Nhiên Mộc Miên vẫn chăm chú vào công việc ở trong tay mình, Lang Khiếu Nhật ngồi sau lưng nhìn chằm chằm vào cô với đội mắt đen lạnh lẽo.
Lúc bình thường, nếu bị Lang Khiếu Nhật nhìn chằm chằm như thế, nhất định Nhiên Mộc Miên sẽ cảm thấy rùng mình.
Nhưng hôm nay, cô quá là chú tâm vào việc riêng của mình, đến mức cô hoàn toàn quên mất việc Lang Khiếu Nhật vẫn còn ở đây với cô.
Đúng rạng sáng mười hai giờ, Minh Tư Thành nhận được rất nhiều tin nhắn chúc mừng sinh nhật từ những người anh em bạn bè thân thiết.
Nhưng chỉ có mỗi mình Nhiên Mộc Miên là không thấy.
Một gái một trai, trai đơn gái chiếc qua đêm với nhau ở bên ngoài, làm sao có thời gian để ý tới một người ngoài như anh?
Minh Tư Thành nhìn từng tin nhắn chúc phúc này, trong lòng vẫn luôn mong đợi một điều gì đó.
Nhưng mà, anh mong chờ cả một đêm, khi tỉnh lại sau giấc ngủ, nằm trên giường cầm điện thoại di động lên, tiếp tục mở ra để xem tin nhắn, anh vẫn không nhận được tin nhắn chúc mừng sinh nhật từ Nhiên Mộc Miên.
Không lẽ, cô không biết hôm nay là sinh nhật của anh sao?
Nhưng sẽ không có lý do gì để không biết cả.
Cho dù anh không chủ động nói với cô, thì cô cũng đã từng đọc qua tư liệu về anh rồi mà.
Cho dù cô không nhớ sinh nhật của anh, thì dù sao mẹ của anh cũng đã từng nhắc đến chuyện đó với mẹ cô, như vậy mẹ có hắn là cùng đã nói với cô rồi.
Tất cả các dấu hiệu đều chứng minh rằng, Nhiên Mộc Miên hoàn toàn không coi sinh nhật của anh ra cái gì, và thay vào đó, lại bên ngoài với một người con trai cả đêm không về.
Trong lòng Minh Tư Thành buồn bực, lại có chút sầu não uất ức.
Lúc này, sau khi Hình Quốc Bảo và Trương Hùng Cường mua bữa sáng từ nhà ăn về, thấy Minh Tư Thành đã tỉnh ngủ, vội vàng tranh nhau nói:
"Anh Thành, hôm nay anh thật là quá đáng nha"
"Đi ra đi ra, cái gì mà quá đáng, là số đào hoa mới đúng"
Hình Quốc Bảo và Trương Hùng Cường mỗi người nói một câu, khiến cho Minh Tư Thành không hiểu ra làm sao.
Mà lúc này đây, hai người bọn họ lúc về phòng cũng chưa đóng cửa phòng ngủ, cho nên toàn bộ âm thanh ồn ào từ bên ngoài đều truyền vào trong phòng, ở ngoài hành lang còn có mấy người chàng trai đang đứng ở bên cạnh lan can nhìn ra.
Sau khi Trọng Quân Kiệt bước vào phòng, với vẻ mặt tươi cười hét lên: "Anh Thành, thật tuyệt vời.
Dưới tầng có một cô em xếp chín trăm chín mươi chín đóa hoa hồng thành chữ "Hạ Mộc Tử yêu Minh Tư Thành", cô em kia còn mang theo đàn violon, hình như định chơi đàn trước mặt tất cả mọi người"
Nghe thấy cái tên "Hạ Mộc Tử", Minh Tư Thành bỗng nhiên giật bắn người, đứng thẳng dậy khỏi giường.
"Cậu nói ai cơ?" Minh Tư Thành kinh ngạc hỏi.
Trong Quân Kiệt nhoẻn miệng cười: "Hạ Mộc Tử yêu Minh Tư Thành! Nói đi nói lại thì Hạ Mộc Tử là ai vậy? Anh Thành, còn giấu một cô em gái nào vậy hả?"
Minh Tư Thành lập tức hơi nhướng mày, có tiếng gọi vang lên từ loa phóng thanh ngoài hành lang truyền đến: "Minh Tư Thành, anh nghe kỹ cho em.
Hạ Mộc Tử em đây, thích anh, à không, là yêu anh.
