Sau lần đi chơi suối Tam Điệp về, tâm trạng của Lâm Như tốt hơn rất nhiều.
Điều này không chỉ cải thiện mối quan hệ của cô và Hứa Thiếu Phong mà quan trọng hơn là nó đã điều tiết trạng thái tâm lý của cô. Một quảng cáo nào đó nói rằng, tâm trạng quyết định tất cả. Mặc dù câu nói này có chút khoa trương nhưng cũng không phải không có lý.
Tất nhiên cũng không phải là tâm trạng Lâm Như tốt hơn rồi thì cô không tìm gặp Trần Tư Tư nữa, người cần gặp thì vẫn cứ phải gặp, điều gì cần nói thì vẫn cứ phải nói. Lần này cô đã hạ quyết tâm, cho dù đối phương có nói ra những lời khó nghe đến thế nào thì cô cũng sẽ cố giữ bình tĩnh, nhất định không để bị kích động như lần trước nữa, càng không thể cầm cốc nước mà hắt vào mặt cô ta.
Ba ngày sau, vào một buổi tối, cô hẹn gặp Trần Tư Tư ở quán cà phê Điệp Luyến Hoa.
Lần này cô trang điểm thật đẹp, cẩn thận chọn một bộ váy lụa màu tím xanh sang trọng, mặc lên rất vừa vặn, vòng nào ra vòng đấy, lúc đi lại hoạt động còn phát ra những ánh sáng lấp lánh hiền hòa làm cho thân hình thon thả của cô càng trở nên quyến rũ hơn. Cô cảm thấy cổ mình trống trống, liền lấy một cái dây vòng hạt tròn đeo vào, nó thật hợp và làm toát lên vẻ cao sang, nho nhã của cô. Cô muốn trang điểm một chút, cũng là để bản thân tự tin hơn, không để cho đối phương quá xem thường mình. Cô đến trước năm phút, lên gác hai chọn một bàn gần cửa sổ và ngồi ở chỗ có thể nhìn ra phía cầu thang. Cô muốn tạo cho mình thế chủ động, khiến đối phương không thể mạo phạm.
Nhân viên bồi bàn hỏi: “Quý bà! Xin hỏi quý bà dùng gì ạ?”
Lâm Như đáp: “Cho tôi một tách trà sữa hoa hồng trước đã, còn một người nữa chưa đến, đợi cô ta đến sẽ tự gọi”.
Nhân viên phục vụ đáp vâng một tiếng rồi đi ra.
Vừa rồi khi nghe nhân viên phục vụ gọi mình một tiếng “quý bà” khiến cô cảm thấy hãnh diện vô cùng. Cũng tốt, cô cũng không đến mức như Lý Mai Hoa bị gọi là bà già, vậy thì chẳng có lý do gì mà không tự tin cả.
Trà sữa hoa hồng vừa được mang tới thì Trần Tư Tư cũng đến. Cũng dễ nhận thấy là Trần Tư Tư cũng trang điểm rất cẩn thận, cô mặc một chiếc quần đen, chiếc áo trắng được sơ vin chỉnh tề, bên ngoài khoác một chiếc áo màu xám nhạt. Khi cô ta cởi áo ngoài, đi về phía cô, mái tóc dài bay bay, dáng đi tự nhiên giống như người mẫu đang bước đi nhẹ nhàng trên sàn diễn vậy, khiến cho người ta phải ngước nhìn. Trong lòng cô cũng không thể không cảm thấy thán phục vẻ đẹp đó, đúng là con tiểu yêu tinh, thật lẳng lơ, chẳng trách có thể làm cho Hứa Thiếu Phong say mê đến mức không còn biết gì nữa.
Trần Tư Tư nói: “Xin lỗi! Tôi đến muộn”.
Lâm Như nói: “Không phải cô đến muộn mà là tôi đến sớm. Cô ngồi đi”.
Trần Tư Tư nhẹ nhàng ngồi xuống đối diện với cô.
Lâm Như nói: “Tôi uống trà sữa hoa hồng, cô uống gì thì tự gọi đi”, nói xong liền vẫy tay gọi người phục vụ.
Cô gái chạy đến hỏi: “Xin hỏi chị dùng gì ạ?”
Trần Tư Tư nói: “Cho tôi một tách cà phê Ba Tư”.
Cô gái hỏi: “Chị còn cần gì nữa không ạ?”
Trần Tư Tư đáp: “Không”.
