Bạch Cẩm Sương nói đến đây, đề tài cuộc trò chuyện chợt thay đổi: “Nhưng mà...!ngay cả khi tất cả những điều này đều không sai, vậy thì Thẩm Đinh Nhiên có sai không? Nếu nói là cô ấy có sai, vậy thì việc cô ấy trở thành con gái của vợ chồng Thẩm Diệp Bách là sai lầm thứ nhất, quen biết anh từ nhỏ là sai lầm thứ hai, yêu anh là sai lầm thứ ba của cô ấy! Vốn dĩ tôi không muốn quan tâm đến những chuyện này của mấy người, nhưng...!đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy thương xót cho một cô gái như vậy, cô ấy vô tội đến như thế, kết quả là sau cùng lại trở thành vật hy sinh của hận thù, anh nói xem rốt cuộc là cô ấy có lỗi gì chứ? Anh đừng có nói những lời như là đang lo lắng cho cô ấy nữa, tôi nghĩ rằng cô ấy sẽ thực sự phát điên khi nghe những lời nói này, suy cho cùng nếu như thật sự yêu thì không thể nào nhẫn tâm làm tổn thương được! Lời của tôi nói đến đây thôi, chúng tôi xin đi trước!”
Bạch Cẩm Sương nói xong, liền kéo Mặc Tu Nhân định rời đi.
Cô không trách vợ chồng Thẩm Diệp Bách bất công, cũng không nói thay cho Sở Hạnh Từ, cô chỉ cảm thấy tội nghiệp cho cô gái đang khóc đến run cả người kia.
Qua một đêm, người yêu trở mặt, vào thời khắc hạnh phúc nhất, quan trọng nhất của một cô gái, thì cô ấy lại mất đi người yêu, gia đình tan nát, đã giáng cho cô ấy một cú mạnh mẽ.
Theo quan điểm của Bạch Cẩm Sương, cả hai vợ chồng nhà họ Thẩm và Sở Hạnh Từ đều sai và người vô tội nhất chính là cô gái đáng thương Thẩm Đinh Nhiên đó.
Sở Hạnh Từ nhìn thấy Bạch Cẩm Sương và Mặc Tu
Nhân muốn rời đi, anh ta ngay lập tức hoảng sợ: “Bạch
Cẩm Sương!”
Bạch Cẩm Sương quay người lại, lạnh lùng liếc nhìn anh ta một cái: “Giám đốc Sở, anh vẫn còn có việc gì à?” Sở Hạnh Từ nhắm mắt nói: “Cô...!có thể giúp tôi đến bệnh viện xem xem...!tình hình bây giờ như thế nào rồi không, tôi...!tôi sẽ đứng ở gần bệnh viện chờ tin tức!”
Vào lúc này, Sở Hạnh Từ mới chân thành cảm nhận được anh ta không nỡ để Thẩm Đinh Nhiên một mình đối mặt với những chuyện này.
Từ nhỏ đến lớn Thẩm Đinh Nhiên được nuông chiều nuôi nấng như một nàng công chúa, cô ấy chẳng hiểu chuyện gì, cô ấy ngây thơ đơn thuần, tâm sự duy nhất của cô ấy là đã nghe lén được chuyện bố mẹ mình đã sát hại bố mẹ của anh ta.
Nghĩ đến cô gái nhỏ cái gì cũng không hiểu đó, lại phải chịu đựng tất cả những chuyện này, Sở Hạnh Từ chỉ cảm thấy trái tim mình như bị người ta dùng một con dao cùn cắt đứt vậy.
Bạch Cẩm Sương không ngờ rằng giờ phút này Sở Hạnh Từ lại không còn đè nén cảm xúc của bản thân mình nữa.
Cô giễu cợt một câu: “Giám đốc Sở, anh không cảm thấy rằng đã quá muộn rồi sao?”
Sở Hạnh Từ nắm chặt bàn tay lại: “Nói cái gì thì những chuyện này cũng đã xảy ra rồi, không phải sao? Chỉ là tôi không muốn để cô ấy một mình đối mặt với những chuyện này! Cô Bạch...!nếu thật sự rất quan tâm đến cô ấy thì hãy giúp tôi thăm cô ấy một lát, có được không? Xin cô đó!”
Đồng tử Bạch Cẩm Sương lóe lên, nhìn Sở Hạnh Từ với vẻ mặt phức tạp.
Đến giờ phút này, cô không biết phải nói gì mới được nữa.
