Hạ Nhiên nói xong câu đó, lại tiếp tục rơi vào hôn mê.
Giản Tích cầm bệnh án của anh đi ngoài tìm bác sĩ trực ban hỏi thăm, sau khi nhờ họ chăm sóc Hạ Nhiên xong, cô lại vội vàng trở về phòng bệnh.
“Em cứ yên tâm, người đàn ông của em cũng chính là người đàn ông của anh, anh sẽ chăm sóc cậu ta, bảo đảm ngọc thể an khang.” Lục Hãn Kiêu dùng ngữ khí nhẹ nhàng trấn an Giản Tích, “Em về làm việc đi.”
Đám người đi rồi, Lục Hãn Kiêu mới trở về bên cạnh Hạ Nhiên, ngồi trên ghế gỗ bắt chéo chân.
“Được rồi, mở mắt ra đi.”
Vài giây sau, bệnh nhân trên giường liền mở mắt, vì hô hấp dồn dập nên ngực không ngừng nhấp nhô.
Lục Hãn Kiêu nói: “Đêm nay chắc chắn cậu uống không dưới một cân rưỡi rượu, chỉ có như vậy cậu mới trở thành cái bộ dạng như ma như vậy, cậu muốn tìm việc tại sao không tìm tôi?”
Hạ Nhiên quay đầu nhìn anh ta, sắc mặt trắng nhợt, đôi mắt bình tĩnh, “Cậu giới thiệu công việc cho tôi rồi như thế nào? Người khác chắc chắn sẽ nể mặt mũi của cậu, cái đó chỉ là nhất thời, hơn nữa, cách làm cũng cậu quá điên cuồng, tôi không nghĩ sẽ đi theo cách đó.”
“Lời của cậu thật là, mẹ nó chứ.” Lục Hãn Kiêu bị đả thương, “Cậu có thể coi thường con người của tôi nhưng tuyệt đối coi thường tiền của tôi.”
Hạ Nhiên chậm rãi quay đầu, mắt nhìn trần nhà, “Tôi với cậu không giống nhau, dù cậu có náo loạn cỡ nào thì vẫn có chỗ dựa, nhưng cái tự tin này tôi không có. Nếu có chuyện gì xảy ra, cho dù cậu có thể che chở cho tôi, những món nợ ân tình kiểu này, cầu xin người ta kiểu đó cũng sẽ khiến cậu khó xử.”
Anh hít sâu một hơi, bình tĩnh nói, “Người anh em, có Giản Tích, tôi có muốn thua cũng không thể nào thua được.”
Lục Hãn Kiêu im lặng trầm mặc.
Trong phòng cấp cứu, chỉ còn tiếng nhỏ giọt từ bình truyền dịch, từng giọt lại từng giọt.
“Được thôi, cậu có người thương cậu có lý, tôi liền đứng một bên GATO vậy.” Lục Hãn Kiêu phủi phủi đầu gối vốn chẳng có hạt bụi nào, nhẹ một tiếng thở dài, “Cái công ty rách nát đó gì, tôi về cho người kiểm tra chút.”
Hạ Nhiên không trả lời vấn đề này, chỉ nói: “Cậu về đi.”
“Tôi không đi, tôi phải giúp cậu đổi bình truyền dịch.”
“Không cần, tôi tự mình rung chuông được.”
Lục Hãn Kiêu liền lập tức duỗi tay đem chuông đang để trên đầu giường đặt thật xa, “Cậu với không tới.”
Hạ Nhiên: “…”
“Cho tôi một cơ hội chăm sóc cậu đi, tôi ngay cả mỹ nhân A Kiều, Mân Côi cũng không thèm đụng tới, lập tức tới đây ở cùng cậu, cậu lại vô tâm đuổi người đi như vậy à. Nói nè cậu cũng đừng ngại ngùng làm gì, anh em của cậu ngoài tiền, chính là nghĩa khí.” Lục Hãn Kiêu cũng là một tên lắm lời, một khi đã mở đài thì không tắt được.
Huyệt thái dương của Hạ Nhiên trướng đau, “Mẹ kiếp, cuối cùng tôi không phải bị rượu độc chết, mà bị cậu lảm nhảm mệt muốn chết rồi đây.”
Sau khi truyền xong sáu bình nước, cũng đã là hai giờ sáng rồi.
