Lương Duy Chân hỏi lại,”Cháu không cảm thấy rất kì lạ sao, trước kia cháu gọi điện thoại cho cậu đều là khen con bé tốt, bây giờ lại có cảm nhận hoàn toàn khác về con bé, con bé làm gì có lỗi với cháu sao, hình như là cháu bỏ con bé trước mà.
”
Lục Quân Ngôn sửng sốt một chút, bị cậu chặn lại không nói
nên lời, trong lòng có chút hoang mang.
“Giống như cháunói Khương Như Nhân tốt hơn gấp ngàn lần, nhưng cậukhông cảm nhận được khả năng và năng lực của con bé, nếu không phải nólà người thừa kế của nhà họ Khương, cậu căn bản không để người phụ nữ như vậy vào mắt”
Lương Duy Chân thu lại bản vẽ từ trong tay hắn ta, rồi trực tiếp đi ra ngoài.
Đợi Lục Quân Ngôn hoàn hồn thì Lương Duy Chân đã đi rồi.
Khương Khuynh Tâm nghĩ đến lễ đính hôn của Lục Quân Ngôn cả ngày cử khó chịu không thể tập trung.
Không dễ dàng gì mới đợi được đến lúc tan làm, cô nhanh chóng về nhà, đợi đến lúc trời tối hẳn rồi thì Hoắc Hử mới về nhà.
“Hình như hôm nay tôi thấy anh ở Sơn Đường Thúy Viện.
”
“Hôm nay cô đi đến đó?”Hoắc Hử kinh ngạc nhướng mày.
“ừm.
Anh tới đó … làm gì vậy?”Khương Khuynh Tâm cười nói, “Chẳng lẽ anh mua nhà ờ đó.
”
“Không có.
”
Hoắc Hử cầm đôi đũa trên bàn lên.
Hôm nay anh bị Hạ Trí xúi giục đến đó xem nhà, rốt cuộc vẫn phải ở Đồng Thành một thời gian.
Phạn Phạn lại sắp sinh rồi, đến lúc đó bào thai mà sinh ra thì căn nhà này quá nhỏ.
Mãi sau khi đến đó, anh mới phát hiện biệt thự bên Sơn Đường Thúy Viện kia quá rộng, Khương Khuynh Tâm trong lòng hiện giờ vẫn có ám ảnh, nhất định sẽ sợ hãi nên anhkhông nghĩ tới nữa.
Anh không để ý rằng khi Khương Khuynh Tâm nghe thấy lời của mình, nét cười trên mặt bỗng đông cứng lại.
Nếu Lục Quân Ngôn không nói rằng chú mình đã mua một biệt thự ở Sơn Đường Thúy Viện, thì có lẽ cô đã tin vào điều đó.
.