Hai giờ sau, Tiểu Nam tỉnh lại, Lộc Tang Tang vẫn luôn ở bên cạnh, chờ thằng bé tỉnh lại thì cho nó ăn.
"Chị..."
Lộc Tang Tng giúp Tiểu Nam nâng đầu giường lên, "Đói bụng không, ăn gì đó trước đi."
Tiểu Nam cúi đầu: "Có phải em làm hỏng rồi không?"
Lộc Tang Tang sững sờ, vừa giận vừa đau lòng, "Em đó, trong đầu em đang nghĩ cái gì vậy, chị để em quay phim tài liệu chứ không bắt em biểu diễn tiết mục! Tốt chính là tốt, không tốt chính là không tốt! Em hà tất vì biểu hiện mặt tốt nhất ra ngoài mà miễn cưỡng bản thân."
Mắt Tiểu Nam đỏ lên, tay thằng bé nắm chặt chăn, nhỏ giọng nói: "Nhưng mà em không muốn làm chị thất vọng..."
"Em --------" Lộc Tang Tang á khẩu không trả lời được.
Cô biết, nhất định là do cô thường xuyên nhắc tới chuyện ở công ty, biết cô tranh giành hạng mục này với người khác trước mặt thằng bé, thằng bé đều để bụng, cho nên mới nghĩ mình làm không tốt sẽ ảnh hưởng đến công việc của cô."
"Tiểu Nam, thật ra công việc của chị không quan trọng như em nghĩ đâu." Lộc Tang Tang xoa đầu thằng bé, giọng nhẹ hơn: "Em chỉ cần làm tốt phần mình là được, chị muốn em có thể đi đứng giống như người bình thường, chứ không phải biến thành con rối biểu diễn, hiểu chưa?"
Sau khi im lặng một lát, Tiểu Nam chậm rãi gật nhẹ đầu.
"Được rồi, ăn cơm đi, đợi lát nữa dì viện trưởng tới, dì ấy sẽ chăm sóc em."
"Dạ."
Lộc Tang Tang kéo bàn nhỏ cho Tiểu Nam ăn cơm, đúng lúc này đột nhiên Tiểu Nam nói: "Chị, hôm nay cái anh đưa em đến bệnh viện là ai thế ạ? Bạn của chị hả?"
Lộc Tang Tang hơi khựng lại một chút: "Đúng vậy, anh ấy còn là bác sĩ ở đây."
"Thảo nào em nhìn thấy anh ấy và các bác sĩ cùng chữa trị cho em trong phòng cấp cứu..." Tiểu Nam nói thêm: "Hình như anh ấy rất lợi hại."
"Tính anh ấy cũng lợi hại như vậy đấy," Lộc Tang Tang chun mũi vô cùng mất hứng, "Hung dữ lắm."
Đợi khi viện trưởng viện phúc lợi đến bệnh viện, Lộc Tang Tang mới trở về công ty, hôm nay cô còn rất nhiều việc bắt buộc phải hoàn thành, bây giờ đã trễ quá rồi.
Vừa mới bước vào cửa công ty, cô nhìn thấy phía trước có một đám người đi về phía này. Có cả mấy người Lộc Sương, vị trí đầu tiên là một ông lão ngồi xe lăn, ông nội của cô, Lộc Quốc Hoa.
Lộc Tang Tang đi đến trước mặt ông rồi dừng lại, "Ông nội."
Lộc Quốc Hoa ngẩng đầu nhìn cô một cái, "Hôm nay không ở công ty?"
"Có chút việc cần xử lý, cho nên con ra ngoài một chuyến."
Lộc Sương cười xùy một tiếng.
Lộc Tang Tang lười để ý đến chị ta, cô đứng sang một bên, "Ông nội phải về sao ạ?"
"Ừ."
Từ trước đến nay, Lộc Quốc Hoa luôn lạnh nhạt với mẹ con cô, mẹ cô chỉ là con gái nhà bình thường hoàn toàn không có bất cứ bối cảnh nào, mà người vợ trước của ba cô, cũng chính là mẹ của mấy người Lộc Sương, lại là một tiểu thư nhà quyền quý, hai bên cao thấp rõ ràng.
Lúc ba của cô và mẹ Lộc Sương còn chung sống, Lộc Quốc Hoa cũng không hề ủng hộ hai người ly hôn. Chẳng qua là hai người không còn tình cảm, cuối cùng vẫn mỗi người một ngã, hơn nữa, cuối cùng mẹ Lộc Sương còn sinh bệnh mà qua đời.
