Tuyết Linh vừa chuẩn bị xong tài liệu cho cuộc họp, định đi đến photo một số giấy tờ quan trọng để phân phát cho mọi người, đúng lúc tiếng chuông điện thoại cô khẽ rung lên, Tuyết Linh lấy ra thì người gọi tới là Lý Miên, tưởng rằng YT có xảy ra chuyện gì nên Tuyết Linh liền nhấc máy:"Miên Miên, có chuyện gì vậy?"
"Chị, Túc Uyên cô ta đã hai hôm rồi không đến câu lạc bộ, lúc sáng có đến nhưng gây sự với học trò của chị, sau đó thì giận dỗi bỏ đi, còn Túc tổng thì ngày đêm cứ gọi thúc giục mãi, chị bây giờ phải làm thế nào?"
Tuyết Linh nhanh chân bước đi, vừa kẹp điện thoại trên vai vừa sắp xếp lại giấy tờ đang lộn xộn. Nghe Lý Miên nói vậy, Tuyết Linh nhíu mày, biểu cảm lộ rõ sự khó chịu, cô dừng hẳn lại, cầm chiếc điện thoại, thở một hơi thật mạnh rồi cất tiếng:"Không cần phải suy nghĩ gì, ông ta thúc gì thì em làm nấy, còn cô ta thích nghỉ thì cứ chiều, dù sao chúng ta cũng đâu mất quyền lợi. Ngày mai chị được nghỉ phép, chị sẽ tới đó xem sao."
"Em hiểu rồi!"
Tuyết Linh nhanh chóng tắt máy, cắn môi vừa khó hiểu vừa tức tối, thầm nói:"Đúng thật phiền phức! Túc Uyên cô chờ đó cho tôi, để xem tôi trị cô thế nào?"
Nói xong, Tuyết Linh nhanh chóng rời đi.
....
Tập đoàn MG.
Chiếc xe taxi dừng lại trước tập đoàn MG. Người bước xuống xe là một cô gái rất dễ thương, cô gái ngước nhìn tập đoàn hình cánh cung cao lớn, khoé môi chợt nhoẻn lên, nở một nụ cười tao nhã, chiếc kính râm màu đen che đi phân nửa khuôn mặt xinh xắn.
Cô gái chợt kéo kính râm xuống, nhanh chân bước vào đại sảnh. Hai nhân viên đứng ở quầy tiếp tân nhìn thấy cô gái lạ mặt xuất hiện liền đi tới, lịch sự hỏi:"Chào cô! Tôi có thể giúp gì cho cô?"
"Tôi muốn gặp Tổng giám đốc!" Túc Uyên lạnh nhạt nói.
Nhìn cô gái dễ thương trước mắt, cùng cách ăn mặc của cô ta trông không giống với những người có gia thế bình thường, nhưng cô nhân viên này không bận tâm, cô ta mỉm cười thân thiện:"Muốn gặp Tổng giám đốc cô phải có lịch hẹn trước, xin hỏi tiểu thư này cô có lịch hẹn không ạ?"
"Không." Túc Uyên lạnh nhạt nói:"Cứ nói với anh ấy là có Túc Uyên tới gặp, còn nếu các người không nói được thì để tôi tự lên đó." Túc Uyên khoanh tay liếc nhìn cô nhân viên bằng một ánh mắt coi thường. Đối với cô, thái độ này được xem là bình thường, cô không quan tâm đến người khác thế nào, vì từ nhỏ tới giờ, cô luôn sống trong một môi trường đầy đủ vật chất, lấy việc xem thường người khác làm thói quen, thú vui qua ngày, vả lại được chiều chuộng nên cô ta không xem người khác ra gì.
Túc Uyên đề nghị xong, không đợi cô nhân viên trả lời, mà trực tiếp đi vào thang máy, lên thẳng phòng của Lạc Thần. Nữ nhân viên ngăn cản thế nào cũng không được đành trở lại quầy gọi cho thư ký của Lạc Thần.
.....
Túc Uyên biết Lạc Thần ở tầng nào, phòng nào nên không cần hỏi mà bước thẳng đến phòng anh, người thư ký của anh bước tới, nhanh chóng ngăn cản:"Xin lỗi, Tổng giám đốc đang họp, phiền cô hôm khác đến!"
Ngay cả cái nhìn vào người nhân viên cô cũng không màn bận tâm, cô xông vào cửa phòng Tổng giám đốc mặc cho sự ngăn cản của người thư ký.
Đột ngột có người xông vào như vậy khiến Lạc Thần vô cùng kinh ngạc. Anh ngừng bàn giao công việc với một người đàn ông, gấp hồ sơ lại rồi nhìn lên.
Người thư ký cúi đầu hạ giọng:"Xin lỗi Lạc tổng, tôi không ngăn cô ấy được."
Lạc Thần khẽ gật đầu, cho người đàn ông bên cạnh và thư ký ra ngoài. Sau đó, anh đứng dậy nhíu mày nhìn Túc Uyên, lạnh nhạt hỏi:"Sao em lại tới đây?"
