Mười bảy tuổi, Lộc Tang Tang thích một người, người nọ chính là Đoạn Kính Hành.
Tại sao lại thích?
Khi còn bé cô rất yêu chó, thế nhưng cả nhà đều ghét vì Lộc Sương dị ứng lông chó, cho nên không cho cô nuôi.
Có một lần, Lộc Tang Tang nhìn thấy một chú chó hoang bị thương ở gần khu nhà mình, cô rất muốn mang về nhà, nhưng dù cô mè nheo hay cứng rắn chơi xấu cỡ nào, mẹ cô cũng không cho phép, sau đó còn nổi giận với cô.
Có điều, Lộc Tang Tang vẫn vô cùng nhớ thương chú chó đó, cô hay lén lút chạy ra ngoài thăm chừng nó, sau đó còn tìm thử xem có người bạn nào đồng ý nhận nuôi nó hay không.
Tuy nhiên, không ngờ rằng, chính lúc đó cô gặp Đoạn Kính Hành.
Anh nói anh muốn đưa nó về nhà điều trị, còn muốn nuôi nó. Lúc ấy nhìn gương mặt dịu dàng thiện lương của Đoạn Kính Hành, trái tim thiếu nữ bỗng xuất hiện bong bóng màu hồng.
Đột nhiên trầm mê.
Cô nghĩ, tại sao trên đời này lại có một anh trai nhỏ không những đẹp trai mà còn thiện lương như vậy, dịu dàng như vậy. Tiếp theo, cô phát động tấn công mãnh liệt.
Lúc đó cô đang học cấp ba, Đoạn Kính Hành lớn hơn cô ba tuổi, học đại học.
Tuy Đoạn Kính Hành học đại học trong thành phố, nhưng dù sao cũng không chung trường, Lộc Tang Tang lo anh sẽ bị các cô gái khác xuống tay trước, cho nên cô bèn lôi kéo nhóm bạn, trực tiếp giăng băng-rôn trước cửa trường đại học của anh.
Băng-rôn thứ nhất: [Đoạn Kính Hành, Lộc Tang Tang thích anh!]
Băng-rôn thứ hai: [Toàn thể trường học chú ý, Đoạn Kính Hành đã bị định trước!]
Đơn giản rõ ràng, vừa tùy hứng vừa ngốc nghếch ~
Chuyện lày lưu truyền ở trường bọn họ suốt một thời gian dài, dù sao người thích Đoạn Kính Hành không ít, nhưng vừa can đảm vừa rêu rao như vậy, cô chính là người đầu tiên.
Sau lần giăng băng-rôn đó, Lộc Tang Tang trực tiếp chặn đường Lộc Kính Hành.
Ngày đó phải đi vội, cô vẫn còn mặc đồng phục trường học, cho nên Đoạn Kính Hành vừa xuống khỏi cầu thang ký túc xá đã nhìn thấy cô.
Trong nhiều loại quần áo, đồng phục là thứ bắt mắt nhất.
"Anh!" Lộc Tang Tang chạy vọt tới.
Đoạn Kính Hành xoa trán, có chút buồn cười: "Sao em lại tìm đến trường học của anh?"
Mặt mày Lộc Tang Tang vô cùng xảo trá, "Nhớ anh chứ sao, anh có thấy em giăng băng-rôn không?"
Đoạn Kính Hành lườm cô, không khách sáo cốc lên trán cô một cái, "Anh đang muốn hỏi chuyện này đây, có phải em điên rồi không, hửm?"
"Không điên nha, ý của em chính là như thế."
"Ý gì mà ý, chuyện này nếu để người trong nhà biết, ông nội anh sẽ đánh chết anh mất."
"Không đâu, giả sử bị đánh thì người bị đánh là em mới đúng."
Đoạn Kính Hành lắc đầu, "Em á ------"
"Ài, đừng nói cái này nữa, bây giờ anh muốn đi đâu thế?"
