Vợ Phúc Hắc Của Đế Vương Hắc Đạo

chương 79: nổ tung

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Kế hoạch biến hóa khó lường, chỉ mới nghỉ ngơi được một ngày, Lam Duê lại muốn đến giải đất Mạc Hà. Thời điểm Lăng Ngạo biết được tin tức này, thoáng trầm ngâm, cuối cùng nhàn nhạt gật đầu, dặn dò cô ra ngoài phải cẩn thận rồi cũng không nói thêm gì nữa.

Khi máy bay của Lam Duê biến mất trong tầm mắt, sắc mặt của Lăng Ngạo bỗng nhiên biến đổi, lạnh lẽo như Diêm La.

"Cho người âm thầm bố trí điều tra!"

Rốt cuộc là muốn bố trí điều tra cái gì, Lăng Ngạo không nói rõ, nhưng dĩ nhiên Âu Liêm và Ngự Phong đã hiểu tầm quan trọng của chuyện này, chia nhau ra ngoài, bắt đầu chuẩn bị.

Lam Duê mới vừa đặt chân đến nơi này, sự tình liền phát sinh ra biến chuyển lớn như vậy, anh và Lam Duê đều biết sự quỷ bí trong đó, nhưng lại tình nguyện bước vào. Nếu như không thể moi được một số tin tức bên trong mà bọn họ muốn, chẳng phải là làm cho người ta rất thất vọng hay sao.

Lúc tối, Ngự Phong dẫn hai người tới trước mặt của Lăng Ngạo.

Là hai tay quản lý nhỏ ở khu vực Tam Giác Vàng.

"Thủ lĩnh!" Ngự Phong đi sang một bên, đứng yên lặng. Nhìn về hai người đứng phía bên kia, giống như là đang nhìn hai ngươì chết.

Dám can đảm ăn cây táo rào cây sung, vậy thì nên nghĩ đến sẽ có hậu quả như ngày hôm nay.

"Nói đi!"

Vắt chéo chân, Lăng Ngạo nhắm mắt lại, nhàn nhạt mở miệng.

Hai người kia, một người được nhà họ Lam bố trí ở Lào, người còn lại ở Myanmar, trong tay của cả hai đồng loạt xuất hiện phản đồ, thậm chí còn liên lụy đến Lam Duê, trong lòng của Lăng Ngạo cuồn cuộn lửa giận, chỉ là sắc mặt lại làm cho người ta đoán không ra.

Hai người nhìn nhau, đáy mắt lóe lên một tia may mắn: "Nói gì? Thủ lĩnh đang muốn nói đến chuyện gì? Chúng tôi nghe không hiểu!" Chỉ cần bọn hắn không thừa nhận, Lăng Ngạo nhất định không dám đụng đến bọn hắn, dù sao cũng không có chứng cớ, nếu như tùy tiện giết người, truyền ra ngoài thì còn ai dám làm việc cho anh ta nữa. Mang theo chút tâm tình ấy, hai người quyết định, có chết cũng phải cắn răng, tuyệt đối không thể để lộ một chữ.

Đôi mắt đang khép chặt của Lăng Ngạo hơi hé mở, thản nhiên lướt sang hai kẻ không chịu mở miệng. Anh làm chuyện gì cũng có chứng cứ trong tay, đại khái hai người kia cho là chuyện bọn hắn đã làm, đến một giọt nước cũng không lọt ra ngoài, làm cho người ta không bắt được nhược điểm, cho nên mới tỏ thái độ trắng trợn như vậy ở trước mặt của anh.

Rất tốt, rất tốt, có can đảm!

Giơ tay lên, Âu Liêm mỉm cười đứng ra, cầm chiếc điều khiển từ xa trong tay, đủ loại số liệu liền hiển hiện trên màn hình lớn trước mặt.