Khuôn mặt Túc Uyên hiện rõ sự bực bội, cô hậm hực bước tới gần anh:"Lạc Thần, sao anh lại không quan tâm em? Tin nhắn em gửi anh cũng không trả lời, có phải anh còn qua lại với chị ta không?"
Lạc Thần thở dài một mạch, ngồi xuống chiếc ghế làm việc, với tay lấy sấp hồ sơ đang chờ xử lý, vừa xem vừa nói:"Tiểu Uyên, anh đang bận lắm, em về trước đi! Hôm khác chúng ta lại nói chuyện."
"Em muốn bây giờ, anh phải nói chuyện với em, nếu không em sẽ ngồi yên ở đây không đi đâu cả."
"Tùy em."
"Anh!..." Túc Uyên tức đến nói không ra lời, cô thở mạnh vài hơi, sau đó nói tiếp:"Nếu anh không nói chuyện với em thì em sẽ đi nói chuyện với chị ta."
Nghe Túc Uyên nói như thế, Lạc Thần chợt khựng lại, lướt mắt lên nhìn cô. Quả nhiên, Tuyết Linh lại có sức ảnh hưởng như vậy với Lạc Thần. Túc Uyên rất khó chịu khi thấy anh phân tâm vì Tuyết Linh nhưng nếu cô không làm vậy thì chắc gì Lạc Thần đã chịu nói chuyện với mình.
"Em lại tính làm gì nữa hả? Chuyện lần trước giữa anh và Tô Vy Vy em nói với Tuyết Linh, anh còn chưa tính sổ với em đấy!"
"Gì cơ? Bây giờ anh lại đổ lỗi ngược lại em sao, em đang giải oan cho anh đấy!" Túc Uyên tức giận vì Lạc Thần dám trách móc mình, rõ ràng là cô đang giúp anh, nhưng anh không những không cảm ơn mà còn quay sang lớn tiếng với cô.
Nhưng tuổi tác của Túc Uyên còn nhỏ, tâm tư đang rất nhạy cảm, Lạc Thần nói như vậy khiến Túc Uyên vừa buồn vừa giận nhưng chỉ trong giây lát, rất nhanh chóng Túc Uyên lại cười tươi như không có chuyện gì, chủ động nhận lỗi trước:"Được rồi, được rồi là em sai, sau này em sẽ không nhiều chuyện nữa, anh đừng có giận em."
Lạc Thần bỗng cười nhẹ, Túc Uyên ngoài cái ương ngạnh, ngông cuồng thì lại rất ngoan ngoãn, hiểu chuyện.
Nhìn anh có biểu hiện như vậy, tinh thần Túc Uyên dần trở nên phấn chấn hơn, hiềm khích khi nãy cũng đã tan biến, tận dụng cơ hội này, cô phải nắm bắt mối quan hệ gần gũi với Lạc Thần mới được.
"Lạc Thần, em... em đói rồi, chúng ta đi ăn gì đi!"
"Anh đang bận rồi, hay là em đi trước đi, anh giải quyết xong hồ sơ này rồi đến sau."
"Như vậy sao được, em đợi anh." Túc Uyên nói, sau đó nhanh chóng chạy đến kệ sách, lấy ngẫu nhiên một quyển rồi chạy đến bàn trà ngồi xuống, cặn kẽ đọc sách, dù không hiểu nhưng vẫn kiên trì, vì đây là lý do để cô chặn miệng Lạc Thần mà.
Thấy cô ngoan ngoãn như vậy, Lạc Thần cũng không nỡ quấy rối, anh mở tập tài liệu ra, tiếp tục xử lý văn kiện.
....
Hàn thị...
Phòng họp...
Trong khi Trình Lạc thuyết trình phương án xây dựng lại khu thương mại Hàng Nhất, Hàn Dương Phong, Tuyết Linh và cả mọi người đều rất chăm chú lắng nghe, sau đó thảo luận góp ý kiến.
Thành phố Thượng Hải là thành phố đứng đầu Trung Quốc về dân số, cũng như có nền kinh tế tương đối phát triển. Vì vậy dự án đề ra, trước hết phải tiếp cận được đối tượng là khách hàng, sau đó là duy trì, phát triển nguồn sản phẩm mới, còn về lợi nhuận thu lại cho Hàn thị vẫn là vấn đề nòng cốt. Trình Lạc đưa ra hai mức chỉ tiêu, cơ cấu được tóm tắt trên hai biểu đồ khác nhau, một bên là mức chỉ tiêu, cơ cấu của khu thương mại cũ, một bên là mức chỉ tiêu, cơ cấu của khu thương mại sắp được xây dựng lại đặt ở mức trung bình, cô chậm rãi giải trình, lời lẽ cặn kẽ rõ ràng.
Về phương án do Trình Lạc đề ra, ai nấy cũng đều tán thành, gật đầu và càng thêm đề cao năng lực của Trình Lạc.