"Ăn cơm."
"Trùng hợp ghê, em cũng định đi ăn cơm, dẫn em đi ăn chung đi."
"Nhưng mà..."
"Em đói bụng, em luôn chờ anh ở đây, ngay cả bữa sáng cũng chưa ăn." Lộc Tang Tang giả vờ đáng thương, "Đói quá đi."
Đoạn Kính Hành mềm lòng, hơn nữa nhớ tới người hẹn ăn cơm chung cũng không phải người lạ, cho nên anh đồng ý, "Được rồi, vậy thì đi thôi."
"Dạ."
Lộc Tang Tang và Đoạn Kính Hành đi đến nhà hàng, song lúc nhìn thấy người đang ngồi chờ trên bàn ăn, cô đã lập tức hối hận.
Cô nên kiên nhẫn nghe hết vế sau của câu "Nhưng mà..." Của Đoạn Kính Hành lúc nãy.
Nếu biết người hẹn anh ăn cơm là Đoạn Kính Hoài, cô nhất định không đến.
Lộc Tang Tang hơi sợ Đoạn Kính Hoài, phải nói là đám thanh thiếu niên trong vòng tròn lẩn quẩn của các cô đều e ngại anh. Còn nhớ lần đầu tiên gặp anh, cô rất nhiệt tình chào hỏi, kết quả lại là mặt nóng dán vào mông lạnh! Người này không dễ ở chung chút xíu nào.
Không đến thì cũng đến rồi, cô chỉ có thể bất chấp ngồi xuống.
Đoạn Kính Hành đưa menu cho cô, "Thích ăn cái gì thì tự gọi đi."
Lộc Tang Tang vô cùng chân chó, cô lập tức đưa menu trong tay cho Đoạn Kính Hoài, "Hay là để anh gọi đi!"
Đoạn Kính Hoài ngẩng đầu nhìn cô một cái, sắc mặt lạnh nhạt.
Lộc Tang Tang cười cười với anh, sau đó đưa hai tay lên làm động tác mời, "Anh gọi đi, anh gọi đi, em ăn gì cũng được!"
Đoạn Kính Hoài ừ, lật menu ra.
"Ăn cay không?"
Không ai trả lời, Lộc Tang Tang ngẩng đầu, thấy Đoạn Kính Hoài nhìn mình, cô mới biết là anh đang nói chuyện với cô, cho nên cô vội vàng gật đầu.
Mấy giây sau, Đoạn Kính Hoài lại hỏi: "Có ăn kiêng không?"
Lộc Tang Tang gật gật đầu, suy nghĩ một lát cô lại lắc đầu, suy nghĩ thêm chút nữa, lại gật đầu.
Tuy người trước mặt lúc gật lúc lắc như trống, song Đoạn Kính Hoài vẫn đủ kiên nhẫn chờ cô trả lời.
Lộc Tang Tang nghĩ kỹ rồi mới nhỏ giọng: "Không ăn hành tây, ừm... Tỏi cũng không ăn, tốt nhất cũng đừng thêm rau thơm."
"Ừ."
"Cảm ơn!"
Đoạn Kính Hoài lại ừ, rồi tiếp tục xem menu.
Đoạn Kính Hành đang nghịch điện thoại, cho nên bầu không khí nhất thời yên tĩnh trở lại. Nếu là lúc khác Lộc Tang Tang nhất định sẽ quấn lấy Đoạn Kính Hành, nhưng lần này, hiếm khi cô ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn.
Gia giáo nhà họ Đoạn nghiêm khắc, trước khi ăn cơm hai anh em còn trò chuyện qua lại, nhưng một khi đồ ăn được mang lên, hai người không nói nữa, im lặng ăn cơm. Lộc Tang Tang nhịn đến mức khó chịu, lúc ăn cơm không ngừng thu hút sự chú ý của Đoạn Kính Hành, chẳng qua đều thất bại, cho nên cô dứt khoát gây họa dưới gầm bàn, giơ chân chạm vào chân người ta.