Thật sự thật sự rất yêu anh.
Chúc anh sinh nhật vui vẻ."
Mà ở dưới tầng, Nhiên Mộc Miên mang theo một túi quà, đi cùng với Lang Khiếu Nhật.
Vừa mới đến tầng dưới cùng của ký túc xá, nhìn thấy cảnh tượng này khiến cô cảm thấy vô cùng khó chịu.
Cô gái kia tên là gì nhỉ, nếu như cô ta không vừa tự giới thiệu vừa bày tỏ như thế này, thì chắc cô đã quên mất rồi.
Ngược lại, cô lại nhớ rất rõ lần đầu tiên gặp cô gái kia ở trong bệnh viện, lần thứ hai là cô gái kia chủ động tìm tới cửa, muốn kết hợp với cô tính kể với Minh Tư Thành để hủy bỏ hôn ước, kết quả là bị cô từ chối.
Nói tóm lại, cô gái này chính là người ái mộ Minh Tư Thành.
Mà giờ khắc này, sau khi Hạ Mộc Tử cầm loa phóng đại âm thanh mà hô lên, nam nam nữ nữ vây quanh cô ta lập tức vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
Sau đó Hạ Mộc Tử đặt chiếc loa phóng đại âm thanh xuống, gác chiếc đàn violon ở trên bờ vai, lại tao nhã kéo một bài hát chúc mừng sinh nhật.
Toàn bộ quá trình, mọi người dường như đang xem một buổi biểu diễn độc tấu violon vậy.
Nữ sinh nhà người ta, có thể làm ra hành động như thế này trước mặt mọi người, thật sự khiến cho bao chàng trai cảm động.
Trọng Quân Kiệt không nhịn được mà nói thay cô nữ sinh ở dưới tầng: "Anh Thành, cậu không đi ra nhìn một chút sao? Cô em gái kia trông không thua kém Nhiên Mộc Miên đâu"
Trương Hùng Cường lại bác bỏ đề nghị của Trọng Quân Kiệt: "Trong lòng anh Hàn nhà người ta chỉ có Nhiên Mộc Miên mà thôi, đi xem cũng vô ích.
Tốt hơn hết là không xem"
"Này! Trong lòng Tư Thành chỉ có Nhiên Mộc Miên từ bao giờ vậy? Tư Thành cũng chưa từng thừa nhận anh ấy thích Nhiên Mộc Miên" Hình Quốc Bảo xen mồm vào nói, sau khi nói xong, còn liếc nhìn Minh Tư Thành đang ngồi ngây ra ở trên giường nhìn chằm chằm vào điện thoại, hỏi: "Tư Thành, em nói đúng không?"
Ở dưới tầng, sau khi Hạ Mộc Tử kéo xong một bài hát chúc mừng sinh nhật, lại tiếp tục kéo thêm một bản tình ca thổ lộ.
Mặc dù Minh Tư Thành chưa hề đi ra ngoài, nhưng cô ta biết rằng, nhất định anh sẽ nghe thấy.
Bởi vì, cô ta đã lập một cái loa phóng đại âm thanh trên đàn violon.
Toàn bộ kí túc xá đều có thể nghe thấy, cho nên anh nhất định cũng có thể nghe thấy.
Chắc là anh cảm thấy xấu hổ, cho nên mới không ra ngoài.
Hạ Mộc Tử âm thầm dương dương đắc ý cho rằng như vậy.
Khi ánh mắt của cô ta vô tình rơi vào Nhiên Mộc Miên đang đứng ở trong đám đông, nụ cười trên môi cô ta trong lúc lơ đãng đang dần dần biến mất.
Ngày hôm nay cô ta muốn hạ thấp Nhiên Mộc Miên.
Cô ta muốn chứng minh cho mọi người trên toàn thế giới thấy rằng, cô ta mới là cô gái yêu Minh Tư Thành nhất và là người phù hợp nhất với Minh Tư Thành.
Trái lại, vẻ mặt Nhiên Mộc Miên lại rất bình tĩnh đứng ở trong đám người xem kịch hay.
Không, không phải là xem kịch, chi bằng gọi là thưởng thức đi.
Cô còn khổ tâm suy nghĩ tốn nhiều thời gian làm một món quà sinh nhật, xem ra nó thực sự không hiệu quả bằng người khác xếp một vòng hoa hồng và kéo vài bài hát.