẽ liếc nhìn cái nhẫn nàng đang đeo ở ngón vô danh,rồi ôn hòa cười nói: "Đến ta cũng còn nhìn ra được là lão công của ngươi thật sự rất để ý đến ngươi! Cho nên cho dù là vì hắn, hay là vì chính bản thân ngươi, ngươi cũng không thể buông tay cho dù là một tia hy vọng! Bởi vì một khi ngươi buông tha mặc cho số phận, thì những cố gắng của những người yêu thương ngươi cũng trở thành thực sự vô bổ..."
"..."
Khi nàng trở lại phòng bệnh, thì cả Hác Hiểu Lôi và Ngôn hạo đều đang lo lắng chờ nàng.
Ngôn Hạo anh vẻ mặt đầy lo lắng hỏi nàng: "Em đi đâu?"
Nàng trả lời qua loa nói: "Chỉ là tùy tiện đi ra ngoài một chút."
Anh lập tức kéo dài vẻ mặt thầm oán: "sao không chờ anh quay trở lại rồi cùng ra ngoài với em?"
Nàng thái độ tà nghễ nhìn anh, ngữ khí không tốt nói: "Em dựa vào cái gì lại phải đi cùng anh? Anh dựa vào cái gì mà muốn đi cùng em? Người khác hiểu lầm anh là lão công của em, thì anh liền thực đem chính bản thân mình thành lão công của em sao? Em với anh có quan hệ gì? Anh tưởng em là ai? Em muốn đi đâu thì đi đấy! anh quản được em sao chứ?"
Ngôn Hạo bị những lời như xát muối của nàng nói đến nỗi mặt anh bây giờ lúc đỏ lúc, đi cũng không được, mà ở lại cũng không xong, Hác Hiểu Lôi đứng bên cạnh cũng không chịu nỗi sự ngang ngược của nàng lên tiếng bênh vực anh, nàng ta hung hổ vỗ bàn quác mồm mắng nàng.
"Dư Xướng Trễ, ngươi đừng có mà không biết phân biệt tốt xấu! Người ta vì ngươi ăn không ngon ngủ không yên lo lắng bận bịu, khi trở về nhìn không thấy ngươi trong phòng, anh ấy gấp đến độ không thể tưởng tượng nỗi, sợ ngươi té xỉu ở đâu mà không có người biết! Hỏi ngươi có một tiếng ngươi đi đâu vậy , chẳng phải là vì quan tâm đến ngươi sao? Ngươi không biết cảm kích còn chưa tính! Cư nhiên còn có thể nói ra cái loại lời nói không lương tâm này? ! Nhảm nhí ! Ngươi lại còn khó chiụ bọn ta thích quản chuyện của ngươi a?! Tỷ hiện tại thật muốn có thể ghét bỏ ngươi một chút, bỏ lại gánh nặng chạy lấy người!"
Nàng cụp mí mắt, tức chết người không đền mạng nói: "Vậy thì hai người đi đi ! Ta nào cản trở các ngươi?"
Hác Hiểu Lôi trừng mắt nhìn nàng, thở hổn hển nửa ngày, cuối cùng quá tức giận mà "Cạch" đóng cửa đi ra.
Ngôn Hạo anh vô thanh vô tức ngồi xuống, cầm quả cam, dùng dao yên lặng gọt vỏ xong rồi đưa cho nàng.
Nàng khẽ hừ một tiếng, không nhận, anh lại kiên nhẫn lấy một quả anh đào, chỉ với hai ba nhát điều khắc đã làm được hình con thỏ rất xinh xắn, anh đưa đến trước mặt nàng, nheo nheo mắt, dỗ dành nàng như dỗ dành trẻ nhỏ: "Xướng Trễ em xem, con thỏ!"
Ánh nắng giữa trưa ấm áp nhu hòa xuyên qua khung cửa sổ chiếu vào trên người anh, làm cho tóc và long mi anh lung linh một ánh vàng nhạt, nhìn lướt qua đặc biệt giống bức tranh thiên sứ trong giáo đường.
Nàng lần này không khách khí thò tay "Con thỏ" ném vào miệng, dương như là để cho hả âm thanh nhai kẽo kẹt kẽo kẹt vang lên, trong lòng đã có chút cảm thấy mình cư xử không phải, những lời nói đã thốt ra cũng quá vô tình gây tổn thương hai người bọn họ yêu thương nàng .
Không lâu sau, Hác Hiểu Lôi đã xách theo một tuí trĩu nặng đào quay về, thấy nàng nhìn nàng ta chằm chằm thì bĩu môi lãnh xuy nói: "Thiết! Tỷ là người trượng nghĩa, không có thời gian rãnh rỗi cũng như lười chấp nhặt với ngươi! Tỷ cảnh cáo ngươi đó! Có chừng có mực một chút, chuyển biến tốt thì hãy nhận lấy, đừng bức tỷ đến nỗi phải ra tay đánh người!"
Đối mặt với sự nuông chiều sủng nịch của hai người bọn họ,nàng đột nhiên có cảm giác bản thân mình từ dạng cỏ rác không ai thèm để ý tới trở thành bảo bối quý giá của thế giới này ...
Xuất viện về nhà, lúc đẩy cửa vào nàng đã thấy Dư tiểu trư đang nằm ngủ trên ghế sô pha, không đợi nàng hỏi, Ngôn Hạo anh đã giải thích: "anh đón nó về." Sau đó lại bổ sung nói: "em yên tâm đi , anh đã tặng quà cảm ơn người ta rồi."
