Cái người mà kêu gào nếu như không giao tôi ra thì sẽ đập nát cả cái trung tâm thương mại này, tôi căn bản là không quen.
Điều kỳ lạ là, hình như bọn họ cũng không nhận ra tôi, vì tôi đang đứng ở bên cạnh, bọn họ cũng không nhận ra.
Giám đốc ra mặt ngăn cản bọn họ đập phá thì bị đánh ngã xuống đất, có đồng nghiệp lấy điện thoại ra báo cảnh sát, điện thoại cũng bị đập. Còn bị đánh bằng gậy.
Nếu đã là nhắm đến tôi, tôi đương nhiên không thể làm con rùa rụt cổ được, tôi chủ động đứng ra, nói tôi chính là Đào Mộng Thần, các người dừng tay trước đã.
Mấy người đó đột nhiên lập tức vây quanh tôi. Một người trong đó lấy điện thoại ra so sánh một cái, sau khi xác định là tôi xong, thì kêu một tiếng đưa đi, sau đó tôi bị một đám đàn ông cưỡng ép nhét vào trong một chiếc xe ở ngoài cửa.
Trên đường đi, có người gọi điện thoại báo cáo, nói đã tìm được người phụ nữ đó rồi, hỏi nên làm thế nào nữa. Sau khi nhận được chỉ thị của người trong điện thoại, chiếc xe lái ra ngoại thành.
Tôi được đưa đến một trường tiểu học bỏ hoang, ngôi trường chắc hẳn mới được dọn đi không lâu, bảng bóng rổ và các cơ sở vật chất khác vẫn còn nguyên vẹn, tôi bị trói tay chân và ném xuống sân trường.
Đang là tháng sáu, mặt trời đang từ từ nóng lên khiến tôi mồ hôi nhễ nhại.
Sau khi phơi nắng hơn một tiếng đồng hồ, lại có một chiếc ô tô khác tiến vào khuôn viên trường. Người bước xuống xe là Tần Như Tâm mà tôi đã gặp trong đám cưới, cũng là cô dâu chưa cưới thành của Hoa Tử Việt.
Cô ta đi về phía tôi, cúi xuống nhìn tôi chằm chằm, vẻ mặt ác độc giận dữ, sau đó liên tiếp giáng vài cái tát, vốn dĩ đã có chút chóng mặt vì phơi nắng, mấy cái tát này càng khiến tôi chóng mặt hơn nữa.
“Tiện nhân, cô cho Hoa Tử Việt thuốc mê gì, mà lại khiến anh ấy phản bội tôi?” Nói xong còn tung một đá vào đầu tôi.
Gót giày cao gót của cô ta rất nhọn, tôi bị đá rất đau. Tôi cắn môi, không nói tiếng nào, tôi tuyệt đối sẽ không tỏ ra yếu đuối trước mặt cô ta, càng không cầu xin.
Thực ra đối với con người này, trước đây tôi có chút áy náy, tuy Hoa Tử Việt là chủ mưu, tôi chỉ là con cờ, nhưng tôi và chú rể của cô ta cùng nhau chạy trốn dưới mắt của mọi người chính là sự thật, đặt mình vào hoàn cảnh của người khác, nếu như là tôi, tôi cũng sẽ hận. Cho nên tôi vốn dĩ chuẩn bị giải thích.
Nhưng cô ta hạ thủ cay độc như vậy, thái độ lại ngang ngược như vậy. Tôi lại cảm thấy, Hoa Tử Việt không lấy cô ta là vô cùng chính xác, cô ta quả thực rất tệ.
Sự lăng nhục của cô ta vẫn chưa ngừng lại, lại liên tiếp đánh tôi đá tôi, còn nhổ nước bọt lên mặt tôi. Lúc này dù tôi có nhận thua thì cô ta cũng sẽ không thương xót, chỉ sẽ trở nên dữ dằn hơn.
Tôi trừng cô ta một cái, cố gắng lộ ra chút ý cười, để mình nhìn trông thoải mái hơn.
Bởi vì tôi biết, tôi càng sợ hãi, cô ta sẽ càng ngược tôi dữ dội hơn nữa.
“Tiện nhân, hôm nay cô chết đến nơi rồi, cô còn cười được sao?”
“Tôi và Hoa Tử Việt thật ra không như cô nghĩ. Nhưng tôi bây giờ không muốn nói cho cô biết rốt cuộc là như thế nào. Cô không nói lý, huênh hoang ngang ngược, không có giáo dưỡng, uổng phí cô xuất thân danh môn. Nếu như tôi là Hoa Tử Việt, tôi cũng sẽ không cần cô.” Tôi lạnh giọng nói.
Cô ta tức đến tái xanh cả mặt: “Tiện nhân, cô còn dám cứng miệng, người đâu, lột đồ cô ta ra, mấy người các người xếp hàng nện cô ta, sau đó quay lại. Tôi phải cho Hoa Tử Việt xem, người phụ nữ anh ta thích, người phụ nữ anh ta muốn bảo vệ, rẻ tiền đến như thế nào.”
Thủ đoạn của cô ta, không khác gì Ngô Hạo.
Cho dù xuất thân nổi bật như thế nào, chỉ cần từ trong xương cốt là người xấu, thì đều bẩn thỉu cấp thấp như nhau.
