Thật ra thành tích thời học cấp ba của Lộc Tang Tang không tệ lắm, nhưng vì đang theo đuổi Đoạn Kính Hành, Lộc Tang Tang muốn nhân cơ hội này tiếp cận anh, trên danh nghĩa đúng là cô có nhờ anh dạy bổ túc cho mình, song sự thật là cô chỉ muốn được ở cạnh anh mà thôi.
Ngày đó, khó khăn lắm Lộc Tang Tang mới nhờ được Đoạn Kính Hành dạy bổ túc cho mình, cô cực kỳ hào hứng ôm cặp sách đến nhà anh, kết quả người mở cửa cho cô lại là Đoạn Kính Hoài.
Lúc nhìn thấy Đoạn Kính Hoài, Lộc Tang Tang vô thức lùi về sau một bước, "Em... Em tìm Đoạn Kính Hành."
Sắc mặt Đoạn Kính Hoài vô cùng lãnh đạm, "Vào đi."
"... Dạ."
Hôm nay người lớn Đoạn gia không có nhà, sau khi vào nhà Lộc Tang Tang ngồi xuống sofa.
Đoạn Kính Hoài rót nước cho cô, "Đợi một lát, nó sẽ về ngay."
"Anh ấy đi đâu ạ?"
Đoạn Kính Hoài: "Trường học."
Lộc Tang Tang mím môi lầm bầm: "Chẳng phải nói dạy bổ túc cho mình à, sao lại đi chứ."
Đoạn Kính Hoài nhìn cô một cái, không nói gì thêm.
Kỳ thật Đoạn Kính Hoài rất hiểu tâm tư Lộc Tang Tang, mấy năm qua Lộc Tang Tang không ngừng quấn quýt bên cạnh Đoạn Kính Hành, anh thấy rất rõ ràng. Chẳng qua tính tình anh vốn đạm mạc, không thích nói chuyện phiếm với ai, nhất là cô gái nhỏ luôn ríu rít trước mặt.
Đoạn Kính Hoài trở về phòng mình, có điều không lâu sau anh nhận được điện thoại của Đoạn Kính Hành, Đoạn Kính Hành nói mình có việc không thể về được, nhờ anh dạy bổ túc cho Lộc Tang Tang thay mình.
Đoạn Kính Hoài muốn từ chối theo bản năng, kết quả Đoạn Kính Hành vội vội vàng vàng, trực tiếp cúp máy.
Do dự một lát, cuối cùng Đoạn Kính Hoài vẫn đi xuống lầu.
"Sao anh ấy còn chưa về ạ?" Cô gái nhỏ dưới lầu sắp mất hết kiên nhẫn rồi.
Đoạn Kính Hoài nghiêm mặt, "Em muốn học bổ túc?"
Lộc Tang Tang gật đầu.
Đoạn Kính Hoài: "Đến thư phòng."
Nói xong, anh đi trước đến thư phòng. Lộc Tang Tang bối rối, nghĩ là Đoạn Kính Hành sắp trở về rồi, cho nên cô hấp tấp đi theo.
Đoạn Kính Hoài chỉ vào ghế, "Ngồi đó đi."
Lộc Tang Tang ngoan ngoãn ngồi xuống, sau đó lấy sách và bài thi ra, "Lần này kết quả thi tệ quá, em làm sai nhiều lắm."
Đoạn Kính Hoài liếc xem thử, lọt vào tầm mắt anh là từng đường gạch đỏ tươi.
"Đúng là tệ."
Lộc Tang Tang: "..."
"Em muốn học từ đâu?"
"Hả?"
Đoạn Kính Hoài ngồi xuống bên cạnh cô, "Lựa đề đi."
Lộc Tang Tang nghiêng đầu, "Anh dạy cho em hả?"
Đoạn Kính Hoài thản nhiên nói: "Kính Hành không về được, nó nhờ tôi dạy bổ túc cho em."
Lộc Tang Tang kinh ngạc, ý niệm đầu tiên hiện lên trong đầu cô không phải là việc Đoạn Kính Hành cho cô leo cây, mà là chuyện Đoạn Kính Hoài tình nguyện dạy bổ túc cho cô! Vế sau khiến cô khiếp sợ hơn vế trước.
"Anh, anh giảng bài cho em?"
"Ừ." Đoạn Kính Hoài hơi dừng lại, sau đó lịch sự hỏi: "Không cần?"
