Ở Cảnh Hoàng Viện, sau khi bị Tư Cảnh Nam lấy mất máy, Lộ Khiết chau mày, nghi hoặc nhìn anh:"Này, rốt cuộc giữa anh, Linh Linh và Hàn Dương Phong đã xảy ra chuyện gì vậy?"
"Em thử đoán xem..." Tư Cảnh Nam khựng đũa, nhướng mày nhìn cô nói.
"Anh làm em càng tò mò hơn đấy!" Lộ Khiết sờ sờ cằm, ngẫm nghĩ một lúc rồi tròn mắt quay sang nhìn Tư Cảnh Nam, dường như cô đã đoán ra được ngầm ý của anh:"Không lẽ, Hàn Dương Phong và Tuyết Linh..."
Tư Cảnh Nam khẽ cười:"Anh cũng nghĩ như em."
......
Tuyết Linh đến trung tâm thương mại, rồi đi dạo quanh quầy trang phục. Tuy cô rất ít khi đi mua sắm nhưng gu thẩm mĩ cũng rất tốt. Cô mua được khá là nhiều bộ, trong đó vest là chủ yếu. Mua xong đồ, Tuyết Linh tính là sẽ đi về nhưng chiếc váy trong cái tủ kính dặt cạnh đó lại thu hút lấy ánh nhìn của cô.
Chiếc váy thật sự rất đẹp, nó là váy voan liền thân màu trắng tinh khiết, tà váy dài qua gối, phần eo và phần cổ được thiết kế rất tinh tế, xung quanh phần eo chỉ phối đơn giản vài hạt cườm nhưng đã làm nổi bật lên toàn bộ thân váy, đoán chắc rằng không cô gái nào nhìn vào mà rời mắt được.
Cô không để ý xung quanh, vì phần tâm tư của cô đã dồn hết vào tác phẩm trước mắt. Tuyết Linh lùi vài bước để tầm nhìn của mình được mở rộng hơn, đúng là nó đẹp thật. Tuyết Linh mỉm cười, thầm khen ngợi, cô chỉ thích chứ không có ý định sẽ mua. Thế là cô quay gót bước đi, nhưng chẳng may rằng, khi quay người cô đã va trúng vào một người nào đó, túi đồ trên tay người đó bất giác rơi hết xuống sàn.
Tuyết Linh hoảng hốt quay người lại, ý thức trách nhiệm cao nên liền cúi xuống, nhặt những quả táo xanh non vừa mới mua, đặt gọn vào trong túi vừa nhanh nhẹn cất tiếng khiêm tốn nói với người đang nhặt táo cùng mình:"Thành thật xin lỗi, tôi không cố ý."
Táo cũng đã nhặt xong, Tuyết Linh cầm chiếc túi đứng lên, đưa lại cho người đó. Tuyết Linh nhìn lên người đó, bấy giờ mới biết người đó là đàn ông, đó là người đàn ông cũng khá trẻ, trông lớn hơn cô vài ba tuổi gì đấy, khuôn mặt anh ta rất sắc nét, trắng trẻo không tì vết, làn tóc mỏng chẻ hai mái rũ xuống trước trán càng gợi thêm vẻ đẹp của anh ta. Tuyết Linh nhìn anh ngớ ngẩn một hồi rồi mới hai tay cầm chiếc túi đưa tới, thật thà cúi nhẹ đầu xin lỗi:"Xin lỗi anh!"
Người đàn ông đó lắc đầu, thông cảm nói:"Không sao!"
Tuyết Linh nheo mắt nhìn người đàn ông trước mặt mình, vừa khi nãy trông thấy anh ta cô đã thấy quen quen rồi, bây giờ giọng nói cất lên thì mới chắc chắc chắn khẳng định được. Tuyết Linh cười nhẹ:"Anh...có phải là Trạch Tịnh Thần không?"
Nghe cô gái đó nói như vậy, anh chợt nghiêng nhẹ đầu nhìn cô với vẻ hoài nghi, nhíu nhíu mày:"Cô là..."
"Chào anh, tôi là Tuyết Linh."
Đến lúc này anh mới nhận ra cô, anh khẽ phì cười, nhận lấy chiếc túi đựng trái cây từ tay cô:"Thì ra cô là Tuyết Linh, bạn của bác sĩ Lộ. Gặp cô đã nhiều lần vậy mà lại không nhớ rõ."