Trần Tư Tư vừa trả lời cô phục vụ bàn vừa nghĩ hôm nay bà ta gọi mình đến đây là có chuyện gì? Thực ra vấn đề này Trần Tư Tư cũng đã suy nghĩ từ lúc nhận được điện thoại của Lâm Như, cũng đã dự tính trước những khả năng có thể xảy ra khi hai người bọn họ gặp nhau. Tư Tư nghĩ: Có thể bà ta không chấp nhận được sự thật giữa bà ta và Hứa Thiếu Phong, muốn từ bỏ Hứa Thiếu Phong? Nếu mà như thế thì còn gì bằng, mình phải cảm ơn trời đất, cảm ơn bà ta. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu đúng là bà ta muốn từ bỏ Hứa Thiếu Phong thì cần gì phải gọi mình đến. Vậy thì tại sao? Hay là vẫn chưa chịu thua, muốn thuyết phục mình rút lui hay là muốn tạo áp lực cho mình, muốn uy hiếp mình? Khả năng này không đúng lắm, vì bà ta là người có học không đến mức làm như thế. Không cần biết thế nào, bà ta mời thì mình đến, vấn đề này phải gặp mặt mới giải quyết được.
Hôm nay, Trần Tư Tư cũng trang điểm rất cẩn thận, cô muốn trang điểm cho mình xinh đẹp hơn, sành điệu hơn để cho Lâm Như biết: Bà có thể lại hắt một cốc nước vào mặt tôi, như thế có đáng gì chứ? Tôi vẫn là tôi, vẫn xinh đẹp trẻ trung, dù tôi không có địa vị cao quý như bà, không chín chắn như bà nhưng tôi trẻ đẹp hơn bà nhiều.
Khi Tư Tư bước vào quán cà phê, nhìn thấy Lâm Như từ xa, quả thực cô cũng tự thấy thán phục vẻ thanh cao của bà ấy, đó là vẻ đẹp cao quý thậm chí còn có sức kháng cự khiến thần thánh cũng không thể mạo phạm. Từ tận đáy lòng cô cũng rất yêu thích khí chất cao quý đó của Lâm Như. Nếu Lâm Như không phải là tình địch của cô thì rất có thể họ sẽ là bạn tốt của nhau, nhưng mà bây giờ thì không được nữa rồi, bọn họ chỉ có thể là tình địch, đối đầu nhau, trừ khi cô chủ động rút lui.
Khi cô phục vụ bàn đi rồi Trần Tư Tư mới định thần lại.
Lâm Như nói: “Tôi xin lỗi vì lần trước đã hắt cốc nước vào cô”.
Trần Tư Tư nhìn cô một cái rồi nói: “Lần này chị gọi tôi đến đây là để xin lỗi về việc đó hay sao?”
Lâm Như nói: “Đương nhiên không phải rồi”.
Trần Tư Tư hỏi: “Vậy thì là lý do gì?”
Lâm Như nói: “Có phải cô đã có con với Hứa Thiếu Phong không?”
Trần Tư Tư nghe thấy vậy liền hiểu ra mọi chuyện, nhất định là do Hồ Tiểu Dương đã nói với bà ấy chuyện này. Không sao cả, bà ấy biết chuyện cũng tốt thôi, để cho bà ấy biết được quan hệ giữa bà ấy với Thiếu Phong đã đến mức nào rồi, cũng là để bà ấy sớm từ bỏ Thiếu Phong đi, nghĩ vậy liền nói: “Đúng vậy, tôi đã có con với anh ấy”.
Lâm Như vẫn giữ được bình tĩnh, nói: “Vậy giờ cô định thế nào?”
Trần Tư Tư đáp: “Đương nhiên tôi sẽ sinh nó ra”.
Lâm Như cười một cách lạnh nhạt rồi nói: “Cô đúng là còn trẻ quá, chưa chồng mà đã có con, như thế chẳng tốt cho ai cả, chi bằng bỏ nó đi”.
Trần Tư Tư nghe xong câu nói đó không kìm nổi nữa nói: “Đó là quyền tự do của tôi, tôi chấp nhận như thế”.
Lâm Như cười một cách lạnh lùng nói: “Tôi không nói đó không phải là quyền tự do của cô, nhưng khi cái quyền đó ảnh hưởng đến cuộc sống của người khác, ảnh hưởng đến sức khỏe và tâm lý của đứa trẻ sau này, ảnh hưởng đến sự trưởng thành của đứa trẻ, thì tức là nó đã mang tính chất xã hội nhất định, tôi nghĩ cô không thể không suy nghĩ đến điều đó được”.
