Thời gian trôi qua thật nhanh, chẳng mấy chốc đã tới ngày 'bầu cử'.
Từ Trung ương tới địa phương, Đảng ủy các cấp đều rất coi trọng “bầu cử”. Thành phố Hải Tân cũng vậy, mỗi năm đều có “bầu cử”, mỗi lần “bầu cử” đều náo nhiệt như khi đón năm mới vậy. Nơi diễn ra hội nghị và khách sạn mà ủy viên ở, đều treo những khẩu hiệu màu sắc sặc sỡ trước mặt các tầng lầu. Những quả cầu rực rỡ những sắc màu đang tung bay trong gió, cảnh sát vũ trang đứng gác trước cửa, ai ai cũng đều rất nghiêm trang, các vị đại biểu và các ủy viên tham gia buổi lễ ai nấy đều tươi cười niềm nở. Mỗi khi mở tivi, nội dung chính vẫn luôn là “bầu cử”, trước khi hội nghị diễn ra, nhìn quanh là các vị lãnh đạo bốn ban: bí thư, chủ tịch tỉnh, chủ tịch công đoàn và đại biểu, ủy viên tham gia hội nghị. Sau khi hội nghị tiến hành, theo thông lệ vẫn là chủ tịch tỉnh khai mào đầu tiên, tiếp đến là phân nhóm thảo luận, những lời của các ủy viên đại biểu đa phần tương tự nhau, đều báo cáo chính quyền đối với quá khứ thì thực sự cầu thị, đối với hiện tại thì phải kết hợp với thực tế, đối với tương lai thì khích lệ tinh thần và lòng dân.
Hứa Thiếu Phong tranh thủ thời gian nghỉ trưa xem qua một chút các chương trình truyền hình nói tới “bầu cử”, bỗng nhiên vô tình nhớ tới mấy ngày trước có câu thuận miệng được tiếp sóng trên các bản tin: "Khai mạc không có cái gì là không quan trọng, bế mạc không có ai là không giành thắng lợi; không có bài diễn văn nào không quan trọng, không có nghị quyết nào là không thông qua; không có sự cổ vũ nào là không nhiệt tình, không ai là không hào hứng; không có vị lãnh đạo nào là không được coi trọng, bước tiến thì luôn luôn thuận lợi; không có vấn đề nào là không được giải quyết, không có kế hoạch dự án nào là không vượt kim ngạch; không có thành tích nào là không vĩ đại, không có dự án nào không hoàn thành trước chỉ tiêu đề ra; tiếp đón thì vô cùng nồng hậu chu đáo, quan hệ luôn luôn tốt đẹp hữu hảo; không khí các cuộc hội đàm rất thoải mái, dễ chịu, hội nghị nào cũng thành công tốt đẹp".
Tắt ti vi, bất giác thấy buồn cười, vừa mới xem thôi mà thoáng cái đã tới lúc phải đi họp, nào thì đi họp.
Chiều nay là tiến cử đại hội, cũng có thể nói là đại hội đề cử một ứng viên, thông qua hình thức bầu phiếu kín, đợi khi đã hoàn tất việc kiểm phiếu sẽ tuyên bố người đắc cử.
Trên thực tế, không lâu sau khi báo cáo lên Tỉnh ủy, Hứa Thiếu Phong đã biết được ai là người được đề cử. Cho anh biết tin này không ai khác chính là Giám đốc Sở Tài chính, cũng là một trong hai đối thủ của anh - Chu Đa Dân.
Hứa Thiếu Phong và Chu Đa Dân bình thường ngoài mối quan hệ trong công việc ra thì không có bất kỳ mối quan hệ cá nhân nào, việc tới thăm bất ngờ của Chu Đa Dân quả thực khiến Hứa Thiếu Phong vô cùng ngạc nhiên, hơn nữa anh còn cảm thấy rất vui vì điều đó.
Hứa Thiếu Phong sau khi châm thuốc, rót trà cho Chu Đa Dân mới nói đùa: “Giám đốc Chu, trong ba người chúng ta, tôi thấy anh là người có khả năng nhất, tới khi đó, lão đệ tôi chắc chắn sẽ bỏ phiếu cho anh”.
Chu Đa Dân cười lớn nói: “Không dám, anh không lên, tôi sao có thể lên nổi chứ”.