Nàng bước qua đem Dư tiểu trư ôm vào lòng, tiểu súc sinh này cư nhiên có chút lạ với nàng , trong mắt một vẻ sợ hãi, meo meo meo meo kêu thảm thiết lại còn thuận tiện khẽ cào tay nàng.
Nàng cảm thấy rất tức giận,nhưng sau khi bình tĩnh suy nghĩ một chút thì cơn giận lại tiêu tan .
Mèo vốn chính là loại động vật ai cho cơm ăn liền theo người đó, không thể hy vọng xa vời là nó giống với chó đối với chủ trung thành cả đời. Nói gì đi nữa thì trí nhớ của mèo cũng rất ngắn ngủi, nên quên cũng là chuyện bình thường , nếu đổi thành cá thì còn tệ hơn nữa, chỉ cần bơi từ hang bên này bơi tới bên kia, thì đem chuyện tình trước đó quên mất, lại còn thập phần vui vẻ tiếp tục viễn du.
Như vậy cũng tốt, bởi vì đôi khi, quên cũng có thể là một loại hạnh phúc.
Ngôn Hạo anh đương nhiên chuyển đến ở nhà của nàng, với lý đ hết sức nhàm chán là : không có chỗ nào để đi, trên thực tế là anh muốn ở bên cạnh để tiện việc chăm sóc nàng.
Nàng không phục mà phản đối: "em không cần anh phải chiếu cố, hơn hai mươi năm nay không có người chiếu cố, emkhông phải là cũng sống rất tốt sao?"
Anh nhìn ta, lông mi nhẹ nhàng mấp máy, trong ánh mắt có phần bi thương, sau một lúc lâu mới giận dữ nói: "Xướng Trễ, lúc anh vừa trở về đã bắt đầu đi tìm em ở khắp nơi, về chuyện của em anh cũng đều hỏi thăm qua, cho nên mấy năm nay em sống như thế nào anh là người rõ ràng nhất ..."
Nàng không nhịn được đánh vào ngực anh, khí thế bức người tra vấn: "anh nếu thực sự nghĩ muốn tìm em, vì sao lúc gặp được em ngay cửa khách sạn còn làm bộ giả vờ như không quen biết? Vì sao còn muốn dùng trăm phương nghìn kế chọc ghẹo em, theo em làm ra vẻ thần bí?"
Anh cầm lấy tay nàng, nhẹ nhàng kéo nàng vào lòng, giọng anh u uất như đứa bé phạm phải sai lầm, ghé vào vai nàng nhỏ giọng ngập ngừng nói: "Anh sợ em không còn nhớ ra anh, anh sợ em sẽ hỏi anh “vì sao qua thời gian dài như vậy mới tới tìm em, vì sao để cho em đợi lâu như vậy “, anh sợ rằng em đã có bạn trai hay thậm chí tệ hơn là đã kết hôn rồi …. ... Xướng Trễ, anh thực sự xin lỗi, anh không nên lãng phí nhiều thời gian như vậy để thử thách em, thực xin lỗi... Xướng Trễ, chỉ xin em đừng buông tha hy vọng, chỉ xin em cho anh thời gian để bù đắp..."
Nếuanh ngay từ đầu liền nói cho nàng biết anh là Sơ Huân, thì có lẽ Lạc Thanh Hoằng anh sẽ không có cơ hội đi vào thế giới của nàng.
Nếu anh nói với nàng những lời này trước khi nàng động tâm với Lạc Thanh Hoằng thì có lẽ nàng đã động lòng với anh, có lẽ cũng sẽ không chút do dự cùng anh đi Mỹ, nhưng hiện tại là, tất cả đều đã trễ ...
Nguyên lai trên đời này có vài thứ, một khi đã bỏ qua, là thật sự vĩnh viễn bỏ lỡ...
Buổi tối, Hác Hiểu Lôi vừa vào đến cửa đã bắt đầu ồn ào: "Dư Xướng Trễ, tỷ mớixem một quyển sách, tác giả người Mỹ Mã Khắc viết , gọi là “lão nhân cùng cẩu” ..."
Nàng nhất thời đầu óc mờ mịt mơ hồ, Mã Khắc? Lão nhân cùng cẩu? Đó là cái loại sách gì hả trời?!
Hác Hiểu Lôi lại mi phi sắc vũ, nước miếng bay tứ tung tiếp tục độc thoại nói: "tác giả kia viết rất hay! Truyện viết về một điển tích một ônglão câu cá..."
"Lão nhân kia quả là cố chấp a! đòi câu tới thiên ngư, mà một con cũng chưa câu được, kết quả ngươi đoán xem thế nào? Ông ấy khiêng cần câu đi ra bờ biển câu cá! Cái này gọi là tinh thần gì? Đây là không phải là chủ nghĩa tinh thần lạc quan sao! Chính là phải dũng cảm đối kháng vận rủi cùng bất hạnh , chủ nghĩa tinh thần đấu tranh a ! … đúng rồi, ngươi không phải cũng viết văn sao? Vừa lúc! Lúc đến Mỹ thuận tiện ngươi đi tìm ông ấy mà học tập a ..."
Ngôn Hạo nghe xong khóe miệng cố kiền đến nỗi cả người rung lên còn nàng thì ngụm nước đang chuẩn bị nuốt xuống trong miệng phun ra đầy bàn.
Nàng mở miệng nói: "Tỷ tỷ, không đọc sách không thể đọc như vậy a, không đọc sách thì còn có vẻ đúng lý hợp tình mà động viên như kiểu “ ta đây thất học “thì cũng đáng xấu hổ a!"
