Vợ Ơi! Anh Đây Này! (Vợ Là Bác Sĩ Phu Nhân II)

chương 37: nguyên nhân dẫn tới hận thù

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

"Em thật sự nhìn thấy Tiểu Ninh..."

Sắc mặt Trạch Tịnh Thần bắt đầu thay đổi, khuôn mặt đang tươi tắn và hiếu kỳ bỗng chợt đanh lại, dường như vô cùng mất cảm hứng.

Nhưng theo Tưởng Ân thấy, anh đang rất giận, cô quên mất chuyện này, nhưng khi nãy người mà cô nhìn thấy rất giống với Trạch Tiểu Ninh.

Trạch Tịnh Thần đảo ánh mắt lạnh lùng của mình sang dòng người vội vã ra khỏi rạp phim, khung cảnh có chút ồn ào, mọi thứ xung quanh hiện giờ đối với Trạch Tịnh Thần ngày càng mờ nhạt và huyền ảo, anh khép mi tâm của mình lại rồi nén hơi thở dài để kìm chế sự tức giận.

Tưởng Ân bất giác run run, nhìn thấy dáng vẻ Trạch Tịnh Thần bây giờ cô lại nhớ đến lần anh nhận được tin Trạch Tiểu Ninh mất tích và chết. Đau đớn có, hận thù có, điên cuồng có.

...

Trạch Tịnh Thần và Trạch Tiểu Ninh đều được sinh ra ở thành phố T, nhưng sau khi cha mẹ anh ly hôn, mỗi người một nơi, Trạch Tịnh Thần cũng không muốn đi theo ai chỉ muốn cùng em gái sống yên ổn.

Sau khi chuyển tới Hồng Kong, Trạch Tịnh Thần đột nhiên nghỉ học, đơn giản bởi vì anh cảm thấy chán nản, trong khi đó anh là một học sinh rất giỏi. Việc anh thích làm chính là côn đồ, hằng ngày đều đi đánh nhau khắp phố, Tiểu Ninh cũng cảm thấy rất buồn và tức tối, nhiều lần khuyên nhủ anh nhưng anh chỉ cười cho qua, xoa đầu cô mà nói:"Em không cần lo." Tiểu Ninh cũng bất lực.

Nhưng nguyên nhân thật sự của việc này không phải như Tiểu Ninh thấy, anh nghỉ học vì để rút ngắn khoảng chi tiêu, anh không phải côn đồ đánh nhau với kẻ khác mà là bị người ở chỗ làm bức ép. Phận làm anh trai, chỉ muốn em gái mình được sống vui vẻ, hạnh phúc. Anh nhẫn nhịn họ, giấu diếm cô, không muốn cho cô biết cũng vì sợ cô lo lắng mà phân tâm.

Khi ấy, Trạch Tịnh Thần chẳng còn trông chờ gì về phía cha mẹ, đối với anh, người thân duy nhất chỉ có mỗi Tiểu Ninh, vì vậy cô đã trở thành một động lực để Trạch Tịnh Thần sống tiếp. Anh hứa rằng sẽ làm tất cả cho em gái mình.

Năm Tiểu Ninh tròn mười lăm tuổi, cô được thành tích tốt nên được chuyển đến một ngôi trường nổi tiếng ở Hồng Kong để học.

Một buổi tối, Trạch Tiểu Ninh nói có chuyện phải đi ra ngoài, trên tay còn cầm theo tập tài liệu, cứ tưởng rằng cô ra ngoài học cùng bạn, nên anh đồng ý và tính sẽ đưa cô đi cho an toàn nhưng cô từ chối.

Đợi đến khuya, không biết đã xảy ra chuyện gì, cô không trở về, Trạch Tịnh Thần liên lạc đến toàn bộ những người chơi thân với Tiểu Ninh, cả đi tìm cô khắp nơi nhưng vẫn không thấy.

Dường như đã dùng hết mọi cách nhưng vẫn không thấy Tiểu Ninh, một khả năng duy nhất được kết luận.

Trạch Tiểu Ninh đã chết!

Trạch Tịnh Thần như nhìn thấy thế giới của mình bị sụp đổ, chỉ một sơ suất nhỏ của anh đã khiến anh phải mất đi cô em gái mà anh yêu thương nhất. Trạch Tịnh Thần chỉ có em gái, bây giờ cô ấy mất rồi, Trạch Tịnh Thần sống thì có ích gì nữa?

Thế là anh chọn cách kết liễu đời mình.

Một ông trùm giới Hắc Đạo vì thích tính cách của anh nên đã cứu anh, cưu mang anh, giúp anh thoát khỏi bóng đêm đáng sợ kia. Ông ta huấn luyện anh, cho anh quyền lực, cho anh cái tên mới cũng như thay đổi cuộc đời của anh, ông ta cũng giúp anh điều tra về cái chết của em gái anh, Trạch Tiểu Ninh có liên quan đến một ông trùm khác trong giới Hắc Đạo, đó là Tư Cảnh Nam.

Kể từ sau khi sự việc đó xảy ra, Trạch Tịnh Thần ôm hận trong lòng, anh lấy hận thù làm động lực để sống tiếp và quyết tâm phải trả thù cho được những kẻ đã sát hại em gái mình.