Về sau, ba cô có ý định tái hôn với mẹ cô, lúc ấy, Lộc Quốc Hoa thẳng thừng không cho mẹ cô bước chân vào nhà, từ đầu đến cuối ông ấy đều ghét bỏ bối cảnh mẹ cô, cũng nghĩ là bà dùng nhan sắc để quyến rũ con trai mình.
Hồi còn rất nhỏ, Lộc Tang Tang vẫn không hiểu vì sao ông bà nội chỉ yêu thương anh trai và chị gái chứ không thương cô, bởi vì cô không làm sai bất cứ chuyện gì, mẹ cô cũng không có. Mãi cho đến khi sau này lớn lên một chút, cô mới nhận ra, mẹ cô và cô vốn không hề làm sai chỗ nào, chỉ là sai bối cảnh mà thôi.
Có điều, cô không phục, cho nên muốn nhận được sự khẳng định từ bọn họ, chứng minh bản thân mình không yếu kém hơn Lộc Sương và Lộc Thừa.
Sau khi Lộc Quốc Hoa được cấp dưới đẩy ra ngoài, Lộc Sương và Lộc Thừa mới quay lại.
Ba người cùng đi thang máy.
"Nghe nói cô đích thân đến hiện trường xem người ta thí nghiệm chi giả hả?" Lộc Sương hỏi.
Lộc Tang Tang: "Như thế nào? Có gì chỉ giáo?"
"Chỉ giáo thì không dám nhận." Lộc Sương cười mỉa mai, "Chỉ cảm thấy cô rất hay làm những chuyện vô tích sự."
Lộc Tang Tang quay đầu lại nhìn chị ta, "Chị có ý gì?"
"Cô không biết sao?" Lộc Sương nhướng mày, "Hôm nay ông nội tới công ty họp, sắp xếp ổn thỏa hạng mục chi giả, về sau chuyện này sẽ do Lộc Thừa quản lý."
Lộc Tang Tang đờ người, bất ngờ nhìn sang Lộc Thừa bên cạnh, "Anh?"
Lộc Thừa liếc mắt qua, mặt mày có hơi mất tự nhiên, "Ông nội nói bản kế hoạch của tôi khá tốt, cho nên đã giao cho tôi làm."
Lộc Tang Tang hơi híp mắt, cơn tức đè nặng trong lòng hóa thành lửa giận vọt lên yết hầu, "Nếu tôi nhớ không nhầm, chuyện này sẽ được quyết định vào hội nghị tuần sau mà!"
"Đúng vậy, nhưng mà tạm thời ông nội có chuyện khác phải giải quyết, cho nên mới quyết định sớm."
"Lộc Sương!"
"Cô quát tôi có ích gì? Việc này đâu phải do tôi quyết định." Lộc Sương nhíu mày.
"Tôi đi tìm ông nội." Lộc Tang Tang quay đầu định đi ra ngoài.
Lộc Sương gọi cô lại, "Lộc Tang Tang, cô khờ thật hay là giả ngu?"
Lộc Tang Tang dừng bước.
"Cô cho rằng ông nội không biết cô nỗ lực cố gắng làm chuyện này thế nào sao? Đương nhiên ông nội biết rõ, chẳng qua là trong lòng ông ấy đã có lựa chọn từ lâu mà thôi."
Những lời Lộc Sương nói giống như ném một viên pháo vào mặt cô, nổ tung, xanh xanh tím tím, khiến sự khó chịu của cô không chỗ che giấu. Lộc Tang Tang chậm rãi nhướng mày, ánh mắt nhìn bọn họ có chút mông lung.
Song cô vẫn cố gắng ép nước mắt vào trong rồi quay đầu lại, nhìn chằm chằm bọn họ: "Trong lúc tôi không có mặt ở đây mở họp, có ý gì?"
Lộc Thừa: "Ông nội tới bất ngờ quá mà thôi..."
Lộc Tang Tang: "Vậy sao anh không gọi điện cho tôi?"
"Cô ầm ĩ cái gì?" Lộc Sương lên tiếng: "Tôi nói rồi, mặc kệ cô có đến hay không, chuyện này không đến lượt cô quyết định, chút điểm giác ngộ đó cũng không có?"
Chút điểm giác ngộ cũng không có?
Đúng thật nhỉ, Lộc Tang Tang, tại sao chút điểm giác ngộ đó mày cũng không có.
Mặc dù mày làm tốt như bọn họ, thậm chí là còn làm tốt hơn bọn họ, thì mấy vị trưởng bối kia cũng không nhìn tới mày.
Những chuyện thiên vị kia mãi mãi không bao giờ đến lượt mày hưởng.