Hác Hiểu Lôi không phục khó chịu nói: "còn lâu ? Tỷ của ngươi như thế nào mà thành thất học a ?"
Nàng bắt đầu phát điên: " quyển sách ngươi nói kia là do Hải Minh Uy viết , còn nữa tên sách không phải là “lão nhân cùng cẩu”, mà là “lão nhân cùng hải”, “lão nhân cùng hải” sư tỷ à !!!"
Hác Hiểu Lôi điệu bộ rất là khinh thường khoát tay áo, "Không cần quan tâm đến chuyện là “ cùng hải “ hay là “cùng cẩu “, tóm lại ngươi nên cùng người ta học tập trao đổi đi! chuyện đi Mỹ, như vậy coi như đã quyết định rồi đi! Ha!"
Nàng cả giận nói: "Cái gì mà là đã quyết định rồi? Ngươi nói đã định rồi thì là định sao a? Muốn đi thì chính ngươi đi đi, dù sao đi nữa ta cũng không đi!"
Bây giờ đến lượt Hác Hiểu Lôi nàng ta phát hỏa, nắm chặt thắt lưng nàng la lên: "Hắc! Ngươi đúng là đồ lang tâm cẩu phế gì đó! Tỷ vì ngươi khai đạo, ngay cả sổ sách cũng không xem tới, lấy thời gian quý báu của tỷ đi đọc tác phẩm nổi tiếng thế giới! Nhìn xem tỷ của ngươi hiện tại sọ não cũng gấn như bị tê lết bởi ba cái văn chương đó, ngươi còn muốn thế nào nữa hả? Tỷ tuy rằng rất giống với ngươi vốn thống hận Âu Mỹ cường quốc, nhưng là ta phải thừa nhận, kỹ thuật chữa bệnh của người ta so với chúng ta tiên tiến hơn nhiều! Dư Xướng Trễ, nói cho ngươi biết, chờ thủ tục xuất ngoại làm xong , ngươi không muốn đi cũng phải đi, không muốn đi cũng phải đi đó biết không ! Chỉ cần có thể chữa khỏi bệnh của ngươi, đừng nói là đưa ngươi đi đến Mỹ, cho dù là đem ngươi đến mặt trăng, gả cho bạch tuộc ngoại tinh, tỷ cũng vui!"
Nàn lúc này cũng không thể kiềm nén đứng lên cùng nàng la hét: " là ngươi vui , ngươi có hỏi qua ta có vui hay không sao?"
Hác Hiểu Lôi cao giọng, hướng nàng rít gào: "Ngươi còn có thể để ý đến chuyện vui hay không vui sao! Ngươi còn sống được bao lâu để mà nghĩ đến những chuyện đó! Chẳng lẽ chúng ta phải trơ mắt nhìn ngươi đi tìm cái chết?! Ngươi có hiểu cảm giác khi phải trơ mắt đứng nhìn người mà ngươi yêu thương muốn tự đi tìm cái chết, ngươi có nghĩ tới, nếu ngươi chết đi những người yêu thương ngươi sẽ như thế nào? Thế nào hả !"
Nàng đột nhiên trừng lớn hai mắt, nói không ra lời.
Hác Hiểu Lôi nàng ta càng nói lại càng có dũng khí bây giờ cũng không cần kiêng nể gì cả, "cái tên nam nhân kia của ngươi tỷ và Ngôn Hạo đã đến nơi gặp hắn! Mà cô nàng túc trực ngày đêm bên giường bệnh của hắn còn xinh đẹp hơn ngươi trăm lần, tỷ của ngươi không thể nhịn được đành vác mặt mo này bước đến hỏi , người ta tự xưng là vị hôn thê của tên tiểu tử kia, có nghe thấy không? Hả, hôn…. thê! Ngươi đã bị người ta đem ra đùa giỡn có biết hay không? Tỷ đây thật lòng không thể hiểu nỗi ngươi đang nghĩ gì, ngươi thực sự là đáng bị coi thường? Làm ra vẻ tốt lắm thanh mai trúc mã cũng không cần, thế nào mà lại gạp phải cái tên cẩu nam nhân xấu xa đã có vị hôn thê đó chứ ..."
Hác Hiểu Lôi nàng ta lời còn chưa dứt khỏi miệng đã bị Ngôn Hạo dùng vũ lực kéo ra ngoài, nàng thất thần ngồi trên sô pha, đầu óc như muốn nổ tung ….
Vị hôn thê … vị hôn thê … vị hôn thê...
Ngôn Hạo tiễn Hác Hiểu Lôi xuống lầu rồi trở về ôm bả vai dựa vào cạnh cửa nhìn nàng, cũng không nói lời nào anh cứ như vậy mà nhìn nàng .
Nàng bị anh nhìn như vậy cả người mất tự nhiên, nhịn không được bèn cất giọng yếu ớt hỏi: "Anh làm gì đó?"
Anh trả lời rất là nghiêm trang: "Chờ đến khi em nghĩ ra chiêu mới cũng đem anh mà đuổi đi a!"
"..."
"bằng hữu của em vừa rồi ở bên ngoài ước chừng vọ cùng tức giận, lúc đóng cửa xe nàng ta có nói sẽ không bao giờ quản em nữa, muốn sống muốn chết thì đều tùy em ..." Anh nói xong điều đó lông mi khẽ rung nhẹ nhẹ,giọng điệu không kềm được ý trêu tức nói: "Bây giờ em vừa lòng ?"
