Kể từ cái ngày họ cũng đi du lịch về thì cũng hơn một tháng rồi mà chẳng có ngày nào cô thấy anh có mặt ở nhà. Ngày nào cũng vậy chỉ có cô thui thủi một mình.
" Thiếu phu nhân, cơm nấu xong rồi con xuống nhà ăn cơm với phu nhân đi!"
Vú Trương đứng bên cạnh giường nhìn cô. Dạo này Nguyên Y ốm đi rất nhiều, không còn hồng hào như trước.
" Vú cho con hỏi một chuyện được không?"
" Thiếu phu nhân có việc gì cứ việc hỏi !"
Cô nhìn bà một hồi, chuyện cô muốn hỏi nhưng lúc không dám nói ra.
" Anh ấy.... Vú có biết.... anh ấy ở đâu không?"
Không gặp lâu ngày tự nhiên trong lòng cô nãy sinh cảm giác nhớ nhung.Thật lạ trước giờ mặc dù anh đi mấy cô cũng thấy bình thường nhưng lần này không những nhớ mà còn có cả lo lắng nữa.
" Ta không biết hay là thiếu phu nhân tới công ty thử xem.Những lúc công việc nhiều cậu chủ thường sẽ ở công ty không về nhà. "
Anh là người đam mê công việc nên không khó hiểu khi anh vì công việc mà ở lại công ty thời gian dài như thế.
Cô vui vẻ nhìn bà.
" Vú xuống trước đi rửa mặt xong sẽ xuống ăn cơm!"
Rồi cô đi tới xuống giường. Sếp mền gối lại gọn gàng.
" Vậy thiếu phu nhân làm việc của mình đi,ta xuống dưới nhà trước đây "
Vú Trương nói xong liền đi ra ngoài.
Ở trong cái nhà này người giúp việc ít ai được như bà,tận tâm với chủ lại rất tâm lý, ăn nói rất biết chừng mực.
Một lát sau khi bữa sáng kết thúc cô đi tới công ty của anh.
Trước cửa chính công ty Nguyên Y đứng mãi mà chưa chịu vào. Cô cứ đứng đó mà suy nghĩ hết nghĩ cái này lại tới cái khác.
Lỡ như anh không có ở trong đó thì sao?
Lỡ như anh đang ở trong đó với người phụ nữ khác thì sao?
Lỡ như anh vì không muốn gặp cô nên mới ở đây mãi không chịu về nhà thì sao?
Hàng ngàn, hàng vạn câu hỏi cứ quanh đi quẩn lại trong đầu cô.
Nhưng có lẽ Nguyên Y đâu biết giờ phút này hầu như toàn bộ nhân viên trong công ty đang tập trung vào cô.
Cảm giác có gì đó không đúng cô mới định thần lại thở dài một hơi rồi bước vào công ty.
" Tổng Giám đốc phu nhân! Xin chào "
Nhân viên quầy tiếp tân vui vẻ chào hỏi cô.
Nguyên Y nhìn nữ nhân viên xung quanh, ánh mắt ghen tị của họ đang hướng về phía cô - người phụ nữ của Tổng Giám đốc tập đoàn Pháp Linh.
" Vưu Trường Tĩnh có ở đây không? "
Bọn họ kinh ngạc nhìn cô, vợ của Tổng Giám đốc quả nhiên khác với người thường. Đây là lần đầu tiên họ thấy có người dám gọi thẳng tên của anh.
" Dạ không! "
" Cảm ơn! Vậy tôi lên phòng chờ anh ta"
Nói rồi cô hiên ngang đi vào thang máy dành riêng cho tổng giám đốc.
Sau khi vào tới phòng anh,cô mở cửa bước vào.
Văn phòng rộng lớn không một bóng người. Nguyên Y ngồi đó đợi anh đợi mãi mà chẳng thấy rồi cô ngủ thiếp đi.Công ty vốn dĩ im ắng lại vì sự xuất hiện của cô mà trở nên nhộn nhịp.
" Cô ấy định ngồi đây chờ giám đốc về sao?"
...
Khoảng chín giờ tối anh mới trở về công ty, anh nhìn thấy Nguyên Y nằm ngủ trên ghế trong lòng không khỏi xót xa.
Anh bồng cô lên đặt cô xuống chiếc giường giành riêng cho anh ở công ty.
Người con gái ấy vẫn như vậy ngủ rất say
" Chúc em ngủ ngon."
Anh dịu dàng hôn lên trán cô. Người phụ nữ của anh có phải vì nhớ anh mà tới đây không? Lâu ngày không gặp anh cũng nhờ cô sắp phát điên rồi.
Ta bận rồi chap sau có thể ra hơi trễ.
Mười chap sau ta sẽ thêm vào một ít tình tiết ngọt ngào rồi những chap tiếp theo ngược tơi tả luôn.
_____________________