Không ngoài dự đoán của cô, mọi người ai cũng bất ngờ hết.
"Trời! Lần sau con không được xuống bếp nữa, nhỡ không cẩn thận để bị thương thì sao!" Mẹ Linh tuy rất bất ngờ nhưng cũng rất lo cho cô.
"Con làm được mà mẹ!" Cô thấy bà như vậy liền bật cười, cô biết bà lo cho mình nhưng cô cũng muốn góp một phần gì đó trong ngôi nhà này, nếu không cô cảm thấy mình như người thừa vậy!
"Con.... mẹ nói không được là không được!" Bà nhất quyết không chịu nghe.
"Ngày mai con và cô ấy sẽ chuyển về nhà riêng" Nhật Minh đột nhiên lên tiếng khiến cô giật mình. Nhà riêng sao?
"Cái gì? Ở đây không tốt sao? Về đấy làm gì?" Bà Linh xúc động đập bàn.
"Mẹ tức giận cái gì? Lát không định ra sân bay đón bố hả?"
"Có chứ! Nhưng muốn chuyển ra ngoài thì đừng mơ!"
"Chuyện này không phải do mẹ quyết định! Con chỉ đang thông báo" hắn đứng thẳng dậy đi về phòng.
"Ờ... con lên nói chuyện với anh ấy!" Cũng may cô không nhìn thấy gì nên không thấy sắc mặt hiện giờ của bà, chắc hẳn rất đáng sợ!
"Sao đột nhiên anh lại muốn chuyển nhà?" Cô vừa vào phòng liền nghe thấy tiếng lạch cạch.
"Vốn dĩ ngày trước anh không ở đây mà ở nhà riêng, nên bây giờ cũng đến lúc chúng ta về nhà rồi" hắn vừa thu dọn hành lí vừa nói.
"Nhưng... mẹ có vẻ đang rất giận!"
"Mẹ chỉ không nỡ xa em thôi, thỉnh thoảng chúng ta sẽ về thăm mẹ!"
"Anh nói sao thì cứ như vậy đi!" Cô đi thẳng đến tủ quần áo, mở tủ ra định dọn đồ thì bị Nhật Minh kéo lại.
"Để anh dọn, em ngoan ngoãn ngồi đó đi" hắn nói vậy khiến cô tủi thân quá mà! Cô có thể làm được, sao không cho cô làm? Sợ cô gây phiền phức gì sao?
Mới có một ngày sống ở đây thôi mà mạnh mẽ trong cô tan biến sạch sành sanh luôn rồi. Cô ngồi khóc thút thít cả!
"Em sao vậy?" Hắn thấy cô bật khóc thì giật mình đi đến.
"Em làm được mà sao anh không cho em làm? Em chỉ muốn giúp một tay thôi mà!" Cô vừa nói vừa lấy tay lau nước mắt trông đáng thương hết sức.
"Được rồi! Đừng khóc nữa. Không phải anh thấy em phiền phức, việc này cứ để anh làm là được rồi"
"Không công bằng!"
"Nếu em muốn thì giúp anh gập quần áo vào cũng được"
Nghe hắn nói vậy cô lập tức nín khóc, còn cười cười đứng dậy rồi hắn đỡ cô ngồi xuống chỗ đang sắp xếp hành lí. Đến lúc ngồi yên vị tại chỗ rồi cô mới chợt phát hiện ra hình như mình mới vừa làm nũng thì phải? Đã rất rất lâu rồi cô chưa có làm nũng với ai hết. Mặt cô bỗng chốc đỏ bừng, hắn đang dọn đồ quay lại thấy mặt cô đỏ bừng liền bật cười. Vợ nhỏ của hắn nhiều lúc đáng yêu vậy ai mà chịu nổi!
"Minh.... bố anh có biết chuyện chúng ta kết hôn không?"
"Mẹ anh sẽ lo chuyện đấy, em không cần bận tâm đâu" hắn đi đến vuốt tóc cô rồi ngồi xuống bên cạnh cô.
"Nhỡ bố anh không đồng ý thì sao?"
"Bố anh không có quyền quyết định ở đây! Làm việc của em đi"
"Nhưng mà... như vậy là sao chứ? Em không hiểu" cô phụng phịu rồi lí nhí nói.
