Đứng trên lãnh thổ Australia, ngẩng đầu nhìn bầu trời nhuốm ánh nắng chiều, Lam Duê lại cảm thấy có chút mơ màng.
"Làm sao thế?"
Andrew nhìn sắc mặt của Lam Duê có hơi bất thường, giọng nói đượm vẻ quan tâm chỉ riêng mình hắn biết. Vừa định vươn tay ra, nhưng kịp thời phản ứng, liền làm như không có chuyện gì rụt tay lại.
Nhất định là bây giờ Lam Duê không muốn bị phân tâm bởi bất cứ chuyện gì, dĩ nhiên hắn cũng không muốn cô xảy ra chuyện bất trắc, mà nguyên nhân là bởi vì hắn.
Lam Duê không hề cảm nhận được tâm tư của Andrew dù chỉ một chút, lắc đầu nói: "Tôi chỉ đang suy nghĩ, trước đây tôi đã đến nơi này rất nhiều lần, nhưng thật không ngờ kẻ thù lớn nhất lại đóng quân ở đây. Chỉ có thể nói rằng số mệnh của tôi tương đối lớn, nếu chúng không ẩn núp sâu như vậy, chẳng biết tôi đã chết được bao nhiêu lần rồi.”
Câu nói nửa đùa này tuyệt nhiên không phải để cười giỡn, mà là sự thật. Nếu như những người đó không cố chấp muốn bắt sống được cô, vậy thì có lẽ cô đã chết rất nhiều lần.
Không sợ kẻ địch hùng mạnh cỡ nào, quan trọng nhất là, ít nhất hắn phải nằm trong phạm vi bọn họ có thể nhìn thấy được, vậy mới có thể nghĩ ra biện pháp đối phó.die»ndٿanl«equ»yd«on
Nếu như núp trong bóng tối, ngay cả chính mình cũng không biết kẻ địch ở đâu, đây mới thực sự là chuyện phiền phức.
Về điểm này, bất luận là ai cũng hiểu rõ tính quan trọng trong đó.
Andrew không nói gì, đây là sự thật, hắn không có cách nào phản bác. Dù kết hoạch có hoàn hảo ra sao, cũng sẽ có chỗ không thể chu toàn.
"Andrew, tôi và anh chia làm hai ngã, tôi đã từng đồng ý với Liliane cứu người nhà cô ta ra.” Lam Duê thu lại nụ cười trên mặt, nói một cách nghiêm túc: “Tổng bộ Fiennes nằm trên giải đất trung tâm của sa mạc Victoria, tôi hy vọng lúc anh tiến vào bên trong tòa thành ấy, trước tiên hãy mang những người đó ra ngoài.”
Andrew nhíu mày, đối với việc Lam Duê muốn tách ra hành động, có chút cảm thấy không ổn. Nhưng hắn vẫn không muốn nói ra, lại thấy ánh mắt kiên định của Lam Duê, cuối cùng chỉ có thể gật đầu một cái.
Hắn biết, một khi Lam Duê đã quyết định, thì tuyệt đối không cho phép có sự thay đổi. Xem chừng cô đã tính toán kỹ từ trước rồi, bây giờ cũng chỉ là báo với hắn một tiếng thôi.
“Tôi chưa bao giờ nghĩ cô sẽ đi xen vào việc của người khác, những người đó cũng không có quan hệ với cô, cô thật sự muốn nhờ một trợ thủ đắc lực như tôi đi cứu những người mà đến một chút tác dụng cũng không có?”
Mặc dù đã đồng ý, nhưng Andrew vẫn muốn khẳng định lại lần nữa.die»ndٿanl«equ»yd«on
Lam Duê không phải là người tốt gì, phải nói là những người như bọn họ chẳng có ai tốt mới đúng.
Lam Duê cười cười, nhẹ giọng nói: "Đúng, thật sự tôi sẽ không xen vào việc của người khác, thậm chí sau khi đồng ý với cam kết, cũng sẽ cân nhắc xem nó có lợi với mình hay không, rồi mới nghĩ đến việc thực hiện. Song, bây giờ Liliane vẫn còn tác dụng với tôi, nếu như không thực hiện lời hứa này, vậy thì tôi sẽ gặp bất lợi. Rõ ràng có thể biến bất lợi thành thuận lợi, cần gì tôi phải vòng vo như vậy? Anh nói phải không, Andrew.”
