Trình độ đàn violon của Tống Vũ Huy chỉ mới ở bậc trung, nhưng Lâm Hạo Hi lại rất thích nghe cậu đàn. Ngồi dựa vào ở đầu giường, vừa nghe vừa nhìn, cho dù mỗi ngày chỉ lặp đi lặp lại mỗi khúc nhạc đó thì hắn cũng chẳng cảm thấy chán.
Tống Vũ Huy chạm phải ánh mắt nhìn chăm chú của Lâm Hạo Hi, tim nhảy lên một nhịp, kéo sai mất âm.
Ở trong cuộc đời của Tống Vũ Huy không có bất kỳ một sự may mắn nào hơn là được gặp Lâm Hạo Hi, cũng không có bất kỳ một quãng thời gian hạnh phúc nào hơn là được ở cùng với hắn. Cái gọi là hạnh phúc bình đạm như nước suối trong hốc núi ở dưới quê chính là mỗi ngày sau khi tỉnh lại được nhìn thấy người mình yêu, mỗi ngày trước khi đi ngủ có thể được cận kề với người mình yêu.
Thời gian hạnh phúc luôn trôi qua rất nhanh, chớp mắt một cái liền đã qua mấy tháng, khí trời mùa thu ở tỉnh G không có gì đặc biệt khiến người ta có cảm giác từ mùa hè lập tức nhảy qua mùa đông.
Tử Kinh Hoa phía nam nở rực rỡ nhất vào mùa đông, cánh hoa có màu tím hoặc là hồng nhạt, gió vừa khẽ thổi nhẹ, cánh hoa lại rơi xuống như tuyết tím nhẹ nhàng bay bay trong không trung, trải trên mặt đất một tầng thảm.
Lâm Hạo Hi lái xe chạy qua con đường đầy Tử Kinh Hoa, Tống Vũ Huy nhìn qua cửa kính xe từng dòng xe tấp nập chạy qua chạy lại, Tử Kinh Hoa dồn dập rơi xuống, đột nhiên nghiêng đầu hỏi “Ca, cha anh thích gì?”
Hôm nay là ngày sinh nhật tuổi của Lâm Thành Đức, Trần Hải Linh ngày hôm qua đã gọi điện cho Lâm Hạo Hi để ngày hôm nay hắn về nhà một chuyến. Lâm Hạo Hi dĩ nhiên vẫn nhớ tới sinh nhật của cha mình, hàng năm vào ngày này đều về nhà dùng cơm, tặng cho cha một món quà.
Tống Vũ Huy nghĩ đến tới dự sinh nhật cha của Lâm Hạo Hi thì vô cùng gấp gáp, đang còn lo nghĩ đến chuyện mua quà tặng gì cho thích hợp.
Lâm Hạo Hi nói “Em không cần mang quà, chúng ta mua một cái bánh gato là được rồi.”
“Nhưng mà đi ăn sinh nhật mà không mang theo quà thì thật không được phép tắc cho lắm.”
Lâm Hạo Hi bật cười “Vậy em đã từng gặp qua cặp đôi nào cùng đi ăn sinh nhật lại mua quà khác nhau chưa?”
Hắn nói đến từ “cặp đôi” làm tim cậu nhảy rầm rầm lên luôn, Tống Vũ Huy mím môi “Vậy đợi lát nữa chúng ta cùng mua một cái bánh gato lớn.”
Lâm Hạo Hi vẫn còn chưa bộc lộ với cha mẹ, hắn vẫn giới thiệu Tống Vũ Huy là em trai hắn trước mặt cha mẹ. Khuôn mặt Tống Vũ Huy rất thanh tú, nhìn qua rất ngoan ngoãn lễ phép, Trần Hải Linh cũng vô cùng yêu thích cậu, nhưng bảo cậu làm con dâu của bà thì bà nhất định sẽ không thể tiếp nhận.
Ngày hôm nay đến dự sinh nhật của Lâm Thành Đức còn có mặt người khác, bọn họ là một nhà ba người, gồm một đôi vợ chồng và cô con gái của họ.
Bữa tiệc sinh nhật hôm nay đồ ăn đều là đồ Tây, ngồi ở trên một chiếc bàn thật dài, ngồi ở phía đối diện Tống Vũ Huy chính là con gái của gia đình kia, tên gọi là Lưu Uyển Oánh. Đây là lúc họ giới thiệu, Tống Vũ Huy nghe được.
Dung mạo của Lưu Uyển Oánh rất xinh đẹp, làn da mịn màng trắng trẻo có chút hồng hào, tóc nhuộm vàng hoe uốn lượn sóng, mang một chiếc váy trắng phối hợp với một cái áo khoác nhỏ, nhìn qua rất giống một con búp bê đáng yêu.
Tống Vũ Huy để ý, Lưu Uyển Oánh vẫn cứ đang len lén nhìn trộm Lâm Hạo Hi, trong đôi mắt cô mang theo sự ái mộ. Cậu không dám nghiêng đầu sang nhìn Lâm Hạo Hi, sợ nhìn Lâm Hạo Hi rồi sẽ bị bắt gặp luôn cả ánh mắt của cô.
Trên bàn ăn, bốn người lớn nói đủ chuyện linh tinh, kể về chuyện ngày xưa, chuyện bây giờ.
Chủ gia đình kia tên là Lưu Dương, ngày xưa là bạn thân học cùng thời đại học với Lâm Thành Đức, hồi cùng du học ở nước ngoài đã thuê chung nhà trọ, sau khi tốt nghiệp về nước, một người làm luật sư, một người làm kinh doanh.