"Ba Bố Lạp tiên sinh, Khả Lạp Địch tiên sinh, đây là tài khoản ngân hàng của hai người, xin hỏi, trong khoảng thời gian này có một tỷ tám trăm ngàn đô la được chuyển vào tài khoản của cả hai, số tiền này được chuyển từ đâu tới?” Không chờ bọn hắn mở miệng giải thích, ngược lại, Âu Liêm giải thích thay: “Tôi biết rõ, chắc chắn khoản tiền kia là do buôn lậu ma túy mà có. Dẫu sao, nhà họ Lăng cũng không hạn chế việc ban đầu các người dựa vào buôn bán ma túy mới có thể khởi nghiệp. Nhưng tôi rất muốn biết, nửa năm gần đây, các người rất ít khi ra ngoài nhận đơn đặt hàng, mà có, thì hóa đơn lớn nhất cũng chỉ là hai trăm tám mươi triệu, vậy thì, một tỷ tám trăm ngàn kia từ đâu ra, nhận đơn đặt hàng từ khi nào, hàng hóa vận chuyển về đâu, ai đưa cho các ông nhiều tiền như vậy? Ba Bố Lạp tiên sinh? Khả Lạp Địch tiên sinh?"

"Ba tháng vừa qua, các người âm thầm tiếp xúc thân mật với đám tay sai của Fiennes, đây không biết là vì nguyên nhân gì?”

Âu Liêm nói xong, màn ảnh trước mặt không ngừng lóe lên hình ảnh của bọn hắn, cùng nhau ăn cơm, cùng đi tìm phụ nữ, cùng đến sòng bạc, mỗi một tấm hình đều phô bày rõ mặt mũi của bọn hắn, làm cho người ta muốn chối cãi cũng không được.

Nói xong những lời này, Âu Liêm tỏ vẻ bình thản lùi qua một bên, nhưng vẫn chưa tắt màn ảnh, hình ảnh bọn hắn ôm ba cô gái tươi cười toe toét hiện lên rõ mồn một. Sắc mặt của hai tên kia sớm đã trở nên xanh mét, cả người không cầm được cơn run rẩy.

Ban đầu bọn họ cũng chỉ là nhất thời bị ma quỷ ám ảnh, nghĩ tới Trời ở cao Hoàng Đế ở xa, không phải bọn họ muốn làm nên động tĩnh gì quá lớn, chỉ cần không quá đáng là được, tin rằng Lăng Ngạo ở Canada nhất định sẽ không biết. Nhưng ai ngờ đâu, hoạt động trong một tháng gần đây của Lao Đốn càng lúc càng lớn, nhất là trong khoảng thời gian Lam Duê và Lăng Ngạo kết hôn, quả thực là điên rồi. Khi đó bọn họ cũng từng nghĩ đến việc ngăn lại, nhưng sớm đã là, đâm lao thì phải theo lao. Đến nỗi cả hai phải tính toán xem khi nào thì Lăng Ngạo và Lam Duê sẽ nhận được tin tức mà chạy tới.

Quả nhiên, vài ngày sau, Lăng Ngạo đến thật.

Thật ra thì từ khi vừa mới bắt đầu, Lăng Ngạo chưa có ý định xử lý hai tên phản đồ kia ngay lập tức, nhưng bọn hắn không nên đem chuyện này gây liên lụy đến Lam Duê, đây là chỗ hiểm của anh, một khi đã dám động đến, anh tuyệt đối sẽ không nể tình.

"Thủ lĩnh......" Ba Bố Lạp run rẩy quỳ rạp dưới đất, sắc mặt trở nên trắng bệch, khiến người ta dễ dàng nhìn ra sự sợ hãi tận trong lòng hắn. Há miệng thở dốc, bây giờ có muốn nói gì cũng nói không ra, chứng cứ rành rành trước mắt, căn bản là không còn đường cho bọn hắn cãi lại. Trong lòng bọn hắn cũng rõ, lúc này, hoặc là nói rõ ràng ra hết mọi chuyện, cái chết dứt khoát một chút, còn không thì cắn chặt hàm răng, cái gì cũng không nói, hậu quả sau đó, ……

Gương mặt Lăng Ngạo phủ đầy sương mù, lúc này lóe lên sát ý bén nhọn, cuối cùng chỉ khoát tay bảo: “Mang xuống!"

Một câu nói, đủ để phán cho hai tên kia lệnh tử hình.

Nhìn hai tên kia bị bắt đi xuống, nhưng căn bản không hề phản kháng lại, Âu Liêm nhíu mày nhìn gương mặt vô cảm của Lăng Ngạo: "Thủ lĩnh, hai người kia nhìn không giống như đang sợ chết, có phải hay không......"