Hạ Nhiên ngủ một giấc, cuối cùng cũng cảm thấy dễ chịu chút. Lục Hãn Kiêu ngồi bên cạnh chơi game, thấy anh tỉnh, nói: “Tớ đi xem qua rồi, Tiểu Tích vẫn còn ở phòng giải phẫu đỡ đẻ, đoán chừng trời chưa sáng không ra được. Cậu thật muốn xuất viện? Không nằm viện theo dõi hai ngày à?”
Hạ Nhiên ngồi dậy, “Tôi không có việc gì, đi được, gọi bác sĩ đến đây đi.”
Bị Lục Hãn Kiêu đưa về đường Nha Đề, Hạ Nhiên tay chân nhẹ nhàng mở cửa sợ làm bà ngoại thức giấc.
Kết quả vừa đẩy cửa, anh bị dọa nhảy dựng, “Ai! Bà ngoại à, buổi tối bà không ngủ được ngồi phòng khách luyện công à?”
Trên mặt bà ngoại bao nhiêu mệt mỏi nháy mắt biến mất, sinh long hoạt hổ đứng lên, “Thằng nhóc con, đi làm ngày đầu tiên cũng không tan tầm đúng giờ, bà còn tưởng con đi bán hàng đa cấp.”
Hạ Nhiên vào nhà đổi giày, nở nụ cười nói: “Bà có thời gian như vậy thì ra quảng trường nhảy đi, đừng suốt ngày nghĩ vớ vẩn được không.”
“Bà không thèm quan tâm tới nữa, mau bước tới đây sưởi ấm đi, trong nồi còn đồ ăn, để bà đi hâm nóng cho con.” Bà ngoại khoác áo bông dày bước vào bếp.
Hạ Nhiên nhìn bóng dáng bà, lẩm bẩm, “Thật tình, càng già càng sắc sảo, quan tâm cả đời mà vẫn không than mệt.”
“Công việc như thế nào? Lãnh đạo thì sao? Đi làm rồi nhớ khống chế tính tình cho tốt, không được đánh nhau biết không?”
Hạ Nhiên nhận đồ ăn khuya nóng hầm hập, liền một bên nghe bà ngoại một phen càm ràm.
Anh bưng chén lên hớp một hớp lớn, lúng búng nói: “Con làm trợ lý của một công ty vận tải, cũng tốt, bà cứ yên tâm.”
“Vậy thì tốt.” Bà ngoại không ngừng gật đầu, “Làm trợ lý thì tốt, công việc đàng hoàng, có tương lai.”
Hạ Nhiên cúi đầu, cái muỗng và thành chén nhẹ nhàng va chạm lanh canh, anh nói: “Làm trợ lý thì có tương lai sao bà?”
“Đương nhiên rồi!” Bà ngoại nâng cao giọng, trong giọng nói kéo ra thật dài đắc ý, “Trước kia cách con kiếm sống một chút cũng không tốt. Đừng tưởng bà già này không biết gì, trong lòng bà đều rõ ràng, tiền kiếm được nhanh chóng có cái gì tốt chứ, tiền vào được, thì sẽ tìm được đường đi nhanh thôi thôi.”
Hạ Nhiên im lặng không nói gì, chỉ dùng giọng mũi “Dạ.” một tiếng.
“Ăn xong đi tắm đi con, bà pha cho con ly nước mật ong uống cho tỉnh rượu, lăn lộn bên ngoài thật không dễ dàng.” Bà ngoại chỉ vào chồng quần áo đã được giặt sạch trên sô pha. “Đều là đồ của con đó.”
Phòng khách chỉ thắp một ngọn đèn nhỏ, ánh sáng vàng vọt chiếu vào chiếc bàn ăn đã cũ.
Thân hình Hạ Nhiên như chìm vào ánh sáng nhu hòa đó, gian nan cúi đầu.
---
Ngày hôm sau giờ, Hạ Nhiên thay bộ tây trang ngày hôm qua ra, mặc áo ngắn đi vào công ty trình diện.
Công ty kia tên rất kiêu kì, công ty vận tải “Thiên lý mã” nằm bên cạnh ở khu trung tâm Tam Hoàn, vị trí địa lý khá thuận lợi. Hạ Nhiên đón tàu điện ngầm, đến từ sớm chờ ở phòng nhân sự.