"Ha ha, Lam Duê, cô vĩnh viễn là người bình tĩnh như vậy, ung dung giải quyết tất cả mọi chuyện.” Andrew cười khẽ một tiếng, xoay người đi về hướng khác: "Vậy thì, Lam Duê, ngàn vạn lần không được chết, ít nhất phải chờ đến lúc tôi và anh ta đi tìm cô."
Không hổ danh là người phụ nữ mà hắn xem trọng, đối mặt với nguy hiểm trước sau vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh. Đáng tiếc thay, thưở ban đầu hắn đã bỏ lỡ mất người phụ nữ này, từ lúc vừa mới bắt đầu đã để vụt mất….
Lam Duê chỉ nhàn nhạt nhìn theo bóng lưng Andrew rời khỏi, tròng mắt đen lắng đọng, không biết đang nghĩ ngợi điều gì. Mãi cho đến khi Johan đứng bên cạnh nhắc nhở, cô mới lấy lại tinh thần.
"Con người khi còn sống, rốt cuộc có được bao nhiêu kẻ thù? Bao nhiêu bè bạn? Bao nhiêu người từ bạn trở thành kẻ thù, và có bao nhiêu người từ thù thành bạn? Qủa nhiên, việc đời thay đổi thất thường, khiến người ta khó đoán.”
"Nhưng cũng chính vì không biết trước, mới có thể làm cho người ta càng muốn đi sâu vào hơn. Cho dù phía trước còn lắm chông gai, dẫu biết rất khó khăn, nhưng chỉ cần cố gắng, thì dù có gặp hoàn cảnh khốn khó hơn nữa, nhất định chúng ta cũng có thể vượt qua. Dẫu cho thương tích khắp người, nhưng cuối cùng ngoảnh đầu nhìn lại, sẽ là một hồi ức oai hùng, tiếp thêm sức mạnh để ta tiến về phía trước. Thế thì đến khi ấy, nếu có rơi vào hoàn cảnh khó khăn hơn nữa, cũng sẽ có đủ dũng khí để vượt qua.”
Lời nói bất ngời của Vân Trạch khiến Lam Duê có chút kinh ngạc, nhìn về phía anh.
Nhưng khi nhìn thấy nụ cười điềm tĩnh nơi khóe môi, cùng với ánh mắt nhu hòa của anh, rốt cuộc cũng gật đầu một cái.
Vân Trạch nói không sai, bất luận kết quả có ra sao, cứ nỗ lực nhìn về phía trước là được. Ngày trước gặp phải vô vàn khó khăn cũng gắng gượng vượt qua, lần này nhất định cũng có thể.
Vào những khoảnh khắc sinh tử trước kia, đều là Lam Triệt thức tỉnh khát vọng sống trong con người cô.
Bây giờ, cũng đã đến lúc cô nên gọi anh trở về.
Theo kế hoạch từ trước, bọn người Lam Duê không chút trở ngại đi thẳng đến tổng bộ của Fiennes.
Nhìn tòa thành khổng lồ trước mặt, Lam Duê thật sự không biết dùng lời nào để hình dung tâm tình của mình lúc này.
Biệt thự giữa sa mạc, đây không phải là rảnh rỗi sinh nông nổi thì là gì? Chẳng nhẽ yêu thích khí hậu khô khan ngập tràn cát bụi ở nơi đây? Rõ là một sở thích tệ hại.
Lam Duê nhíu chặt đôi chân mày, đứng ngay lối vào, cô cảm giác bên trong ấy có gì đó không đúng, hết thảy đều quá thuận lợi, thuận lợi đến nỗi khiến người ta khó mà tin được.
Là có cạm bẫy gì đây?
Giơ tay lên ra hiệu cho người bên cạnh giải tán, Lam Duê nắm chặt khẩu súng trong tay, dùng sức đẩy mở cửa chính.
