Vợ Nhà Người Ta

chương 30: không phải em thì chẳng lẽ là chị à?

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trên đường trở về, Hoa Tử Việt không nói gì, trong lòng của tôi cũng đang suy nghĩ một ít chuyện, cũng không mở miệng nói chuyện.

Đây là tình huống thường xuyên xuất hiện nhất của tôi và anh ta khi ở cùng với nhau, anh ta là một người có quá nhiều bí mật, nhưng từ xưa đến nay không chịu tùy tiện nói với người nào, hoặc là địa vị của tôi ở trong lòng của anh ta quá mức thấp kém, cho nên anh ta khinh thường nói với tôi. Tóm lại trong ký ức của tôi, ngoại trừ việc cãi nhau với anh ta, cuộc đối thoại chính thức giữa chúng tôi cũng không vượt qua mười câu.

Thời gian dần dần trôi qua, tôi cũng đã quen với phương thức ở chung như thế này. Dù sao thì im lặng cũng tốt hơn nhiều so với mấy lời nói dối, ít nhất thì im lặng là chân thật nhất.

Tôi nhận ra hướng mà anh ta đang lái xe cũng không phải là cư xá của tôi đang ở, thế là tôi kêu anh ta dừng xe ở ven đường, tôi muốn bước xuống xe.

Nhưng mà anh ta cũng không nói lời nào, cũng không dừng xe lại, chỉ là im lặng không nói một lời.

“Anh Hoa, xin anh dừng xe lại đi, tôi muốn xuống xe.” Tôi không thể không lên giọng.

Anh ta không nói lời nào, sau đó trực tiếp lái xe đến đến phòng khám trung y nổi tiếng ở thành phố Sài, bước xuống xe, mở cửa xe ra, kêu tôi đi xuống.

“Thân thể của cô cần phải điều trị, thuốc đông y tốt hơn, hơn nữa cũng không cần phải tiêm, tôi biết chủ của nơi này.”

Nói xong cũng không chờ tôi đáp lời lại, lôi kéo tôi đi vào bên trong.

Kéo tôi đi vào phòng khám trung y, trực tiếp đi lên lầu ba, đi đến trước cửa của một phòng làm việc, gõ cửa cốc cốc.

Một người phụ nữ xinh đẹp mặc một cái áo khoác trắng, thấy là Hoa Tử Việt: “Sao em lại đến đây?”

Không xưng hô, hỏi thẳng tại sao em lại đến đây, vậy chắc chắn là người rất quen thuộc.

“Khám bệnh.” Hoa Tử Việt trả lời ngắn gọn.

“Em mà có thể có bệnh gì, bệnh tâm thần à?” Cô gái xinh đẹp vẫn nói chuyện rất đứng đắn.

Trong nháy mắt, tôi hơi thích cô gái xinh đẹp này, một là bởi vì cô ta có cặp chân dài, vòng eo nhỏ và gương mặt xinh xắn, hai là bởi vì cô ta dám mắng Hoa Tử Việt là người bị bệnh tâm thần.

Hoa Tử Việt là một người phách lối như vậy, người dám mắng anh ta là bệnh tâm thần, trên đời này chắc chắn có cực kỳ ít.

Hoa Tử Việt cũng không cãi lại, đẩy tôi lên trước mặt của người phụ nữ xinh đẹp đó: “Em không khám, là cô ấy khám.”

Cô gái xinh đẹp gật gật đầu mỉm cười với tôi, nói xin chào, mời vào.

Tôi cũng chào hỏi với cô ta.

Chúng tôi đi vào phòng làm việc, cô gái xinh đẹp ra hiệu cho tôi ngồi xuống, sau đó nhìn về phía Hoa Tử Việt đứng ở bên cạnh: “Người ta khám bệnh, em cứ đứng ở bên cạnh làm cái gì?”

Hoa Tử Việt giật mình quay người đi ra ngoài, sau đó lại rất không cam tâm mà quay đầu lại nói một câu: “Tôi đứng ở cửa.”

“Mau đi ra ngoài đi.” Bác sĩ nữ xinh đẹp không hề khách khí mà nói.

Hoa Tử Việt thành thật đi ra ngoài, còn nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Tôi thật sự bội phục bác sĩ xinh đẹp này đến nỗi muốn quỳ rạp xuống đất, đây là lần đầu tiên tôi thấy có người dùng giọng điệu như thế này để nói chuyện với Hoa Tử Việt, đồng thời Hoa Tử Việt còn không dám phản kháng.