Quy mô công ty không lớn, thuê một tầng lầu làm văn phòng, Giám đốc Nhân sự là một phụ nữ trên ba mươi, được mọi người gọi là Chị Tiếu. Thấy Hạ Nhiên, cô ta tỏ ra rất nhiệt tình.
“Đây là thẻ công tác, thẻ vào cổng, vị trí trợ lý mỗi tháng được một trăm đồng tiền trợ cấp điện thoại. Thử việc ba tháng, sau khi được nhận chính thức, cậu có thể nhận được tiền lương.”
Hạ Nhiên gật đầu cảm ơn, không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh, tâm tư không hề có một tia nịnh bợ hay sợ hãi nào.
Thẳng thắn, bình tĩnh có thể làm cho giá trị đàn ông nâng cao, cộng thêm ngoại hình Hạ Nhiên dễ tạo cảm tình, vai rộng eo thon chân dài, đi đến đâu là nổi bật đến đó.
Thật nhanh chóng, tin đồn về một đại soái ca vừa đến làm việc trở thành tin tức được săn đón của các nữ nhân viên công ty trong lúc rảnh rỗi.
Tối qua, vị Vương tổng kia uống quá nhiều, một ngày hôm nay cũng chưa tới công ty, Hạ Nhiên được thanh nhàn nên tan tầm rất đúng giờ.
Anh vừa ra khỏi cổng lớn, liền gọi điện cho Giản Tích, “Em đang ở đâu đấy?”
Giản Tích nhận điện thoại lập tức, giọng nói cô nhiễm ý cười, “Anh quay đầu lại đi.”
Hạ Nhiên xoay người lại, liền nhìn thấy một Giản Tích mặc một bộ quần áo màu trắng đang đứng ở đối diện vẫy vẫy tay nhìn anh.
Đèn xanh vừa sáng, Hạ Nhiên không đợi được liền vội vàng mà chạy như bay.
Giản Tích đứng nhìn anh chạy từ xa đến, vươn tay, “Anh Nhiên, em muốn được ôm một cái!”
Lòng Hạ Nhiên mềm nhũn, xông tới liền đem người ôm lên một phen còn xoay nửa vòng, “Em gọi anh là gì? Hử?”
Giản Tích bị xoay vòng cười khanh khách, “Hạ Nhiên, Lão Hạ, anh Nhiên, Nhiên Nhiên, Hạ lão đại.”
“Bác sĩ Giản, hôm nay em thật là kiêu ngạo.” Hạ Nhiên ra vẻ hung dữ, vỗ mông cô một cái.
Giản Tích vừa đau vừa buồn cười, nhanh chóng sửa miệng, thì thầm bên tay anh, “Đau quá à, ông xã…”
Lỗ tai Hạ Nhiên có tiếng nổ mạnh, toàn thân như bị điện giật, liền nghe Giản Tích rầm rì: “Ôm một cái không đủ, em muốn hôn anh.”
Cô hơi dẩu môi, vành môi cong cong quyến rũ, chờ Hạ Nhiên tới lấp đầy.
Vừa cúi đầu, cả thế giới đều tĩnh lặng.
“Này… đừng cắn đầu lưỡi của anh.”
Đầu lưỡi Hạ Nhiên bị cô mút đến tê dại, “Mẹ kiếp, bảo bối thật là nhiệt tình như sa mạc chờ mưa.”
Giản Tích ôm mặt anh, cong mắt cười, “Phần thưởng cho ngày đầu tiên đi làm của anh đó.” Sau đó cô nhón chân, nhỏ giọng nói, “Đêm nay ở nhà em được không?”
Hạ Nhiên ghẹo nàng, “Em chuẩn bị gì để giữ anh lại?”
Giản Tích buông mặt anh xuống, đi vòng qua người anh ngồi vào ghế lái, nhẹ nhàng ném một câu, “Anh muốn làm em thế nào đều được.”
Hạ Nhiên ngây người, cười mắng yêu cô, “Yêu tinh.”
Sau khi lên xe, Giản Tích nói: “Em mua nhiều đồ ăn lắm, về nhà nấu cơm nha anh.”