Dường như được lắp đặt thiết bị cảm ứng, ánh đèn bất chợt lóe sáng, hơn mười chiếc đèn thủy tinh chiếu sáng toàn bộ đại sảnh tòa thành, tạo nên khoảng không sáng rực tựa như ban ngày.
Có chút không thích ứng vội vàng nheo mắt lại, lấy tốc độ cực nhanh làm quen với ánh đèn chói mắt như vậy, Lam Duê ngước nhìn mấy người đang đứng ngay cửa hành lang.
"Corey Lạc, đã lâu không gặp! Đại nhân của các người đâu?"
Corey Lạc đẩy gọng kính trên sống mũi, lạnh nhạt khen ngợi: “Qủa nhiên Lam đương gia đã tới, nhưng tiếc thay, đại nhân đã rời khỏi sa mạc Victoria một tiếng trước rồi, đến địa điểm kế tiếp. Mà trước khi đi đại nhân có dặn dò, bảo bọn tôi phải tiếp đãi Lam đương gia thật chu đáo. Lam đương gia là vị khách mà đại nhân đã gửi gắm, những người làm thuộc hạ như bọn tôi dĩ nhiên là phải thực hiện cho tốt.”
"Đương nhiên, mục đích của Lam đương gia đến đây, tôi nghĩ rằng ai trong chúng ta cũng đều rất rõ ràng.” Đứng ở một bên, Liz cười hì hì nói: "Nếu như Lam đương gia muốn nhìn thấy Lam Triệt mà nói, kỳ thực rất đơn giản."
"Có ý gì?"
"Những người bên cạnh cô không ai được theo cùng, và giao đôi súng trên người cô ra đây, tôi đảm bảo cô có thể nhìn thấy Lam Triệt. Phiên giao dịch rất công bằng, Lam đương gia có dám hay không?”
Lam Duê bật cười, nới lỏng tay, khẩu súng lục màu bạc xoay tròn trên ngón tay, dáng vẻ rất tùy ý.die»ndٿanl«equ»yd«on
"Cũng may mà các người còn biết nói, chẳng lẽ tôi không biết mục đích của các người ư? Hay các người cho rằng tôi là kẻ ngốc? Chậc chậc, Fiennes giữ các người lại, chẳng lẽ định nuôi thêm chó giữ cửa?”
"Nguyệt, chị nói sai rồi!" Johan chợt cất lời, bên trong con ngươi màu vàng nhạt lóe lên nụ cười ác ý: “Bọn họ vốn dĩ là chó giữ cửa, cũng chỉ xứng đi giữ cửa mà thôi. Còn cái tên biến thái kia, gọi hắn là chó chính là sỉ nhục con chó.”
Ở bên cạnh Lam Duê mấy năm nay, tuy Johan đã được dạy dỗ trở thành một anh chàng thiếu niên quý tộc, nhưng về mặt ăn nói, miệng lưỡi lại sắc bén cay nhiệt, dễ dàng làm tổn thương người khác, khiến người ta bị kích động đến chết.
Mặc kệ là ở nhà họ Lam hay nhà họ Lăng, từ đầu đến cuối Johan đều xem mệnh lệnh của Lam Duê là ý trời, trong mắt cậu ta, tuyệt đối không cho phép bất cứ người nào làm trái ý Lam Duê.
Không cần quan tâm đối phương là ai.
"Miệng lưỡi bén nhọn!" Liz giận quá hóa cười: “Tôi sẽ nói cho mấy người biết một tin, vào hai giờ sáng, Lam Triệt sẽ xuất hiện ngay trước mặt của mấy người, khi đó, anh em gặp lại nhau, nhất định sẽ là thời khắc rung động lòng người. Lam đương gia yên tâm, khi đồng hồ điểm hai tiếng, dù cho mấy người không muốn đi, bọn tôi cũng sẽ mang cô đến bên cạnh Lam Triệt. Ha ha ha, đến khi ấy, nhất định cô sẽ rất biết ơn tôi.”
"Liz, ai cho phép cô tiết lộ thông tin này?” Corey Lạc có phần không vui, lạnh lùng nhìn Liz đứng bên cạnh một cái, đáy mắt mang theo một tia cảnh cáo.
