Vợ Ơi, Về Nhà Nào!

chương 92: tái ngộ

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Giữa không khí khó thở này, tài xế Vương mặt mày ngắn lại không biết nên nói gì. Anh ta cũng tự cảm thấy giữa bốn người này đang tỏa ra sát khí cực lớn, dường như cả bốn người họ đã có thù oán từ trước, giờ gặp lại chẳng phải rất căm hận hay sao? Nhưng lại cùng nhau đi dùng bữa, có lẽ chính anh ta đã suy nghĩ quá nhiều rồi. Chết thật, đầu bị đập đến nỗi não hư rồi?

Đúng lúc khó xử nhất Cố Dương Mịch gọi cho cô. Tô Hiểu Du cầm điện thoại trên tay chần chừ một hồi lâu, cô ngẩng khuôn mặt thanh tú lên nhìn Trần Phong, gặp nụ cười mềm dịu của anh, anh gật nhẹ đầu như ra hiệu. Lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm.

"T..tôi nghe."

"Cô đã đến hay chưa?" Ngữ khí của Cố Dương Mịch có phần sốt ruột, dường như đã đợi cô rất lâu.

"Tôi đang ngoài sảnh. Vào ngay đây."

Nói rồi cô dập máy. Tay còn hơn run cho điện thoại vào túi. Bặm chặt môi cùng đôi mắt đáng thương ra hiệu cho Trần Phong.

"Anh ấy đến rồi. Chúng ta mau vào trong."

"Được."

[...]

Bên trong căn phòng vip lớn được trang trí giản mạc nhưng rất sang trọng. Bàn ăn tròn lớn xoay tiện lợi, xung quanh bốn bức tường đèn vàng treo ủy mị thắp sáng cả căn phòng. Bên trên đều đã được sắp xếp những món ăn ngon, hai người đàn ông kia thoáng nhìn qua đã biết đều là món Tô Hiểu Du thích, cả hai không cam tâm liếc nhìn căn phòng một cách khó chịu. Nhưng người căm phẫn nhất ở đây không ai khác ngoài Cố Dương Mịch.

"Ồ~"

Một giọng mềm thánh thót vang lên từ cái miệng nhỏ của Cố Minh Minh, cô ta che miệng cười gian xảo một cái, liếc Cố Dương Mịch nhìn con mồi.

"Anh trai, chúng ta lại gặp nhau rồi. Quả nhiên chúng ta có duyên."

Cố Dương Mịch chôn chân tại chỗ, ánh mắt cứng đờ cùng vẻ ngoài lạnh nhạt nhìn đám người Tô Hiểu Du còn đang đứng phía ngoài cửa.

"Xin lỗi. Tôi gặp họ bên ngoài, không sao chứ?" Tô Hiểu Du từ tốn lên tiếng giải thích.

"Sao là sao? Tôi và anh ấy chính là anh em với nhau, cô đừng hòng giở 'điệu hổ ly sơn'!" Cố Minh Minh nhếch khóe miệng, đưa tay chỉnh chu lại chân váy.

Hai người đàn ông kia lúc này mới tròn mắt kinh ngạc. Cố Dương Mịch lại là anh trai của Cố Minh Minh? Trời cao đúng là đã sắp đặt mọi chuyện.

Đối với Lục Tiêu Bá mà nói, anh nghe danh Cố Dương Mịch từ lâu nhưng cũng không quan tâm hay để ý, Cố Dương Mịch là con cả của người vợ đầu nhà Cố gia. Cố Minh Minh là con duy nhất của vợ hai. Không ngờ Cố Dương Mịch lại quen biết Tô Hiểu Du, thân thiết đến nỗi hẹn nhau ăn uống tại nhà hàng sang trọng. Không những vậy lại đi cùng Trần Phong, như vậy anh vẫn chưa hiểu là có ý gì. Nhà họ Cố từng là ân nhân cứu mạng của Lục gia, vì vậy bố mẹ anh lúc nào cũng gượng ép anh phải nên duyên với Cố Minh Minh coi như trả tình trả nghĩa. Với anh mà nói Cố gia chẳng là cái gì. Bất cứ lúc nào, chỉ cần Lục Tiêu Bá này muốn thì không ai có thể cản anh làm gì cả.

Trần Phong nhíu chặt đôi mày đen, mi tâm hơi nhéo lại một chút, hai tay vẫn đút túi quần đằm chất phong độ. Đây chẳng phải đối thủ luôn muốn leo lên từ những thủ đoạn cặn bã hay sao? Cố Dương Mịch. Không ngờ có một ngày tái ngộ với nhau lại trong hoàn cảnh này, thì ra bấy lâu nay anh ta lén lút làm ở TP, còn làm cấp trên của Tô Hiểu Du, mục đích là gì có lẽ Trần Phong không cần phải nghĩ quá lâu.

Nghĩ đến đây Trần Phong liền bật cười phá tan bầu không khí u ám trong căn phòng lớn.

"Cố tổng. Lâu rồi không gặp."

"Lâu rồi không gặp." Cố Dương Mịch lịch sự đứng dậy cười trí trá.

"Anh trai, còn em?" Cố Minh Minh cố tình lên tiếng, đôi môi đỏ chót ngây thơ, tay vẫn bám chặt Lục Tiêu Bá.

Lục Tiêu Bá bên cạnh nghe thôi đã ghê tởm. Khuôn mặt nghiêm túc lạnh lùng không cất lời, chỉ chú tâm nhìn cô gái nhỏ đứng cạnh Trần Phong đang chớp chớp cặp mắt xinh đẹp.

Cố Dương Mịch giả lơ đi qua Lục Tiêu Bá và Cố Minh Minh, một mạch đi tới chỗ Trần Phong, mắt hơi cười cười lịch sự đưa tay ra chờ đợi. Trần Phong nhanh nhẹn đưa tay ra bắt lấy đối đáp phép tắc đơn giản trong giới làm ăn.

Cố Minh Minh được phen nuốt cục tức to đùng, vô cùng bất mãn nhưng không thể làm gì. Định chạy đến trước mặt anh ta xong chưa gì đã bị bàn tay sắt đá của Lục Tiêu Bá giữ lại, gân cốt cô ta bị bị bóp nát trong vài giây.

"Vị này..." Cố Dương Mịch quay lưng lại, ra hiệu Tô Hiểu Du như muốn giới thiệu sơ qua. Nếu đi cùng Cố Minh Minh chắc hẳn là nhân vật to lớn nào đó, Cố Minh Minh và Tô Hiểu Du có thù riêng, đối với ánh mắt xa lạ của Tô Hiểu Du đối với người đàn ông bên cạnh Cố Minh Minh anh ta liền cảm thấy có gì đó kì lạ.

"Đây là Lục Tiêu Bá, tổng tài lớn của Lục thị. Người bên cạnh chắc tôi không phải giới thiệu." Tô Hiểu Du lấy lại tinh thần, giọng nói bất cần cùng biểu cảm không quan tâm vang lên khiến Trần Phong vô cùng hài lòng.

Ba từ Lục Tiêu Bá từ miệng cô phát ra trong vài giây đã khiến ai đó lộ vài đường gân trên thái dương, Tô Hiểu Du bây giờ dám gọi cả họ tên anh một cách xa lạ, ánh mắt giỡn cợt như món đồ bỏ đi của cô khiến anh phải nhẫn nhịn, bộc lộ khí chất lạnh lùng vốn có đối trả ánh mắt Cố Dương Mịch là cái gật đầu nhè nhẹ.

Truyện Chữ Hay