Trong lòng Trần Tư Tư tự thấy người đàn bà này thật lợi hại, chỉ nói vài câu mà đã bắn trúng đích, cũng nói trúng nỗi đau của cô, nhưng cô nhất quyết không chịu thỏa hiệp, càng không thể nhượng bộ. Nghĩ vậy cô liền nói: “Chị cũng có mẹ, cũng có con, lẽ nào khi sinh chị ra mẹ chị phải đi xin ý kiến của xã hội, khi chị sinh con ra còn đợi người khác cho phép, chị không thấy nói như vậy là hoang đường lắm sao? Đây là cuộc sống riêng tư của tôi, cũng là bí mật riêng của tôi, chẳng có liên quan gì đến bất kỳ ai cả, càng không liên quan gì đến chị, mong chị đừng nói quá lên như thế. Tôi chỉ sống theo cách riêng của tôi không ảnh hưởng gì đến danh tiếng của người khác”.
Lâm Như nói: “Cô nói không sai, bố mẹ tôi sinh tôi ra không cần phải xin ý kiến của xã hội, tôi và chồng tôi sinh con tôi ra cũng không cần biết người khác cho phép hay không bởi vì những gì chúng tôi làm là phù hợp với đạo đức truyền thống của người Trung Quốc, cũng phù hợp với luật hôn nhân của nước Cộng hòa Dân chủ Nhân dân Trung Hoa, sinh con đẻ cái lại càng là chuyện bình thường. Nhưng cô thì không như vậy, đứa con trong bụng cô là không hợp pháp, ngay khi chào đời nó đã bị người ta gắn cho từ con hoang, hai chữ con hoang đó sẽ như cái bóng theo nó suốt cả cuộc đời. Những điều này cô đã từng nghĩ đến chưa? Nếu cô đã có suy nghĩ rồi thì đừng nghĩ đây chỉ đơn thuần là chuyện riêng của cô, nó sẽ khiến người khác hận cô, oán trách cô. Nếu như…”.
“Đừng nói nữa” - Trần Tư Tư đột nhiên ngắt lời Lâm Như - “Nếu chị còn muốn nói nữa, tôi có thể ngồi nghe chị nói, nếu tôi không nghe lời khuyên nhủ của chị mà cứ làm theo cách của tôi thì tôi sẽ vất vả khổ cực, sẽ bị mọi người xa lánh, trở thành kẻ có tội. Nói một cách chua cay có phải chị sẽ cho thêm một câu, nếu không nghe lời chị thì tôi là kẻ thù của mọi người, sống chết không ai cần biết? Được rồi, tôi nói cho chị biết, tôi không nghĩ xa như chị cũng không suy nghĩ sâu được như thế, căn bản tôi không để ý đến những giả định hù dọa của người khác. Tôi chỉ là một con người bình thường, tôi chỉ yêu những gì mình yêu, hận những gì mình hận, thích cười đùa thì cười đùa, chẳng ai quản được tôi cả”.
Lâm Như cười nhạt, cô có thể cảm nhận được dù Trần Tư Tư ăn nói rất cứng rắn nhưng thực ra đây cũng chỉ là sự kiên định trước khi sụp đổ, sự giãy giụa cuối cùng mà thôi. Cô tiếp tục nói: “Yêu những gì tôi yêu, hận những gì tôi hận. Những câu này nghe thật đúng, hình như nó có trong một bài hát nào đó thì phải? Nhưng đằng sau câu nói này lại hàm chứa một trái tim tham lam ích kỷ, yêu những gì mình yêu cũng còn phải xem yêu ai nữa? Yêu chồng của người khác, đi cướp tình yêu, cũng giống như đi ăn trộm đồ của người khác, đó là kẻ trộm, không phải là đạo đức. Cho dù là ở bất cứ thời đại nào, bất cứ quốc gia nào cũng không có ai đồng tình với cách yêu này. Trần Tư Tư, sau khi tôi nghe xong bài giảng đầu tiên của cô đã bị những lời giảng bài của cô thuyết phục, những tưởng cô thật tài giỏi hoàn mỹ. Vừa nãy, khi nghe xong những lời nói của cô, tôi thấy thực ra cô không đáng để mọi người tôn trọng, cô thực sự khiến người ta khinh bỉ, xem thường”.