Tiếng chuông điện thoại rung rinh gây ù cả mặt gối làm Diệp Chi không thể ngủ tiếp.
Cô ngồi dậy gãi tung mái đầu bù xù nghe máy.
- Gì.?
"ơ bà chị, đừng nói đang ngủ đấy nhé làm việc mệt quá nên không biết giờ dậy à?"
- TÊN-KHỐN!
Diệp Chi rít lên tên kia đã ngắt máy.
Đồng hồ hiện lên giờ kém .
Cô vội vàng lao khỏi giường, vào muộn thì đã sao? Diệp Chi chính là muốn đi muộn và lấy danh trò ngoan mà xin phép vào lớp trước những ánh mắt ngơ ngác bên dưới.
Thằng nhóc này rõ ràng chỉ muốn trọc tức cô
Bước xuống dưới nhà, đi lấy chồng chẳng khác nào đi chơi đêm qua cô ngủ muộn chỉ bởi sợ cái gì đó ngoài cửa sổ, mảnh giấy màu đen dễ dàng thu hút ánh mắt cô trên chiếc bàn phủ sơn bóng trắng.
" Thức ăn trong tủ, đừng đợi "
Diệp Chi bĩu môi, ngoài ba mẹ ra cô không muốn bất cứ ai coi cô như trẻ ranh thế này.
- Đại tỷ, tỷ không phải đang ngất trên mây chứ?
Diệp Chi liếc xéo Hiểu Khang chỉ muốn tạt tên này một trận khổ nỗi cô đang bận uống trà sữa_ đồ uống yêu thích.
- Chị mày đang rảnh, đang đợi mày rủ đi chơi.
- Đại tỷ, đệ khuyên tỷ tốt nhất nên ngoan ngoãn.
- Tối nay đi!_ Diệp Chi quả quyết.
- Tỷ à, em chưa muốn chết.
- Ai khiến mày chết?
Hiểu Khang lầm lì chẳng lẽ nói thẳng ra vợ chồng nhà này giỏi giả nai?
Diệp Chi nheo mắt, tên nhóc con mấy hôm nay đúng là khó hiểu, nhưng cô chẳng muốn can dự vào chuyện của nó, đập vai cậu nhóc dứt khoát.
- Cuối tuần chị mày rảnh. Ok?
Diệp Chi vừa về tới nhà định vứt chiếc cặp xuống ngay thì vừa đúng lúc Hải Khánh cũng vừa ngồi xuống ghế sofa đỏ bắt mắt, áo khoác ngoài vứt bừa qua ghế, cởi bỏ chiếc cavạt đang gần như siết lấy cổ anh.
Diệp Chi dừng lại, không hiểu sao đối diện với người này cô không có chút thoải mái mà thay vào đó là dè chừng.
- Anh về!
Anh hờ hững gật đầu dường như tâm trạng không vui, Diệp Chi chẳng quan tâm. Cô bỏ lên phòng.
Vợ chồng chào nhau như anh trai em gái, vốn dĩ hai người này đã biến nơi này thành chiến địa ngấm ngầm đấu đá nhau chẳng hạn như...
Cốc!
Chỉ một tiếng gõ cửa, Diệp Chi đã phản xạ mau lẹ ra mở cửa chớp mắt ngây thơ thay cho câu hỏi " gọi gì?"
- Em! Xuống nấu cơm.
Giọng nói điềm đạm không phải mệnh lệnh chỉ là câu xã giao rất thường, thêm cái chân dài nâng anh cao hơn cô buộc cô phải ngẩng lên.
" Lấy tôi về nấu cơm cho anh? Mơ nhá!"
- Em bận học, anh gọi cơm!
Diệp Chi hướng đống sách vở bày bừa trên giường, giọng nhỏ nhẹ.
- Được thôi!
Anh nhún vai bước đi, hai tay bỏ túi ung dung, anh cũng dự đoán cô tiểu thư lá ngọc cành vàng cũng nào dễ sai bảo làm osin. Diệp Chi nhếch môi cười khẩy, đừng hòng cô phục tùng. Chẳng qua vì phòng khách có mẹ chồng hay qua nên cô mới lấy giẻ sớt qua chút thôi.
Tới tận giờ đêm Diệp Chi mới thoát khỏi đống bài tập, là cô cố tình đấy, vừa bước xuống nhà bếp, tròng mắt cô mở to thất kinh.
Bồn rửa bát nhếch nhác dầu mỡ, chưa kể túi bọc vứt lung tung trên mặt bàn. Bàn tay cô siết chặt. Anh ta cố tình, thế nhưng Diệp Chi đang chọn cách đóng người vợ ngoan sẽ -im-lặng-và -ngầm-diệt-trừ.
