Diệp gia...
Tối hôm nay, Diệp Hâm Đình đi qua đi lại trong phòng, trong lòng vô cùng cồn cào, thấp thỏm lo âu. Cuối cùng thì tiếng chuông điện thoại cũng vang lên, cắt đứt đi sự căng thẳng của Diệp Hâm Đình.
"Mọi chuyện sao rồi, sao vẫn chưa gửi thông tin đến?"
"Theo như lời cô nói, tôi đã điều tra rất kỹ, nhưng dường như đã bị người khác chặn mọi thông tin, thứ lỗi tôi không hoàn thành nhiệm vụ được... tút... tút." Ở đầu giây bên kia, người đàn ông nhanh miệng nói, sau đó không đợi Diệp Hâm Đình nói gì mà liền cúp máy.
"Này, alo...?" Diệp Hâm Đình hụt hẫng nhìn vào màn hình điện thoại, cô thở dài một hơi, ngồi xuống giường bắt đầu suy ngẫm.
"Rốt cuộc là ai đã chặn thông tin chứ?" Diệp Hâm Đình chợt mỉm cười, thoáng nghĩ có người đang giúp mình nên đương nhiên không còn lo âu nữa:"Bị chặn cũng tốt, như vậy không ai có thể tìm kiếm được chị ta."
...
Bên trong thư phòng của Diệp Tấn, ông cũng nhận được cuộc gọi của người ông phó thác.
"Thế nào rồi, điều tra được gì chưa?"
Người đàn ông ở đầu giây bên kia, chậm rãi trả lời:"Ông chủ, có người muốn gặp ông."
"Ai?"
"Anh ta đã chặn hết thông tin nên tôi không tra được gì, thay vào đó anh ta có nói muốn gặp ông, thời gian do anh ta sắp xếp."
Diệp Tấn hít sâu một hơi, suy nghĩ một lúc rồi mới trả lời:"Tôi biết rồi, cậu làm việc tiếp đi!"
"Vâng."
...
Đưa Tuyết Linh đến trước cửa nhà, Hàn Dương Phong mỉm cười, ôn nhu nói:"Cô vào nhà đi, có việc gì cứ gọi cho tôi."
"Cảm ơn anh."
"Không cần, vào nghỉ sớm đi, ngày mai ở Hàn thị cũng không quá nhiều việc, nên tôi cho cô nghỉ."
"Tôi không sao cả, chỉ cảm thấy hơi mệt thôi, ngày mai tôi sẽ đi làm lại."
"Được, vậy cô nghỉ ngơi đi."
"Vâng."
....
Bước vào nhà, Tuyết Linh đặt giày lên kệ cẩn thận rồi đi tới ghế sô pha, chậm rãi ngồi xuống thư giãn một lát. Ngày hôm nay trải qua chỉ một chuyện nhưng lại khiến Tuyết Linh nhọc lòng không thôi, bất chợt lại nghĩ về người đàn ông tên Diệp Tấn, cô không tin trên đời này lại có chuyện trùng hợp như vậy.
Nếu thực, cô là con gái của ông thì Diệp Hâm Đình kia là sao, ông đã đánh mất đứa con gái như cô mà ông không những không đau lòng mà còn vui vẻ, nói cười với gia đình hiện tại sao?
Tuyết Linh suy nghĩ tới đâu thì lại nhọc nhằn tới đó, cô ngả người ra lưng ghế, đưa tay khẽ vuốt mặt để điều hòa lại tâm trạng của bản thân.
Tiếng chuông của chiếc điện thoại vang lên ở đâu đó, Tuyết Linh tìm kiếm một lúc thì cũng ra. Nhìn vào màn hình điện thoại, Tuyết Linh cảm thấy vui hơn, chậm rãi nhấc máy.
"Tiểu Khiết!"
"Linh Linh, cuối cùng cậu cũng chịu nghe máy, cậu vẫn ổn chứ. Hôm nay, mình bận quá nên không đến với cậu được, mình có gọi cho cậu nhưng không ai nghe máy, đến nhà cậu thì không có ai, cả mộ của dì ấy cũng không có. Linh Linh, mình lo cho cậu lắm đấy!" Lộ Khiết gấp rút cất tiếng nói, Tuyết Linh mím môi khẽ mỉm cười, cô đúng là có phúc khi có một người bạn như Lộ Khiết.