"Nhàm chán!" Nàng bất lực mắng một câu, cũng như tự mắng bản thân mình, sau đó lại đứng lên đi vòng vo hai vòng rồi lại ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn về phía anh nhíu mày hỏi: "Nàng ta thực sự là tức giận như vậy sao a?"
Ngôn Hạo quay mặt qua chỗ khác, bả vai khẽ rung lên cười, Nàng đột nhiên có loại cảm giác như mình đang bị lừa gạt.
"Anh gạt em?"
"Anh nào dám? Chẳng qua sau đó nàng ta lại còn có nói thêm ..." Ngôn Hạo nói đến đây, liền thay đổi điệu bộ học theo bộ dáng của Hác Hiểu Lôi nói: "Ta bỏ đi nhưng ngươi không thể đi ha! Ta là nữ nhân ngươi là nam nhân, ngươi không thể học theo ta. Dư Xướng Trễ cũng là nữ nhân còn ngươi là nam nhân, ngươi không thể chấp nhặt cùng nàng ta! Nha đầu đó hiện tại đầu óc không được ổn lắm,nàng ta có nói cái gì quá đang ngươi trăm ngàn lần cũng đừng để trong lòng! nếu mà ngươi cũng không thể nhịn được nữa , thì tới tìm ta, tỷ sẽ ngồi nghe ngươi trút giận a!"
"..."
Ngôn Hạo diễn xong, thì ngồi xuống bên cạnh nàng, tay anh khe khẽ vén mấy cọng tóc mai lòa xòa trên gương mặt nàng.
"Cho nên Xướng Trễ, em đừng ép người quá ! Em cố tình làm như vậy chẳng những không thay đổi được gì, mà ngược lại sẽ làm những người quan tâm em càng thêm lo lắng..."
Trong lòng nàng bỗng một trận lên men, căm tức nói: "Ép buộc người rõ ràng là hai người các ngươi! Biết rõ đi là cho dù có đi đến đâu thì kết quả cũng đều như vậy, vì sao lại còn muốn lãng phí thời gian cùng sức lực một cách vô ích?"
Tay anh khẽ dừng lại một chút, ánh mắt lóe sáng, "Bởi vì tất cả chúng ta đều có hy vọng, bởi vì chúng ta tin tưởng chỉ cần ôm chắt lấy cho dù một tia hy vọng thì sẽ có kỳ tích phát sinh... Xướng Trễ, emkhông tin tưởng vào kỳ tích sao?"
"Không tin! Cho dù là có kỳ tích đi nữa, cũng sẽ không phát sinh ở trên người em."
"A, em lại bắt đầu khẩu thị tâm phi! nhưng thật ra lần này có một chút thay đổi!" Ngôn Hạo nhẹ nhàng kéo nàng ôm vào trước ngực, cằm để trên đỉnh đầu nàng lẩm bẩm: "Em có còn nhớ trước kia lúc ở cô nhi viện, bọn trẻ khác vẫn thường xuyên lấy vết bớt trên mặt em để mà giễu cợt, có một lần em không thể kiềm chế nỗi, liền đứng chống nạnh ngẩng cao đầu nói với bọn họ là: cười đi cười đi! Chờ đến ngày nào đó ba mẹ ta bằng vết bớt này nhận ra ta, rồi đem ta trở về nhà, các ngươi lúc ấy sẽ rất ganh tị! “ ha ha, bộ dáng em nói chuyện lúc ấy đặc biệt rất có khí thế, quả thực là tựa như cái gì a ... Ách, nữ đấu sĩ?"
Anh còn tính đem nàng so sánh với nữ đấu xí, chả phải hình tượng bây giờ của nàng còn chưa đủ xấu xí!
"Bây giờ em vẫn còn nghĩ như vậy sao?"
"Nghĩ cái gì?"
Anh cúi đầu, ngón tay vuốt nhẹ nhẹ trên thái dương nàng, "Nghĩ về chuyện một ngày nào đó ngẫu nhiên đang đi trên đường, ba mẹ em đột nhiên chạy đến nhận ra em ... Kỳ thật làm giải phẫu bỏ đi vết bớt không phải là thực sự phiền toái, cũng sẽ không phải là sẽ rất đau..."
Nàng ngưỡng mặt trừng mắt nhìn anh nói: "Ngôn Sơ Huân, anh thực sự là đáng ghét!"
Anh nheo nheo ánh mắt nhìn nàng cười: "Ừ, anh thực là đáng ghét! … sau đó rồi sao ? em có đi tìm bọn họ không ?"
Có vẻ như chuyện này có chỗ nào đó không đúng nha? Ngay cả phương thức nói chuyện anh cũng thay đổi!
Nàng bụng đầy oán khí nói: "Không có, làm sao em lại phải đi tìm? Có lẽ bọn họ căn bản là không muốn nhìn thấy em,có khi còn ước gì em vĩnh viễn không tồn tại trên cõi đời này là tốt nhất!"
"Nhưng trong lòng em luôn hy vọng là bọn họ có thể tới tìm em mà, không phải sao?"
"..."
Hơi thở của anh dừng ở trên gương mặt nàng , làm trán nàng bỗng xuất hiện vài giọt mồ hôi.
"Xướng Trễ, nếu phải đem hy vọng ký thác trên người người khác, không bằng đem hy vọng đó lưu lại cho chính bản thân mình, em không phải là không tin kỳ tích, chỉ là em quá cố chấp, chính xác mà nói là em vừa cố chấp lại vừa sợ hãi, một khi em đã cố chấp nhận định, kết quả lại không phải như em mong muốn ,thì em liền khiếp đảm lùi bước trốn vào trong cái vỏ của chính mình..."