Lộc Tang Tang nào dám nói không cần, chỉ cần Đoạn Kính Hoài dùng đôi mắt đó liếc cô, cả người cô đều không dám nhúc nhích.
"Em chỉ sợ làm phiền anh thôi." Lộc Tang Tang nhỏ giọng nói.
"Không sao." Đoạn Kính Hoài cầm lấy đề thi cô đưa, "Bắt đầu đi, lát nữa tôi còn có việc."
"... Dạ."
Ngay từ đầu Lộc Tang Tang thật sự khẩn trương, bầu không khí lạnh lẽo xung quanh Đoạn Kính Hoài khiến cô sinh ra ảo giác "Mình nhất định phải nghe lời nếu không sẽ bị ám sát"
Song thời gian dần trôi qua, cô cũng từ từ bình tĩnh lại, bởi vì tuy Đoạn Kính Hoài giảng bài không có cảm xúc, nhưng lời nói rõ ràng rành mạch. Hơn nữa đây là lần đầu tiên Lộc Tang Tang nghe anh nói nhiều đến thế, lúc chăm chú nghe giảng cô bỗng có cảm giác, thì ra Đoạn Kính Hoài không đáng sợ như mình nghĩ...
Giải đề xong, Lộc Tang Tang cũng thu dọn sách vở chuẩn bị về nhà. Nhưng đối với Đoạn Kính Hoài cô càng nghĩ càng tức, cô vừa thu dọn vừa càm ràm: "Đợi anh ấy về anh truyền lời giúp em, em sắp tức chết rồi, trừ phi anh ấy dạy bổ túc cho em một trăm buổi, nếu không dỗ dành thế nào em cũng không bỏ qua đâu!"
Đoạn Kính Hoài nghiêng đầu nhìn cô một cái, anh thấy mày cô gái nhỏ nhíu chặt, bởi vì giận dỗi nên hai má phồng to, nhiều thêm mấy phần trẻ con chân thật hơn bình thường.
Đoạn Kính Hoài thu hồi ánh mắt, "Sắp thi tốt nghiệp trung học rồi nhỉ?"
"Đúng vậy."
"Thế thì không kịp bổ túc một trăm buổi."
"Vậy, bổ túc năm mươi buổi? Mười buổi? Dù sao em cũng ghi hận rồi!"
Đoạn Kính Hoài cười nhẹ.
Mắt Lộc Tang Tang sáng quắc, đúng lúc bắt gặp, giống như phát hiện một vùng đất mới, cô ngạc nhiên reo lên: "Anh vừa cười phải không?"
Đoạn Kính Hoài cứng đờ.
Vẻ mặt túng quẫn khiến người ta mất phương nhướng, khoảnh khắc ấy Lộc Tang Tang bỗng quên mất người trước mặt là Đoạn Kính Hoài mà cô vẫn luôn kính sợ, hai mắt sáng lấp lánh, cô nói: "Anh, anh cười lên rất đẹp trai!"
Đoạn Kính Hoài: "..."
"Hừ, tâm trạng không vui cũng tốt hơn một chút." Lộc Tang Tang mang ba lô lên vai, vừa lẩm bẩm vừa đi ra ngoài.
Sau khi ra ngoài Lộc Tang Tang đi về hướng nhà mình, khoảng cách hai nhà không xa, ngày mùa hè thời tiết khô ráo, Lộc Tang Tang đá hòn đá nhỏ dưới chân mình, trong lòng thầm mắng Đoạn Kính Hành cho cô leo cây.
"Lộc Tang Tang."
Đột nhiên có người gọi tên cô.
Lộc Tang Tang quay đầu lại, thấy Đoạn Kính Hoài đứng cách đó không xa, vẻ mặt anh vẫn không có biểu lộ gì, dưới ánh mặt trời chói chang, chẳng khác nào bức tượng điêu khắc thu hút mọi ánh nhìn.
Cảm thấy vô cùng ngoài ý muốn, Lộc Tang Tang chớp chớp mắt rồi chạy bước nhỏ lại, "Sao thế ạ."
Đoạn Kính Hoài chìa tay đưa cho cô một quyển sổ ghi chú màu đen.
"Đây là gì?"
"Ghi chú hóa học."
Lộc Tang Tang vui vẻ, cô vội vàng lật vài tờ xem thử, quyển sổ này có vẻ hơi cũ rồi, có điều từng câu chữ bên trong vẫn rất rõ ràng.
