Tô Hiểu Du vừa tức vừa buồn cười. Sao không hỏi xem cô thích ăn thứ gì mà đã đi mua chứ? Nhiều như vậy ăn không hết, thật phí phạm thức ăn.
"Anh đã ăn những món này bao giờ chưa?" Cô rút ra một xiên cá viên, hít lấy một hơi, rất thơm đó~
Trần Phong lắc đầu. Anh chưa từng ăn những món lề đường như này, nhìn thật mất cảm tình. Những món bổ dưỡng, đắt tiền anh ăn đã chán, xong cũng không dám ăn những món này. Từ nhỏ anh đã được dạy dỗ cẩn thận, mẹ anh sợ anh ăn vào sẽ mắc bệnh.
"Mau thử một miếng." Cô không ngạc nhiên lắm, anh là con nhà quyền quý, lại là người nắm giữ chức vụ cao lớn đối với công chúng. Những món ăn tầm thường này e là còn chưa từng nhìn qua.
"Anh không ăn. Nhường em." Anh nhăn mặt lùi lại một bước, thật sự không dám ăn, nhìn lớp dầu mỡ của nó thôi cũng đủ sợ huống chi cho vào miệng.
"Được. Em không ép anh." Cô rụt lại cho vào miệng, nhai nhai như thể rất ngon vậy. "Ừm...rất thơm...ngon quá...a~" Cô ca thán, tiếp tục rút thêm một xiên nữa nhai nhai chế giễu anh. Cho anh thèm chết đi!
Trần Phong bấy giờ thấy cô ăn không biết ngán, lại ăn nhiều như vậy. Yết hầu nâng lên hạ xuống, đôi mắt tò mò nhìn miệng cô không ngừng.
"Đổi ý chưa?" Cô đột nhiên chuyển chủ đề quay sang anh, miệng cười đắc ý.
Anh tránh né ánh mắt cô, tuy vậy đầu lại khẽ gật một cái.
"Của anh đây." Cô rút ra một xiên đưa ra trước mặt anh, xong nhận lại ánh mắt hờ hững của anh khiến cô đứng ngớ ngẩn hồi lâu.
"Đút cho anh." Anh từ từ há miệng chờ đợi.
Tô Hiểu Du ngại ngùng, tay hơi run, tim đập thình thịch loạn xạ. Cuối cùng vẫn đưa tay lên đút cho anh ăn. Trần Phong liền tỏ vẻ hài lòng cắn một cái. Quả nhiên rất ngon, không biết là vì nó ngon hay tại vì cô đút cho anh ăn mà nó ngon như vậy.
Cô định rụt tay lại, chưa kịp phản ứng đã bị anh giữ chặt lấy cắn thêm một miếng. Anh rõ ràng chê nó không an toàn, bây giờ lại ăn hết phần của cô rồi. Cô đúng là không hiểu nổi.
"Anh xấu tính!" Cô bĩu môi, chêu chọc anh. Cô biết ngay anh sẽ thích nó mà, chưa ăn thử nên mới chê bai nó như vậy, chứ thực ra nó không mất vệ sinh cho lắm!
"Xấu tính không?" Anh vừa nhai vừa nói, hai má hơi hơi phùng, nhìn vậy thực đáng ghét nhưng cũng thật đáng yêu. Bên cạnh Tô Hiểu Du anh luôn được làm những hành động theo bản năng của mình, thoải mái vô cùng. Khi đi công tác phải tiếp khách, luôn phải nhường nhịn, khách sáo, phải mở miệng cười tươi dù không muốn, trở về công ty hay ra ngoài cũng đều mang bộ mặt lạnh nhạt chán ngắt, ai cũng nghĩ anh là con người khô khan không có tình cảm, chỉ biết làm việc mà không quan tâm đến bản thân. Trở về nhà cũng không có nhiều thời gian bên cạnh gia đình hưởng thụ tình cảm của người thân. Chỉ duy nhất khi bên cô anh mới thấy bình yên nhất, chỉ duy nhất cô mới khiến anh để tâm tới nhất. Cuộc sống của anh từ khi có cô mới cười nhiều hơn một chút, xem ra cái miệng của anh gặp đúng quý nhân cũng không đến nỗi vô dụng. Có thể khẳng định cô chính là thiên thần của anh, thiên thần duy nhất trong số tất cả những ác quỷ còn sót lại trên thế giới này.
"Tuy xấu tính nhưng em thích." Cô gật gật đầu, theo phản xạ khóe môi cong lên nụ cười tinh tế.
"Em thích?" Anh ngạc nhiên giây lát, gương mặt lập tức bị lơi nói của cô làm cho hưng phấn. Cô chính là nói thích anh?
Cô muốn chọc ghẹo anh thêm một chút, trở mặt nhanh chóng hung hăng lườm anh một cái. "À không. Em rất ghét những người xấu tính."
Trần Phong cười tà, mắt hơi khép hờ truy xét biểu cảm của cô.
"Thật sao?"
Cô giữ vững tinh thần trả lời ngay.
"Em nói sai hai đầu gối em bằng nhau"
Trần Phong giả biểu lộ sự thất vọng, bất ngờ vòng tay qua eo cô cười ma mị.
"Vậy để anh lấy thước đo đầu gối của em!"
"Hứ." Cô hất nhẹ mặt, cười tủm tỉm. Anh cũng thật là cáo già quá, thật biết lợi dụng thời cơ. Ánh mắt cô lộ vài nét thận trọng xong anh không nhận ra điều đó. Dường như cô chưa sẵn sàng cho hành động thân mật này.
"Nói xem, tại sao hôm nay tự động nhắn tin muốn hẹn hò với anh. Hôm nay không phải cá tháng tư thì phải." Anh giở giọng hoài nghi, đôi đồng tử sắc bén tia vào đôi mắt cô.
"Không được sao?" Cô bối rối lí nhí trong miệng. Tay đan xen vào nhau luống cuống. Không phải làm anh chê cười rồi đấy chứ?
"Không được."
Tô Hiểu Du ngẩng lên liền bắt gặp cặp mắt cưng chiều của anh. Bất giác không hiểu lời lẽ anh, cô hơi nghiêng đầu như chờ đợi.
"Chuyện này phải để đàn ông làm mới đúng lý. Em đang làm anh mất mặt cánh đàn ông đấy." Mắt anh thăm thẳm nhìn cô, sự chân thành cô đều có thể cảm nhận.
"Em..."
"Tô Hiểu Du, em có nguyện làm người phụ nữ của anh, tháng năm sau này dù vất vả, dù mệt mỏi, hay hạnh phúc, vui mừng, cũng không rời xa anh không?" Anh từ tốn nói chầm chậm, anh muốn để cô nghe rõ từng lời anh nói, sợ cô không nghe rõ đã đồng ý bừa.
Cô trầm mặc hồi lâu. Đúng vậy, cô đã chủ động muốn xé đi cuộc sống cũ để sang trang mới của cuộc đời mình. Trần Phong đã yêu thương cô từ rất lâu rồi, anh không bao giờ làm cô thất vọng, là người đàn ông chuẩn mực đầy ngọt ngào, cưng chiều cô như nữ hoàng, quan tâm cô từng chút một. Đây chính là lúc cô nên đáp trả lại tình cảm của anh ấy.
"Em đồng ý, Phong...em sẽ yêu anh...cho đến khi không thể yêu được nữa."