Lam Duê không phải là một người phụ nữ tầm thường, vào bất kỳ thời điểm nào bọn họ cũng phải giữ vững sự tỉnh táo, để lộ ra con át chủ bài của mình, căn bản là tự đâm đầu vào chỗ chết. Cho dù đại nhân có đang ở đây, tuyệt đối cũng không phạm phải sai lầm như vậy.
Liz căn bản cũng không để ý, theo suy nghĩ của hắn, những người này hôm nay tự mò đến đây chính là chui đầu vào lưới, muốn rời khỏi, có chăng chỉ là nằm mộng giữa ban ngày. Miễn là mang được Lam Duê đến trước mặt đại nhân, vậy thì mọi chuyện đều đâu vào đấy.
Sắc mặt của Lam Duê có chút khó coi, tay run lên, không ở nơi này? Nhìn đồng hồ, từ giờ đến hai giờ sáng còn có tám tiếng đồng hồ.
Vẫn chưa lấy được vị trí hiện tại của Lam Triệt, tám tiếng này thật sự là quá ngắn.
Hơn nữa vị trí hiện tại của bọn họ….die»ndٿanl«equ»yd«on
Đối với ánh mắt ra hiệu của Johan ở bên cạnh, cả hai trong khoảnh khắc bất chợt xoay người.
Vốn dĩ bọn họ đang đứng ngay ngưỡng cửa, muốn rời khỏi nơi đó rất đơn giản.
Nhưng dường như bọn Corey Lạc đã sớm biết động tác của bọn họ, khi bọn họ vừa cử động, trong nháy mắt cửa chính đã ầm ầm đóng lại.
Ngay khoảnh khắc kia, Lam Duê và Johan nghe rõ ràng tiếng súng máy đinh tai nhức óc bắn càng quét phía bên ngoài.
"Không cần đi gấp như vậy, tôi đã nói rồi, đại nhân bảo chúng tôi phải tiếp đãi Lam đương gia thật chu đáo. Nếu như Lam đương gia đi bây giờ, bọn tôi sẽ làm không tốt trách nhiệm được giao.”
"Trước khi bắt đầu, xin mời Lam đương gia tận hưởng đại lễ mà chúng tôi đã chuẩn bị.”
Trong nháy mắt, ba người kia chợt biến mất tựa như không khí, ngay cả ánh đèn trong tòa thành cũng vụt tắt.
"Cẩn thận!"
Lam Duê và Johan đứng dựa lưng vào nhau, nhẹ giọng nhắc nhở.
"Dĩ nhiên, lần này hẳn là đến lượt em bảo vệ Nguyệt rồi." Bây giờ mà còn đi so đo vấn đề này, Lam Duê cảm thấy hơi buồn cười. Cô nên cảm ơn cậu ta đến giờ phút này mà còn nghĩ đến mình, hay nên nói rằng cậu ta tuyệt nhiên không biết nặng nhẹ.
Trong hoàn cảnh đưa tay không thấy rõ năm ngón như vầy, dựa vào mắt người sẽ chỉ làm mọi việc trở nên phiền phức. Lúc này, dựa vào thính giác, cùng với……thiết bị cảm ứng mà nhà họ Lam nghiên cứu ra là thích hợp nhất.
Giống như chiếc nhẫn bạc chưa từng rời khỏi đầu ngón tay của Lam Duê.
Trước khi tới, Lam Duê đã nghĩ đến rất nhiều khả năng, thế nên dĩ nhiên là trong người và trên đỉnh đầu đều được thiết bị này hỗ trợ. Rơi vào hoàn cảnh như vầy, cũng không cần lo lắng.
"Bảo vệ thì không cần, em trái chị phải, Johan, lần này hãy để chị nhìn xem rốt cuộc mấy năm nay em có tiến bộ hay không.”
Nói xong cũng không đợi Johan mở miệng, đã đích thân dẫn đầu xông về phía trước.