"Cho em mượn xem sao?"
"Ừ."
"Hừm, đưa cái này hối lộ mình," Lộc Tang tang nhướng mày, đáy mắt không giấu nổi vui vẻ, "Biết đưa sổ ghi chép chứng tỏ chưa đến mức vô tâm lắm."
Gió nóng thổi qua, da dẻ đều có chút khô.
Trong vô thức, cô thốt ra lời trong lòng.
Lộc Tang Tang quơ quơ quyển sổ ghi chép rồi cười nói: "Cảm ơn anh đưa giúp, à... Anh giúp em nói với anh ấy, sau khi thi đại học xong em sẽ trả lại."
Đoạn Kính Hoài không nói tiếng nào.
Anh im lặng một lát rồi gật đầu, sau đó xoay người đi về nhà mình.
Rất bình tĩnh, dường như anh chỉ tiện tay giúp đỡ em trai mình mà thôi.
Lộc Tang Tang tiếp tục đi về nhà, bởi vì sổ ghi chép mà cô không còn giận Đoạn Kính Hành nữa, tâm trạng siêu tốt.
Song lúc ấy dù thế nào cô cũng không ngờ tới, thật sự Đoạn Kính Hành chẳng làm gì hết, hoặc nói là anh bận rộn đến nỗi quên mất chuyện dạy bổ túc cho cô.
Cô càng không nghĩ tới, quyển sổ ghi chép bị cô dán dầy những ticker nữ tính đáng yêu, thậm chí còn ôm vào lòng ngủ mỗi tối, là của Đoạn Kính Hoài đấy.
Sau khi ăn khuya trở về phòng mình, trong lòng Lộc Tang Tang vẫn còn cảm giác hết sức thần kỳ.
Đối với chuyện Đoạn Kính Hành không như tưởng tượng của mình, cô không quan tâm lắm, cái cô quan tâm chính là hành vi của Đoạn Kính Hoài, điều này khiến cho cô có loại cảm giác đã hiểu sai về con người anh.
Không chỉ dạy phụ đạo cho cô, sau đó còn đưa sổ ghi chép cho cô mượn, tri kỷ biết bao.
Tắm xong, Lộc Tang Tang bò lên giường, nằm nghiêng nhìn chằm chằm mặt Đoạn Kính Hoài.
Đoạn Kính Hoài có thói quen đọc sách trước khi ngủ, nhưng dù tập trung đọc sách cỡ nào, vẫn không thể nào xem nhẹ cảm giác có người đang nhìn chằm chằm mình. Anh mím môi, khép sách lại.
Quay đầu lại nhìn cô, anh hỏi: "Cô muốn nói gì?"
Lộc Tang Tang dùng một tay chống đầu, "Tôi nghĩ, dường như anh cũng không đến nỗi vô tình như trong suy nghĩ của tôi."
Đoạn Kính Hoài: "Thì sao?"
"Không ngờ anh sẽ đưa sổ ghi chép cho tôi, tôi vẫn cho rằng anh xem thường những người như chúng tôi."
Đoạn Kính Hoài im lặng một lát, "Thành tích cô quá kém, chịu không nổi."
Lộc Tang Tang: "Này này này, các môn khác tôi đều học rất tốt, chỉ có hóa học là hơi kém thôi."
"Không chỉ hơi kém."
"..."
Lộc Tang Tang chán nản, cái người này đúng là không phải xem thường cô, mà là ghét bỏ!"
Được rồi, thành tích tệ hại của cô trong mắt đám nhân tài học hành cao siêu đúng là đáng ghét bỏ!
"Vậy sao khi tôi trả sổ ghi chép, anh không nói cho tôi biết nó là của anh?"
Đoạn Kình Hoài lườm cô: "Cô dán mấy sticker tỏ tình lên bìa sổ ghi chép của tôi, cô muốn tôi phải nói thế nào?"
Nhất thời, Lộc Tang Tang không còn gì để nói.
Hình như... Đúng là không thể nói gì.
Nói ra cô sẽ lúng túng chết mất.
Sớm biết như vậy cô đã hỏi Đoạn Kính Hành chuyện sổ ghi chép rồi, vấn đề là kỳ thi đại học đang đến gần, cô thật sự bận đến nỗi chân không chạm đất, làm gì có thời gian tiếp xúc với Đoạn Kính Hành.