Chỉ kẻ ngu ngốc mới nổi đóa và cho anh ta một trận như vậy chẳng khác nào tự dấn thân vào miệng hổ.
Cô lặng lẽ dùng hết mọi sự bình tĩnh dọn dẹp cho tới tận giờ mới xong, cô không ăn được mấy thứ cơm đặt khô khan ấy, cũng từ năm trước cô chỉ ăn cơm tự nấu vì dạ dày đôi lúc rất yếu khá kén chọn.
Nồi mì xào thơm lừng đúng ý đồ của cô đã đánh thức ai kia dậy.
Anh bình thản rót nước trong tủ uống, dựa người bên cánh tủ liếc nhìn cô vợ nhỏ đang chan mì ra bát.
- Giờ mới ăn?
Cô gật đầu, dĩ nhiên là đã đi ngủ nếu như không bị ai kia chơi xấu.
- Anh đói chưa? Em nấu nhiều. Nhé!
- Không tệ!
Cô vợ ngoan ngoãn sắp hai bát, người kia ngồi đối diện còn cô lấy thêm chai tương ớt đặt bên cạnh,
Anh không chút nghi ngờ chỉ thấy cô bỏ tương ớt vào bát và ăn trước, dù sao mì cũng gắp ra từ chung nồi, bụng anh cũng hơi đói cầm đũa và bắt đầu ăn. Miếng mì chưa kịp nuốt xuống cổ họng đã dừng khựng lại, cô vợ nhỏ thấy "chồng " biểu hiện lạ liền nghiêng đầu chớp mi rất chi vô tội.
- Sao vậy? A, em quên mất. Khẩu vị của em ăn cay lắm.
Anh cố nuốt trôi miếng mì vào bụng, khuôn mặt đỏ bừng vì cay
- Không ăn!
Anh lạnh giọng và rời đi.
Ai kia sung sướng giơ hai ngón tay chiến thắng, chai tương này nào có cay thực ra cô nghịch dại, đổ sốt cà chua vào đây ai ngờ cũng có lúc cần dùng còn bát kia cô lén đổ thêm bột ớt.
Những trò quậy phá đối đầu của hai người vẫn diễn ra ngấm ngầm nếu như không có buổi tối hôm đó.
Anh vẫn mất hút và mặc cô ở nhà một mình ngoại trừ từ giờ đêm tới sáng. Cô cũng chẳng quan tâm thầm cảm thấy may mắn vì anh ở nhà giờ đó vì cô sợ ma nên lúc nào cũng bật đèn thâu đêm nếu không cô sẽ chạy về Lâm gia mất. Anh đi có thể chẳng nói với cô còn cô thì cứ một mực "xin phép"
Là cô cố ý, trò đùa của Lâm Diệp Chi không gây thương tích đối thủ mà chỉ là khiến đối phương phiền toái dù sao cô chán làm vợ rồi.
Ngoài quán bar, ánh đèn đường mờ nhạt chiếu xuống thân hình một cô gái khá nhỏ nhắn nhưng ăn bận rất hợp gu. Áo thun đen bó sát thân hình thon thả cộng thêm chiếc quần bò bó sát, đi đôi giày cao gót đế nhọn, dáng vẻ gấp gáp khi đồng hồ điểm giờ.
Chiếc điện thoại được lôi ra, ngón tay nhanh nhẹn lướt nhanh trên màn hình cảm ứng.
- Thằng ranh, bận chết với con nào thì ngóc đầu ra đây.
" Đại tỷ, chạy nhanh, hắn đang ở đây.."
- Ai?
Cuộc hội thoại dừng lại, Diệp Chi điên người vứt bộp chiếc điện thoại vừa hết pin. Đi chơi buổi tối cô vốn dĩ luôn bám Hiểu Khang bởi sợ ma và lần nào tên oắt con ấy cũng đưa cô đi tới nơi về tới trốn mà lần này lại bỏ cô tại cái nơi vớ vẩn này.
Diệp Chi chẳng tin nổi đứa nhóc nào trong nhóm ngoài nó.
- Cô bé, còn chưa tới giờ về sao?
Diệp Chi đang chống hông bực tức lại vướng hơi rượu trong người quay phắt vào nơi góc tối có giọng nói phát ra, không nhìn rõ mặt chỉ nhận thấy người đó đứng dựa tường, bỏ tay vào túi.
- Biến ngay!
- Đừng nóng nảy, tôi đưa em về nhà.
Người đó tiến lại từng bước rất chậm, Diệp Chi trong lòng đã nóng nảy lại bị tên điên này trọc tức, lên giọng.