Nàng nghe anh nói thẹn quá hóa giận bắt đầu lại giở cái giọng điệu bất hợp tác ra: "Sao anh không đi điêu khắc hột đào của anh đi, đến đây phân tích cho em làm cái gì?"
"Anh muốn đem bản thân em mổ xẻ ra cho em xem, để em có thể biết chính bản thân mình tột cùng là bệnh ở nơi nào." Anh nói xong gõ lên đầu nàng.
Chờ đếm lúc nàng phản ứng lại, thì nhảy dựng lên một mặt la hét " đầu óc anh mới là có bệnh!", một mặt giơ nắm đấm lên thì anh đã chạy ra thật xa, sau đó chạy vào phòng lấy chăn gối dự trữ của nàng rồi leo lên sô pha.
Nàng ngạc nhiên hỏi: "Anh ngủ ở đây sao?"
Ánh mắt anh trát trát nhãn tình, cười đến vô hại: "Không ngủ nơi này chẳng lẽ ngủ trên giường của em? Anh thì không ý kiến a, dù sao trước kia cũng không phải chưa từng ngủ cùng nhau..."
Cái anh nói trước kia, là thật lâu thật lâu … trước kia.
Khi đó cả hai bọn nàng đều còn ở cô nhi viện, hơn mười đứa trẻ ngủ chung trên một cái giường dài, bất quá mỗi đứa trẻ đều có gối và chăn riêng.
Mỗi khi trời mưa lớn có sấm sét, Sơ Huân anh sẽ ôm lấy chăn gối leo qua người mấy đứa nhỏ khác đến sát bên nàng ôm cổ nàng nói: "Xướng Trễ, ta sợ."
Kỳ thật là nàng cũng rất sợ, bất quá là vì ở trước mặt anh "Tiểu người hầu" này thì vẻ mặt cố tạo hình tượng "Lão đại", nàng lúc ấy liền đem anh nhét vào trong chăn, khinh vỗ nhẹ vào vai anh nói: "Chớ sợ chớ sợ, có ta bảo vệ ngươi ." Sau đó hai đứa trẻ bọn nàng liền ôm nhau vừa sợ vừa lo ngủ thẳng cho đến quá trưa, lại bởi vì ngủ quên không có xếp chăn chiếu gọn gàng nên cả hai đều bị a di mắng cho té tát ...
Chuyện cũ trong lòng nàng tưởng chừng đã ngủ yên thì bây giờ bởi vì câu nói vô tình của Ngôn Hạo anh mà tràn về như nước, đang lúc tâm trạng đang chìm trong cảm xúc thủơ ấu thơ thì Ngôn Hạo đột nhiên ngẩng đầu nhìn nàng hỏi: "Xướng Trễ..."
"A?"
"Embây giờ ngủ còn đá chăn như lúc trước không ?"
"..."
Nàng trong lòng thầm rủa: “Anh mới là người ngủ đá chăn á! Anh ngủ lại còn đái dầm! “
Nửa tháng sau, thủ tục xuất ngoại của nàng cuối cùng cũng hoàn thành, Hác Hiểu Lôi cùng Ngôn Hạo cũng không lại theo ép nàng nói về chuyện qua Mỹ chữa bệnh nữa, bọn họ không đề cập tới thì nàng cũng không hỏi, cứ như vậy,thời gian lại thêm nửa tháng nữa trôi qua.
Trong thời gian này, Hác Hiểu Lôi nàng ta bị một đóa hoa đào từ trên trời giáng xuống, nện thẳng trên đầu.
Nàng ta cứ gân cổ cường điệu, cái đó không phải là đóa hoa đào mà căn bản chỉ là một tên đầu gỗ hơn nữa lại là một tên đầu gỗ vừa khó nhai lại vừa cứng đầu.Nàngvà Ngôn Hạo thì lại nhất trí cho rằng, cho dù không phải là đóa hoa đào đi nữa thì cũng có thể chỉnh sửa thành đóa hoa đào a.
Người hiện tại đang cầm mệnh hoa đào theo đuổi Hác Hiểu Lôi là một gã giáo sư đại học tuổi trẻ đầy hứa hẹn, nói đến tình huống hai người bọn họ quen biết, thật đúng có thể gọi là một dạng ngôn tình cẩu huyết.
Chuyện là có một hôm, Hác Hiểu Lôi sau khi tiếp khách hàng quan trọng cơm nước xong xuôi thì nàng ta cũng đã say khướt lắc lư đi đến bãi đậu xe.
Nha đầu đó tay cầm chìa khóa điều khiển từ xa đối với một chiếc xe rất sang trọng bật bật bấm bấm nữa ngày mà vẫn không thể mở được cửa xe, cuối cùng nàng ta mới mơ màng phát hiện ra chiếc xe này không phải là của mình đang tính xoay người đi tìm xe của nàng ta thì bỗng sau lưng xuất hiện một nam nhân xa lạ vỗ nhẹ bả vai nàng nói: "Tiểu thư, này hình như đây là xe của ta..."
Hác Hiểu Lôi lúc bấy giờ sắc mặt thẹn thùng, thái độ thì lại vẫn như cũ rất cứng rắn nói.
"Của ngươi thì của ngươi ! xe thôi mà, có hiếm lạ gì đâu a? Nhạ, trả lại xe cho ngươi!"