Cô chạm tới, anh lập tức dời chân sang chỗ khác.
Cô tiếp tục chạm, anh tiếp tục né chỗ khác.
Dường như muốn để cô không quậy nữa, Đoạn Kính Hành gắp đồ ăn cho cô, "Tang Tang, ăn cái này đi."
Lộc Tang Tang vui vẻ rạo rực ăn hết, cô cảm thấy hành động tương tác nhỏ này cực kỳ ngọt ngào.
Vì thế ăn xong đồ người ta gắp cho không lâu, cô lại mon men đưa chân tới.
Bắp chân được ống quần bao bọc vô cùng rắn chắc, chẳng qua là một giây sau, anh lại tránh được.
Lộc Tang Tang híp mắt, giả bộ vô tình, đưa chân giẫm lên giày người ta.
"..."
Đoạn Kính Hành đang ăn cơm ngẩng đầu lên nhìn một cái: "Sao em không ăn đi? Tối còn lớp tự học, ăn nhanh rồi đi học đi."
Lộc Tang Tang hừ một tiếng, gì cơ chứ, lúc nào cũng đuổi cô.
Cô rất không vui, đúng lúc này có người đi ngang khẽ đụng vào khuỷu tay cô, không cẩn thận làm muỗng rơi xuống đất.
Lộc Tang Tang buồn bực cúi đầu nhặt.
Vị trí chiếc muỗng nằm khuất trong góc bàn một chút, lúc Lộc Tang Tang khom lưng xuống đương nhiên chân phải rút về. Mà chính lúc này, cô cùng vừa hay nhìn thấy chân mình... Vừa nhấc khỏi giày Đoạn Kính Hoài?!
Giày Đoạn Kính Hoài màu trắng đấy, sau khi cô rút chân, cả giày và dây giày của anh đều bị dính bẩn.
Trong nháy mắt đó, mặt Lộc Tang Tang hoàn toàn tái nhợt, "..."
Cho nên, người lúc nãy cô chạm chân, cũng là Đoạn Kính Hoài hay sao?!
"Tang Tang? Em đang làm gì thế?" Giọng Đoạn Kính Hành vang lên bên trên.
Lộc Tang Tang đờ người ngồi thẳng dậy, rụt rè liếc nhìn Đoạn Kính Hoài. Người bị nhìn cũng đang nhìn cô, rõ ràng không nhìn ra bất kỳ biểu lộ nào trên mặt anh, song Lộc Tang Tang vẫn nhạy cảm phát hiện, anh đang dùng ánh mắt giết cô!
Tỉnh bơ như không, nhưng lại kích thích trái tim cô.
"Em ăn no rồi!" Lộc Tang Tang lập tức ôm chặt cặp sách của mình.
Đoạn Kính Hành: "Hả? Em chưa ăn được bao nhiêu mà."
"Nhưng em ăn no rồi!" Lộc Tang Tang đứng bật dậy khỏi ghế, "Chậm chút nữa sợ đến lớp tự học trễ, em đi trước!"
Nói xong, cô mang cặp sách lên lưng rồi chạy thẳng ra ngoài, màu xanh đồng phục nháy mắt biến mất khỏi cửa nhà hàng, tốc độ cực nhanh.
"Này, em..." Đoạn Kính Hoài nghi ngờ nhìn theo bóng lưng cô, sau đó bật cười: "Cô bé này có chuyện gì vậy nhỉ? Lúc nào cũng vội vội vàng vàng."
Đoạn Kính Hoài ăn xong miếng cuối cùng, anh đặt đũa xuống.
"Băng-rôn trước cửa trường là em ấy làm?" Đoạn Kính Hoài hỏi.
Đoạn Kính Hành ho nhẹ, "Anh cũng thấy ạ?"
