Chương :
“Vài hôm trước tôi nhận được thiệp mời do người nhà Otto mang tới, nếu Otto đã không khỏe, vậy tôi nên đi thăm ông ta chút.” Vừa hay cũng đã gần mười năm chưa ra khỏi cửa, Đào Thanh đừng bên cửa sổ, xuất thần nhìn lên bầu trời.
Abel nghe ông ta nói vậy xong, khuôn mặt cũng tươi tắn lên không ít, vốn là tưởng răng còn phải tốn sức lực để thuyết phục, không ngờ mình còn chưa nói gì mà ông ta đã ngoan ngoãn đi theo, đúng là tự chui đầu vào lưới!
“Nếu ông Hà đã muốn tham gia buổi hôn lễ thì cũng không ngại cho tôi đi theo ông chứ, dù sao đã mười năm rồi ông chưa đi ra ngoài, bên ngoài có rất nhiều thay đổi lớn bao gồm cả nhân viên làm việc, để tôi đi theo ông đi, giúp ông hiểu rõ mọi thứ” Chỉ cần có thể đi theo Đào Thanh, mặc kệ Nguyễn Kiến Định và Tư Mộ Hàn có bố trí dàn xếp như thế nào cũng không thể trực tiếp ra tay với ông ta được, cứ như vậy, sự an toàn của ông †a sẽ được đảm bảo, đây cũng là một trong những nguyên nhân Abel muốn mời người ta ra ngoài.
“Ông muốn đi với tôi thì cứ đi, tất nhiên tôi không có ý kiến.”
Nói cho cùng, rốt cuộc gia tộc Otto cũng không liên quan gì tới người như Đào Thanh, đã lâu không ra khỏi cửa, tất nhiên ông ta sẽ không từ chối cơ hội đi hóng hớt chuyện vui, huống chi đã lâu rồi ông ta chưa được gặp đứa cháu kia của Otto!
“Thế tôi về trước đây, nếu ông Hà không chê, chiều mai tôi sẽ tới đi chung với ông.” Tất nhiên đi theo Đào Thanh sẽ an toàn hơn so với việc đi với Yaren nhiều, có thể bám vào con thuyền lớn này, ông ta cần gì phải nơm nớp lo sợ như vậy nữa.
“Đương nhiên tôi không có ý kiến gì rồi, xế chiều ngày mai không gặp không về.” Nói xong, Đào Thanh nhướng mày cười một tiếng, trông có vẻ rất dễ nói chuyện.
Abel tự biết nếu còn ở lại nữa, đến lúc đó người bị ghét bỏ sẽ là mình, cho nên cung kính khom lưng, quay người rời đi.
Lúc đi ra ngoài không nói gì nhiều, chỉ là khi ra đến cửa rốt cuộc vãn không nhịn được, quay đầu nhìn thoáng qua.
“Thưa ông, vấn còn hai người kia, ông định qua luôn bây giờ hay đêm nay mới qua.” Vệ sĩ cúi đâu đi cạnh Abel, trước đó họ vẫn luôn bì cản ở bên ngoài, cho nên không biết rõ chuyện đàm phán như thế nào rồi, chỉ có thể kiên trì nói.
“Sắp xếp cho buổi tối đi, tìm chỗ nào ăn gì đó, sau đó chuẩn bị đi đường xa.” Abel xoa xoa thái dương, lạnh mặt nói, mặc dù đã bước đầu thỏa thuận thành công với Đào Thanh, nhưng quyền chủ động lại không nằm trong tay ông ta, như thế lại càng nguy hiểm.
Huống gì bây giờ ông ta còn chưa thăm dò rõ ràng rốt cuộc trong đầu Đào Thanh đang nghĩ gì, duy trì thái độ như thế nào đối với gia tộc Otto, con át chủ bài mà ông ta đang cầm lại quá ít, nhân tố chưa xác định lại quá nhiều, phần thắng rất thấp…
Tất nhiên vệ sĩ đi theo bên cạnh Abel hiểu rất rõ ông ta đang rơi vào trạng thái gì, ngồi một bên yên lặng không nói gì, chỉ sợ sơ ý sẽ chọc giận ông ta, đến lúc đó sẽ phiền lắm!
Phía bên Abel còn khá là thuận lợi, nhưng nhóm Nguyễn Kiến Định và Tư Mộ Hàn trông không thuận lợi như vẻ ngoài.
Mặc dù bề ngoài trông như bọn họ đang nắm giữ tất cả, nhưng chỉ có hai người bọn họ mới biết bọn họ đang sứt đầu mẻ trán tới mức nào, tất cả các biện pháp bố trí phòng thủ trước đó vì sự cố đổ giàn đỡ mà mất hết hiệu lực.
Dùng thời gian nửa tháng để lắp lại toàn bộ là chuyện không thể, như vậy cũng đồng nghĩa với việc ngày mai khi chính thức khai tiệc, trừ mấy vệ sĩ ra thì người xung quanh đều không thể tự đảm bảo an toàn cho chính mình, không thể nhờ tới sự giúp đỡ từ bên ngoài, hai người Nguyễn Minh Tú và Nguyễn Tri Hạ sẽ vô cùng nguy hiểm, thậm chí đến lúc đó, ngay cả công tước Otto cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Cho nên vì để tránh cho chuyện nghiêm trọng xảy ra, Nguyễn Kiến Định đã lo lắng suy nghĩ tới mức sói cả trán, tất nhiên Tư Mộ Hàn cũng không khá hơn bao nhiêu.
“Những gì có thể sắp xếp đều đã sắp xếp xong xuôi, ngày mai tôi sẽ cho Trần Bắc và Thu Hằng dẫn nhân viên kiểm tra đi thăm dò, nhưng dù là như vậy thì cũng không thể cam đoan phòng ngừa kẻ thù gài người vào hay tránh thương tổn một trăm phần trăm.” Tư Mộ Hàn cúi đầu nhìn tấm bản đồ địa hình đặt trên bản, lúc trước vì lý do an toàn nên lễ kết hôn không được tổ chức trong khách sạn thông thường, mà là được làm ở nơi lộ thiên, tất cả đều do mình tự tay dàn dựng, cho nên sự sụp đổ trước đó mới tạo thành hậu quả nghiêm trọng như vậy.