Trong một căn phòng, Tuyết Linh đứng trước ban công, ngắm nhìn khung cảnh nhộn nhịp bên dưới, cô cũng không biết hôm nay bên dưới có tổ chức tiệc gì nhưng nhìn thoáng qua, cô chỉ đoán là một buổi tiệc bình thường của giới thương nhân thôi. Cô không suy nghĩ quá nhiều cũng không hề bận tâm.
Đứng hóng gió một lát, đột nhiên Tuyết Linh cảm thấy khá là đói bụng, tính là sẽ gọi phục vụ mang đồ lên nhưng sau đó lại thôi, cô sẽ tự xuống đó dùng bữa, sẵn việc ngắm nhìn khung cảnh thành phố Tokyo về đêm.
....
Ở bên ngoài, Hàn Dương Phong bước ra khỏi thang máy và đi thẳng về phía trước, chốc lát lại nghiêng nhẹ đầu nhìn ở khóe mắt rồi nhếch mép, nở nụ cười kì bí. Đi được nửa đoạn, anh chợt đứng yên, quay lại đằng sau.
Quả nhiên, điều anh suy đoán là đúng. Một đám sát thủ với thân thủ nhanh nhẹn, đeo khăn che mặt đang đứng đối diện với anh.
Hàn Dương Phong nhếch môi cười một nụ cười lơ đễnh, hất mặt về phía chúng rồi cất giọng nói:"Này, làm gì mà suốt ngày đi theo tôi hoài vậy? Thích tôi à?"
Đám sát thủ nhìn nhau rồi bật cười hả hê, một tên trong số bọn chúng đi lên, chỉ tay về phía Hàn Dương Phong, cất giọng côn đồ nói:"Không phải bọn tao thích mà là ông chủ của bọn tao thích. Nhưng mà, là thích cái xác của mày!" Nói xong, giọng hắn hô lớn, nhìn Hàn Dương Phong rồi phất tay về phía trước ra hiệu cho đám đàn em phía sau:"Giết nó!"
Lập tức, một đám người khoảng mười mấy người đó liền nhào tới phía của Hàn Dương Phong và dùng võ để tấn công anh. Những chiêu thức tấn công của bọn chúng đối với Hàn Dương Phong thì có là gì, chỉ trách là bọn chúng quá đông mà còn rất chai mặt nữa, đánh ngã rồi lại đứng lên đánh tiếp, nếu cứ như vậy thì một mình anh có lẽ sẽ không đủ sức để chống lại, vì vậy, đánh tiếp cũng không phải cách hay. Hàn Dương Phong vừa né đòn vừa suy nghĩ, tìm cách nào đó để xử lý tình huống này, nhưng liền bị bọn chúng ép sát vào tường.
"Cạch!" Tiếng mở cửa phát ra từ một căn phòng ngay đó. Tuyết Linh bước chân ra ngoài thì liền nhìn thấy cảnh tượng ấy, bọn chúng đang la hét đánh nhau thì đột ngột chúng dừng hết tất cả hành động lại, quay hướng mắt về phía cô.
Tuyết Linh thấy nhiều người như vậy mà lại còn là đang đánh nhau với một người đàn ông lạ mặt đang tư thế bị động ở bên tường, cô sững sờ nhìn chúng vài giây. Cảm thấy tình hình không ổn cho lắm, Tuyết Linh liền cau mày suy nghĩ:"Bọn chúng đông như vậy, xem ra lo chuyện bao đồng cũng không phải chuyện tốt."
Suy nghĩ xong, Tuyết Linh đột nhiên vỗ đùi bật cười hì hì trong không khí căng thẳng:"À, tôi chỉ đi xuống dưới lấy thức ăn thôi, các anh cứ tiếp tục đi, tôi không làm phiền. Còn nữa, tôi sẽ không nói cho ai biết, cũng sẽ không báo cảnh sát. Cho nên các anh cứ yên tâm, đánh tiếp đi!"