Nha đầu nàng ta nói xong, tay bỏ chùm chìa khóa điều khiển của nàng vào trong lòng bàn tay nam nhân đó, quay người bước đi vài bước, rồi dường như suy nghĩ ra được điều gì lại quay người trở lại nhanh chóng đoạt lại chùm chìa khóa rồi quát: "Nhảm nhí! Đây là chià khoá của ta mà, tại sao lại phải đưa cho ngươi a? Kẻ lừa đảo!"
Nam nhân kia chẳng những không tức giận mà còn giữ chặt tay Hác Hiểu Lôi, hảo tâm khuyên bảo nàng ta: "Tiểu thư, uống rượu say mà lái xe rất nguy hiểm , ta nghĩ ngươi vẫn là nên đón taxi về nhà đi!"
Hác Hiểu Lôi trừng mắt nhìn hắn liếc một cái, tức giận nói: "Ta vẫn thường uống rượu say rồi lái xe đây, thậm chí là còn lái máy bay nữa, cần gì đến kẻ lừa đảo như ngươi đến quản chứ?!"
Nam nhân khẽ nhíu nhíu đầu mày, cố gắng nhẫn nại giảng đạo lý cùng Hác Hiểu Lôi.
"Tiểu thư, ngươi say như vậy không thể lái xe được đâu? Lái xe sau khi say rượu không chỉ nguy hại cho an toàn của chính mình mà cũng sẽ nguy hại cho an toàn của người khác..."
Hác Hiểu Lôi bắt đầu phát hỏa, giơ túi lên chuẩn bị bạo người thì đã bị nam nhân kia đè lại nhét vào trong xe của anh ta, dùng dây an toàn trói nàng ta ngồi ngay ngắn lại rồi quay qua hỏi.
"Như vậy đi! Nói cho ta biết nhà ngươi ở đâu, ta đưa ngươi về!"
"..."
Kết quả là, một đoạn hoa lệ lệ JQ, nga không phải , mà là tình cảm lưu luyến, cứ như vậy mở màn.
Nàng nghe xong, cười trêu chọc Hác Hiểu Lôi nàng ta: "Tỷ tỷ, đây đúng là đào hoa từ trên trời giáng xuống a!"
Hác Hiểu Lôi biểu tình cười nhạt nói: "Thí! Là nạn kiếp hoa đào! Tỷ trên đời này hận nhất là hai dạng người một là nhà văn hai là dạy học, thật không hiểu nỗi bây giờ vướng vào đủ cả hai! Ngươi thì không tính đi, coi như đời này tỷ nợ ngươi, còn hắn ta dựa vào cái gì chứ! Cả ngày đem tỷ của ngươi ra làm học trò để giáo dục sao! Còn lâu! Có giáo dục cũng chỉ là tỷ của ngươi đi giáo dục người khác, làm gì có chuyện tỷ để người khác giáo dục mình a?"
Nàng tò mò hỏi: "thế hắn ta dạy cái gì?"
Hác Hiểu Lôi nàng ta lúc này hơi nghĩ nghĩ rồi nói: "Hình như là Hán ngữ..." Nói xong thì đã ngay lập tức nổi giận: "Thật là nhảm nhí a! lại còn dám tự giới thiệu là giáo sư Hán ngữ , hắn không nói ra thì chết à? Bây giờ còn dám nói là cùng hắn, có mà tự đào huyệt chon sao chứ? Tỷ của ngươi cũng không thể giảng đạo lý thắng loại giáo sư đại học như hắn đúng không, đúng là kẻ lừa đảo!"
Nàng nghe nàng ta gầm gừ cười đến ngã trái ngã phải, không tiếc nắm lấy cơ hội chèn ép nàng ta: "Ai biểu ngươi trước kia không biết thân biết phận mà dùng loạn cả các thành ngữ, bây giờ không phải là báo ứng sao ? Dù sao đi nữa hắn cũng làm được một việc tốt là là cứu vớt Hán ngữ, kể ra cũng có thể coi như là tạo phúc cho toàn xã hội!"
Hác Hiểu Lôi nhảy dựng lên đem nàng đè xuống sô pha, luôn tay cù lét nàng.
Vì sức khỏe của nàng nên Ngôn Hạo anh đã thiết kế cho nàng một thứ có thể gọi là “nghỉ ngơi biểu”.
Thí dụ như trong đó quy định mấy giờ rời giường, mấy giờthì phải đi ngủ, mấy giờ thì phải đi ra ngoài tản bộ; còn tệ hơn nữa là “nghĩ ngơi biểu “ đó còn có thêm cả phần dặn dò kỹ lưỡng như không được ăn thức ăn nguội gì đó, không được ăn cay gì đó, không được hút thuốc ,không được uống cà phê, ngay cả hoa quả cũng đều phải rửa sạch gọt vỏ rồi mới được ăn …..
Anh còn rãnh rỗi dùng bút làm ra các loại ký hiệu trên bảng ”nghỉ ngơi biểu “
Thí dụ như vòng tròn là thời gian uống thuốc, tam giác là thời gian tái khám định kỳ, lập phương là thời gian đo nhiệt độ cơ thể, hình thoi là thời gian vận động. Mà còn quá đáng hơn là anh đã kỳ công làm ra hơn tấm “nghĩ ngơi biểu” như thế dán khắp các nơi mà ánh mắt của nàng có thể chạm tới, haizz…nói ra thì thật là quá đáng, trong toilet cũng có một tấm như thế. Nàng mỗi lần ngước lên nhìn thấy mấy tấm “Nghĩ ngơi biểu” của anh thì liền cảm thấy hai người bọn họ riết đem nàng đưa lên thành vị trí gì đây chứ?