Người đàn ông Sở Hạnh Từ này thật sự là lý trí đến phát sợ, lúc muốn trả thù thì một lòng trả thù, bây giờ thù đã trả xong rồi thì anh ta lại cảm thấy bản thân mình đau lòng rồi, cho dù biết Thẩm Đinh Nhiên bây giờ không thể tiếp nhận được sự quan tâm của anh ta nữa, nhưng anh ta vẫn muốn dùng các cách khác để quan tâm cô ấy.
Bạch Cẩm Sương sâu sắc nhìn Sở Hạnh Từ, im lặng một lúc rồi gật đầu: “Được rồi, tôi sẽ đi gặp cô ấy, cũng có thể nói cho anh biết tin tức bên phía bệnh viện, nhưng anh phải hiểu rõ rằng không phải là tôi đang thay anh quan tâm Thẩm Đinh Nhiên, chỉ là tôi không nhẫn tâm để cô ấy phải đối mặt với những chuyện này một mình mà thôi!”
Bạch Cẩm Sương nói xong, quay người nhìn về phía Mặc Tu Nhân: “Mặc Tu Nhân, đi thôi, chúng ta tới bệnh viện!”
Khi Sở Hạnh Từ nhìn thấy Bạch Cẩm Sương và Mặc Tu Nhân đã đi rồi, anh ta nặng nề nhắm mắt lại, dường như anh ta không hề nghe thấy tất cả mọi thứ xung quanh mình nữa rồi.
Anh ta chưa bao giờ nghĩ rằng việc trả thù sẽ khiến Thẩm Đinh Nhiên đau lòng đến như thế, cô ấy không hề liên quan đến, cô ấy khó có thể chấp nhận mọi việc cuối cùng lại trở thành cục diện như thế này.
Hoặc phải nói là anh ta đã nghĩ đến rồi, nhưng lúc đó hận thù làm mờ đôi mắt anh ta, anh ta không muốn để bản thân phải nghĩ tới, ngay cả việc Lục Thành Ngôn trở thành người thực vật, cũng không hề làm suy giảm đi cái suy nghĩ cố chấp đó của anh ta một chút nào.
Mãi cho đến khi thật sự đi tới bước đường này, anh mới muộn màng nhận ra rằng anh có thể chấp nhận bất kỳ kết cục nào dành cho hai vợ chồng Thẩm Diệp Bách, nhưng lại không thể chấp nhận việc để cho Thẩm Đinh Nhiên phải một mình bơ vơ không nơi nương tựa như thế, đau lòng như thế.
Anh ta nghĩ đến ánh mắt cùng của Thẩm Đinh Nhiên trước khi rời đi, trong lòng có một nỗi sợ hãi không thể giải thích rõ được, như thể là có thứ gì đó đã hoàn toàn mất kiểm soát rồi...!
Khi Mặc Tu Nhân và Bạch Cẩm Sương đến bệnh viện, Thẩm Đinh Nhiên ngồi xổm một mình ở góc cửa phòng cấp cứu, vùi mặt vào đầu gối, cơ thể khẽ run lên.
Mặc Tu Nhân tương đối bình tĩnh, anh đã xem vở kịch báo thù của Sở Hạnh Từ bày ra, hoàn toàn có thể làm một người ngoài cuộc để bình tĩnh phân tích.
Tuy nhiên, Bạch Cẩm Sương lại tương đối cảm tính, cô nhìn Thẩm Đinh Nhiên đáng thương và đau lòng như vậy, trong lòng cảm thấy thương cảm, Mặc Tu Nhân cũng có thể hiểu được.
Anh nắm lấy tay Bạch Cẩm Sương thì thầm: “Đừng vì người khác mà khiến bản thân phải khó chịu nhiều quá đấy!”
Bạch Cẩm Sương nghe những lời này liền gật gật đầu: “Em biết rồi, em đi gặp cô ấy một chút!”
Bạch Cẩm Sương thực sự rất thương xót cho Thẩm Đinh Nhiên, dù sao tất cả mọi chuyện ngày hôm nay cô đã chứng kiến từ đầu đến cuối, hơn nữa trước đây Thẩm Đinh Nhiên biết chuyện bố mẹ mình đã hại chết Sở Hạnh Từ là do cô đã suy đoán được rồi lỡ lời nói ra, cô đối với Thẩm Đinh Nhiên là có một loại cảm giác tội lỗi không thể nói thành lời.