Hai mắt híp lại, Lăng Ngạo không trả lời, đương nhiên anh biết. Ban đầu chính là nghĩ hai tên kia rất sợ chết, nên mới mang bọn hắn đến đây. Nhưng anh lại không ngờ, hai người kia vừa nhìn thấy anh liền như mèo thấy chuột, thậm chí, sau khi có gan làm như vậy, còn có thể cắn chặt hàm răng, cái gì cũng không nói.

Những biểu hiện trên chứng tỏ, nhất định là hai tên kia có thứ gì đó quan trọng bị Lao Đốn nắm trong tay.

Không vội, anh không vội, anh cũng không cho rằng hai tên kia có thể chịu đựng được màn ‘hỏi thăm’ của Ngự Phong.

Mạc Hà là huyện nằm ở tỉnh Hắc Long Giang, thuộc khu vực Đại Hưng An Lĩnh, là huyện xa nhất ở phương Bắc của Trung Quốc.

Lam Duê đến nơi này, tạm thời ở lại khách sạn cao cấp Mạc Hà.

Nhìn khách sạn phục vụ mấy quả mâm xôi tươi mới, nhất thời khẩu vị cũng được nâng lên.

Quả nhiên, từ khi cô bắt đầu mang thai cũng trở nên thèm ăn hơn, ngoài ăn ra thì chính là ngủ.

Ngậm một quả mâm xôi, đứng trên tầng mười lăm nhìn xuống toàn bộ Mạc Hà, cảm giác đúng là không tệ.

"Lam chủ, tám giờ đúng tối nay, bọn họ sẽ tiến vào nơi này." Vân Trạch đã sớm dùng vệ tinh khóa chặt đường đi nước bước của những người đó, sau khi dùng máy tính kiểm soát, lấy được đáp án chuẩn xác, nhẹ giọng nói.

Vân Thanh bĩu môi: "Thật đúng là biết chọn thời gian, không biết một khi màn đêm buông xuống ở đây sẽ khiến người ta chết vì lạnh sao? Đúng là không có việc gì làm, đi kiếm chuyện gây sự!” Vừa khinh thường nói ra, đôi tay vừa thoăn thoắt điều chỉnh thử tai nghe không dây, mấy linh kiện của súng máy nằm rải rác ở một bên, nhanh chóng được cô lắp ráp vào, trở thành một khẩu súng tinh xảo, so với những khẩu súng lục bình thường thì uy lực của nó lợi hại hơn nhiều.

Lam Duê không nói gì, mà đi tới sau lưng Vân Trạch, nhìn điểm đỏ trên màn ảnh không ngừng đến gần, đáy mắt thoáng qua ý cười cay nghiệt.

"Lấy bọn họ làm trung tâm, điều tra động tĩnh của bọn họ trong vòng bán kính một trăm mét, cho số liệu sơ lược về hỏa lực và nhân lực!”

"Dạ!"

Chỉ chốc lát sau, đủ loại số liệu đều hiện ra trên máy tính.

Vân Trạch tổng kết qua: “Căn cứ vào phạm vi hiện tại, số người có thể trở thành mối đe dọa của chúng ta là người, vũ khí nóng được trang bị trong người có lẽ là súng máy cùng với vũ khí tầm xa. Phía sau còn có mười chiếc máy bay chiến đấu, bí mật bay trên không, tầm bắn là , km, máy bay chiến đấu X."

Những con số chính xác như vậy, cũng chỉ có người như Vân Trạch mới có thể điều tra ra được. Mặc dù bọn họ không có khả năng bắn vệ tinh lên khôn gian, nhưng chỉ cần chịu tốn chút tiền, lập tức có thể sử dụng vệ tinh của quốc gia. Chỉ là, sau khi bọn họ nghiên cứu giải mã số liệu, kết quả lại càng chính xác đến khó tin.

Lam Duê ngồi vào ghế sofa, nheo mắt suy nghĩ một chút, cũng không mở mắt, bắt đầu truyền đạt mệnh lệnh.

"Điều động năm chiếc máy bay tàng hình, tiêu diệt mười chiếc máy bay chiến đấu X, chuyện này giao cho Vân Lãng. Vân Thanh, Vân Vũ dẫn dắt hai tiểu đội, áp sát từ hai bên, diệt gọn kẻ địch núp trong bóng tối. Vân Trạch, anh mang tổ người cuối cùng, đem những tên vận chuyển hàng…… Diệt!"