Trái tim Lộc Tang Tang đau đớn từng cơn, có điều ngay cả há miệng nói cô cũng không làm được, căm hận vô danh hung hăng cắn chặt cổ họng, máu tươi đầm đìa, oán niệm bộc phát, nhưng cô không thể thốt lên dù chỉ nửa chữ.
Cô hoàn toàn không thể phản bác bất cứ điều gì chị ta nói.
Trong thời gian ăn cơm tối, Đoạn Kính Hoài tranh thủ thời gian đi thăm Tiểu Nam, anh kiểm tra phần da thịt chỗ chân bị cụt cho thằng bé, tình hình chuyển biến tốt đẹp, cho nên anh cũng yên tâm.
"Bác sĩ, cảm ơn cậu, hôm nay nhờ cậu đưa Tiểu Nam đến bệnh viện." Viện trưởng viện phúc lợi nói.
Sắc mặt Đoạn Kính Hoài lạnh nhạt, nói câu đừng khách sáo.
Viện trưởng: "Dạo này người tốt còn rất nhiều nha, cậu như thế, Lộc tiểu thư cũng như thế."
Nghe được tên Lộc Tang Tang, Đoạn Kính Hoài hơi khựng lại, anh quay đầu nhìn dì viện trưởng.
Dì viện trưởng cảm khái nói tiếp: "Lộc tiểu thư không chỉ cho Tiểu Nam có cơ hội đứng lên, hơn nữa còn thật lòng quan tâm Tiểu Nam, cô ấy thường xuyên mang rất nhiều quà đến thăm thằng bé, còn dạy thằng bé vẽ tranh nữa.
Đoạn Kính Hoài kéo chăn lên cao giúp Tiểu Nam rồi đứng thẳng người dậy.
Dì viện trưởng vẫn tiếp tục nói: "Cô ấy thật sự xem Tiểu Nam giống như em trai mình, không chỉ như thế, cô ấy còn hỗ trợ cho viện phúc lợi chúng tôi rất nhiều vật phẩm. Bác sĩ Đoạn, tôi thấy cậu và Lộc tiểu thư chắc hẳn là bạn bè, thật lòng rất cảm ơn hai người."
Đoạn Kính Hoài đứng đó một lúc lâu, anh khẽ cau mày, sắc mặt có hơi lạ.
"Không cần khách sáo." Anh nói.
"Chỗ chúng tôi chỉ là một viện phúc lợi nhỏ, trước kia chẳng có ai để ý, vấn đề của Tiểu Nam khiến tôi lo lắng nhất, trước kia tôi đã từng nghĩ tới chuyện cho Tiểu Nam lắp chi giả, nhưng mà... Quả thật, tôi không gánh nổi chi phí. Bây giờ thì tốt rồi, may mà có Lộc tiểu thư." Viện trưởng xúc động, "Tôi tin trong tương lai sẽ có rất nhiều đứa trẻ như Tiểu Nam có thể lắp đặt chi giả."
Đoạn Kính Hoài: "Vậy chuyện lần này..."
Tiểu Nam nằm ở trên giường nghe nãy giờ, thằng bé vội lên tiếng: "Chuyện lần này không thể trách chị được! Là vấn đề của em, do em không nghe lời bọn họ dặn dò, luyện tập quá nhiều mới dẫn đến bị thương. Anh bác sĩ, anh có thể giúp em an ủi chị không? Đây thật sự không phải vấn đề của chị ấy."
Nhìn thái độ lo lắng của thằng bé trước mắt, trong đầu anh hiện lên hình ảnh Lộc Tang Tang đứng trước mặt anh trước đây không lâu.
Lúc ấy cô cũng có vẻ mặt lo lắng như đứa trẻ này, thế nhưng anh chỉ cảm thấy đó là cô lo lắng cho kết quả của quá trình thực nghiệm.
Ấn tượng về Lộc Tang Tang đã khắc sâu trong lòng anh, vì vậy anh đương nhiên cho nghĩ như thế.
Anh còn nhớ rõ anh trách cứ cô, bảo cô không nên chỉ vì cái trước mắt.
Cô nói cái gì ấy nhỉ?
Đoạn Kính Hoài có chút mờ mịt.
À, cô ấy không nói gì cả.
Cô ấy chỉ nói, cô ấy đã biết.
Lúc Đoạn Kính Hoài lái xe về nhà thì trời đã khuya, hôm nay vốn dĩ anh có thể về sớm, nhưng sau khi rời khỏi phòng Tiểu Nam thì có một ca tai nạn xe cần cấp cứu, anh bị điều đi giải phẫu.
Từ gara đi lên lầu, anh dùng vân tay mở khóa cửa.