Căn cứ vào thiết bị cảm ứng, mỗi một phát súng của Lam Duê đều đi rất chính xác, mỗi lần cướp cò, nhất định sẽ có người ngã xuống. Còn bên phía đối phương, dường như cũng có thể nhìn thấy bọn họ ở đâu, mỗi lần nổ súng đều nhắm chính xác vị trí của bọn họ. Nếu như không nhờ thiết bị cảm ứng nhắc nhở, cộng với tốc độ cực nhanh của bọn họ, thì e rằng bây giờ cả hai đã trở thành cái rây rồi.
"Ấy cha cha, thật là hao tổn tâm trí, không biết tôi đang vội ư? Hết người này đến người kia thi nhau cản đường của tôi, đây cũng không phải là chuyện mà những đứa bé ngoan nên làm!"
Thong thả thở dài một tiếng, Lam Duê khe khẽ thì thầm, dường như thật sự cảm thấy rất tiếc nuối.
Mãi cho đến khi thiết bị cảm ứng không còn nhắc nhở, Lam Duê và Johan kết thúc hiệp đấu vào cùng một thời điểm.
"Bản lĩnh không tệ."
Đánh giá đúng trọng tâm, đối với những người có biểu hiện không tệ, Lam Duê chưa bao giờ kiệm lời khen.
Cánh mũi phập phồng giữa bầu không khí sực nức mùi máu tanh, khiến cả hai ghét bỏ phẩy phẩy tay.
"Lam chủ, có thể nghe thấy không? Lam chủ?”
Giữa thiết bị truyền tin vang lên tiếng gọi lo lắng của Vân Trạch, cùng với chuỗi tiếng vang huyên náo.
“Sao lại thế này......"
Lời còn chưa nói hết, hàng loạt cơn chấn động đánh úp dưới chân, Lam Duê cảm thấy toàn bộ mặt đất bên dưới đều rung lên.
Chuyện gì đang xảy ra?
"Lam chủ, tòa thành đang có dấu hiệu bị lún xuống, hai người mau mau ra ngoài, Lam chủ, tốc độ phải nhanh lên.”
.........
Bên trong thiết bị truyền tin vang lên giọng nói hốt hoảng, hoàn toàn mất đi sự tỉnh táo của Vân Trạch, đi đôi với tiếng vang ầm ầm đinh tai là hàng loạt cơn chấn động dưới chân. Lam Duê biết có chuyện khẩn cấp, vừa chạy về phía trước vừa ra lệnh.
"Tất cả mọi người mau rút đến khu vực an toàn, Vân Trạch, anh nhanh chóng tìm kiếm căn cứ điểm khác của Fiennes.”
Đương lúc nói chuyện với bọn Corey Lạc, Lam Duê và Johan đã bí mật quan sát bố cục của tòa thành, chạy thẳng đến hành lang tăm tối ở phía trên.die»ndٿanl«equ»yd«on
Tòa thành rung lắc không yên, khiến bước chân của bọn họ cũng không vững.
Cát bụi rơi mịt mù, làm Lam Duê và Johan bị sặc đến ho khan dữ dội.
"Nguyệt, chị có sao không?"
"Khụ khụ, không có, không có việc gì!" Lam Duê lắc đầu, chợt nghĩ đến tình huống này căn bản là Johan không thể nhìn thấy: “Xem ra khi ánh đèn vừa tắt thì bọn họ đã rời khỏi toà thành này rồi. Thôi đi, bị gài bẫy.”
Trước đó còn có người tấn công bọn họ, nhưng bây giờ ngay cả một tên cũng không cảm giác được.
Cầu thang cuối cùng dẫn lên tầng cao nhất.
Johan đột nhiên túm chặt tay Lam Duê, che chở cô vào trong ngực, dùng khẩu súng trong tay bắn mấy phát về phía khung cửa sổ khổng lồ. Tiếng thủy tinh vỡ vụn vang lên loảng xoảng, trong tích tắc, Johan lập tức ôm lấy Lam Duê nhảy từ cửa sổ ra ngoài.
Ngay khoảnh khắc sắp rơi xuống nền cát, Johan lộn một vòng, biến mình thành tấm đệm, thành công trong việc bảo vệ Lam Duê không bị thương.
Trong đêm tối, tòa thành ban ngày thoạt nhìn vô cùng to lớn, từ từ lún xuống với một tốc độ cực nhanh.
"Johan."