Thời điểm mở mắt lần nữa, ý cười trước đó đã sớm tan biến, đôi mắt đen nhánh của Lam Duê lóe lên một tia cực kỳ tàn nhẫn.

Bốn người nghiêm mặt lại, vội vàng đứng lên: "Dạ!"

Sắc trời tối đi rất nhanh, song song đó, Vân Lãng đã sớm điều tới năm chiếc máy bay tàng hình, đang ở khu vực hoang vắng đợi lệnh. Mặc khác, bọn Vân Trạch, Vân Vũ cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ còn chờ đến thời gian.

Trước đó, Lam Duê đã bắt chuyện với những viên chức cấp cao ở đây, cho dù nơi này có xảy ra bất cứ chuyện gì, tuyệt đối sẽ không dẫn đến sự chú ý của bất kỳ ai. Dẫu biết rõ quy mô của cuộc đối đầu bằng hỏa lực lần này, bọn họ cũng không dám nhúng tay.

E rằng đêm nay có không ít người mất ngủ rồi!

Lam Duê và Lăng Ngạo ở trong giới hắc đạo, thậm chí địa vị so với những nguyên thủ quốc gia còn cao hơn, bọn họ tồn tại giống như những vị thần. Chuyện lần này lại khiến cho Lam Duê đích thân đến giải quyết, đủ để khẳng định tầm quan trọng và sự khó khăn của nó, mà không phải những nguyên thủ quốc gia như bọn họ có thể xử lý được. Nếu đã như vậy, bọn họ chỉ cần ở nhà chờ tin tốt, dĩ nhiên là không thể thật sự nhúng tay vào. E rằng đến lúc đó cùng lắm là dọn dẹp tàn cuộc, nói không chừng tàn cuộc cũng không đến phiên của bọn họ.

Lam Duê cũng không rời khỏi gian phòng khách sạn này, điềm tĩnh đứng trước cửa sổ sát đất.

giờ phút, ánh lửa lóe lên ở nơi xa!

Bất luận là ở trên không hay là mặt đất, màn giao chiến kịch liệt dẫn đến tiếng vang cực lớn, cùng với những trận ném bom tóe lửa, đứng ở đây nhìn thấy rất rõ, mà cũng nghe được rất rõ ràng.

Suốt nửa giờ đồng hồ, so với thời gian dự tính của cô dường như lâu hơn rất nhiều.

Lam Duê cảm thấy có cái gì đó không đúng.

"Lam chủ, không biết từ đâu đột nhiên xuất hiện năm chiếc máy bay tàng hình tiến hành tập kích chúng ta, tương đối khó giải quyết!"

Cô mới vừa nghĩ tới đây, thiết bị truyền tin trong tai liền truyền đến giọng nói lạnh lẽo pha chút dồn dập của Vân Lãng.

Sắc mặt của Lam Duê hơi khó coi, đôi môi đỏ mọng mím chặt, từ cửa sổ nhìn về trận không chiến dữ dội phía xa: "Đánh rơi bọn họ, mặc kệ sống chết!" Cô biết, đây là một cái bẫy, một cái bẫy tương đối lớn dành cho cô. Bất luận là như thế nào, cô tuyệt đối không cho phép xảy ra tổn thất quá lớn, đây là niềm kiêu hãnh của cô trước mỗi trận chiến.

Bất thình lình, chiếc nhẫn trên ngón út bàn tay phải rung lên kịch liệt, Lam Duê đột nhiên ngẩn ra, có chút không dám tin giơ tay lên.

"Đáng chết!"

Không nhịn được khẽ nguyền rủa một tiếng, từ khi cô bước vào nơi này, đã nằm gọn trong lưới của kẻ khác. Những người kia tính một mẻ hốt gọn cô ở đây sao? Chiếc nhẫn càng ngày càng rung lắc mãnh liệt, cho thấy khách sạn này đã được lấp đầy bằng thuốc nổ. Lấy tần suất chấn động của chiếc nhẫn, lượng thuốc nổ này đủ để biến cả khách sạn thành bình địa.

Xoay người đi tới trước máy vi tính, gõ mấy cái lên bàn phím, rất nhanh liền khóa chặt toàn bộ căn biệt thự này, điểm đỏ chi chít như ma trận hiện lên, khiến cô hít sâu vào một hơi. Tuy rằng đã sớm có dự tính, nhưng nhiều như vậy, cũng làm cho cô cảm thấy giật mình.