Hàn Dương Phong nghe giọng nói của người con gái ấy thì liền cau mày, anh nghiêng đầu nhìn cô. Thì ra là cô ta, nội tâm Hàn Dương Phong suy nghĩ:"Này cô gì ơi! Đừng thấy chết mà không cứu chứ!"
Tuyết Linh nở nụ cười thật tươi nhìn bọn họ, rồi quay lưng về hướng thang máy đầu hành lang mà bước đi, cô cắn môi dưới, nhíu mày rồi bước đi thật nhanh. Nhưng phía sau lưng cô khi cô vừa mới bước đi, một giọng nói lạnh lẽo vang lên làm bước chân cô chùn lại:"Đứng lại!"
Hắn ta không chỉ nói, mà còn dùng súng chỉa vào gáy cô, ánh mẳt hắn chứa đầy sát khí, hung dữ nói:"Bước thêm bước nữa tôi cho cô ăn đạn."
Trước sự uy hiếp của tên đó, Tuyết Linh bất động đứng yên một chỗ, cô thở hắt một hơi:"Haizz...xem ra không lo chuyện bao đồng là không được rồi!"
Tuyết Linh mỉm cười, nhanh nhẹn lùi về sau một bước, đồng lúc cô cầm lấy tay cầm súng của hắn, đánh mạnh khuỷu tay hắn vào vai cô, tư thế đánh này chỉ mình hắn mới chịu sát thương, khớp tay của hắn kêu lên một tiếng "rắc", bàn tay mất sức mà buông lỏng khẩu súng xuống đất và la lên một tiếng rõ đau đớn. Động tác của cô nhanh tới mức khiến hắn không biết cách nào để xử lý. Tuyết Linh đá khẩu súng về phía xa để bọn chúng không có cơ hội lật mặt, sau đó, cô mạnh tay đấm vào bụng hắn rồi nâng gối đá lên trán hắn khiến hắn ngã ra phía sau và nằm lăn lóc.
Thấy như vậy, những người khác đều trở lại tư thế như lúc ban đầu, đánh nhau với cô và Hàn Dương Phong. Cứ như vậy, bọn chúng đều lần lượt ngã xuống, ở phía này, cô đang đánh nhau với một tên to béo, thân thủ của hắn cũng khá cao nên khó hạ gục được, nhân lúc cô không để ý, một tên khác nhanh chóng đi đến, vung tay lên định đánh cô nhưng Hàn Dương Phong đã kịp thời phản đòn lại, anh trượt chân gạt mạnh chân hắn khiến hắn mất thế mà ngã xuống đất.
Cuối cùng, bọn chúng không địch lại mà ôm bụng, ôm mặt tháo chạy. Hàn Dương Phong kéo giữ lại được một tên, anh đưa tay tháo khăn che mặt của hắn xuống, lạnh nhạt cất tiếng:"Nói, là người của ai?"
Tên đó lườm anh một cái, dùng thái độ thờ ơ cùng sự khinh bỉ để đáp lại lời nói của anh. Tuy nhiên, tính kiên nhẫn của Hàn Dương Phong có hạn, hắn tưởng rằng anh sẽ không dám ra tay nhưng không ngờ anh lại nóng tính như vậy.
Hàn Dương Phong bực bội, cầm lấy chiếc súng, nạp đạn rồi chỉa họng súng sát vào trán hắn. Lúc này, tên côn đồ đó tái xanh cả mặt mày, hắn ta hoảng loạn, nhìn anh cầu khẩn, van xin:"Hàn thiếu, xin anh tha mạng...tối biết sai rồi, tôi chỉ làm theo lệnh của người khác thôi, tôi...."
"Đi thẳng vào câu hỏi, đừng có vòng vo. Nói! Ai sai cậu tới?" Hàn Dương Phong nhíu mày lạnh nhạt, trầm giọng ra lệnh.