Hơn nữa, cô gái Thẩm Đinh Nhiên này hình như không có nhiều bạn bè, trước đây cô ấy từng coi Sở Hạnh Từ là tất cả đối với mình, kết quả trong phút chốc cả bầu trời này sụp đổ rồi, Bạch Cẩm Sương thực sự lo lắng là cô ấy sẽ không thể chống đỡ được nữa.
Bạch Cẩm Sương bước đến bên cạnh Thẩm Đinh Nhiên, nhìn cô ấy đang khe khẽ khóc nức nở thân thể hơi run rẩy, trong lòng có chút không thoải mái.
Cô cúi người xuống, vỗ nhẹ vào lưng Thẩm Đinh Nhiên, thấp giọng nói: “Thẩm Đinh Nhiên, đừng khóc nữa, cô phải kiên cường lên, bây giờ chuyện gì của nhà học Thẩm cũng đều cần cô xử lý hết!”
Khi Thẩm Đinh Nhiên nghe thấy những lời này, mới ngẩng đầu lên nhìn Bạch Cẩm Sương một cái.
Cứ nhìn như thế, nhìn đến mức khiến Bạch Cẩm sương phải sốt ruột vô cùng, chỉ sau một thời gian ngắn như vậy, đôi mắt của Thẩm Đinh Nhiên đã đỏ và sưng lên rồi, có trời mới biết rốt cuộc là cô ấy đã khóc nhiều đến mức nào.
Bạch Cẩm Sương nhìn thấy trong lòng rất khó chịu, nhưng cô không biết phải an ủi cô ấy như thế nào nữa.
Thẩm Đinh Nhiên chống tay vào tường đứng dậy, cần cánh mỗi: “Tôi biết rồi, cám ơn cô, Bạch Cẩm Sương!” Bạch Cẩm Sương thở dài: “Cô không cần phải cảm ơn tôi, tôi cũng không biết an ủi người ta đâu, nhưng mà...!tôi vẫn muốn nói cho cô biết cho dù có xảy ra chuyện gì thì cô cũng phải chú ý giữ gìn sức khoẻ đấy!”
Thẩm Đinh Nhiên đỏ mắt, gật đầu: “Tôi biết rồi! Cô cố tình tới bệnh viện thăm tôi sao?”
Đôi mắt Bạch Cẩm Sương lóe lên, rồi phủ nhận: “Mẹ tôi vừa làm phẫu thuật xong không bao lâu nên đang ở phòng tiếp nhận bệnh nhân nội trú bên kia kìa, tôi biết tin bố mẹ cô được đưa đến đây, nên nhận tiện ghé qua thăm cô một chút!”
Bạch Cẩm Sương không muốn để Thẩm Đinh Nhiên cảm thấy rằng cô đang đồng cảm với cô ấy, cái thứ như sự đồng cảm, khi không có cách nào để giúp đỡ người được thì sự đồng cảm đó chính là thứ vô dụng nhất!
Thẩm Đinh Nhiên nghe thấy Bạch Cẩm Sương nói vậy, cô ấy hơi thút thít một chút: “Cho dù thế nào đi chăng nữa cũng đều cảm ơn cô, vì vẫn còn nhớ đến tôi!”
Thẩm Đinh Nhiên không biết những người có mặt hôm nay rốt cuộc là có bao nhiêu người thực sự quan tâm đến cô ấy, nhưng hầu hết bọn họ đều chỉ đang xem kịch mà thôi.
Thành thật mà nói, quả thật là cô ấy không thể ngờ rằng Sở Hạnh Từ lại đối xử với cô ấy như vậy, từ nhỏ đến lớn, cô ấy chưa từng phải chịu khổ bao giờ.
Điều duy nhất khiến cô ấy cảm thấy khó chịu chính là chuyện bố mẹ Sở Hạnh Từ, hồi đó cô đã nghe lén được cuộc trò chuyện của bố mẹ, cô ấy vô cùng đau lòng, cực kỳ vướng mắc, muốn che giấu, nhưng lại cảm thấy có lỗi, cô ấy biết rằng bố mẹ đã sai, nhưng cô ấy cũng không dám nói ra, cô ấy sợ mất đi bố mẹ, lại càng sợ đánh mất Sở Hạnh Từ.
Nhưng...!dù thế nào thì cô ấy cũng không thể ngờ rằng đến cuối cùng, Sở Hạnh Từ lại dùng thủ đoạn quyết liệt như vậy để khiến cô hoàn toàn tuyệt vọng.
Có lẽ...!như thế này cũng tốt, có thù trả thù, có oán báo oán, từ đó về sau bọn họ sẽ không còn nợ nần gì nhau nữa cả..