Đi tới phía trước cửa sổ, liếc mắt ước chừng cự ly từ nơi này đến mặt đất, Lam Duê nguy hiểm nheo mắt lại, đáy mắt lóe lên sự kiên định và cố chấp.

Chỉ còn lại năm phút đồng hồ, an toàn đi xuống lầu, chuyện này tuyệt đối không thể nào!

A, thật sự là coi trọng cô rồi.

còn tiếp..........

Đi tới phía trước cửa sổ, liếc mắt ước chừng cự ly từ nơi này đến mặt đất, Lam Duê nguy hiểm nheo mắt lại, đáy mắt lóe lên sự kiên định và cố chấp.

Chỉ còn lại năm phút đồng hồ, an toàn đi xuống lầu, chuyện này tuyệt đối không thể nào!

A, thật sự là coi trọng cô rồi.

Nếu như đổi lại là ngày thường mà nói, cô không cần phải lo lắng một chút nào, nhưng mà hiện giờ cô không chỉ có một mình, nếu không cẩn thận làm ảnh hưởng đến đứa bé trong bụng, làm sao cô chịu đựng nổi?

Ngón tay nhẹ nhàng xoa lên bụng, khe khẽ thì thầm, trong lời nói hiện rõ sự kiên cường: "Cục cưng, muốn làm con của mẹ Lam Duê, thất bại nho nhỏ này con cũng không thể dễ dàng ngã gục, bằng không, còn có tư cách gì trở thành con của mẹ?” Con của cô, nhất định phải có được sự kiên cường mà người bình thường không có, mặc dù đã được sinh ra hay chưa thì cũng như nhau.

Mang khẩu súng lục màu bạc ra, hai tay thoăn thoắt tháo dỡ rồi lắp ráp lại, chỉ trong vòng mười giây ngắn ngủi, khẩu súc lục bị tháo dỡ rải rác lập tức trở lại hình dạng ban đầu.

Dùng một khẩu súng khác chưa được sửa đổi, bắn mấy phát mạnh mẽ về phía cửa sổ sát đất.

Nương theo tiếng tủy tinh vỡ vụn, cơn gió lạnh lẽo ùa vào từ cửa sổ.

Xoay tay lại, đem khẩu súng lục vẫn còn bốc mùi thuốc súng cắm trở về chỗ cũ, gần như là trong nháy mắt, Lam Duê bất thình lình nhảy từ tầng mười lăm xuống.

Trong khoảnh khắc rơi từ trên xuống, Lam Duê đón lấy cơn gió lạnh dữ dội giữa không trung, hướng lên trên cao nả ra một phát súng đầy uy lực.

Một sợi dây màu bạc chui ra từ họng súng, lóe sáng, bắn thẳng về phía lan can trên lầu.

Do ảnh hưởng của quán tính, tuy rằng thả người xuống nhưng toàn thân lại bị đập mạnh vào vách tường. Ngay lúc ấy, Lam Duê lập tức đem cánh tay còn lại, dốc hết sức bảo vệ bụng. Cơn va đập mạnh mẽ khiến cô có thể nghe thấy cả tiếng nứt gãy của xương, nhưng vẫn gắng gượng chịu đựng.

Đương lúc xuống đến gần lầu hai, lúc này mới chậm động tác lại. Liếc nhìn độ cao, khẽ thở phào nhẹ nhõm trong lòng, không khó để tưởng tượng, nếu như xảy ra dù chỉ là một tia không may, thì quả thật bây giờ chính là một thi thể hai mạng sống rồi.

Lắc tay một cái, nương theo cú nhảy của cô, sợi dây bạc lại trở về trong họng súng.

Cơn đau đớn toàn thân khiến sắc mặt của cô trong nháy mắt trở nên trắng bệch.

Nhìn đồng hồ, còn dư lại ba mươi giây.

Đây xem như là cố gắng hết sức rồi!

Ở khu vực cách đó hơn hai trăm mét, từ sau lưng truyền đến một tiếng vang thật lớn, hơi nóng bao trùm lấy cô từ phía sau. Trong khoảnh khắc nhào lên phía trước, lần này Lam Duê dùng cả hai tay để bảo vệ bụng của mình.