Đoạn Kính Hoài nhíu mày, "Em chú ý một chút, nhà em ấy ở gần nhà chúng ta đấy."
Đoạn Kính Hành hiểu rõ những gì anh nói, cô bé là vị thành niên, hơn nữa hai nhà thuộc dạng ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, nếu để người trong nhà biết, một chàng trai trưởng thành như anh sẽ khó mà giải thích.
"Không sao đâu, em ấy chỉ là một cô bé, đùa vui thôi." Đoạn Kính Hành cười nói: "Chẳng qua là rất đáng yêu, đúng không anh?"
Đoạn Kính Hoài cầm đũa lên một lần nữa, nhớ tới cô bé nhận sai người lúc nãy, luôn chạm chân vào chân anh.
"Đáng yêu hay không thì không biết, nhưng rất nghịch ngợm."
Đoạn Kính Hoài và Đoạn Kính Hành học cùng trường, chỉ là một người học quản trị kinh doanh, một người học y. Lúc trước Lộc Tang Tang giăng băng-rôn trước cửa trường học đông người qua lại, vì thế Đoạn Kính Hoài cũng nhìn thấy.
Đoạn Kính Hoài từng chứng kiến mấy việc làm ngu ngốc của Lộc Tang Tang, ngoại trừ mấy việc này, mấy chuyện vụn vặt lẻ tẻ anh cũng biết, bởi vì anh cũng được xem là một trong những quần chúng vây xem. Thế nhưng lúc đó, cả hai người bọn họ đều không nghĩ tới, một người tám cột đánh không tới mình, cuối cùng xích lại gần nhau bằng cách này.
Hơn sáu giờ tối, ba mẹ Đoạn Kính Hoài mới về tới, cả nhà tụ họp ăn cơm. Nhà bọn họ ăn cơm đều nhàm chán trước sau như một, quy tắc ăn không nói, ngủ không nói được thực thi nghiêm túc.
Quả thật, Lộc Tang Tang cảm thấy bầu không khí này quá mức đáng sợ, cũng may thời gian ăn cơm không dài, cô nhanh chóng được giải thoát.
Sau bữa cơm tối, mọi người đứng dậy đến phòng khách, chỉ có Đoạn Kính Hoài và Lộc Tang Tang bị giữ lại uống canh.
Chúc Văn Quân: "Các con đều làm việc vất vả, canh này mẹ đã dặn dì giúp việc nấu cả buổi chiều, bồi bổ sức khỏe."
Trước đây khi về nhà, Đoạn Kính Hoài cũng thường xuyên phải uống canh, cho nên anh cảm thấy chẳng có vấn đề gì, bắt đầu chậm rãi uống hết chén canh.
Có điều, Lộc Tang Tang thì không giống như thế, ngày thường cô không thích uống canh, huống chi là loại canh này, có vị thuốc đông y đấy. Cho nên cô uống rất chậm, từng ngụm nhỏ từng ngụm nhỏ, khó khăn nuốt xuống.
Lúc uống canh, đôi mắt tròn xoe của cô luôn bám theo người Chúc Văn Quân, tựa như đang đợi đúng thời điểm để "Chơi xấu."
Vất vả lắm mới đợi được Chúc Văn Quân xoay người đi đến bếp, cô lập tức nâng chén canh của mình lên, trái nhìn phải ngó, xem có thể đổ vào đâu đó không.
Một cái quay đầu, nhìn thấy cái chén trống không trước mặt Đoạn Kính Hoài, không biết sợi dây thần kinh nào bị đứt, cô lại vô thức đổi chén của mình sang cho anh.
"?"
"..."
Lộc Tang Tang rất hay làm loại chuyện này, từ nhỏ đến lớn Dương Nhâm Hi luôn chiều chuộng cô, cho nên đã dần dà chiều nên một Lộc Tang Tang đầy tật xấu, không thích ăn cái gì là đổi cho Dương Nhâm Hi.
