Hoàng Dũng ôm chiếc máy tính chạy thục mạng từ trên lầu xuống.
"Bình thường không phải cậu thông minh lắm sao? Hazzz, đúng là....... " Hoàng Dũng tay gõ liên tiếp, ngón tay nhanh thoăn thoắt gõ vào bàn phím vừa lải nhải Nhật Minh.
"Làm gì cũng phải bình tĩnh nghĩ cách giải quyết chứ ai như cậu. Hừm, chỉ biết cáu gắt cuống quýt mãi lên thì làm được gì".
"Cậu câm miệng! Nhanh cái tay lên" thật may mắn. Nhật Minh mới vừa đeo vòng cho cô thì xảy ra chuyện. Nếu như chậm trễ một chút dề dà một chút nữa thì biết phải làm sao? Không biết bây giờ cô sao rồi, có bị thương không? Lo lắng chồng chất lên nhau. Nhật Minh nắm chặt tay lại cố gắng kiềm chế cơn thịnh lộ và lo lắng. Gân xanh trên trán, bắp tay thi nhau nổi lên, con mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính đang nhảy loạn. Chết tiệt!
Màn hình máy tính vừa hiện lên dấu đỏ nhấp nháy Nhật Minh liền tức giận đập mạnh tay xuống bàn.
"Chúng mang cô ấy đi rất xa nội thành, có vẻ như hôm nay nếu không có con chip định vị gắn trong cái lắc tay thì dù cho cậu có lật tung cả cái thành phố này lên cũng không thể tìm được cô ấy" Hoàng Dũng vẫn tiếp tục gõ gõ liên hồi trên bàn phím vừa nói. Cậu ta đang cố gắng tìm rõ ràng địa điểm bọn bắt cóc giam cô, một giọt mồ hôi lăn xuống từ trên trán Hoàng Dũng xuống khiến mọi người xung quanh căng thẳng.
"Đây rồi! Bảo sao mãi mới tìm được. Chúng giấu cô ấy trên núi, tại sóng ở đó kém nên bắt dấu hiệu con chip khó. Nhưng dù sao cũng không thể làm khó anh đây được, hehehe... " Hoàng Dũng dương dương tự đắc vỗ ngực tự hào.
"Còn ở đó mà nói nhảm! Mau gọi bọn đàn em chuẩn bị đi, nhớ mang theo cả vũ khí. Còn cả cậu nữa, nhanh lên".
Nhật Minh túm cổ áo Hoàng Dũng lôi ra xe.
___________
Với tốc độ km/h. Sau ba tiếng đồng hồ chạy xe thục mạng, lúc xuống xe Hoàng Dũng phải đứng vịn vào xe một lúc, lắc đầu nguây nguậy một lúc mới có thể tỉnh táo. Nhưng đó mới chỉ được hai phần ba quãng đường, còn vài km đường leo núi nữa. Vừa ngẩng mặt lên Hoàng Dũng lại tiếp tục thở dài.
Nhật Minh vừa xuống xe lập tức lấy đà nhảy lên một đoạn, tay túm được một cái cây làm trụ. Cứ vậy đi lên, không ngừng nghỉ một giây. Nhật Minh biết, chỉ cần hắn chậm một giây thôi về sau chắc chắn hắn sẽ hối hận. Đối với hắn một giây cũng quý giá.
"Trời đất! Đợi tôi với" Hoàng Dũng ngẩng đầu lên đã thấy Nhật Minh cách mình một đoạn xa liền vội vàng la lên rồi cũng đuổi theo Nhật Minh. Đám đàn em theo sau cũng thi nhau đuổi theo, mỗi người trong tay đều có một khẩu súng và một chút lưu huỳnh để đề phòng trên rừng có rắn độc thì sẽ rễ ràng xử lí. Đây là do Hoàng Dũng chu đáo nhắc nhở. Trong khi đó, Nhật Minh chỉ biết cắm đầu cắm cổ đi tìm vợ hắn. Như vậy không phải tự mình đi nộp mạng sao! Hừ, sợ rằng chưa cứu được Di Nhiên hắn đã bỏ mạng ở trong rừng rồi.
_______
"Lão Khánh, ông làm gì với bảo bối của tôi vậy? Muốn xả giận thì cũng phải nhẹ tay một chút chứ. Hừ, còn không mau làm gì đó để cô ta tỉnh lại đi. Ông đây không muốn đợi nữa! " người ngồi trên ghế dùng chân gẩy gẩy khuôn mặt nhỏ bé của Di Nhiên nói. Ông ta có khuôn mặt nhăn nheo chảy xệ, cái bụng to trông như mang thai được chín tháng sắp sinh rồi cũng nên. Nói chính xác, ông ta trông y đúc Chư Bát Giới. Bọn chúng đến đây đã thấy cô bất tỉnh đợi nãy giờ cũng được nửa tiếng rồi, thứ ông ta muốn là cô. Ông ta phải bỏ ra năm mươi triệu để mua loại không còn trinh tiết đã là mắc lắm rồi. Nếu không phải Di Nhiên này có khuôn mặt khả ái, xinh xắn dễ thương thì còn lâu. Hừ, giờ còn dám bắt ông đây phải đợi!
Lão ta đạp một cái vào người Di Nhiên xong đứng dậy, một tên đàn em của ông ta bê chậu nước vào đổ hết tất cả lên mặt Di Nhiên.
Bị sặc nước khiến cô ôm ngực ho sặc sụa, nước mắt nước mũi tèm lem. Vừa thoải mái một chút cô ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một lão già bụng "thùng phi" đến gần cô, bàn tay vừa to, vừa tròn, vừa cứng của hắn vuốt ve khuôn mặt của Di Nhiên khiến cô hoang mang sợ hãi. Suýt chút nữa cô đã quên mất cô bị bắt cóc rồi. Cơ thể cô rất đau, những vết thương chứ kịp lành bị thấm nước nên giờ đau kinh khủng.
Huhuuu, cô sợ. Nhật Minh anh đâu rồi?