Bác sĩ xinh đẹp quát lớn với Hoa Tử Việt xong thì nhoẻn miệng cười với tôi, lộ ra một hàm răng trắng sáng đều tăm tắp, lúc cô ta cười lên còn có lúm đồng tiền, thật sự là một người phụ nữ xinh đẹp tuyệt trần.

“Đưa tay cho tôi cái đi.” Cô ta dịu dàng nói.

Tôi đưa bàn tay tới, cô ta kêu tôi thả lỏng, sau đó bắt đầu xem mạch cho tôi.

Sau khi bắt mạch xong, cô tay nhẹ nhàng gật đầu: “Không có việc gì đâu, tịnh dưỡng cho thật tốt là được rồi.” Sau đó cúi đầu kê thuốc cho tôi trên máy vi tính.

Cô ta cúi đầu xuống gõ bàn phím, tôi nhìn chằm chằm cô ta, thật sự là càng nhìn càng cảm thấy xinh đẹp, cho dù là tướng mạo hay là khí chất thì đều là bậc nhất.

Cô ta ngẩng đầu lên nhìn thấy tôi đang nhìn cô ta, nở nụ cười với tôi, đứng lên mở cửa, quả nhiên Hoa Tử Việt đang đứng ở cửa ra vào.

“Đi xuống lầu nộp đi, sau đó lấy thuốc.”

“Em á?” Hoa Tử Việt sửng sờ nói.

“Không phải là em thì chẳng lẽ là chị à?” Cô gái xinh đẹp hỏi lại.

Hoa Tử Việt nghe lời, nhẹ nhàng “Ồ” một cái rồi thành thành thật thật đi.

Bác sĩ xinh đẹp trở về: “Cứ kêu nó đi làm đi, chúng tôi trò chuyện với nhau một lát. Tôi tên là Hoa Anh, cô tên là Đào Mộng Thần đúng không.”

Tôi lại giật mình, cô ta vậy mà lại biết tôi: “Cô cũng họ Hoa hả?”

“Tôi là chị gái của nó, nó là em trai của tôi.”

Tôi càng giật mình hơn, cô cả nhà họ Hoa, khó trách lại có thể kêu Hoa Tử Việt hết đến rồi lại đi.

“Có phải là cô đang suy nghĩ thảo nào tôi lại dám đối xử hung dữ với nó như vậy không? Nó là ma vương nổi tiếng, ai cũng sợ nó, nhưng mà tôi thì không sợ nó, có biết tại sao không?” Hoa Anh cười nói.

Nụ cười của cô ta tràn ngập ý tốt, tôi cũng bỏ xuống phòng bị: “Bởi vì chị chính là chị của anh ấy chứ gì.” Tôi cũng mỉm cười đáp lại.

“Không phải, là bởi vì tôi càng hung dữ hơn so với nó.” Bỗng nhiên Hoa Anh nở một nụ cười thân thiện.

Tôi cũng tươi cười, trong lòng càng ngày càng thích cô gái xinh đẹp này.

“Tôi cũng biết một chút chuyện của cô và nó, nhưng mà chuyện ở bên trong thì tôi không rõ ràng lắm, nhưng mà tôi ủng hộ hai người kết hôn với nhau, theo đuổi hạnh phúc của hai người.” Hoa Anh nói.

Tôi hơi ảm đạm, chỉ là cười cười.

“Cô có lời muốn nói à?” Cô ta là một người phụ nữ cực kỳ thông minh, vừa nhìn thì lập tức hiểu ra.

“Anh ấy không yêu tôi, chỉ là lợi dụng tôi để thoát khỏi Tần Như Tâm mà thôi, người trong lòng của anh ta chính là Cao Kiều.” Tôi cười khổ mà nói.

“Cao Kiều rất quan trọng đối với nó, cô không nên trách nó.” Hoa Anh nói.

Tôi thở dài trong lòng, dù sao cũng là chị em em, dù gì cô ta cũng sẽ giúp anh ta, tôi thật sự không nên nói những lời này.

“Cô cho rằng tôi đang bảo vệ cho nó, tôi nói một cách khách quan đó. Tử Việt đã từng bị mù hai năm, trong thời gian hai năm này đều là một cô gái chăm sóc cho nó, nhưng mà lúc nó hồi phục lại thị giác thì cô gái kia lại đột nhiên biến mất, đây chính là tiếc nuối lớn nhất ở trong lòng của Tử Việt, nó giữ rất nhiều đồ vật của cô gái kia đặt ở phòng lầu ba, chắc là cô biết những chuyện này đúng không?”