Lần này khi đổi xong, cô mới ý thức được tuy người trước mặt là chồng của mình, nhưng anh sẽ không bao giờ bao che cho cô như Dương Nhâm Hi... Ngạc nhiên đúng một giây, Lộc Tang Tang vươn tay lần nữa, dưới ánh mắt không thể tưởng tượng nổi của Đoạn Kính Hoài, muốn đổi trở về.
Kết quả Chúc Văn Quân đi trở lại.
Bàn tay Lộc Tang Tang cứng ngắc giữa không trung.
Chúc Văn Quân nhìn hai người, "Ôi chao, Kính Hoài à, sao con uống chậm quá vậy, con xem Tang Tang đã uống xong rồi kìa, mau uống hết đi."
Đoạn Kính Hoài: "..."
Lộc Tang Tang mấp máy môi, ánh mắt vô cùng đáng thương, tại góc độ Chúc Văn Quân không thấy, cô kéo ống tay áo Đoạn Kính Hoài: Nhờ anh!
Đoạn Kính Hoài không đồng tình nhìn cô một cái.
Lộc Tang Tang nhăn mặt nhỏ giọng nói: "Tôi uống không nổi, vị thuốc đông y nồng quá."
Đoạn Kính Hoài nhìn cô, mặt không đổi sắc.
Lộc Tang Tang thở dài, cam chịu số phận.
Nhưng mà, ngay tại lúc cô cho là anh sẽ "Mách lẻo", cô nhìn thấy Đoạn Kính Hoài bưng chén canh to kia lên, uống hai phần.
Lộc Tang Tang khựng lại, ngây ngẩn cả người.
"Cảm... Cảm ơn!"
Chỉ hai đến ba ngụm, Đoạn Kính Hoài đã uống xong chén canh, sau khi uống xong, anh vẫn không quên nhíu mày răn dạy cô: "Tính tình trẻ con."
Lộc Tang Tang nhếch môi cười, "Cảm ơn ông xã."
Đoạn Kính Hoài không còn gì để nói tiếp.
Sau khi uống canh xong, con cháu tập trung đầy đủ ở phòng khách hàn huyên với người lớn cả buổi trời, sau đó thấy sắc trời không còn sớm, Đoạn Kính Hoài và Lộc Tang Tang bị người nhà giữ lại.
"Phòng ngủ đã thu dọn xong, Tang Tang, đây là phòng Kính Hoài, con còn chưa ghé thăm bao giờ." Chúc Văn Quân nói.
Lộc Tang Tang quan sát khắp một lượt, "Đúng ạ, oa... Nhiều sách quá."
"Kính Hoài thích đọc sách nhất." Chúc Văn Quân cười nói: "Được rồi, vậy các con nghỉ ngơi đi, mẹ ra ngoài trước."
"Chúc mẹ ngủ ngon ~"
"Ngủ ngon, ngủ thật ngon nhé."
Chúc Văn Quân đi rồi, Lộc Tang Tang cũng hoàn toàn trầm tĩnh lại. Cô ngồi xuống mép giường, đưa mắt nhìn hai bộ đồ ngủ được chuẩn bị sẵn trên giường.
"Hôm nay chúng ta ngủ chung." Lộc Tang Tang chỉ thuận miệng nói, đương nhiên cô biết rõ hôm nay nhất định phải ngủ chung, chẳng qua lời cô nói nghe như câu hỏi.
Đoạn Kính Hoài quay đầu lại nhìn cô, "Nếu cô muốn ngủ phòng cho khách, tôi cũng không ngăn cản."
Lộc Tang Tang chớp đôi mắt to, "Anh đang khiêu chiến quyền uy của bà nội và mẹ đúng không? Một giây trước các bà vừa bảo nhanh chóng sinh con, một giây sau anh đã đòi chia phòng ngủ."