Sáng sớm ngày tiếp theo, sau khi tôi đánh răng rửa mặt thì xuống lầu, chuẩn bị đi làm. Ở trên hành lang tôi gặp Hoa Tử Việt tỏa ra hơi nóng. Có lẽ anh vừa tập thể dục trong phòng tập thể thao.
Tôi dừng lại trên hành lang, gật đầu chào anh.
Anh khẽ ừ một tiếng, không có độ ấm lướt qua bên cạnh tôi.
Anh đi vài bước rồi quay đầu lại: “Lát nữa chúng ta đưa con đi học. Buổi tối đi gặp ba mẹ tôi.”
Tôi vừa nghe muốn gặp ba mẹ thì căng thẳng.
Tôi vốn dĩ muốn hỏi có thể không đi được không, nhưng anh đã quay đầu lại đi tiếp.
Lúc ăn sáng, Tiểu Phong vui vẻ không thôi, đứa bé không hiểu gì về mẫu giáo tốt nhất, cậu bé cảm thấy hứng thú vì nơi đó có rất nhiều bạn học nhỏ chơi với cậu bé, còn có rất nhiều trò chơi.
Trên đường đi học, Tiểu Phong vẫn không ngừng hỏi chuyện. Tôi hơi không kiên nhẫn, nhưng Hoa Tử Việt vẫn kiên nhẫn trả lời vấn đề mà Tiểu Phong hỏi.
Trước mặt Tiểu Phong thì anh rất kiên nhẫn, làm cho tôi cảm thấy kinh ngạc. Trước mặt trẻ con, anh giống như thay đổi thành một người hoàn toàn khác, cưng chiều kiên nhẫn với Tiểu Phong, thậm chí anh còn hơn người mẹ ruột này.
Trước cửa mẫu giáo song ngữ quốc tế Nam Tinh đậu đầy các loại siêu xe. Đây là trường mẫu giáo nổi tiếng nhất thành phố Sài, thiết bị đầy đủ nhất cũng là phí cao nhất. Mỗi học kỳ ở đây chia làm ba lớp, mỗi lớp chỉ có mười người. Cho nên muốn chen vào mười người này, không chỉ cần tiền mà còn phải có gia thế hiển hách.
Hoa Tử Việt xuống xe, vẫy tay với Tiểu Phong: “Cố lên, tan học gặp lại.”
“Tan học gặp lại. Tạm biệt mẹ, tạm biệt chú Hoa.” Tiểu Phong vẫy tay, đi theo hai cô giáo đón tiếp đi vào mẫu giáo.
Tôi không nhịn được quay đầu lại hỏi Hoa Tử Việt: “Chỗ này đều là con nhà giàu. Tiểu Phong sẽ bị bắt nạt hay không?”
Hoa Tử Việt xoay người lên xe, nhàn nhạt nói một câu: “Thằng bé cũng là con nhà giàu.”
Tôi nhất thời không biết nói tiếp thế nào.
“Hôm nay cô không đi làm. Lát nữa anh Long sẽ đưa cô đi hội quán Di, buổi tối chúng ta đi gặp ba mẹ tôi.” Hoa Tử Việt dặn dò tôi.
Tôi không nói gì. Trên cơ bản anh nói cái gì, tôi không có quyền thay đổi.
Sau khi Tưởng Thần Long đưa anh đến trụ sở chính tập đoàn Hoa Thị thì đưa tôi đến hội quán Di, cũng cho tôi một tấm thẻ thành viên.
Trước kia tôi đã nhìn thấy quảng cáo hội quán Di trên tivi. Đây là là hội quán dành cho phụ nữ cao cấp nhất nhất thành phố Sài. Tổng cộng có sáu tầng, bao gồm các chức năng phụ nữ cần như thẩm mỹ viện và spa. Chỉ mở cửa cho thành viên, hơn nữa danh sách thành viên cũng có hạn.
Khi tôi đi vào hội quán thì trong lòng thấp thỏm. Nhân viên công tác nhìn thấy tôi căng thẳng nên thân thiết an ủi ta, nói không cần lo lắng, các cô sẽ sắp xếp cho tôi ba cố vấn để lựa chọn, sau đó cố vấn sẽ đề nghị kiểu tóc và những phương diện khác cho tôi chọn. Còn nói sau khi tôi ra khỏi chỗ này thì sẽ rung động với vẻ đẹp của mình.
Trên thực tế, mấy tiếng sau, tôi nhìn bản thân trong gương thì cũng không hề rung động với vẻ đẹp của mình, mà là kinh ngạc.