"Mình không sao. Bây giờ mình về nhà rồi!"
"Hay mình tới với cậu nha?"
"Không cần đâu. Cậu đừng lo lắng nữa, mình thật sự không sao."
Im lặng một lúc, cô biết Lộ Khiết đang suy nghĩ, cuối cùng thì Lộ Khiết cũng trả lời:"Vậy được rồi, cậu nghỉ ngơi đi."
"Được. Bye bye."
....
Hàn Dương Phong vừa mới bước vào phòng thì nhận ngay cuộc gọi đến từ tổ chức SGS ở Hồng Kong, giọng nói người ở đầu giây bên kia trông có vẻ rất hoảng hốt và gấp rút:"Hàn thiếu, có chuyện không hay rồi."
Thường thì tổ chức SGS bên Hồng Kong làm việc rất cẩn trọng và linh hoạt, mọi việc giải quyết phải nói dù có nghiêm trọng tới đâu cũng đều sóng yên biển lặng, nhưng bây giờ đột ngột gọi cho anh rồi thông báo chuyện tiêu cực, anh biết chắc rằng chuyện xảy ra không mấy đơn giản.
"Thế nào?" Hàn Dương Phong nhíu mày, vừa đi vào trong căn phòng làm việc vừa nghiêm giọng hỏi.
"Khách sạn CTC bị đánh khủng bố, không những thiệt hại về vật chất mà còn ảnh hưởng đến cả mạng người. Các nguồn điện trong thành phố đều cũng đã bị cắt, không những thế, các khách sạn lân cận cũng đều bị phát nổ."
"Cảnh sát đã tra ra được gì chưa?"
Người đàn ông ở đầu giây bên kia tiếp tục trả lời:"Cảnh sát chỉ mới vào cuộc nên không điều tra được gì, nhưng theo tổ chức ngầm điều tra lại, camera trong khách sạn ghi lại, một người đàn ông đã lén lút đi vào khách sạn. Hiện tại đang truy bắt hắn, Hàn thiếu, cục diện bên này đang rất rối ren, cần anh giải quyết gấp."
"Được rồi, gọi cho Phi Dạ đi, bảo cậu ta đến giải quyết trước, tôi sẽ sắp xếp rồi tới sau."
"Tôi hiểu rồi."
Cuộc gọi kết thúc với sự tức giận tột độ của Hàn Dương Phong, anh ném chiếc điện thoại lên bàn làm việc, ánh mắt tựa như mũi dao sắc bén đăm đăm nhìn về phía trước:"Là tên điên đó nữa sao?"
Trong đầu anh liền hiện lên người đàn ông tên Lya, chỉ có hắn ta mới có thể làm những chuyện điên khùng như thế này.
....
Trong căn phòng tối tăm, chỉ có một thứ ánh sáng trắng yếu ớt duy nhất từ chiếc đèn sắp bị hư làm người ta liên tưởng tới những lần hỏi cung trong ngục tù.
Người đàn ông ngồi trên chiếc ghế gỗ đơn, tư thế điềm nhiên, thoải mái nhưng ung dung, kiêu ngạo.
Tiếng cửa đột ngột được đẩy ra, hai tên tên mặc áo vest chỉnh tề đang lôi kéo một người đàn ông đang ở trong tư thế chống cự đến.
Hắn ta quỳ sụp trước mặt Trạch Tịnh Thần, ánh mắt chứa chan sự kinh hãi, sợ tới mức cả người run bần bật, hắn ta ngước nhìn người con trai tuấn tú trước mặt, sát khí xung quanh anh ta nằng nặc, khoé mắt đượm sự chết chóc, dường như anh ta đang gặp chuyện gì rất không mấy vui vẻ, việc làm hiện tại đối với người đàn ông quỳ dưới đất này căn bản là để trút giận, nhưng thực chất, Trạch Tịnh Thần không bộc lộ sự tức giận ra ngoài mà còn dở thái độ thờ ơ, vui vẻ.