Dọn dẹp đồ dạc xong hai người họ lên xe đi thẳng về nhà họ.
Căn nhà khiến cô khá bất ngờ, lúc mới bước chân vào cô cảm nhận được lối đi có chút khác lạ. Đường đi đều có lối dẫn đường, không lo bị đụng phải chân bàn hay ghế nữa. Hắn là người rất chu đáo, chắc đã sớm chuẩn bị tất cả để cô đi lại sẽ không gặp chở ngại, không lo đụng chân vào góc bàn góc ghế.
"Đây hình như là gạch nát nền giành cho người khiếm thị?"
"Ừm! Hôm qua chúng ta ngủ lại bên kia là vì ở đây vẫn chưa hoàn thành"
"Ồ....."
Cô cũng là con người mà, đương nhiên sẽ cảm động rồi. Trước giờ chưa từng có ai quan tâm chu đáo đến cô như vậy. Đúng là.... trong cuộc mua bán này cô là người có lợi nhất, tự nhiên lấy được người chồng chu đáo, quan tâm chăm sóc cô, một người mẹ chồng thương yêu, quan tâm cô như con đẻ nữa. Cô chắc phải lên tiếng cảm ơn người chú "đáng kính" kia quá.
"Em đi tắm rửa thay đồ trước đi, anh dọn dẹp một chút đã" hắn đỡ cô lên phòng ngủ rồi chỉ rõ đâu là phòng tắm, đâu là phòng làm việc của hắn không bị nhầm.
"Ừm, được!"
Lúc vào phòng tắm rồi cô mới phát hiện ra cô không có quần áo để thay, hôm qua mẹ Linh chỉ mang cho cô có mỗi một bộ mặc tạm à! Nguy rồi!!!! Nghĩ đi nghĩ lại, quần áo cũng cởi rồi thôi thì tắm luôn đi rồi lát mượn tạm cái áo của Minh chắc cũng được. Nghĩ vậy cô quyết định tắm luôn, tắm xong rồi lúc quấn khăn định ra mở cửa đi tìm Minh thì đụng phải chai sữa tắm làm nó rơi vỡ, sữa tắm đổ đầy sàn nhà mà cô thì không thấy gì hết, vừa bước được một bước liền ngã "bịch".....
Nhật Minh vừa đặt chân vào phòng nghe thấy trong nhà tắm phát ra tiếng động liền vội vàng đẩy của vào thì thấy cô ngã sõng soài dưới đất, khăn tắm một nơi, người một nơi. Cô nghe thấy có tiếng mở cửa thì xấu hổ co rúm người lại, mặt mũi đã sớm đỏ bừng rồi. Hắn đi đến lấy khăn tắm quấn quanh người cô rồi bế ra ngoài, đặt cô lên giường rồi nhìn chằm chằm cô không nói gì hết.
"Vừa nãy...." ngại chết cô rồi! Muốn mở miệng nói mà quên luôn cả lời thoại.
"Chúng ta còn chưa hoàn thành chuyện hôm qua!" Hắn tiến lại gần chỗ cô nghiêm túc nói.
"Hả? Chuyện gì?" Cô cứ vậy ngây ngốc "ngu ngơ" rơi vào hang sói.
"Còn chưa động phòng!" Trời ơiiiiiii! Hắn vừa nói xong mặt cô đỏ bừng như quả cà chua, cô chỉ ước gì giờ có cái lỗ để cô chui xuống thôi. Người gì đâu mà nói "toẹt" ra thế chứ! Không biết xấu hổ! Mặt dày hơn cả bê tông!!!
Hắn tiến đến chỗ cô nằm, rồi sau đó.... hôn môi cô. Rồi sau đó........ hôn xuống xương quai xanh. Rồi sau đó...... nói:" Được không?"
Cô ngượng chín mặt, ngập ngừng mãi cuối cùng cô kết luận, việc gì đến rồi cũng sẽ đến, nhanh nhanh chút cho xong đi cũng tốt. Thế là....... cô gật đầu!
Và rồi khoảng cách giữa họ được gỡ bỏ!!!!!!!!!!!