Cuộc họp kết thúc, Trình Lạc bước ra ngoài thì được nhiều người khen ngợi, xâm lấn tới như một bầy kiến gặp phải một miếng đường.
"Woa Lạc Lạc, cô giỏi thật đấy, lại thành công trong dự án này nữa rồi!" Nữ nhân viên nhướng mày, khuôn mặt đầy sáng láng vui vẻ nhìn Trình Lạc.
Một cô nhân viên khác tiếp lời:"Lạc Lạc không chừng sau này cô sẽ lên chức đấy!"
"Phải rồi, Hàn tổng đề cao cô như vậy chắc chắn cô sẽ thăng chức đấy... Có khi lên làm bà chủ luôn thì sao? Khi ấy, cô đừng quên tôi nhé!"
Toàn là những lời điêu ngoa nịnh bợ, nhưng Trình Lạc lại cực kỳ thích thú, bên trong thì hài lòng, vui sướng khôn xiết, nhưng bề ngoài lại tỏ ra chính chắn, khiêm tốn:"Cô nói bậy gì vậy? Tôi làm sao có phúc phần đó. Các người cứ nói quá không à! Nhưng mà... nếu tôi được thưởng chắc chắn sẽ không quên mọi người đâu."
"Lạc Lạc, cô tốt thật đấy!... Thôi tới giờ làm rồi, chúng tôi đi làm việc trước đây."
"Ừm." Trình Lạc khẽ gật đầu, vẻ ngoài mỉm cười chào tươi tắn, sau đó đổi lại là sắc mặt đanh thép khinh thường.
"Mấy người tưởng mấy người là ai? Vì sao tôi phải giúp?" Trình Lạc nhếch môi nhạt, liếc xéo bọn người đó rồi chú tâm vào làm việc.
...
Văn phòng Tổng giám đốc.
Tuyết Linh đặt một hồ sơ lên bàn, đều giọng cất tiếng:"Hàn tổng, văn kiện ngày hôm nay đây ạ?"
"Được rồi, hôm nay lịch trình của tôi là gì?"
"Hàn tổng, hai giờ chiều nay anh có cuộc hẹn với Tổng giám đốc MG."
"Chiều nay sao?" Hàn Dương Phong nghĩ ngợi gì đó, rồi nói:"Chiều nay tôi có công việc quan trọng phải giải quyết, cô đi thay tôi đi!"
"Hả? Tôi sao?"
"Cô có ý kiến!" Lời nói nhỏ nhẹ, tuy nhiên có chút đe dọa.
"À không, tôi hiểu rồi. Vậy Hàn tổng, tôi ra ngoài trước."
....
Chiếc xe Audi rẽ vào công một căn nhà hai tầng, căn nhà tuy nhỏ nhưng cách trang trí rất đẹp và rất thu hút. Chiếc xe dừng hẳn lại, một người vệ sĩ đứng gác cổng nhanh nhẹn đi tới, khom người mở cửa xe, cúi đầu chào tôn kính:"Ông chủ."
Người đàn ông điển trai bước ra khỏi xe, làn gió nhè nhẹ thổi tới làm hai hàng tóc mái anh khẽ rung động, nét mặt lạnh lùng, đanh thép lướt nhìn căn nhà, đi bên cạnh anh ta là một người phụ nữ rất xinh đẹp, cô ta mặc một bộ đồ màu đen ôm vừa cơ thể, tuy đơn giản nhưng rất có khí chất, người đàn ông đó hất nhẹ cằm về hướng tên vệ sĩ. Hắn ta liền hiểu, đưa tay mời cả hai người họ vào trong.
Vòng qua phòng khách, bước vào trong một thư phòng, ba phương đều là những kệ sách cao lớn chứa đựng những cuốn sách có giá trị. Người đàn ông điển trai cho tên vệ sĩ rời đi, còn mình thì đi tới, đưa tay sờ nhè nhẹ lên một kệ sách. Anh ta cố tình đặt tay vào một hộp gỗ dùng để trang trí gần đó, khẽ khàng xoay một vòng.
Lập tức hệ thống được kích hoạt, một kệ sách bên tay trái anh ta lập tức xoay chuyển, mở ra phía bên kia là một tầng hầm bí mật.
Anh ta hất mày với cô gái, trầm giọng nói:"Đi thôi!"
Người con gái gật đầu, đi sau anh ta nhanh nhẹn bước vào tầng hầm.
Rất nhanh sau đó, cả hai người đều đã đến một địa điểm khác, ở đó là một căn phòng rất rộng lớn, những thiết bị, vật dụng được xếp ngăn nắp và gọn gàng. Ở đó lại còn có rất nhiều người, đa phần đều là đàn ông, họ đều cắm mặt xuống bàn, tỉ mỉ pha chế và cố gắng sáng tạo ra một thứ gì đó.
Nhìn thấy anh và một cô gái tới, tên đàn ông to béo, mặt mày đầy râu ria, dữ tợn cất bước tới gần, nghiêm túc cúi chào:"Ngài Lya."