Hạ Nhiên quay người lại vừa thấy, mấy cái túi ni lông to bên trong toàn là nguyên liệu nấu ăn, còn có một chai rượu vang đỏ.
“Em xuống bếp sao?”
“Có thể, nhưng em không nấu được những món quá phức tạp, chỉ những món ăn hàng ngày thôi, anh đừng ghét bỏ nhé.” Vừa lúc dừng đèn đỏ, Giản Tích mở ngăn kéo lấy ra một hộp sữa bò Vượng Tử.
“Em đưa anh làm gì?” Hạ Nhiên tiếp nhận, là một nhãn hiệu sữa dành cho trẻ em.
Giản Tích quay qua nhìn anh cười, “Chúc anh từ nay về sau ăn mau chóng lớn.”
Hạ Nhiên hận không thể đem cô đặt dưới thân ngay lập tức, duỗi tay xoay xoay mặt cô, “Tốt, ban ngày nỗ lực làm việc, buổi tối lại ra sức hầu hạ em, đáp lại ân huệ này.”
Giản Tích dở khóc dở cười, “Vậy em được hời to rồi.”
Hạ Nhiên đem ống hút cắm vào chai sữa, đưa tới miệng cô, “Há miệng.”
Giản Tích há miệng, cắn ống hút uống ừng ực.
Đèn xanh, Hạ Nhiên thu tay về, uống phần sữa còn lại trong chai, cảm thán một tiếng, “Sữa của bà xã thật là ngon.”
Giản Tích sửng sốt, chuẩn bị nổi giận.
Hạ Nhiên cười hề hề nhanh chóng sửa lời, “Sữa được bà xã uống qua thật ngọt.”
Lời này vừa nghe thì không sao, Giản Tích sắc mặt phức tạp mà nhớ lại lúc Hạ Nhiên uống sữa, nháy mắt cả người khô nóng, ngón tay siết chặt tay lái.
Trước khi đi đón anh, Giản Tích đã chuẩn bị sẵn gia vị như gừng tỏi, vừa về đến chung cư, liền vào phòng bếp bận rộn.
Hạ Nhiên đem người chặn ở cửa, chơi xấu ôm cô không cho đi, “Anh cũng không đói bụng, trước hết em đút ‘nó’ ăn no đã.”
Giản Tích nghiêng đầu tránh khỏi nụ hôn của anh, “Anh lại giở trò lưu manh.”
Hạ Nhiên với tay vào từ vạt áo, hô hấp hơi trầm xuống. “Lưu manh là ai, anh không chơi nó, anh chỉ chơi vợ anh thôi.”
Ngay thời điểm hai bên dây dưa, di động lại không hợp tình hình mà vang lên.
“Đệt.” Hạ Nhiên chửi nhỏ, lấy ra vừa thấy, là Vương tổng gọi. Anh buông Giản Tích ra, đi nghe điện thoại. Vương tổng vào thẳng vấn đề, “Tiểu Hạ, cậu nhanh đến Nhà hàng Bảo Sơn đi, chúng ta tiếp đón Từ tổng, cậu đón xe, nội trong nửa tiếng phải có mặt, lấy hóa đơn, mai gặp tài vụ giải quyết.”
Hạ Nhiên nhìn Giản Tích vẻ mặt khó xử.
“Không sao đâu, anh đi đi.” Giản Tích nhẹ nhàng cười nói, đi tới xoa bóp tay hắn, “Không ăn được cơm chiều thì em giữ lại làm bữa khuya cho anh.”
Hạ Nhiên gật đầu, ánh mắt đầy áy náy.
Giản Tích không chậm trễ, mặc áo khoác, đổi giày, “Chỗ này khó đón xe, anh đến chỗ nào, em đưa anh đi, không được nói không, không được áy náy, cũng không được thấy em thiệt thòi.”
Cô ngồi xổm xuống mặt đất, tóc theo sườn mặt rũ đến đầu gối, “Em chính là tài xế riêng của anh, chẳng sợ ai nói là lái xe Tích Tích, em chỉ nhận chở mỗi Hạ lão đại thôi.”
Cứ như vậy, dưới cái nhìn của Giản Tích, Hạ Nhiên bước vào cửa nhà hàng.