“Hoa Tử Việt sắp tới rồi. Nếu cô đối xử với tôi như vậy, anh ta sẽ càng hận cô hơn, cô sẽ càng không còn cơ hội.” Tôi cố gắng bình tĩnh nói. Thật ra trong lòng đã có một chút sợ hãi. Tôi khó lắm mới thoát khỏi ải của Ngô Hạo, nếu như lại bị người ta làm nhục, tôi cũng không biết mình phải làm sao để sống tiếp nữa.
Cô ta sững sờ một hồi: “Cô nằm mơ, cô tưởng Hoa Tử Việt có thể tìm được đến đây sao? Cô tưởng anh ta sẽ cưỡi bạch mã đến cứu cô?”
Tôi cần phải cố gắng kéo dài thời gian, tuy tôi cũng không chắc, chỉ đành tiếp tục trả lời cô ta: “Cô không tin? Anh ta sẽ đến ngay đó.”
“Vậy sao, cho dù Hoa Tử Việt có đến, tôi cũng không sợ anh ấy!” Lúc Tần Như Tâm nói lời này, rõ ràng là không đủ tự tin.
“Vậy sao?” Lúc này đột nhiên có người đáp một tiếng.
Tôi và Tần Như Tâm không hẹn mà cùng quay đầu nhìn qua, nhìn thấy Hoa Tử Việt mặc một thân đồ tây màu trắng từ từ đi tới. Trong tay cầm một cây dù che nắng màu đen, đằng sau có Tưởng Thần Long đi theo.
Tôi cười cười với Tần Như Tâm đang ngây ngốc: “Cô xem, tôi nói không sai chứ, anh ta có phải đã đến rồi không?”
Tần Như Tâm sau một hồi kinh hoảng, cũng bình tĩnh lại, trên mặt nở ra nụ cười khó coi: “Tử Việt, sao anh lại đến đây?”
Hoa Tử Việt không có quan tâm cô ta, trực tiếp đi thẳng về phía tôi. Đổi cây dù che nắng màu đen từ tay phải sang tay trái, che nắng mặt trời cho tôi, sau đó dùng tay phải từ từ cởi dây trên người tôi: “Sao cô biết tôi sẽ đến?”
“Sau khi tôi bị bắt đi xong, giám đốc nhất định sẽ gọi điện thoại cho anh. Bảng số xe của bọn họ không có che chắn, camera giám sát thì đầy đường, muốn tìm đến đây vốn không khó. Tôi bị trói gần hai tiếng, anh cũng nên đến rồi, nếu không thì phụ lòng uy danh hô phong hoán vũ, không gì là không thể của anh lắm.”
Lời này rõ ràng khiến anh rất hưởng thụ, khoé miệng anh cong lên, quay đầu nhìn Tần Như Tâm: “Cô xem, cô ấy thông minh hơn cô bao nhiêu lần? Nếu như cô là tôi, cô cũng sẽ chọn cô ấy thôi.”
Tần Như Tâm tức đến sắc mặt tái xanh: “Hoa Tử Việt, người phụ nữ này anh không được mang đi.”
Nói xong thì nhìn đám người bắt cóc tôi một cái, thị ý bọn họ ngăn lại, bên kia có năm sáu người, nhưng bên Hoa Tử Việt này, chỉ có anh và Tưởng Thần Long. Xét về nhân số thì bên Tần Như Tâm rõ ràng chiếm ưu thế hơn.
Nhưng đám côn đồ trước đó còn huênh hoang lúc này toàn bộ đều không lên tiếng, toàn bộ đều ngoan ngoãn, biến thành dân lương thiện, thỉnh thoảng dùng ánh mắt đánh giá Tưởng Thần Long đang làm mặt lạnh không nói chuyện ở bên cạnh.
Có thể nhìn ra, bọn họ vô cùng sợ người thủ hạ này của Hoa Tử Việt, hoàn toàn không dám động đậy.
Hoa Tử Việt vươn tay đỡ tôi dậy, chân tôi tê dại, đứng không vững. Anh đặt tay lên eo tôi, đỡ lấy tôi.
Tôi không biết anh đối với tôi như vậy, là đang tiếp tục diễn kịch trước mặt Tần Như Tâm hay là cái gì khác. Nhưng giờ phút này, tôi thật sự rất cảm động.
“Đỡ chút nào chưa? Chúng ta đi thôi.” Hoa Tử Việt nói.
Tần Như Tâm chặn đường lại: “Hoa Tử Việt, mảnh đất mà nhà họ Hoa anh khai phá, nếu như không có ba tôi giúp đỡ, thì việc dỡ bỏ và di dời sẽ thuận lợi như vậy sao? Anh tốt nhất là suy nghĩ cho kỹ đi, đắc tội với nhà tôi sẽ có hậu quả nghiêm trọng như thế nào!”
Hoa Tử Việt không nói chuyện, chỉ nhìn Tưởng Thần Long một cái.
Tưởng Thần Long đi tới, ghé sát bên tai Tần Như Tâm nhẹ giọng nói vài câu, sắc mặt Tần Như Tâm đại biến, nhìn tôi và Tần Như Tâm đi ra ngoài, mà một câu cũng nói không ra.