Thói quen cuộc sống của nàng đã bị hai người bọn họ, đặc biết là Ngôn hạo làm cho chuyển biến có thể coi là long trời lỡ. Nàng vừa bị Ngôn Hạo dùng thủ đoạn sức mạnh không chế, vừa dùng lời ngon ngọt dỗ dành như dỗ tiểu hài tử mà cuối cùng hoàn hoàn triệt để thay đổi.
Hiện tại, nàng mỗi ngày trừ ăn, ngủ, đi bộ, lại không có chuyện gì để làm, vì thế cho nên bản thân cũng cảm thấy buồn chán lại nhớ đến quyển tiểu thuyết võng du vẫn đang còn dang dỡ kia … bèn nghĩ tới nếu có chết thì cũng phải hoàn thành nó đã.
Vì thế, nàng sau khi thông suốt mỗi ngày bây giờ ngọai trừ ăn, ngủ, đi bộ bên ngoài, còn lại thời gian đều tập trung trên bàn phím viết nốt tác phẩm còn dang dỡ.
Quyển tiểu thuyết này chắc quyển nàng viết nhanh nhất a, chỉ hơn một tháng đã kết thúc, toàn văn gồm hơn mười vạn chữ , đại bộ phận tình tiết phát sinh ở trò chơi, kết cục là lúc hai nhân vật chính một nam một nữ gặp mặt nhau trong thực tế, khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau chỉ im lặng mà cảm nhận nội tâm.
Độc giả có ý kiến là kết thúc có vẻ buồn, nhưng kỳ thật nàng lại cảm thấy đây mới là kết cục hoàn mỹ nhất.
Rất nhiều nhân vật chính trong tiểu thuyết, không phải đều thích cảm thán "Nhân sinh nếu chỉ như lúc ban đầu gặp" sao? Tốt lắm, nàngmuốn câu chuyện của nàng dừng lại ở "Mới gặp". Chính là mới gặp, chỉ như lúc ban đầu mới gặp, chỉ để lại sự kinh diễm, ái mộ, còn các mặt hiểu lầm, phản bội, đau xót, tiếc nuối sau này hết thảy cùng nhau hóa thành mây bay?
Sau khi nàng viết xong, Ngôn Hạo anh mới đưa cho nàng xem một bức tranh minh hoạ bằng bút máy, không có nhiều màu sắc.
Trong bức tranh, tuyết trắng bay tán loạn, hình ảnh một cô gái quàng khăn cổ thật dày, sợi tóc lòa xoà trên hai má, nhân vật nam mặc một chiếc áo gió, ánh mắt ôn nhu mà thâm tình.Bông tuyết trắng toát tuôn rơi xuống, dừng lại ở trên mái tóc đen mượt của cô gái, dừng lại ở đôi vai to lớn của nam hài, hai người mặt đối mặt đứng,cùng yên lặng ngóng nhìn, trên góc của bức tranh có một hàng chữ …. Là "Mới gặp".
Bức tranh minh hoạ của anh chiếm được sự hâm mộ của rất nhiều độc giả, có người nói thích khuôn mặt ngượng ngùng của cô gái, có người nói là thích ánh mắt thâm tình của nam hài,còn có người nói thích bầu không khí lãng mạn của bức tranh, còn có người tha thiết muốn biết tên của vị hoạ sĩ đó ...
Nàng đưa hết phản hồi của độc giả cho Ngôn Hạo anh xem, trong lòng không khỏi ghen oán giận nói: "Em phải cực khổ viết đến hơn mười vạn chữ, còn anh lại chỉ cần dùng một bức họa liền lấy đi hết sự hâm mộ của độc giả!"
Anh chỉ khẽ cười: "Vậy thì lần sau chúng ta hợp tác, em viết chữanh hoạ tranh, hai chúng ta cho ra một quyển truyện tranh, thế là em và anh có thể trở thành đồng tác giả."
Nàng hừ lạnh nói: "lại còn thế nữa ? Anh còn tính theo em đòi làm đồng tác giả nữa sao, thật là không công bằng mà?"
Anh lại thì thầm khẽ nói: "Kỳ thật, điều anh muốn nhất là cùng với em chung tài sản cơ."
Nàng hơi ngẩn người, vội vàng nói sang chuyện khác.
Lúc nàng bận sáng tác, Ngôn hạo anh cũng không quấy rầy nàng, chỉ đến thời điểm tất yếu, anh khẽ lên tiếng nhắc nhở nàng nghỉ ngơi một chút, sau đó cũng im lặng làm chuyện yêu thích của anh, ngẫu nhiên còn lấy bút ra họa họa phác phác.
Nàng sáng tác ròng rã hơn một tháng mã ra được hơn mười vạn chữ, còn trong một tháng đó anh vẽ cũng ra khoảng hơn nửa thước cao bản thảo,trong nhà của nàng cócái gì trên cơ bản đều bị anh đem ra làm chủ đề hết, ngay cả Dư tiểu trư cũng không thoát.
Dư tiểu trư dưới ngòi bút của anh, động tĩnh đều có, ăn cơm , ngủ , ngáp , duỗi người , ước chừng ba mươi mấy tấm,nếu sếp gần vào nhau cùng một dãy thì có thể cảm nhận giống như một cảnh trong phim hoạt hình!
Ngôn Hạo cũng đem cả nàng ra vẽ, khi bị nàng bắt gặp, anh lúng túng hỏi.
"Như thế nào? Chê anh vẽ xấu quá à?"
nàng thành thật trả lời: "Không, anh vẽ rất đẹp ." những lời này căn bản không giống nàng.