"A, đau chết mất."
Nương theo tay Lam Duê đứng lên, Johan nửa thật nửa đùa oán trách.
"Lam chủ!"
Vừa nghe được động tĩnh ở đằng xa, bọn Vân Trạch vội vàng chạy tới.
Lam Duê vỗ vỗ cát bụi bám đầy trên người, nhìn bọn Vân Trạch rõ ràng thiếu đi vài người: “Vân Lãng và Vân Vũ đi đâu rồi?”
Vân Trạch cầm áo khoác phủ thêm cho cô một lớp, giải thích: "Đã điều tra được vị trí địa lý, thuộc hạ bảo Vân Lãng, Vân Vũ đi trước, bây giờ Lam chủ đã ra ngoài an toàn, dĩ nhiên có thể đến đó ngay lập tức.”
"Vị trí!"
"Bến cảng Lincoln."
"Vậy thì nhanh chóng đến đó đi, nhất định phải đến trước hai giờ sang, tuyệt đối.”
die»ndٿanl«equ»yd«on
Trên máy bay, Lăng Ngạo nhíu chặt đôi chân mày, hai tay đan vào nhau, giữa đôi con ngươi lóe lên một tia nặng nề.
Tất cả tài liệu đều nằm trong tay Lam Duê, nếu bây giờ anh muốn biết vị trí của cô, quả thật có chút khó khăn.
Lam Duê gây nhiễu tất cả các thiết bị rà soát để anh khó mà tìm ra vị trí của cô, thế nên bây giờ anh vẫn đang ra sức truy tìm tung tích của vợ mình.
"Như thế nào?" Không biết đã hỏi như thế bao nhiêu lần rồi, lúc này trên gương mặt lạnh lẽo của Lăng Ngạo đã mơ hồ kết sương, cũng lộ rõ vẻ sốt ruột.
Âu Liêm bình tĩnh nói: "Cần thêm một tiếng đồng hồ nữa, đại khái có thể xác định được. Lam đương gia gây nhiễu tất cả các thiết bị có thể truy tìm, cho nên vấn đề tương đối khó giải quyết.”
Nói đến vấn đề này, Âu Liêm có hơi oán trách Vân Thanh. Đến lúc nào rồi mà còn giữ lấy cái quy tắc bảo thủ như vậy, cũng không biết tiết lộ một chút tin tức nào hết. Chẳng lẽ cô ấy không sợ thủ lĩnh của bọn họ sẽ lo lắng ư? Thật là, hết chủ nhân rồi đến thuộc hạ, tính tình giống nhau như đúc khiến người ta nhức cả đầu.
Lăng Ngạo nghe thấy đáp án như thế, mặc dù không hài lòng, nhưng cũng không còn cách nào khác.
Một lát sau, điện thoại đột nhiên reo lên, phá vỡ bầu không khí yên lặng.
"Tôi là Âu Liêm."
Tiếng nói phát ra từ đầu dây bên kia, khiến Âu Liêm vốn đang nhìn chăm chú vào màn ảnh chợt ngẩn ra, vội đứng lên, đưa điện thoại cho Lăng Ngạo ngồi phía sau.
"Thủ lĩnh, là Andrew tiên sinh, anh ta bảo biết tin tức của Lam đương gia.”
Lăng Ngạo nhận lấy điện thoại, giữa tròng mắt đen lạnh lẽo lóe lên một tia sáng tỏ.die»ndٿanl«equ»yd«on
Anh sớm nên nghĩ đến, ban đầu Andrew tới tìm bọn họ nói chuyện hợp tác, nhưng lúc ấy bởi vì chút vấn đề mà không thể bàn bạc sâu hơn, rồi sau đó Lam Duê cũng không nhắc đến nó nữa. Anh còn tưởng rằng Andrew đã hủy bỏ kế hoạch hợp tác với bọn họ rồi. Đúng là hủy bỏ thật, hủy bỏ việc hợp tác với anh, mà chỉ tìm đến một mình Lam Duê.