- Biến mau trước khi mày hối hận.
- Cô bé, đừng nóng nảy.
Tên đó vẫn chậm rãi bước tới với dáng vẻ ngông nghênh, có gì đó hơi quen thuộc nhưng bị cô gạt phắt đi, giày gót nhọn một chân trụ chân kia giơ đá cao.
- Đừng!
Diệp Chi tròn mắt, thế đá hiểm của cô bị người đó khóa chặt, một chân còn đứng trụ chắc chắn chân kia bị người đó bắt lấy rất dễ dàng, gương mặt đó từ từ ngẩng lên, gương mặt quá đỗi quen thuộc gần như ám ảnh trong giấc mơ của Diệp Chi.
- Không nhận ra chồng là cái tội rất lớn vợ à.
Sầm!
Cánh cửa màu hồng phũ phàng đóng lại.
Diệp Chi bị cánh tay rắn chắc hất văng xuống nệm, nhưng khuôn mặt vẫn vô cùng ngạo mạn.
Hải Khánh một tay xỏ túi, tay kia chống lên cửa, hôm nay lần đầu tiên cô nhìn thấy anh không đeo kính cô chắc hẳn anh đâu có bị cận gì ngược lại đang phóng tia băng lãnh về phía cô, màu mắt nâu sẫm huyễn hoặc như ôm trùm mảng khí tối.
- Đi học thêm à?
- Phải, thì sao?
Dù sao đã bị bắt tại trận cô đỡ phải giả vợ hiền ngoan làm gì, cùng lắm là ly hôn cô thừa thông minh để nhận ra người đứng trước mặt mình cũng giả nai không kém, làm gì có chuyện đi làm suốt từ giờ sáng tới tận giờ đêm?
- Giỏi nhỉ? Vừa nãy em đang gọi ai vậy? Trai bao à?
Anh tiến lại gần, đôi giày cao gót kia anh sớm đã cưỡng ép cô vất đi, gương mặt cúi sát xuống phả hơi nhè nhẹ trên má cô,
Diệp Chi bất giác lùi lại, mùi rượu quá nồng khiến cô khó chịu, cùng lắm cô chỉ uống vài ba li nhỏ.
- Hừ, không phải anh cũng rất có tố chất trai bao sao?
Diệp Chi ương ngạnh cãi lại, người kia không chút lung lay thậm chí lại rất phấn khích.
- Không phải, tôi chỉ đang thấy em giống gái bao thôi,
Ngươi kia đổi đen thành trắng lật mặt cô, Diệp Chi tức thời bị cơn giận làm cho điên người, giống như người vợ bắt chồng đi vụng dại, cô tức tối đẩy mạnh anh cùng lắm chỉ làm anh nghiêng người đôi chút.
- Trai bao hay anh đi tìm gái bao tôi mặc kệ, tôi chẳng cấm thích thì cứ đi, tôi đây rảnh nợ.
- Vợ à, giận rồi.
Diệp Chi nhíu mi, câu nói ngọt lạnh lần đầu tiên anh gọi cô là vợ nhưng cô chỉ quy anh vì uống quá nhiều nên nói vớ vẩn.
- Anh đang ở phòng tôi, về mau.
Hải Khánh nhún vai giả ngơ không biết
- Em đang lảng chủ đề đấy. Gái có chồng thích ăn mặc kiểu này sao?
- Tôi không ngờ có chồng như anh đấy!
- Vậy để tôi làm tròn trách nhiệm người chồng cho em.
Hải Khánh nhún vai không để cô kịp tiếp thu đã dùng lực đẩy cô xuống giường, là anh cố tình ngã xuống bên cạnh cô.
Cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, Diệp Chi nhích người ra nhưng đã bị hai tay rắn chắc của anh giữ lại ấn cô xuống giường, hơ thở nồng nặc mùi rượu thoảng qua cánh mũi cô buồn nôn.
Diệp Chi thuận thế ngẩng cổ lên hung hăng cắn vào bắp tay người kia cho đến khi mùi vị máu tanh nồng ngấm dần chân răng cô rùng mình mới nhả ra vậy mà người kia không chút đau đớn, gương mặt dãn ra bình thản buông tay búng trán cô một cái cốp.
- Trách nhiệm của tôi là dạy vợ, từ nay em nên ngoan ngoãn đi cô bé!
Anh cười nhạt đứng thẳng dậy trước tia nhìn sắc lẻm của cô không một chút đổi sắc ngược lại còn rất ngạo mạn bước ra khỏi phòng.
Diệp Chi hận không thể cầm dao giết hắn.
Đây chỉ mới là bắt đầu cho cách " cư-xử-vợ-chồng " mà thôi