Chuyện đã xảy ra lâu lắm rồi, không một ai dám nhắc cái tên ấy trước mặt Trạch Tịnh Thần. Trước giờ, anh luôn lạnh lùng, mưu mô và thủ đoạn, lúc nào cũng bình tĩnh và giễu cợt kẻ khác, nhưng cái tên và quá khứ kia tựa như một con dao chí mạng tàn nhẫn mà dày vò Trạch Tịnh Thần.

Và đây cũng chính là lý do tại sao Trạch Tịnh Thần lại cho nổ The CTC Hotel. Bởi vì nơi này là nơi em gái anh phải bỏ mạng.

....

Tưởng Ân đứng nhìn Trạch Tịnh Thần bằng ánh mắt chứa nhiều loại cảm xúc, hình như cô vừa nhắc tới chuyện không nên nhắc, cô đã gián tiếp tác động tới con quỷ vốn đang ngủ yên tĩnh trong đáy lòng Trạch Tịnh Thần.

Trạch Tịnh Thần đẩy cô vào vách tường, tay nắm chặt lấy cổ cô. Chẳng phải anh đã cảnh cáo rồi sao, bất kì ai cũng không được nhắc tới Tiểu Ninh. Nhưng sao Tưởng Ân lại mắc sai lầm.

Bổn phận làm sát thủ ngầm cho Trạch Tịnh Thần, nỗi đau thể xác này thì có là gì. Tuy nhiên, cô vẫn cảm thấy rất sợ người đàn ông này.

"Cô vừa mới nói gì? Cô nhìn thấy Tiểu Ninh? Không thể nào, Tiểu Ninh đã chết rồi cô biết mà. Tưởng Ân."

Ánh sáng mờ ảo của chiếc đền yếu ớt rọi sáng cả con phố rồi dịu dàng trải lên khuôn mặt tuyệt mỹ đẹp như một kiệt tác kia, ánh mắt anh đục ngầu, chứa đầy sát khí chết chóc, gân xanh nổi đầy trán, khi ấy Tưởng Ân tưởng rằng mình đã chết thật rồi, đau đớn nhưng không dám kêu lên một tiếng.

Trạch Tịnh Thần cũng muốn tin lắm, Tiểu Ninh chết không tìm thấy xác, anh vẫn ôm nuôi hi vọng sẽ được tìm thấy cô mạnh khoẻ ở đâu đó, nhưng xác suất quá thấp.

"Thần..." Tưởng Ân nắm chặt lấy tay anh, cảm thấy như lo sợ, cơ thể anh càng ngày càng run lên, Tưởng Ân chỉ lo nghĩ xem tìm lời nói nào để nói, giúp Trạch Tịnh Thần hạ hỏa cũng như giữ mạng sống cho mình mà quên rằng Trạch Tịnh Thần mắc một căn bệnh chữa mãi không khỏi, chỉ có thể dùng thuốc để khắc chế.

Cứ mỗi lần anh kích động lên vì một chuyện gì đó nghiêm trọng, Trạch Tịnh Thần sẽ rất đau đớn ở lồng ngực, não bộ và cảm thấy khó thở, tay chân thì run bần bật và cảm thấy rất hoảng loạn.

Bệnh tình này bị tác động bởi tâm lý, nhưng người như Trạch Tịnh Thần xác suất vướng phải là rất thấp nhưng anh vẫn bị. Diễn biến của căn bệnh cũng rất bất thường, không ai nói trước được. Xác suất gây chết cũng rất cao.

Trạch Tịnh Thần cũng đã dần thuyên giảm được nó rồi, nhưng hôm nay, nó lại lặp lại.

Suy cho cùng, hầu hết những lần anh bị như vậy thì nghĩ đến cái chết oan ức và tuổi nhục của em gái mình.

Bàn tay Trạch Tịnh Thần dần dần buông lòng cần cổ của Tưởng Ân ra và đưa tới ôm lấy lồng ngực mình, nặng nhọc mà thở. Cảm giác đau đớn chợt ập tới khiến anh như muốn chết đi lập tức.

Trước tình hình như vậy, Tưởng Ân ngoài sự hoảng loạn thì còn biết suy nghĩ, cô tiến tới ôm lấy anh, dịu dàng mà vỗ về.

"Thần, anh... anh sẽ không sao đâu."

Tưởng Ân không dại mà đưa anh tới bệnh viện, bởi vì anh là bác sĩ, nếu tiền sử căn bệnh này bị người trong bệnh viên phát giác thì họ sẽ truy cứu tới cùng, vì ai biết được trong quá trình Trạch Tịnh Thần làm phẫu thuật có phát bệnh hay không, có gây ảnh hưởng tới bệnh nhân hay không?

Sau khi gọi người tới, Tưởng Ân liên hệ ngày tới vị bác sĩ riêng của anh, tới để mà điều trị.

...

Trở về Cảnh Hoàng Viện, Tiểu Ninh bước vội vào phòng nhưng vẫn muốn nhìn anh trước khi ngủ. Lúc này, thật sự không muốn rời xa anh chút nào.

"Em vào đi, anh đi đây."

"Được."

Nói xong, Phi Dạ cười thân thiện rồi rời đi, công việc của anh rất bận vậy mà vẫn nhớ và quan tâm tới cô vậy là cô vui lắm rồi.

Truyện Chữ Hay