"Lăng Ngạo, nhất định bây giờ trong lòng anh cảm thấy vô cùng bất mãn. Chắc chắn anh đang nghĩ, tại sao Lam Duê lại chủ động đến tìm tôi, mà không phải là anh? Tôi đoán, có lẽ bây giờ anh đã sắp sửa đến Australia rồi, và đang không biết là rốt cuộc Lam Duê đang ở nơi nào, vẫn còn đang điều tra vị trí của cô ấy chứ?”
Không nói một câu, sắc mặt của Lăng Ngạo dần dần trở nên u ám, lời cuối cùng vừa dứt, sắc mặt của anh đã vô cùng thâm trầm đáng sợ, tiếc rằng đối phương không nhìn thấy cảnh tượng như thế này. Mà cho dù Andrew có biết, e rằng cũng sẽ làm như không có chuyện gì, vì vốn dĩ hắn ta không bao giờ chịu lép vế Lăng Ngạo.
Trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng Lăng Ngạo cũng mở miệng, giọng nói lạnh lẽo tựa như đang ở trong hầm băng: “Andrew, anh gọi điện thoại tới là muốn khoe khoang với tôi mình biết vị trí của Lam Duê sao? Anh đừng quên, dù có như thế nào đi nữa, cô ấy cũng là vợ của tôi. Cô ấy không phải là người anh có thể rình rập, tốt nhất anh nên từ bỏ ý định bẩn thỉu kia đi Andrew.”
"Ấy chà chà, ý định bẩn thỉu? Ai mà chẳng biết? Không cần Lăng Ngạo nhà anh phải nhắc nhở, nói cho cùng, cũng chỉ là anh ra tay nhanh hơn một chút mà thôi.” Andrew cười trầm thấp, dường như đang cười nhạo lời nói của Lăng Ngạo. Cũng biết rằng mỗi một câu nói hiện giờ của mình đều đang khiêu chiến đến ranh giới cuối cùng của Lăng Ngạo.
Andrew vốn là người hiểu lý lẽ, vừa dứt lời, dừng một chút, nói thẳng vào vấn đề chính: “Lúc chạng vạng nhóm người Lam Duê đang ở sa mạc Victoria, mà bây giờ theo tin tức mới vừa nhận được, Lam Duê đang trên đường đến bến cảng Lincoln. Nếu kịp, có lẽ các người có thể chạm mặt nhau ở đó.”
"Anh ở đâu? Không phải hai người hợp tác ư?"
Vậy là Andrew không ở bên cạnh cô ấy, bàn tay cầm điện thoại di động của Lăng Ngạo đột nhiên siết chặt.
"Lăng Ngạo, mặc dù cô ấy là vợ của anh, nhưng hình như anh đã quên mất thân phận thật sự của cô ấy là gì. Cô ấy kết hôn với anh không phải để tìm kiếm người bảo vệ mình, coi như cô ấy là vợ của anh, cũng không thể thay đổi được thân phận chủ nhân nhà họ Lam.
Người phụ nữ đã từng một tay đưa nhà họ Lam lên đỉnh thế giới. Bất luận là hoàn cảnh nào anh cũng phải có lòng tin vào cô ấy, nếu như trói buộc quá mức, đổi lại là anh thì anh nghĩ sao? Cô ấy….chỉ thích hợp đứng sóng vai cùng anh, mà không phải bị giam vào lồng son hoa lệ…”
Nói xong những lời này, Andrew cũng không chút nào khách khí cúp điện thoại.
Hô!
Thở phào nhẹ nhõm, Andrew cười khẩy trong lòng, hắn trở nên tốt bụng như vậy từ bao giờ? Lại đi trợ giúp cho tình địch.
Hừ, thật là làm cho người ta rất không thoải mái.
"Pitt Lin, nhanh chóng xử lý, chỉ là mấy tên tép riêu mà thôi, nếu còn kéo dài thời gian, Lăng Ngạo kia đã nắm được nhược điểm của tôi rồi, nói thế nào bây giờ tôi vẫn đang hợp tác với Lam Duê.”
"Dạ!"
Chỉ có mấy tên râu ria, lại muốn hắn đích thân đến nơi này lao động chân tay, đúng là chuyện bé xé ra to. Nhưng ai bảo hắn đã đồng ý với Lam Duê cơ chứ, bây giờ dù có bất mãn thế nào đi nữa, vẫn phải dẫn người về đàng hoàng.