"Tôi... tôi đã làm gì sai chứ? Tại sao các người lại bắt tôi?...Mau thả tôi ra!" Hắn ta cất tiếng run run hỏi, khoé môi cứng đơ vì sợ.
Một tên vệ sĩ đứng sau anh, dùng chân đá mạnh vào mặt hắn, sự đau đớn cùng bất ngờ liên tục tấp tới, người đàn ông trẻ không kịp trở tay nên bị văng ra sau, ê ẩm mà bưng mặt rên la.
Hắn tính chòm người ngồi dậy, nhưng chưa kịp định hình gì thì đã bị một chuỗi lực thả xuống người, hắn ta chỉ có một mình, sức lực có giới hạn, trong tình thế này hắn không thể đánh trả cũng không thể chống cự mà chỉ nằm im chịu trận.
Đến khi hắn ta không còn một chút sức lực nào, Trạch Tịnh Thần mới đưa ám chỉ cho thôi, vệ sĩ của anh nắm cổ áo hắn dựng hắn ngồi dậy, mặt hắn chốc lát đã bầm tím, hắn thở dốc mơ màng nhìn người đàn ông ngồi ở trước mặt:"Ngài Lya, tôi đã làm gì sai? Tôi trung thành với ngài, tận lực giúp ngài chế tạo thuốc nổ, vậy hả tất gì phải làm thế với tôi?"
Trạch Tịnh Thần bất giác bật cười, khoé môi mỏng lạnh nhạt lặp lại hai từ:"Trung thành?"
"Con người cậu xứng đáng nhắc hai từ này với tôi sao?" Trạch Tịnh Thần vẫn mỉm cười như đón chào hòa bình, hoàn toàn không chút sóng gió nào, Trạch Tịnh Thần chìa tay ra hướng tên vệ sĩ lúc nãy, trong vài giây ngắn ngủi, chiếc laptop đã nằm ngay trên tay anh.
Trạch Tịnh Thần cẩn thận đặt chiếc laptop xuống bàn, thực hiện vài thao thác, trên màn hình đã hiện ra một video mà khi nhìn vào nó, sắc mặt của người đàn ông kia càng trở nên trắng bệch. Cổ họng nghẹn ứ, đau rát đến nỗi nói không ra lời.
Trên màn hình máy laptop, quay cận cảnh hắn đặt bom lên xe của Trạch Tịnh Thần, hắn còn cố tình truyền thông tin mật của tổ chức ra bên ngoài để kiếm lợi, nhưng do Tưởng Ân lanh trí, sớm đã phát hiện nên đã nói với Trạch Tịnh Thần. Thêm vào đó, hắn còn ngầm làm việc cho Thiết Bàng, phản bội lại anh và bang Tâm Trứ. Nhưng mọi việc không suôn sẻ như hắn đoán, Trạch Tịnh Thần đã nới lỏng hắn, vờ như không biết, cho hắn có cơ hội sửa lỗi nhưng hắn ngu ngốc, bây giờ lại còn muốn bỏ trốn.
"Thế nào? Đây là trung thành mà cậu nói đó sao?" Trạch Tịnh Thần nhếch môi cười nhạt:"Thuốc nổ cậu tự chế tạo, lại còn dùng nó để giết tôi?"
"Ngài Lya, đây chỉ là hiểu lầm thôi..." Hắn vội vã giải thích dù biết trước vẫn không có tác dụng.
"Hiểu lầm, lẽ nào mắt tôi có vấn đề, người trong video không phải là cậu, camera nhà tôi vị hỏng nên quay nhầm bản mặt của cậu?"
Từng lời nói của Lya như một vết thương chí mạng, cán đứt từng nỗi yên bình trong con người của người đàn ông, hắn ta run rẩy, khoé môi mấp máy. Cuối cùng thì lết đến dập đầu sát chân của Trạch Tịnh Thần.
"Ngài Lya, tôi sai thật rồi, tôi thật sự biết sai, xin ngài cho tôi thêm một cơ hội nữa..."