Anh nghe thấy thế hưng trí bừng bừng nói: " vài ngày nữa anh đi mua màu cùng canvas, anh muốn vẽ tranh toàn thân của em, nhà em có bức tường trống lớn như vậy vẽ xong treo vào đấy nhất định sẽ càng đẹp mắt!"
Nàng đả kích sự hưng phấn của anh nói: "Cho dù anh có vẽ em to như bức tường ấy thì bản thân em cũng không thể trở Mona Lysa được ."
Ngôn Hạo đem bút bắt đầu vẽ vẽ, miệng cằn nhằn nàng không hiểu nghệ thuật, nàng đứng đấy thấy các bản phác thảo của anh ving vãi đầy trên mặt đất , trong đầu đột nhiên linh quang chợt lóe, liền quay lại hỏi anh: " một bức họa của anh có thể bán được bao nhiêu tiền?"
Anh vẫn đang tập trung vào công việc không chút để ý nói ra một con số làm nàng nghẹn họng nhìn trân trối.
Nàngvừa cắn nhằn cảm thán "Đúng là trên mặt đất đầy tiền mặt a!", vừa cúi người nhặt hết những bác phác thảo anh vứt đầy trên mắt đất lên thu gọn lại , lại nhặt được thêm vài tấm anh chỉ vẽ dang dỡ rồi như không ưng ý vò nát , nàng vuốt cho thẳng thớm lại rồi quay qua hỏi anh có thể sửa lại để làm tác phẩm trừu tượng bán hay không?
Sắc mặt Ngôn Hạo anh bây giờ giống như đèn kéo quân, cuối cùng là dở khóc dở cười đem nàng kéo vào trong lòng, mắng nàng là chỉ thấy tiền là mắt sáng rỡ.
Bởi vì nàng thay đổi số điện thoại, Hạ Lỗi anh không cách nào liền lạc được với nàng bèn gọi điện thoại đến công ty của Hác Hiểu Lôi, hỏi nàng ta nàng làm sao vậy? Hác Hiểu Lôi lại tìm cớ kéo dài thời gian rồi nhanh chóng gọi điện thoại cho nàng, hỏi nàng có muốn nàng ta đem chuyện nói với anh?
Nàng chỉ khẽ nói: "Không cần."
Hác Hiểu Lôi lại hỏi: "thế bây giờ ta nên trả lời thế nào đây?"
"Ngươi cứ nói là ta đã xuất ngoại rồi! Về sau cũng không quay trở về nữa, bởi vì thời gian rất gấp rút cho nên không kịp báo với anh, thuận tiện giúp ta nói với anh rằng ta thực xin lỗi."
Sau đó Hác Hiểu Lôi lại gọi điện thoại lại nói cho nàng biết , Hạ Lỗi anh sau khi nghe thấy tin này, ở đầu dây điện thoại bên kia trầm mặc rất lâu...
Nàng không hề chơi trò chơi, nhưng ngẫu nhiên muốn đi dạo diễn đàn, phiên phiên bái thiếp, trang băng tâm đường.
Một cái tên cơ hồsắp bị quên lãng, lại lần nữa hiện lên ở trong trí óc nàng.
Hết thảy hết thảy mọi hình ảnh trong đầu đều rõ ràng như thật nhưng lại giật mình nhận ra chỉ là một giấc mơ.
Cho em về cùng chỗ, Lạc Thủy Thanh Hoằng...
Bây giờ,phong cảnhbên trong đã còn không thể thấy thân ảnh của nhau, anh phải chăng là sẽ có cùng ý nghĩ như nàng?
Game Thiên Hạ lúc đó là game mới quảng cáo ấm ĩ, nàng rốt cục vẫn là nhịn không được tham gia trò chơi, sau đó mới phát hiện ra rằng không chỉ có Cửu Lê thay đổi mà ngay cả Ba Thục cũng đều đã thay đổi.
Suối nước khoáng đã từ một làng chài nhỏ biến thành một trấn nhỏ Cực Cụ Môn, nguyên lai không nhìn thấy đại môn, trước kia ở đây có thể câu ra cá trắm cỏ, cá chép bạc, di động kính, nay thì dù chỉ là con sông nhỏ Mặc Long cũng không còn thấy nữa, NPC đều ở trong nhà của mình, nàng lang thang một vòng lớn, cũng không thể tìm thấy ông chủ của ngân hàng tư nhân lúc trước ở đây.
Nàng giương ánh mắt mờ mịt đứng ở bên cạnh Thần Thạch, bỗng nhiên trong lòng nàng nhớ tới Hoàng Tuyền U Cảnh cuối cùng một vị BOSS khi bị đánh hạ đã thốt lên một câu … Thiên Hạ vẫn là Thiên Hạ, chỉ có tâm của các ngươi là thay đổi.
GM, hiện tại ngay cả khung cảnh trò chơi cũng đều đã thay đổi, tâm của nàng có thể nào lại không thay đổi chứ?
Nàng đem bộ tô mạc trên người cùng bộ trang phục đêm thất tịch tình duyên cởi ra bỏ vào trong túi, thay trang phục Băng Tâm đệ tử mới vào, đã không còn có đôi cánh màu trắng và Cẩm Viên cảnh xuân hoàn làm đẹp, bộ trang phục trên người nàng bây giờ chỉ tuyền một màu xanh đậm, nhưng lại có vẻ đặc biệt rất cô đơn.
Nàng cưỡi Tiểu Bạch mã tính dạo xung quanh nhìn ngắm phong cảnh lần cuối, cuối cùng bước chưa đuọc vài bước, đã bị người ta đem nàng hắc bạch .