Một khắc trước khi lâm vào hôn mê, cô nhận thấy mình bất chợt được ai đó ôm vào trong ngực, hơi thở xa lạ này, khiến cho cô cảnh giác, nhưng bởi vì cơ thể đã đạt đến giới hạn cuối cùng, bất đắc dĩ ngất đi.

Vụ nổ xảy ra, trong nháy mắt bốc lên ánh lửa ngút trời, tiếng vang kinh thiên động địa, khiến bốn tổ người đang tác chiến đằng xa lập tức chấn động, kinh hãi nhìn về nới ấy.

"Lam chủ”

"Lam chủ”

"Không được” Vân Thanh gào to đến tê tâm liệt phế, ánh lửa chói mắt thế này, tiếng nổ mạnh gần như muốn điếc cả tai, khiến cho bọn họ không kịp trở tay.

Tại sao lại như vậy?

Đang mất hồn, cánh tay trái của Vân Thanh bất thình lình bị quẹt cho một phát thật sâu, đủ nhìn thấy xương, cơn đau đớn dữ dội khiến cô bừng tỉnh. Hai mắt đỏ ngầu, lúc này Vân Thanh đã không còn dáng vẻ lí la lí lắc như trước, mà giống như một con ác quỷ đến từ địa ngục.

"Con mẹ nó, cút ngay cho tao!"

Lam Duê gặp chuyện không may, trong thiết bị truyền tin không còn nghe thấy bất kỳ một âm thanh nào cả, cô lo lắng biết bao nhiêu, bọn người kia dám ra tay với Lam Duê, quả là đâm đầu vào chỗ chết.

Mà khi bọn họ vừa chạy đến nơi, ngoại trừ ánh lửa ngút trời, căn bản là không nhìn thấy một người nào còn sống.

"Lam chủ...... Lam Duê......"

Vân Lãng ở bên cạnh níu lấy Vân Thanh đang muốn xông vào bên trong, gương mặt bị quệt mấy đường máu đanh lại: “Cô điên rồi, muốn chết phải không?" Lam chủ không thể nào gặp chuyện không may, tuyệt đối không thể nào. Huống hồ, người bị đả kích sâu sắc nhất, e rằng không phải là ba người bọn họ, mà là người luôn dành tình cảm đặc biệt cho Lam chủ, Vân Trạch.

Vân Lãng quay đầu, nhìn anh với ánh mắt phức tạp, quả nhiên, sắc mặt của Vân Trạch cũng rất khó coi, gương mặt tái mét nghiêm lại, toàn thân run rẩy.

"Buông ra, tôi bảo anh buông ra, Vân Lãng, tôi bảo anh buông ra!"

Vân Thanh gần như hóa điên rồi, không ngừng liều mạng đấm đá Vân Lãng đang giữ chặt lấy cô, rõ ràng cả người cũng nhuộm đầy máu tươi, nhưng dường như không hề có cảm giác.

Bây giờ Vân Thanh giống như một con mèo đen mất khống chế, nhìn thấy ai cũng sẽ nhô ra móng vuốt.

"Cô tỉnh táo lại đi!" Vân Lãng căn bản cũng không để ý đến việc cô cào ra mấy vệt máu trên mặt mình, chỉ lạnh lùng đứng yên một chỗ, giọng nói có vẻ rất bình tĩnh, dường như là không có cảm giác gì. Nhưng nếu nhìn đến cánh tay trái đang rủ xuống bên người anh, giữa khe hở của bàn tay đang siết chặt thành quyền, máu không ngừng nhỏ giọt rơi xuống, cũng đang ngầm phản ánh sự bất đồng bên trong con người anh.

"Nhìn xem, cái này là......"

Người duy nhất còn có thể giữ được sự tỉnh táo giữa cơn chấn động là Vân Vũ, anh đi thăm dò hiện trường, nhặt được một khẩu súng lúc màu bạc trên khoảng đất trống cách nơi bị nổ tung không xa, vui mừng hét to.

Đó là khẩu súng của Lam Duê, hơn nữa, nó đã được cô sửa đổi.

Khẩu súng ở chỗ này, có phải cũng ngầm nói cô......

Lần đầu tiên, những người không tin vào tín ngưỡng tôn giáo như bọn họ, cũng không thể không van cầu trời Phật….

Cầu xin người bảo vệ Lam Duê được bình yên…..

~Hết Chương ~

Truyện Chữ Hay