"Thiết Bàng cho cậu bao nhiêu tiền mà khiến cậu phản bội tôi?" Trạch Tịnh Thần nhướng mày, nhìn hắn ta từ trên cao, thản nhiên hỏi.
"Một... một triệu đô la Mỹ."
"Ồ, một triệu đô la Mỹ có thể khiến cậu giết tôi. Cậu... làm việc cho tôi bao lâu rồi?"
"Hai năm rồi." Hắn ta rụt rè đáp.
"Tính ra khoảng thời gian cũng dài đó nhỉ? Cũng không biết rằng trong hai năm đó, cậu nhận được bao nhiêu triệu nhỉ?"
Nhìn cách Trạch Tịnh Thần êm ấm nói chuyện cùng với vấn đề anh vừa mới đặt ra, hắn ta liền hiểu ngay cũng càng cảm thấy sợ. Biết chắc rằng phản bội Trạch Tịnh Thần không còn con đường nào để đi, hắn đành phải liều mạng, một sống hai chết với Trạch Tịnh Thần.
Hắn ta đưa ánh mắt gian xảo, liếc nhìn xung quanh, liền thấy khẩu súng lục đang được treo ở thắt eo tên vệ sĩ, hắn phóng người chòm tới, nhanh chóng đã cướp được. Hành động của hắn rất nhanh nhẹn, cướp được khẩu súng liền chỉa họng vào người Trạch Tịnh Thần.
Những người vệ sĩ xung quanh thì hoảng hốt, cùng nhau chỉa súng lên người đàn ông, nghiêm giọng hô lớn:"Bỏ súng xuống."
Hắn đâu có ngu, đã tới bước đường này, bỏ súng xuống thì sẽ tắm mưa đạn. Hắn nhìn Trạch Tịnh Thần vẫn bình thản ngồi trên ghế không chút lo sợ, nhanh miệng nói:"Nếu thả tôi ra, tôi sẽ không nổ súng."
"Cậu nghĩ giết tôi rồi cậu sẽ được sống sót để rời khỏi đây?"
Hắn ta liếc nhìn xung quanh, trong căn phòng có hơn mười người, đó là những người trung thành hết mực với Lya, bọn chúng đang trong tư thế chỉa súng vào người mình, chờ khi mình nổ súng, bọn chúng nhất định sẽ nổ súng theo.
Đường sống cuối cùng cũng đã bị chắn, hắn ta hết cách liền gằn giọng nói:"Lya, tao đã hết đường rồi, tới nước này thì tao và mày cùng nhau xuống địa ngục là vừa."
Câu nói vừa dứt, hắn ta đã bóp còi, một tiếng "rắc" phát ra, đám người ở đó liền thở phào nhẹ nhõm, hắn ta mở mắt, nhìn ngọn lửa trên đầu súng đang cháy phập phồng, tim hắn như sắp ngừng đập, đây cũng là âm mưu của Trạch Tịnh Thần.
"Sao lại như vậy?"
"Tôi đã cho cậu đến tận hai cơ hội, nhưng cậu lần lượt đều hất tay bỏ qua. Vậy thì lần này đừng trách nhé! Những kẻ phản bội, không có quyền được sống."
Trạch Tịnh Thần nói xong, liền cất tiếng trầm lắng bảo:"Bạo lực một chút, đừng để hắn chết nhanh."
Người đàn ông bên cạnh cúi người một góc chín mươi độ, nghiêm túc chấp hành mệnh lệnh rồi đưa người đàn ông kia rời đi.
Cánh cửa lại mở ra một lần nữa, người bước vào là Tưởng Ân, cô vừa cất bước vừa thờ ơ nhìn người đàn ông bị lôi đi với mặt mày bầm tím, những ai gây chuyện với Trạch Tịnh Thần đa số đều không có kết cục tốt đẹp, hắn ta phản bội anh bị như vậy cũng đáng.
Tưởng Ân vội vã đi tới, nhìn sắc mặt Trạch Tịnh Thần trông ổn hơn nhiều, cô mới hạ thấp người thì thầm gì đó vào tai anh.
Không biết là chuyện gì, nhưng khi nghe xong, ánh mắt Trạch Tịnh Thần vụt qua tia hứng thú.