Chương :
Sau khi sự thật bị vạch trần, vẻ mặt của Hoàng Ánh hơi khó nhìn: “Nhan Từ Khuynh là vì sức khỏe của cô mới làm tất cả những chuyện này. Nó coi đứa trẻ của người khác thành con ruột mà cưng chiều, thậm chí trong tương lai sẽ phải giao toàn bộ nhà họ Nhan cho đứa bé đó. Cô cho rằng Nhan Từ Khuynh sống thoải mái hơn cô sao?”
“Nói vậy tôi đúng là người không biết tốt xấu rồi” Cô cười mia, ánh mắt đầy châm chọc.
Hoàng Ánh nặng nề nói: “Cô ly hôn xong muốn quyền nuôi con gái, việc này có thể, yêu cầu thứ hai thì sao?”
“Bà phải giúp tôi rời khỏi nơi này” Cô chỉ có thể tìm thấy tự do khi rời khỏi nơi này và đi thật xa.
Nhà họ Nhan không phải là gia đình của cô mà là nhà tù giam giữ cô.
Dù sao cô cũng không còn nhà nữa, nhưng chỉ cần các con cô sống tốt thì chẳng phải ở đâu cũng giống nhau sao?
“Cô muốn đi đâu?”
“Chuyện này bà không cần biết, bà cũng biết nếu anh ấy tìm được tôi, cuộc hôn nhân này sẽ mãi mãi không thể giải trừ” Dương Họa Y đã nghĩ đến mọi chuyện từ rất lâu rồi.
“Anh ấy không muốn buông tay, vì vậy chỉ cần chúng tôi sống ly thân ba năm… Sau ba năm, mọi chuyện tự nhiên sẽ kết thúc. Tôi chỉ có điều kiện này thôi, tôi phải dẫn đứa trẻ rời đi”
Nghe cô nói xong, Hoàng Ánh do dự vì bà biết con trai bà quan tâm đến Dương Họa Y như thế nào.
Cuối cùng bà vẫn từ chối: “Tôi chỉ có thể giúp cô lấy giấy chứng nhận ly hôn và quyền nuôi con gái. Ngoài ra, tôi không thể đảm bảo thêm điều gì khác”
Cho dù họ đã ly hôn, chỉ cần Dương Họa Y và Hạ Ly vẫn ở trước mặt Nhan Từ Khuynh, bà vẫn có thể giải thích với Nhan Từ Khuynh.
Để Dương Họa Y dắn đứa bé đi mất?
Hoàng Ánh cuối cùng vần không dám làm.
Bị từ chối, Dương Họa Y không ngạc nhiên. Cô nhìn thấy Nhan Niệm Sơ được Hoàng Ánh nuôi đến tròn trịa, đột nhiên ngồi xổm xuống bóp cổ Nhan Niệm Sơ, Nhan Niệm Sơ vốn không quan tâm đến cô, đột nhiên bị bóp cổ, cậu cảm thấy khó thở, khuôn mặt căng đến đỏ bừng: “Bà nội..”
“Dương Họa Y! Cái đồ nữ nhân rẳn rết, cô muốn làm cái gì đấy!”
“Con trai của tôi đã chết, tôi muốn hung thủ chôn cùng bé thì không thể sao! Dù sao tôi cũng không có được tự do, vậy tôi chỉ còn cách kéo nó xuống địa ngục!”
Hoàng Ánh vội vàng đẩy Dương Họa Y ra, nhẹ nhàng dỗ dành đứa trẻ bị bóp cổ đến mặt đỏ bừng: “Cô điên rồi sao? Giết người là phạm pháp”
“Giết người là phạm pháp. Cũng không có ai chịu trách nhiệm cho cái chết của con trai tôi. Vậy thì tại sao tôi không thể kéo nó chết cùng?” Có một sự điên khùng bị kìm nén trong lòng Dương Họa Y.
“Bây giờ hi vọng duy nhất của tôi là Hạ Ly.
Nếu tôi tiếp tục ở lại đây, tôi sợ rằng Hạ Ly của tôi sẽ trở thành tù nhân cô độc giống như tôi. Chỉ cần tôi không được tự do một ngày, tôi sẽ bắt nó phải trả giá bằng mạng sống của mình.”
Trong mắt của Dương Họa Y là một mảnh hoang mạc, giống như không quan tâm đến điều gì Nếu như cô không được giải thoát, cô thật sự sẽ phát điên, nhất định sẽ phát điên.
Cô nhìn ánh mắt tràn đầy hận thù của Nhan Niệm Sơ, chỉ cần cho cô cơ hội, cô thật sự sẽ bóp.
chết Nhan Niệm Sơ, Không thể để cho đứa cháu trai thật vất vả mới cứu lại được này bị thương, Hoàng Ánh cản răng gật đầu: “Được, tôi đồng ý với cô. Tôi sẽ giúp cô rời đi!”
Dương Họa Y không vì vậy mà buông lỏng, cô chậm rãi đưa tay sờ lên tay của Nhan Niệm Sơ, âm trầm giống như cô hồn đến từ địa ngục: “Nếu như bà gạt tôi, hoặc là tôi không thể thuận lợi rời đi…hì tôi nhất định sẽ để cậu ta chôn cùng tôi và Hòa Phong”