Tôi chưa bao giờ nghĩ tới lúc mình còn sống lại có thể Xinh đẹp như thế. Người đẹp trong gương có da mặt mịn màng, kiểu tóc mới nhất lại là tôi.
Tôi bỗng nhiên có cảm giác nằm mơ. Tôi thầm nhéo đùi mình một cái, đau, không phải là mơ.
Năm giờ chiều, xe đúng giờ chạy tới Phong Lâm Biệt Uyển. Tôi bước xuống xe, Hoa Tử Việt đứng cạnh cây hoa quế trong sân, im lặng nhìn tôi.
Tôi làm lại tóc, dưỡng da, thay chiếc váy màu đen anh đưa tới, hoa tai và dây chuyền anh mua, giày cao gót và vớ đều là đồ mới.
Tôi có chút xấu hổ, lén nhìn anh một cái, phát hiện ánh mắt của anh sáng lên một chút. Tôi mừng thầm.
“Mẹ, mẹ thật xinh đẹp.” Tiểu Phong cũng kinh ngạc.
Chuyện này làm cho tôi có chút xấu hổ, nhìn chằm chằm Tiểu Phong một cái.
“Sau này nhìn thấy người đẹp thì phải như thế này.” Hoa Tử Việt bỗng nhiên huýt sáo một tiếng.
Anh lại dạy Tiểu Phong trêu chọc con gái thế nào, Tiểu Phong cũng ra dáng bắt chước học theo, nhưng cậu bé không làm được.
“Anh sẽ dạy hư đứa bé.” Tôi không nhịn được trách cứ.
Anh hơi cong khóe miệng, lại lộ ra nụ cười quyến rũ. Cũng không quan tâm đến tôi, làm mẫu huýt sáo cho Tiểu Phong.
Đúng là không có cách nào bắt được anh.
Tôi khom lưng lên xe, anh ngồi bên cạnh, nhẹ nhàng giúp tôi chỉnh váy, trong lòng tôi lại không tiền đồ cảm thấy ngọt ngào một chút.
Dọc đường đi Tiểu Phong và anh nói chuyện ở trường mẫu giáo. Anh nghiêm túc nghe, thỉnh thoảng đáp lại, sau đó vẫn nhấn mạnh với Tiểu Phong: “Nếu ai dám bắt nạt con thì con phải đánh trả lại, con không giải quyết được thì nói với ta. Con là đàn ông, không được bị bắt nạt.”
Tôi không khỏi lo lắng, giáo dục con cái như vậy, chỉ sợ sau này nuôi dưỡng một phiên bản của Hoa Tử Việt. Nhưng nghĩ lại, nếu thật sự như vậy thì hình như cũng khá tốt.
Xe dừng lại trước cửa biệt thự cao cấp được cư dân mạng gọi là ‘Nhà Trắng thành phố Sài’, tôi lại bắt đầu căng thẳng.
Không lâu trước đây, Hoa Tử Việt đã lợi dụng tôi ở đây, trong hôn lễ sắm vai cướp chồng người khác. Hôm nay quay lại đây lại là tới gặp mặt gia đình Hoa Tử Việt.
Tôi không khỏi lo lắng tình cảnh mình gặp phải. Không cần suy nghĩ cũng có thể đoán được ba mẹ Hoa Tử Việt sẽ không chào đón tôi.
Lúc này một bàn tay đưa tay cầm tay tôi: “Nếu tôi mang cô đến thì tôi sẽ không để cô chịu tủi thân.”
Trong lòng tôi yên tâm một chút. Anh khom lưng ôm Tiểu Phong lên, đi vào biệt thự cao cấp.
Tôi đi theo phía sau anh, anh ra hiệu tôi đi nhanh hơn, sánh vai với nhau. Anh thấy tôi còn lo lắng thì một bàn tay khiêng Tiểu Phong trên vai, tay kia nắm lấy tay tôi.
Một người đàn ông trung niên mặc âu phục đi tới, khom lưng với Hoa Tử Việt: “Cậu Tư, bà chủ nói, mọi người không cần đi vào, mời quay về.”
Trong lòng tôi run lên, tình huống này xấu hơn tôi nghĩ nhiều, tôi vốn tưởng rằng sẽ bị làm khó, lại không ngờ người ta vốn không cho vào cửa.
Sắc mặt Hoa Tử Việt lạnh như băng, lại giống như không nghe thấy, lập tức kéo tôi đi vào.