"Là Lya. Chính Lya đã ra lệnh cho tôi." Kết thúc câu đó, bỗng dưng tên đó trợn mắt, ôm chặt lấy cổ họng hức lên một tiếng, không nói ra hơi, giống như trong cổ họng hắn bị mắc kẹt thứ gì vậy. Hàn Dương Phong thấy vậy liền buông hắn ra, lùi về sau vài bước để giữ khoảng cách với hắn ta.
Gương mặt của hắn cau có, ngày càng khó coi, hắn dường như không thở nổi, sắc mặt đỏ ửng kèm theo bờ môi tái nhợt, vài giây sau, hắn ta dần dần buông tay khỏi cổ và nằm im bất động.
Hàn Dương Phong theo phản xạ quay nhìn Tuyết Linh rồi tiến tới thúc người hắn dậy:"Này, Lya là ai?"
Tuyết Linh tiến tới, ngồi xổm xuống nhìn vào hắn ta:"Hắn ta chết rồi! Theo tôi đoán là bị ép uống thuốc độc."
.....
Ở một nơi khác, người đàn ông cầm trên tay chiếc Ipad, bên trong màn hình đang hiển thị một người đàn ông đang ngồi nói chuyện với một người phụ nữ, dưới sàn là một người đàn ông đang nằm bất động. Khóe môi anh ta nhếch lên rõ rệt, anh ta đưa chiếc Ipad cho một người đàn ông khác rồi êm giọng cất tiếng nói:"Quay về Trung Quốc!"
"Vâng."
...
Hàn Dương Phong nghe cô nói thì nhíu mày nghi hoặc, anh quay đầu nhìn Tuyết Linh:"Thuốc độc?"
"Phải, đây là loại thuốc mới nhất của Ý. Không phải là không có thuốc giải nhưng phải uống kịp thời gian nhất định thì mới giữ được tính mạng."
Hàn Dương Phong cau mày, hất người hắn ta nằm thẳng xuống đất, đứng thẳng lên, không kiềm nỗi sự tức giận mà mắng:"Chết tiệt!"
"Nhưng làm sao cô biết?"
Tuyết Linh nhanh nhẹn trả lời:"Trường hợp này tôi đã gặp một lần rồi. Khi còn ở Trung Quốc, một người cũng đã uống trúng loại thuốc này và có biểu hiện giống như tên này, anh ta được đưa đến bệnh viện nhưng không chữa được. Bạn tôi là bác sĩ, cô ấy giúp anh ta giải phẫu, thì tìm được một viên thuốc không tan ở ngay thực quản, bạn tôi có nghiên cứu về nó và tìm ra thuốc giải nhưng đã nhiều lần thất bại."
Tuyết Linh nói xong chợt nhíu mày ngẫm nghĩ:"Khoan đã! Giọng nói này..." Cô cố suy nghĩ lại, xem xem đã nghe giọng nói này ở đâu rồi. Tuyết Linh chợt mở tròn mắt, ngước nhìn anh rồi đứng phắt dậy:"Hả? Sao lại là anh? Tên biến thái."
Hàn Dương Phong tròn mắt nhìn cô, anh cười nhạt bất mãn nói:"Này cô, tôi không phải là tên biến thái mà là trong tình thế cấp bách tôi mới làm vậy thôi!"
"Hừm...ai mà tin anh chứ? Đúng là lúc nào gặp anh tôi cũng gặp phiền phức."
"Vậy ý cô tôi là sao chổi sao?"
Tuyết Linh cười cười:"Cái này là tự anh nói chứ tôi không có nói nha. Tôi chỉ..."
Câu nói chưa kịp nói xong, một đám vệ sĩ của Hàn Dương Phong kèm theo Tư Cảnh Nam và Phi Dạ nhanh chóng bước tới cắt ngang câu nói của cô. Phi Dạ liền lên tiếng:"Hàn thiếu!"