Đáng lẽ ra, Tuyết Linh cũng sẽ không nhớ anh đâu, nhưng vừa mới gặp anh lần đầu tiên, anh đã gây ấn tượng cho cô, đó là tâm tình anh gửi qua mắt đến cho Lộ Khiết. Về sau, khi nghe Tiểu Vũ và mọi người ở bệnh viện kể lại, Trạch Tịnh Thần đã mạnh dạn tỏ tình Lộ Khiết trước mặt Tư Cảnh Nam, Tuyết Linh cũng công nhận được cái gan này của anh.
Nhất thời, cả Tuyết Linh và Trạch Tịnh Thần đều không biết nên nói chuyện gì với nhau nên im lặng trong vài giây, Tuyết Linh liếc nhìn túi táo trong tay anh, bèn ngỏ ý xin lỗi:"Táo của anh bị bẩn hết rồi, hay là tôi mua lại túi khác cho anh."
"Không cần đâu!" Trạch Tịnh Thần từ tốn lắc đầu, ánh mắt anh lúc ấy không hiểu sao lại thu hút đến vậy? Trạch Tịnh Thần quay sang chiếc tủ, nhìn bộ váy đó, anh ngầm đoán được Tuyết Linh cũng thích bộ váy này. Trái tim anh chợt thắt lại, bao vây ánh mắt long lanh, trong sáng ấy bỗng dưng biến đổi, trở thành một màu u buồn, lạnh lẽo. Nhìn thấy dáng vẻ Tuyết Linh, anh chợt nhớ tới người con gái ấy, người con gái mà anh yêu thương vô hạn, bây giờ đã không còn nữa! Nhưng mà lúc này đây, người đứng trước mặt anh, nở nụ cười trong sáng hồn nhiên ấy là Tuyết Linh nhưng anh cứ ngỡ rằng, cô ấy là người con gái mà anh đã từng yêu thương.
"Cô rất thích nó sao?" Trạch Tịnh Thần trầm giọng buồn buồn nói.
"Hả?" Tuyết Linh nghe anh hỏi, liếc mắt nhìn anh, sau đó theo hướng mắt anh nhìn lên bộ váy khi nãy. Tuyết Linh khẽ gật đầu:"Tôi thấy nó khá đẹp."
"Tuyết Linh, cô rất giống một người tôi quen. Trước đây, cô ấy nói với tôi, cô ấy rất thích kiểu váy như thế này. Không phải, đích thực là cái váy này... Nhưng tôi chưa kịp tặng thì cô ấy đã ra đi mãi mãi."
Tuyết Linh thừa hiểu anh đang ám chỉ gì. Đó là một câu chuyện buồn, cô cảm nhận được từ giọng nói và ngữ điệu của anh. Người con gái ấy có ý nghĩa vô cùng quan trọng đối với Trạch Tịnh Thần, Tuyết Linh chớp chớp mắt nhìn anh, định cất tiếng lên nói gì đó để an ủi nhưng giữa chừng lại bị cắt ngang.
Tiếng chuông điện thoại trong túi áo dạ khẽ vang lên, Tuyết Linh lấy nó ra rồi nhẹ giọng nói:"Xin lỗi, tôi nghe điện thoại."
Cuộc gọi này đến từ Câu lạc bộ YT - nơi Tuyết Linh làm việc. Nghe thông báo xong, cô quay người nhìn Trạch Tịnh Thần, định chào anh một tiếng để đi tới YT, vì ở đó đang có chuyện gấp cần cô giải quyết, nhưng không thấy bóng dáng của anh đâu cả. Cô không nghĩ ngợi gì nhiều, cất điện thoại trở lại rồi rời khỏi ngay sau đó.
Cách đó không xa, hình ảnh Trạch Tịnh Thần từ trong góc khuất bước ra, đưa ánh mắt nhìn theo bóng lưng Tuyết Linh ngày càng nhỏ dần, khóe môi chợt nhếch lên, nở nụ cười thâm thúy, khó suy đoán tâm tư. Trạch Tịnh Thần quay lưng bước đi, tiện tay ném chiếc túi đựng trái cây vào trong thùng rác.
.......
Câu lạc bộ YT....
Tuyết Linh bước vào câu lạc bộ, đi thẳng đến phòng tập B. Mọi người trong đó đang chăm chỉ luyện tập thì ngừng lại, đồng loạt cúi chào cô rồi tiếp tục luyện tập. Một người con gái tóc cột cao, mặc võ thuật Taekwondo màu đen bước về phía cô.
Cô ấy là Lý Miên, là một trong hai người mà cô giao quản lý câu lạc bộ. Lý Miên bước tới, thỏ thẻ vào tai Tuyết Linh vài câu thì đã thấy mặt mày Tuyết Linh khó chịu hẳn ra, cô nhíu mày:"Cô ta lại tới gây sự nữa sao?"
Lý Miên khẽ chau mày gật đầu.