Hứa Thiếu Phong nghe những lời đầy hàm ý của Chu Đa Dân, cười ha hả nói: “Anh vẫn thế, tôi nào dám so sánh với anh? Nói thật, lần này có thể được xếp ngang hàng với anh, tôi cũng đã cảm thấy rất mãn nguyện rồi”.
Chu Đa Dân thở dài nói: “Người anh em, không giấu gì anh, anh và tôi đều bị đem ra làm cái nền thôi, trên tỉnh đã xác định rồi, người được đề bạt là ông cán bộ nhảy dù đó”.
Hứa Thiếu Phong vừa nghe qua, trong lòng không khỏi sửng sốt. Anh hiểu, Chu Đa Dân đang nói tới Bành Thành Thư. Không ngờ ông ta mới xuống thành phố Hải Tân chưa đầy bốn năm, thoắt cái đã trở thành Phó Thị trưởng thành phố, đừng nói Chu Đa Dân không phục, mà ngay cả anh cũng cảm thấy không công bằng. Trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu, nhưng bề ngoài vẫn phải tỏ ra bình thản nói tiếp: “Anh Chu, tôi thấy trong ba người chúng ta anh là tài giỏi nhất, không ngờ lại bị ông ấy vượt mặt”.
Chu Đa Dân nói: “Anh có biết hắn ta là người như thế nào không?”. Hứa Thiếu Phong khẽ lắc đầu.
Chu Đa Dân nói: “Ông ta là Thư ký tiền nhiệm của Phó Bí thư Trương ở Tỉnh ủy, chúng ta muốn đọ cùng ông ta, liệu có đọ nổi không? Cốt yếu là không cùng một điểm xuất phát”.
Hứa Thiếu Phong thở dài nói: “Thì ra là vậy”.
Chu Đa Dân nói: “Cứ nghĩ tới chuyện này là tôi lại thấy ấm ức, nếu là người anh em đây được tiến cử, thì tôi cũng sẽ tâm phục khẩu phục, để cho một kẻ chẳng có chút kinh nghiệm công tác nào lên chiếm cái ghế đó, trong lòng tôi không thể thoải mái được”.
Nghe Chu Đa Dân nói vậy, Hứa Thiếu Phong mới hiểu là vì sao Chu Đa Dân chủ động tới tìm mình nói chuyện, thì ra là ông ta cảm thấy bức bối, khó chịu, lại chẳng có ai để ông ta trút giận, chỉ có tới chỗ những người cùng chung số phận để dốc bầu tâm sự. Hứa Thiếu Phong lại rất rõ, Bí thư Uông rất quan tâm tới mình, dù rằng lần này để tuột mất cơ hội, thì vẫn còn rất nhiều cơ hội khác, tuyệt đối anh không được ăn nói linh tinh, nếu không, không biết chừng những lời nói lúc này lại trở thành bằng chứng của người khác chống lại anh về sau, trong thời khắc then chốt nó lại làm hỏng việc lớn. Nghĩ tới đây, anh liền nói cho qua chuyện: “Thì số người ta được làm quan to, anh Chu, thôi bỏ đi, cứ để ông ta nhận chức. Với kinh nghiệm công tác và sự từng trải của người anh em đây, lần này không đắc cử, chắc chắn lần sau sẽ được, cũng không cần phải để ý tới ai lên trước ai lên sau làm gì”.
Ngồi nói chuyện thêm một lúc, đợi khi Chu Đa Dân đi rồi, Hứa Thiếu Phong mới cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Anh cảm thấy đã nhiều ngày nay, anh giống như một quả bóng căng tròn, tràn đầy niềm tin và hy vọng, nhưng tin mà Chu Đa Dân vừa mang tới lại giống như là mũi kim vô hình, đã châm vào quả bóng căng tròn đó, tất cả những niềm tin và hy vọng chẳng mấy chốc đã tiêu tan hết.
Không ngờ lại chính lúc đó, điện thoại của anh reo lên, tin nhắn của Trần Tư Tư: “Thiếu Phong, em đang ở trên tỉnh, em cũng vừa biết được tin, quả thực khiến người khác thất vọng, người được đề cử lại là Bành Thành Thư. Em xin anh đừng có thất vọng quá, sau này sẽ có nhiều những cơ hội khác nữa”.
Hứa Thiếu Phong vội cầm lấy điện thoại gọi điện cho Trần Tư Tư. Nhưng điện thoại của Trần Tư Tư lúc đó đang bận.