Vừa bước vào nhà, đèn phòng khách đã tắt, chỉ còn chút ánh sáng vọng ra từ phòng bếp. Đoạn Kính Hoài cho rằng Lộc Tang Tang đã ngủ, anh thay dép lê rồi đưa tay bật đèn phòng khách.
Căn phòng bỗng sáng trưng.
Đoạn Kính Hoài đứng ở cửa chính, nhìn thấy ở một góc nhỏ của ghế sofa, có một người đang ngồi.
Chính xác mà nói, người nọ đang làm ổ ở đó, chân của cô rút vào trong làn váy ngủ rộng thùng thình, đầu rũ xuống, tóc tai bù xù nhìn không thấy mặt. Thứ duy nhất cô để lộ ra ngoài quần áo là một đoạn cánh tay, vô cùng nhỏ, cảm giác chỉ toàn xương, có chút dọa người.
Nếu đổi lại là người bình thường, sau khi đèn được bật sáng, nhất định sẽ hoảng sợ.
Nhưng may là Đoạn Kính Hoài không phải người bình thường, anh nhìn tình cảnh trước mắt, ý niệm đầu tiên trong đầu không phải là nhà có "Nữ quỷ", mà chính là không ngờ "Nữ quỷ" lại đang uống rượu trong nhà.
Trên bàn bày một đóng bia, chỉ còn hai lon chưa bật nắp.
"Về rồi à?" Nữ quỷ khách sáo hỏi, chẳng qua là giọng hơi khàn.
Đoạn Kính Hoài gần như tái phát bệnh "Yêu sạch sẽ" cộng thêm chứng bệnh "Cưỡng bách", anh không chịu nổi khi nhà dơ dáy bẩn thiểu còn có mùi rượu, một chút cũng không được.
"Sao cô lại uống rượu ở nhà?"
"Nữ quỷ" Lộc Tang Tang nghiêng đầu ra khỏi đầu gối, "Không thể uống?"
Đoạn Kính Hoài muốn mở cửa sổ, nhưng nhìn thấy quần áo mỏng tanh trên người Lộc Tang Tang, anh đành buông tha cho suy nghĩ đó.
"Muộn rồi, đi ngủ."
Lộc Tang Tang cười ha ha hai tiếng, "Ngủ không được đó bác sĩ à, anh có thể giúp tôi làm cách nào để không phiền lòng nữa hay không?"
Đoạn Kính Hoài nghiêm mặt, "Tôi không phải bác sĩ tâm lý."
"Ồ... Đúng nhỉ." Lộc Tang Tang cầm một lon bia, "Vậy anh tới đây, uống với tôi một lon."
Đoạn Kính Hoài hít sâu một hơi, có chiều hướng nổi giận. Có điều nhớ lại chuyện ban sáng, anh cảm thấy mình nợ cô.
"Uống ít thôi, chất cồn sẽ khiến dạ dày bị kích thích, cũng ảnh hưởng đến khả năng co bóp hấp thu chất dinh dưỡng của dạ dày." Đoạn Kính Hoài nói thêm: "Chẳng phải cô sợ béo sao? Uống rượu bia sẽ tích mỡ, rất có thể gây ra bệnh mỡ trong máu..."
"Dừng!" Lộc Tang Tang đưa tay ngăn cản rồi trừng mắt nhìn anh, "Anh có thể đừng nói mấy lời xuyên tim vậy được không?"
Đoạn Kính Hoài vô cùng tỉnh táo, "Lời khuyên của bác sĩ, nghe hay không thì tùy."
Huyệt thái dương Lộc Tang Tang giật giật, "Không nghe! Hôm nay không vui, không muốn nghe! Anh muốn uống với tôi một lon không? Không uống thì cút!"
Hiếm khi nào Lộc Tang Tang dám nói chuyện với Đoạn Kính Hoài như vậy, có chút men trong người, lá gan cũng lớn hơn không ít.
Mà thần kỳ là Đoạn Kính Hoài chẳng lộ ra chút khó chịu nào, thậm chí anh còn nghĩ, đại khái là hôm nay công việc của cô không như ý, hơn nữa còn bị anh "Dạy dỗ" cho một trận, cho nên tâm trạng khó tránh khỏi sa sút.
Có lẽ do bị suy nghĩ này quấy phá, trước ánh mắt hung dữ của cô, anh ngồi xuống bên cạnh cô.
Lộc Tang Tang cũng sững sốt một chút, cô không ngờ anh thật sự sẽ ngồi xuống "Tiếp khách".
"Uống một lon?" Cô chần chừ lên tiếng.
Đoạn Kính Hoài duỗi tay lấy lon bia trong tay cô đi, sau đó anh đề nghị: "Hay là uống trà đi."
Lộc Tang Tang: "..."