"Cô ta đâu?" Tuyết Linh vừa mới hỏi xong thì có người bước vào, giọng nói cô ta khó chịu gọi:"Cô Tuyết!"
Một cô gái trẻ với độ tuổi chỉ vừa mới trưởng thành, tâm hồn và vẻ mặt còn rất ngây thơ, thêm vào đó, cô gái này có xuất thân quý tộc nên nhìn bộ dạng lúc nào cũng ương ngạnh và ngạo mạn, vốn không xem ai ra gì! Vẻ mặt cô gái đó cũng khó chịu không kém, bước tới trước mặt Tuyết Linh, lạnh nhạt cất tiếng:"Cô Tuyết, tôi có chuyện muốn nói với cô."
Đám người đang nghiêm chỉnh ở đó chợt liếc nhìn rồi sau đó tiếp tục khởi động, như thể rằng họ đã quá quen với tình huống này rồi. Tuyết Linh không chỉ là bà chủ của nơi này mà còn là một huấn luyện viên khá nghiêm khắc và khó tính, người dám đắc tội với cô trong Câu lạc bội này chỉ có mỗi Túc Uyên.
Hai người con gái đối khẩu này, mọi người không ai dám can thiệp để ngăn cản mỗi khi họ gây chuyện, bọn họ đều chỉ có thể vẽ mắt ra nhìn trong vài giây rồi tiếp tục để tâm vào chuyện mình mà tập luyện. Tuy nói là cãi nhau vậy thôi, nhưng chỉ mỗi Túc Uyên là người có thành kiến cũng như là người gây sự trước, còn Tuyết Linh thì luôn nhẫn nhịn, không chấp gì vì tuổi cô ta còn nhỏ.
"Được." Tuyết Linh gật đầu, buông một từ lạnh lẽo. Sau đó quay sang nói với Lý Miên:"Miên Miên, em giúp mọi người tập luyện, chị ra ngoài một lát."
"Vâng."
___________
Tại một quán cà phê ở gần Câu lạc bộ.
Tuyết Linh khoanh tay trước ngực, ngồi đối diện với Túc Uyên. Một hồi vẫn không thấy Túc Uyên nói và cứ đăm đăm dùng cái ánh mắt sát khí ấy để nhìn mình, bức quá, Tuyết Linh mới lên tiếng:"Cô có chuyện gì thì nói nhanh lên, tôi còn rất nhiều việc phải xử lý, không có thời gian để ngồi đây đối mắt với cô?"
Túc Uyên khẽ thở dài một hơi, cầm cốc nước trên bàn uống một ngụm để ổn định lại tâm trạng, sau đó mới hạ giọng uể oải nói:"Đến khi nào thì chị mới buông tha cho anh Lạc Thần vậy?"
"Cô lại muốn gì nữa đây?" Tuyết Linh mới nghe thì đã thấy khó chịu, cô gái Túc Uyên này luôn là người muốn chia rẽ tình cảm của cô và Lạc Thần nhưng tình cảm của hai người vẫn bền vững, tuy nhiên đó thì chỉ là quá khứ. Chẳng phải hôm nay, cô và Lạc Thần đã được tự do rồi sao, cô ta nói thế là có ý gì? Tuyết Linh càng lúc càng thấy khó hiểu, vẻ mặt ngày càng u ám, lãnh đạm nhìn Túc Uyên.
"Chị lại giả vờ! Đừng tưởng tôi không biết, lúc hai người ở Tokyo đã làm những gì? Chị và anh ấy đã chia tay rồi thì xin chị đừng đeo bám anh ấy nữa có được không?"
Thì ra là chuyện này, Tuyết Linh biết rõ, Túc Uyên rất yêu thích và quyết tâm theo đuổi Lạc Thần bấy nhiêu năm nay. Tuy bị Lạc Thần từ chối nhiều lần nhưng cô gái này vẫn kiên trì và bám chắc đến cùng, một giây cũng không buông bỏ. Và đây cũng là lý do tại sao Túc Uyên có thành kiến với Tuyết Linh và lúc nào cũng chống đối với cô.
Tuyết Linh nghe xong thì cười nhạt, mười lần gặp cô là mười lần bảo cô tránh xa Lạc Thần, dường như cô ta không còn câu nào khác ngoài câu này thì phải?
"Nếu cô gọi tôi tới đây để nói những chuyện này thì xin lỗi, tôi rất bận." Tuyết Linh nói xong thì đứng lên, lạnh lùng mà bước đi.
Thấy vậy, Túc Uyên liền đứng lên, cất tiếng thúc Tuyết Linh đứng lại:"Khoan đã!"