Trong lòng của tôi lại chấn động, Hoa Tử Việt đã từng bị mù? Nói cách khác, anh ta đã là người mù trong hai năm, là do Cao Kiều đó đã chăm sóc cho anh ta?

“Em gái à, có một số việc cô cần phải nghĩ thoáng một chút, trong lòng của mỗi người đều sẽ có một người không thể thay thế được.” Hoa Anh nói.

Tôi nhẹ nhàng gật đầu: “Hóa ra là như thế này à, nhưng mà anh ấy đã có thể như ý nguyện rồi, bởi vì Cao Kiều đã trở về.”

Lần này đến lượt Hoa Anh mở to hai mắt mà nhìn: “Cao Kiều về rồi à? Cô ta đã mất tích rất nhiều năm, Tử Việt vẫn luôn tìm kiếm cô ta, vẫn luôn không có cách nào tìm được, vậy mà cô ta đã trở về rồi.”

Đúng vậy, tôi đã nhìn thấy tận mắt, tôi cười khổ: “Chị nói đúng, tôi nên chúc phúc cho bọn họ mới đúng.”

Tôi còn chưa nói xong, ở ngoài cửa đã vang lên tiếng gõ cửa, Hoa Tử Việt đã quay lại.

“Đi thôi.” Hoa Tử Việt nhìn tôi rồi nói.

Hoa Anh đi đến: “Lưu số điện thoại lại đi, cô có biết uống rượu không? Chúng ta có thể hẹn nhau uống rượu.”

Tôi đọc số điện thoại cho cô ta, cô ta dùng số điện thoại của mình mà gọi vào điện thoại cho tôi, tôi lưu lại.

“Chị muốn làm gì?” Hoa Tử Việt nhìn Hoa Anh.

Hoa Anh không thèm để ý đến Hoa Tử Việt, nở nụ cười tươi rói với tôi: “Có bệnh thì cứ tìm tôi, có người nào ức hiếp thì cứ tìm tôi, lúc nào cũng có thể hẹn ăn cơm uống rượu.”

“Ma rượu.” Hoa Tử Việt nói thầm một tiếng.

Tôi có thể nhìn ra được mối quan hệ của hai chị em này cực kỳ tốt, bỗng nhiên tôi rất ghen tị, nếu tôi có được một người chị như vậy, vậy thì hạnh phúc biết bao nhiêu. Đáng tiếc là tôi không có, thậm chí tôi còn không biết ba mẹ ruột của mình là ai.

“Con người xấu xa đó, cô đừng để ý đến chị ấy.” Bỗng nhiên Hoa Tử Việt lại nói.

Anh ta lại dám nói Hoa Anh xấu xa, tôi lườm anh ta một cái: “Có xấu đi nữa thì cũng có một mình anh xấu xa. Nói xấu sau lưng của người khác, không phải là chuyện một người đàn ông nên làm.”

Sắc mặt của anh ta lạnh lẽo mấy phần: “Chị ấy sẽ dạy hư cô đó, chuyện mà chị ấy làm không có một chuyện nào đáng tin cậy.”

Tôi nói chuyện không đáng tin cậy ở trong mắt của anh, đó chắc chắn là chuyện đáng tin nhất.

Đi đến cửa, tôi không lên xe của anh ta, đi thẳng tới ven đường chờ xe taxi.

Tôi bị anh ta đuổi ngoài từ Phong Lâm Biệt Uyển, tôi mới không quay về đâu.

“Tôi đã nói với Tiểu Phong rồi, sau khi tan học thì cô sẽ đi đón thằng bé.” Hoa Tử Việt nhìn thấy tôi có ý không muốn trở về, đi đến bên cạnh tôi rồi nói.

Tôi không nói gì.

“Tôi sẽ nói cho thằng bé biết mẹ của thằng bé không cần thằng bé nữa.” Anh ta còn nói.

Người này thật là xấu xa, tôi không biết rốt cuộc là anh ta nói thật hay là giả, tôi cũng rất nhớ Tiểu Phong, nhưng mà tôi thật sự không muốn trở về cùng với anh ta. Anh ta kêu tôi cút thì tôi liền cút, kêu tôi trở về thì tôi lại trở về, vậy thì tôi sẽ trở thành cái gì?

“Không nể mặt tôi thì cũng phải cho Tiểu Phong mặt mũi chứ nhỉ. Đi thôi, về nhà.”

Anh ta thấy tôi không động đậy, vươn tay ra nắm lấy tay của tôi kéo về phía xe của anh ta.

Truyện Chữ Hay