Anh dừng lại trước cửa, cách tiếng người huyên náo, Giản Tích hạ kính xe xuống, cô còn chưa đi. Cảm nhận được ánh mắt của anh, đôi mắt cô lập tức biến đổi, xua xua tay với anh, ý bảo anh đừng có đứng đó nữa.
Thật nhanh, Giản Tích nhận được một tin nhắn Wechat.
[Lái xe chậm một chút, chờ chồng em về, ngoan.]
Vương tổng chuyên trách về mặt tiêu thụ của công ty, nhưng hắn ta không phải là người đáng tin cậy. Đây là lần thứ hai Hạ Nhiên cùng ông ta tiếp khách, liền nhìn ra hắn không đàng hoàng: Nịnh nọt, bợ đỡ, mất hết cả tự trọng, bị ảnh hưởng quá nhiều tính xấu của mấy con buôn xấu tính.
Khách phải tiếp hôm nay nghe đâu là người rất có địa vị, có quyền sinh sát, nắm giữ trong tay mấy vạn đơn đặt hàng. Vương tổng mặt mũi dường như muốn biến thành ghế cho người ta ngồi, chỉ kính rượu mà ông ta biến mình trở thành người bán rượu.
Hạ Nhiên nhún nhường giả vờ làm một người thành thật, có yêu cầu liền đáp ứng, “Trong ngành này, ngài chính là nhân vật có tiếng tăm, tôi nghe đại danh ngài đã lâu, thật cao hứng vì cuối cùng cũng có cơ hội gặp mặt, lấy rượu thịt làm cầu nối, tôi và ngài nhận làm bạn bè.”
Anh nói chuyện xuôi tai, khi cần, khí chất dũng cảm trượng nghĩa từ trong xương cũng biểu lộ.
Khách được dỗ đến cả tinh thần và thể xác thoải mái, cười tủm tỉm nhìn Vương tổng đắc ý nói, “Anh đúng là tìm được một trợ thủ đắc lực, mắt nhìn thật tốt!”
Vương tổng đắc ý, “Thật ra, nhìn qua mấy trăm cái sơ yếu lí lịch, vừa nhìn thấy cậu ta, em liền thích ngay.”
Sau khi bữa tiệc kết thúc, Vương tổng lại mời người hướng lên lầu, phòng ốc đã chuẩn bị tốt, “Đều là người mới, mỹ nữ chân dài, quấn lấy eo ngài chắc chắn sẽ làm cho ngài được thoải mái.”
Mặt của vị khách đã đỏ vì say rượu, ngầm hiểu mà cười tủm tỉm.
Vương tổng lại đến vỗ vỗ vai Hạ Nhiên, “Biểu hiện không tồi, chọn một cô đi miễn là đừng chọn cô đẹp nhất là được, để lại cho khách.”
Việc này, Hạ Nhiên đã nhìn qua nhiều, anh khách sáo từ chối, “Sếp à, ngài chơi là được rồi, tôi ra ngoài hút điếu thuốc, có gì ngài cứ gọi tôi.”
“Gì? Như vậy sao được!” Vị khách tỏ vẻ không vui, chỉ thẳng mặt Hạ Nhiên, “Phải chơi. Lão Vương, hợp tác của chúng ta thành hay không phải dựa vào nỗ lực của hai bên.”
Lời này ý tứ quá rõ ràng, Vương tổng vội chạy đến nhanh chóng ra hiệu cho Hạ Nhiên, “Nghe thấy không, vào đi, đừng dùng dằng nữa.”
Bọn họ đứng ở đại sảnh, động tĩnh không tính là nhỏ, xung quanh người không là người. Hạ Nhiên ngẩng đầu vô tình ngẩng lên, nhìn đến trước thang máy có một bóng người hơi quen mắt.
Không có thời gian nghĩ nhiều, quản lý gọi liền sáu bảy cô gái lại đây, ai nấy đều một mặt đầy son phấn.
Cô gái được chỉ định cho Hạ Nhiên, trong lòng liền nở hoa, đối phương là một anh chàng đẹp trai, dù là miễn phí cũng đồng ý nữa là.
Vị khách khẩu vị đặc biệt nặng, ôm ấp mỗi bên một cô vào phòng.
Vương tổng đem Hạ Nhiên đẩy vào trong, “Chớ chọc cho ngài ấy không vui, đây là chức trách của công ty, không cần do dự! Đi vào!”
