Trong ngày thành hôn, bầu trời trong xanh vạn dặm, tại khách sạn năm sao nổi tiếng nhất trong thành phố, khách khứa bạn bè tụ tập tới tham gia hôn lễ của Cao Đạm và người vợ yêu An Hân Phỉ.
Đại sảnh diễn ra buổi lễ được thay mới toàn bộ, trang trí bằng hoa hồng trắng mà cô thích, trên màn hình chiếu phát ảnh cô dâu chú rể khi thì thâm tình nhìn nhau khi thì cười hạnh phúc với máy ảnh, đầy tình cảm ấm áp.
Trên sân khấu phủ kín hoa hồng trắng, Cao Đạm thân mặc tây trang màu đen, tư thế oai hùng rắn rỏi đứng trước đài, cùng với tiếng nhạc, An Hân Phỉ mặc váy cưới đuôi dài, tay cầm bó hoa, nói cười rạng rỡ chậm rãi hướng đi về phía chồng, dọc đường đi, tiếng vỗ tay của mọi người làm bạn.
Chú rể dắt tay cô dâu, quay về phía hai bên cha mẹ cúi người, tiện thể hành lễ với các vị khách mời luôn. Chương trình tiếp theo của buổi lễ, hai người đeo nhẫn cưới cho nhau. Cao Đạm đỡ eo vợ dịu dàng đặt xuống một nụ hôn trên môi cô.
Phân đoạn kế tiếp là ném hoa cưới, Cao Nghệ đón được hoa.
"Xem ra chúng tôi lập tức sẽ phải tham gia hôn lễ của cậu với Cao Nghệ rồi." An Hân Phỉ kéo tay Cao Đạm hướng về phía Cao Nghệ bên cạnh người đàn ông gật gật đầu.
"Nhanh thôi, nhanh thôi!" Rồi thật cẩn thận sờ sờ bụng Cao Nghệ.
"Oa, chúc mừng em nha Cao Nghệ!"
"Đáng ghét, ý em là phải bí mật trước chứ!" Hiếm có khi Cao Nghệ lại thẹn thùng, được người đàn ông ôm vào trong ngực.
Sau buổi lễ là đi mời tiệc rượu.
Cao Đạm cùng An Hân Phỉ đang ở một bên nói chuyện với người khác lại không ngờ ông An Chí Quốc kinh sợ gào lên "Lan Di!"
"Mẹ!"
Cao Đạm cởi bỏ nơ, kiểm tra sơ bộ trình trạng của bà Lan Di "Mẹ vợ sợ là sắp sinh rồi."
Ông An Chí Quốc nghe xong bế bà Lan Di lên chạy ra bên ngoài.
"Mẹ, ba, nơi này hai người..."
"Chúng ta hiểu được, các con mau đi đi."
Cao Đạm nắm An Hân Phỉ theo sát ngay sau, tình cảnh không khỏi hỗn loạn.
Chờ đến khi ngồi trên xe, ông An Chí Quốc ôm bà Lan Di ngồi ở ghế sau, bà đã vỡ nước ối, trong miệng tràn ra tiếng rên thống khổ.
"A ôi ~"
"Lan Di, đừng sợ, chúng ta lập tức tới bệnh viện ngay, đừng sợ!"
Sau khi bệnh viện rồi, bà Lan Di được đưa vào phòng sinh ngay lập tức.
"Ba, mẹ sẽ không có việc gì đâu, đừng lo lắng quá."
Ông An Chí Quốc gật gật đầu, ánh mắt nhìn chăm chú vào cửa phòng giải phẫu.
Cao Đạm cởi áo khoác tây trang trên người khoác lên người vợ, đỡ cô ngồi trên ghế, dịu dàng an ủi "Đừng lo lắng."
Nói chung bà Lan Di không phải lần đầu mang thai, tuy là sản phụ cao tuổi nhưng quá trình sinh nở rất nhanh chóng, lát sau em bé đã chào đời. Hộ sĩ rửa ráy cho em bé sạch sẽ rồi ôm vào phòng sinh "Người nhà của bà Lan Di!"
An Chí Quốc vội vàng tiến lên "Tôi đây!"
"Chúc mừng, là một công chúa nhỏ!"
Ông An Chí Quốc nghe xong, trên mặt không thể nói là vui vẻ, chỉ gật gật đầu với hộ tá nói lời cảm ơn.
"Ba..."
Ông lắc đầu "Ba không sao, làm các con sợ hãi rồi, Tiểu Phỉ còn có thai nữa, mau về đi thôi."
Tạm biệt ông An Chí Quốc, Cao Đạm mang An Hân Phỉ trở về khách sạn, suy cho cùng vẫn còn rất nhiều nhân vật lớn có uy tín danh dự ở đó.
"Nếu trong bụng em cũng là bé gái, anh cũng sẽ..."
"Anh sẽ không!" Anh dịu dàng nhìn vợ yêu.
"Khẳng định như vậy luôn?"
"Bởi vì chỉ cần là do em sinh ra, anh đều yêu, anh đều thích hết."
"Miệng ngọt ghê đấy nhá!"
......
Về đến nhà, Cao Đạm không bật đèn, mà nắm tay vợ yêu đi vào phòng khách, mượn ánh trăng nhu hoà mặt đối mặt với cô.
"Sao vậy?" Cô cười hỏi.
"Biết không, anh chưa bao giờ cảm ơn ông trời như thế này, làm chúng ta lại gặp nhau lần nữa."
"Lại lần nữa?"
Anh yêu chiều véo véo chóp mũi cô "Bé nhỏ, xem ra em đã quên rồi."
Thực ra, Cao Đạm đã sớm gặp An Hân Phỉ lúc cô vẫn còn đi học, chỉ là một người ký ức khắc sâu, một người đã quên đi mất. Đó là lần đầu tiên - sau khi mất vợ mất con - anh nhận lời mời tham gia buổi diễn thuyết ở trường đại học, anh cước bộ trong vườn trường tràn ngập hơi thở thanh xuân, nhưng lòng lại giống như tro tàn, ngay khi anh cho rằng mình sẽ như vậy vô tri vô giác sống tiếp, vận mệnh để cho họ bất ngờ gặp gỡ.
An Hân Phỉ chạy vội vàng, vô tình đâm vào Cao Đạm làm rơi tài liệu chuẩn bị diễn thuyết "Rất xin lỗi, rất xin lỗi!" Cô vừa xin lỗi, vừa ngồi xổm xuống nhặt những tờ giấy rơi rải rác trên đất cho anh.
"Của anh này, anh xem có tờ nào bị thiếu không?"
Thoáng chốc anh sững sờ ngơ ngẩn, vì nụ cười thật tươi của cô bé, anh nhớ rất rõ ràng, ngày đó, ánh nắng tươi sáng, nhưng vẫn không bằng khuôn mặt đầy ý cười ấm áp của cô.
Khi anh cho rằng hai người sẽ không bao giờ gặp lại, chẳng ngờ được xiếng xích vận mệnh lại buộc chặt hai người ở cùng nhau, lại không xa rời nhau.
Tác giả có chuyện muốn nói: Còn có một chương nữa là kết thúc!! ( phiên ngoại sẽ có "nước", đoạn ngắn về sinh hoạt không biết xấu hổ của lão phu lão thê ~~) kính thỉnh chờ mong ~!
Editor: các bạn có nghe thấy gì không?!?!?!?!?! Ta thực sự là bạch phú mỹ sắp lên sóng rooifiiiiiiii hahaaha
Truyện convert hay : Cửu Chuyển Đế Tôn