Lộc Tang Tang xoắn não nghĩ, đột nhiên dây thần kinh bị đứt, cô thốt lên một câu: "Này, không phải lúc đó anh thích tôi chứ?"
Đoạn Kính Hoài sửng sốt một chút, sau đó anh lập tức phủ nhận: "Cô nghĩ nhiều rồi."
Lộc Tang Tang nghẹn họng, có cần phủ nhận nhanh vậy không!!!
"Vậy sao anh còn giữ mấy thứ này làm gì? Sticker rất dễ xé, anh có thể xé ra mà!"
"Không có thời gian."
"Nhưng mà..."
"Tôi muốn ngủ." Nói xong câu đó, Đoạn Kính Hoài đưa tay tắt đèn trên đầu giường, màn đêm bao trùm, anh nhanh chóng nằm xuống.
Mặt Lộc Tang Tang hiện đầy dấu???, cô lầm bầm: "Nhưng mà việc đó đâu mất của anh bao nhiêu thời gian..."
Nhưng Đoạn Kính Hoài đã đưa lưng về phía cô, từ chối trả lời.
Đêm đã khuya, hai người đều ngủ thiếp đi.
Đã có một lần cùng giường chung chăn, lần này Lộc Tang Tang chìm vào giấc ngủ tương đối nhanh. Hai người mỗi người chiếm một bên, chính giữa lưu lại đường ranh giới.
Song lần này Lộc Tang Tang không duy trì tư thế ngủ đoan chính được quá lâu, lần đầu tiên ngủ chung có lẽ do quá hồi hộp nên cô không lấn ranh, còn lần này thì khác, ngủ đến nửa đêm cô đã bắt đầu xằng bậy rồi.
Đoạn Kính Hoài giật mình thức dậy bởi vì phần bụng bị đè nặng, anh trợn mắt, vô thức đưa tay sờ thử, ngay sau đó anh chạm phải một cẳng chân trần trụi bóng loáng, đang vắt ngang bụng anh.
Anh hơi sửng sốt, bàn tay vốn muốn buông lỏng, nhưng mà anh cảm thấy không kéo ra cũng không được, cho nên anh nhẹ nhàng nắm mắt cá chân cô, kéo chân cô ra.
Có điều chưa quá một giây, một bàn tay lại vắt ngang.
Lộc Tang Tang ngủ rất sâu, bởi vì thân nhiệt Đoạn Kính Hoài vô cùng ấm áp, cho nên cô vô thức quấn cả tay và chân lên. Anh kéo tay cô ra, nhưng chưa được bao lâu cả người cô lại sấn tới, đẩy đẩy kéo kéo mấy lần, Đoạn Kính Hoài quyết định mặc kệ.
Mở to mắt nhìn gian phòng tối đen như mực, anh cảm nhận được hơi thở của người bên cạnh, một hơi, hai hơi, rất có tiết tấu...
"Hư..." Người bên cạnh bỗng vung chân một cái, soạt... Chăn mang theo tiếng gió xẹt qua.
Đưa tay mở đèn đầu giường, anh nhìn thấy một chân Lộc Tang Tang vươn ra khỏi chăn, chăn cũng bị cô xốc lên hơn phân nửa.
Đoạn Kính Hoài trầm mặt nhìn, sau đó anh nhét chân cô lại vào chăn rồi kéo chăn đắp kín người cô một lần nữa.
Người đang ngủ rõ ràng không hài lòng, cô vùng vẫy hai cái, lại muốn xốc chăn ra, cho nên Đoạn Kính Hoài dứt khoát đưa tay đè lại. Lộc Tang Tang rầm rì mấy tiếng, có điều sau đó cô không thể tránh thoát "Phong ấn" nữa.
Đêm rất yên tĩnh, trong phòng chỉ còn lại ánh sáng mờ ảo phát ra từ đèn ngủ đầu giường.
Ngắm nhìn gương mặt ngủ say của cô, Đoạn Kính Hoài đưa tay búng nhẹ lên trán cô một cái rồi nói nhỏ: "Có thể an phận chút không?"
. Đánh giá hoặc bình luận chê truyện cách chung chung, không mang giá trị cho người đọc sẽ bị xóa, trừ cupid.
[email protected]
Hướng Dẫn và Thông Báo
Liên hệ
Điều khoản sử dụng
Chính sách quyền riêng tư
Hỗ Trợ
Chủ Quản:
Haruka Natsu_... FuYu_u
Mị Sắc ViênDMCA.com Protection Status