Lăng Ngạo nắm chặt điện thoại di động, thật lâu sau mới quay đầu nói: "Bến cảng Lincoln."
Đứng lên từ chỗ ngồi, đi đến cửa sổ máy bay, hướng ra phía bên ngoài, ánh mắt thâm trầm nhìn một mảng đen kịt.
Đương nhiên anh hiểu rõ những lời Andrew đã nói, vì hiểu, cho nên mới càng thêm không yên lòng. Nếu như đổi lại là trước kia, lúc anh không có tình cảm với cô, chuyện cô sống hay chết đương nhiên không liên quan đến anh. Nhưng mà, bây giờ anh đã yêu cô, chính bởi vì yêu, cho nên mới không thể để cô xông pha vào nguy hiểm.
Không phải Lam Duê cũng vậy ư?
Nếu không phải như vậy, cô sẽ lợi dụng tất cả những gì mình có thể, mà không cần đi che giấu toàn bộ tung tích của mình.
"Tốt nhất là, trước khi anh đến đó thì đừng xảy ra chuyện.”
Lăng Ngạo khe khẽ thì thầm một tiếng, bàn tay đang chạm lên cửa sổ máy bay chợt nắm lại.
"Thủ lĩnh, từ đây đến bến cảng Lincoln còn hai giờ đồng hồ." Ngự Phong quay đầu nhìn về phía Lăng Ngạo, trầm giọng nhắc nhở.
Lăng Ngạo nheo mắt lại, quay đầu: "Còn có thể tăng tốc lên không? Tôi muốn đến đó với vận tốc nhanh nhất.”
"Dạ, thuộc hạ hiểu!"die»ndٿanl«equ»yd«on
Dưới màn đêm, cảng Lincoln thường ngày vốn rất náo nhiệt, tối hôm nay lại yên tĩnh lạ thường, giống như chiếc miệng rộng đầy máu của một con thú dữ, khiến nỗi sợ hãi dâng lên từ tận đáy lòng người.
Nương theo tiếng gầm rú của máy bay trực thăng, bến cảng vốn yên tĩnh, trong nháy mắt trở nên nhộn nhịp.
"Làm như vậy, có ổn không? Một mình Lam chủ, tôi vẫn cảm thấy không yên lòng.”
Tại bến cảng Lincoln, Vân Thanh nhíu mày nói với Vân Trạch đang đứng cạnh.
Đôi mắt của Vân Trạch lắng đọng: “Đây là lệnh của Lam chủ, chúng ta chỉ có thể tuân theo.”
Dĩ nhiên anh biết là không yên lòng, nhưng khi ấy vẻ mặt của Lam Duê nghiêm túc thế nào, không phải bọn họ không nhìn ra. Cô muốn hành động một mình, trước tiên là vì mục tiêu quá nhỏ, thứ hai cũng chính là vì mục tiêu của đối phương chỉ có mình cô, nhất định sẽ không nghĩ đến việc cô dám một thân một mình tiến vào bên trong.
Biết rõ ràng có kháng nghị đi nữa cũng vô hiệu lực, tuy bọn họ đã thực hiện rất nhiều biện pháp phòng vệ, nhưng mà tim vẫn treo lơ lửng, không sao yên lòng.
"Nguyệt nói rồi, chúng ta cứ chờ ở đây trước, đến khi chị ấy ra lệnh thì lập tức tấn công.” Johan khoanh tay đứng ở một bên, giữa đôi con ngươi màu vàng nhạt mơ hồ lóe lên một tia tăm tối. Nhìn màn đêm cách đó không xa, vẻ nguy hiểm khẽ chớp động nơi đáy mắt.
"Ừ, bây giờ quả thật không thể tùy tiện ra tay."
Vân Trạch ngẩng đầu lên liếc nhìn Johan đang trầm lặng, nhận thấy nhịp tim đang dần trở nên dồn dập, rốt cuộc sẽ có chuyện gì bất ngờ xảy ra?
Lam Duê, ngàn vạn lần không thể xảy ra chuyện......