Hạ Nhiên không nghĩ sẽ gây chuyện, thuận theo đi vào phòng.
Mới bước vào, cô gái đi tới mở thắt lưng của anh, bị cái trừng mắt của Hạ Nhiên dọa sợ. Lời duy nhất hai người trao đổi hôm nay chính là sáu chữ không có chút độ ấm nào của anh.
“Tránh xa tôi ra một chút!”
Một giờ sau, vị khách kia cuối cùng cũng xong việc, đấu địa chủ, Hạ Nhiên cũng giành được vị trí thứ nhất toàn khu.
“Về sau những loại xã giao kiểu này khó tránh khỏi, tôi cũng không làm gì được, cậu phải tập quen dần đi.” Vương tổng vỗ vai Hạ Nhiên, nói như tranh công: “Tiểu Hạ, cậu thật là nỗ lực, cống hiến vì công ty, rất tốt, như thế tiền đồ mới rộng mở.”
“Vâng.” Hạ Nhiên gật đầu tha thiết trả lời, giúp ông ta mở cửa xe, cười nhắc nhở: “Sếp, lên xe đi.”
“Cậu ở đâu? Nếu tiện, tôi đưa cậu trở về.” Vương tổng giọng điệu đầy giả dối, ngồi hết cả hàng ghế sau, không có ý định di chuyển.
Hạ Nhiên bình tĩnh thong dong, “Không làm phiền sếp như vậy, tôi tự mình về được.” Sau đó quay lại dặn dò tài xế, “Anh lái xe chậm một chút, nhất định phải đưa Vương về nhà an toàn.”
Rượu thịt tan đi, Hạ Nhiên thu hồi mặt nạ khéo léo kia, cúi đầu chà xát đế giày với mặt đường.
Sau vài giây mê man ngắn ngủi, anh liền dừng lại, chuẩn bị đón xe về nhà.
Mới đi về phía trước vài bước, liền nhìn thấy cách đó vài mét có một chiếc xe chiếu thẳng đèn vào mặt hắn.
Hạ Nhiên dùng tay che mắt, “Mẹ nó, không biết trời cao đất dày.”
Anh vừa chuẩn bị nổi giận thì tiếng còi xe vang lên, âm thanh có chút quen thuộc, Hạ Nhiên sửng sốt, như thể không tin mà lại ngẩng đầu.
Đèn xe không nhấp nháy nữa, một chiếc xe màu trắng nhẹ nhàng chậm rãi chạy lại.
Giản Tích xuống xe, xoa đôi mắt mệt mỏi, “Lái xe Tích Tích đến đây, Hạ lão đại, ủng hộ em nha.”
Hạ Nhiên thiếu chút nữa ngã xuống đất, “Em, em sao, như thế nào….”
Cắt đứt lời nói lắp của anh, Giản Tích nói, “Em tới đón anh tan làm, chắc là anh có uống rượu, em lo lắng cho anh, không ở nhà chờ được.”
Đêm đông gió lạnh từng đợt thổi tới, hốc mắt Hạ Nhiên có chút xót.
Giản Tích nghiêng đầu, nhìn anh cười, đứng tại chỗ giang hai tay, “Lại đây, ôm bà xã anh một cái nào.”
Hạ Nhiên chạy tới, bước những bước dài nhất có thể, dùng hết sức lực toàn thân mà ôm cô vào trong ngực.
Chẳng sợ ôm quá chặt cô không thể nào thở nổi, Giản Tích cũng cảm thấy hạnh phúc đến cực điểm.
Cô nhỏ giọng hỏi, “Anh vừa rồi có phải muốn khóc không?”
Hạ Nhiên không hé răng.
Giản Tích muốn ngẩng đầu, bị cánh tay anh đè lại, trầm giọng nói, “Đừng nhúc nhích.”
Giản Tích thật ngoan, nhẹ nhàng nói, “Anh là đàn ông, muốn khóc chỉ có thể khóc ở một nơi thôi.”
Hạ Nhiên đè nén cảm xúc, cười hỏi: “Nơi nào cơ?”
Tiếng gió và lá cây xào xạc, gió đem âm thanh của cô kéo lại gần rồi lại đi xa.
Giản Tích vỗ vỗ vai Hạ Nhiên nói, “… Trong vòng tay của em.”