Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Mộc Miên, ai gọi cho cậu vậy? Sao sắc mặt cậu khó coi vậy?" Cố Thiên Ngân thấy Nhiên Mộc Miên đang ngẩn người nhìn điện thoại di động liên quan tâm hỏi.
Nhiên Mộc Miên lấy lại tinh thần, hơi nhún vai một cái, tức giận trả lời: "Một tên say rượu"
Còn nữa cô mê trai lúc nào?
Tên Minh Tư Thành kia thật là!
Nhiên Mộc Miên vừa chuẩn bị cất điện thoại di động thì chuông điện thoại lại vang lên.
Là số lạ.
Nhiên Mộc Miên do dự một chút mới nghe máy.
"Bây giờ cô hãy tới công viên Hải Thị, Lang Khiểu Nhật đang bị thương, tôi sẽ gửi vị trí cho
CÔ.
"
"Cô là ai?"
"Bùi Hạ Sênh.
"
Bùi Hạ Sênh nói xong liền cúp máy.
Sau đó Nhiên Mộc Miên liền nhận được tin nhắn vị trí Bùi Hạ Sênh gửi đến.
Sau đó cô nói dối các bạn cùng phòng là ông cố gọi về rồi rời khỏi phòng ngủ.
Bọn Cổ Thiên Ngân thấy cô đột nhiên rời khỏi phòng ngủ cũng không nghi ngờ, ba nữ sinh lại ghé vào laptop xem phim như cũ.
Nhiên Mộc Miên bắt một chiếc xe taxi, bấm chỉ đường trên điện thoại sau đó chạy đến cổng sau công viên.
Sau khi cô xuống xe, chiếc xe taxi liền rời đi, trước mặt cô là chiếc cổng xếp đã bị khóa.
Nhiên Mộc Miên theo bản năng nhìn xung quanh, thấy không có người, vì vậy liền leo lên.
chiếc cổng xếp ngoan cố, rồi bay qua.
Sau khi vào trong công viên, cô lại lấy điện thoại ra, vừa nhìn chỉ đường vừa đi đến một bụi cây rất cao.
Cô đẩy từng lớp cây ra, chỉ nhìn đường phía trước mà quên mất dưới chân.
Nhiên Mộc Miên bị thứ gì đó ngáng chân lảo đảo thiếu chút nữa ngã xuống đất.
Lúc cô mở đèn trên điện thoại chiếu lên thì phát hiện một con dê nhỏ bị mổ bụng, trong lòng "lộp bộp" một tiếng, toàn thân nổi da gà.
Vừa lúc đó, sau lưng truyền tới tiếng con vật chạy rất nhanh.
Nhiên Mộc Miên bất thình lình rùng mình một cái, run sợ xoay người lại phía sau thì thấy một con thú có đôi màu vàng.
Trong nháy mắt cô trợn trừng mắt, trơ mắt nhìn bộ móng vuốt to lớn của con thú nhào về phía mình.
Nhiên Mộc Miên bị bộ móng vuốt của con thú đè ngã xuống đất, sợ hãi nhắm mắt lại, trong đầu trong nháy mắt nhớ lại bên ngoài cửa sổ phòng thí nghiệp của ông ngoại lần đó, theo bản năng gọi: "Lang Khiếu Nhật.
"
Mà tiếng gọi này của cô giống như làm cho mọi thứ xung quanh cô đều yên lặng vậy, ngay cả tiếng động nhỏ cũng biến mất.
Nhiên Mộc Miên nhát gan mở hai mắt ra, ánh trăng chiếu rọi xuống, cô bắt gặp khuôn mặt khôi ngô kia của Lang Khiếu Nhật.
Bất tri bất giác, cô đột nhiên cảm thấy đầu vai và trước ngực lạnh lẽo một mảng.
Đôi mắt Lang Khiếu Nhật vẫn phát ra ánh sáng nhạt màu vàng như cũ, trong lúc lơ đãng vùi đầu tới.
Lúc này Nhiên Mộc Miên chỉ cảm thấy hai luồng cảm giác đau nhói truyền đến từ hôm vai, đầu Lang Khiểu Nhật đang áp chặt lên mặt cô.
Hai mắt cô ngây ngốc ngắm nhìn bầu trời đêm, giống như thấy được vầng trăng tròn dạo chơi giữa những đám mây.
Không biết qua bao lâu, Nhiên Mộc Miên cảm thấy có chút choáng váng đầu óc và hoa mắt, từ từ mất đi ý thức.
Bùi Hạ Sênh đưa Minh Tư Thành ra khỏi phòng trong karaoke đến nhà riêng mà anh đã mua thành phố Cung Huy.
Cô ta đút thuốc giải rượu đặc hiệu cho anh, không quá một phút anh liền chạy vào nhà vệ sinh ói sạch sẽ.
"Nếu cô nói Lang Khiếu Nhật không phải cận vệ của Mộc Miên vậy anh ta là ai? Tại sao phải đi theo bên cạnh Mộc Miên? Tại sao Mộc Miên lại bảo vệ anh ta?" Minh Tư Thành chất vấn.
Bùi Hạ Sênh khẽ nhếch miệng: "Chỉ cần anh đồng ý vào tổ chức của bọn tôi, tôi sẽ nói cho anh bí mật giữa Nhiên Mộc Miên và Lang Khiếu Nhật"
"Được rồi, tôi đi hỏi thẳng Mộc Miên.
" Minh Tư Thành lạnh nhạt nói.
Bùi Hạ Sênh lại cười cười: "Anh hỏi cô ấy, cô ấy sẽ không nói cho anh biết đâu.
Trong mắt cô ấy, Lang Khiểu Nhật là người của cô ấy, còn Minh Tư Thành anh chẳng qua chỉ là một người ngoài"
"Tối nay có rất kỳ lạ, cố tình chạy đến tìm tôi, chỉ vì muốn nói những lời nhảm nhí này thôi sao?" Minh Tư Thành khịt mũi khinh thường.
Bùi Hạ Sênh giả vờ bình tĩnh sờ bụng một cái, một mình mở cửa đi vào trong phòng bếp: "Chỉ là tôi đói bụng rồi, muốn đến đây tự nấu chút đồ ăn.
Anh muốn ăn cái gì?".