Thời kỳ đầu Lâm Thành Đức gây dựng sự nghiệp đã được Lưu Dương giúp đỡ rất nhiều, sau đó Lưu Dương vì công việc nên phải mang theo người nhà đến Úc. Sau một khoảng thời gian ở lại Úc, thấm thoát mà đã , năm, hiện tại đã trung niên rồi, mọi thứ đều đã yên ổn nên ông về nước mở một văn phòng luật sư.
Nói xong công việc cùng cuộc sống hiện tại, mấy người lớn liền chuyển đề tài câu chuyện sang Lâm Hạo Hi cùng Lưu Uyển Oánh.
Trần Hải Linh dường như có vẻ rất thích Lưu Uyển Oánh, hỏi “Uyển Oánh năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”
Lưu Uyển Oánh khẽ liếc nhìn Lâm Hạo Hi một chút, trả lời Trần Hải Linh “ ạ.”
“Đã tốt nghiệp đại học rồi chứ?”
“Dạ, mới vừa tốt nghiệp năm nay.”
“Ồ, thật khéo quá, Hạo Hi nhà tôi năm nay cũng mới vừa tốt nghiệp. Có điều cái đứa nhỏ này thật là mạnh a, mới năm đại học đã chính mình lập công ty, còn chưa tốt nghiệp mà đã tự mình kiếm được hơn vạn.”
Trong mắt Lưu Uyển Oánh mang theo ánh sáng sùng bái, Lưu Dương đối với Lâm Hạo Hi cũng rất tán thưởng “Tuổi còn trẻ mà đã làm được như vậy, về sau quả thật đúng là tiền đồ vô lượng a.”
Lâm Hạo Hi khiêm tốn nói “Bá phụ quá khen.”
Trần Hải Linh tiếp tục tâng bốc con trai “Thật ra a, Hạo Hi nhà tôi vẫn luôn là tác giả sách bán chạy đấy, từ khi tuổi đã bắt đầu viết rồi cho xuất bản sách, sau đó thì không nhận tiền tiêu vặt của tôi nữa, tiền xài là đều tự mình kiếm được từ nhuận bút.”
Lưu Uyển Oánh trong mắt tràn đầy ái mộ mà nhìn Lâm Hạo Hi nói “Thật là giỏi quá!”
“Không có gì đáng kể cả.” Lâm Hạo Hi hời hợt nói.
Trần Hải Linh nhìn thấy Lưu Uyển Oánh dường như đối với Lâm Hạo Hi tỏ ra rất có hứng thú, từ đáy lòng liền mừng thầm. Hít một hơi, Trần Hải Linh nói “Hạo Hi nhà chúng tôi ưu tú là ưu tú như thế đấy, thế nhưng nha, chính là đến giờ vẫn còn chưa kết giao bạn gái, cái đứa nhỏ này một lòng đều đặt hết lên sự nghiệp của nó, tôi nha, thật sự rất là lo lắng cho nó quá đi.”
Lưu phu nhân cười “Xem ra chắc là do ánh mắt của Hạo Hi quá cao, chứ với sức quyến rũ của cậu ấy, các cô gái theo đuổi phải xếp thành một đội quân lớn luôn ấy chứ.”
“Con gái theo đuổi nó đúng là không ít, chính là cái đứa nhỏ này thật không biết cách chủ động.” Trần Hải Linh lại liếc nhìn Lưu Uyển Oánh “Uyển Oánh nhà hai người đây xinh đẹp như vậy, nhất định đã có bạn trai rồi đúng không.”
Trên mặt Lưu Uyển Oánh lộ ra mấy phần ngượng ngùng “Vẫn chưa ạ.”
Bỗng nhiên, một tiếng kim loại rơi xuống đất vang lên, thanh âm lanh lảnh đến chói tai có chút đột ngột làm mọi người ngồi trên bàn ăn đều yên tĩnh lại. Trần Hải Linh nhìn về nơi phát ra âm thanh. “Tiểu Huy, cháu không sao chứ?”
Tống Vũ Huy vội vàng nói “Không có chuyện gì, chỉ là cháu lỡ làm rơi mất nĩa ăn thôi.”
Đang muốn cúi người xuống tìm kiếm, Lâm Hạo Hi lại đè vai cậu lại “Em ngồi đi, để anh lấy cho.”
Lâm Hạo Hi cúi người nhặt chiếc nĩa ăn rơi trên mặt đất để sang một bên, đem cái của mình đưa cho Tống Vũ Huy “Dùng cái của anh.”
Tống Vũ Huy cúi đầu xấu hổ nói “Xin lỗi.”
Lâm Thành Đức nói “Không sao rồi, mọi người tiếp tục dùng cơm.”
Tống Vũ Huy vẫn cúi đầu, vừa lúc nãy khi Trần Hải Linh giới thiệu Lâm Hạo Hi cho Lưu Uyển Oánh, cậu đã bắt đầu cảm thấy vô cùng căng thẳng, cả bầu không khí dường như càng lúc càng trở nên ngột ngạt khiến nĩa ăn trên tay bất tri bất giác rơi xuống mất.
Lâm Hạo Hi cho tay xuống phía dưới bàn, đặt ở trên đùi cậu nhẹ nhàng vuốt ve.
Sau khi ăn cơm xong, thổi nến trên bánh gato rồi cắt ra cho mọi người ăn. Trần Hải Linh vẫn tiếp tục triển khai đề tài xung quanh chuyện mai mối, hỏi Lưu Uyển Oánh về sở thích của cô, sau đó phát hiện Lưu Uyển Oánh có học Piano, trình độ còn quá cấp nữa.
Trần Hải Linh lập tức vui vẻ khoe “Hạo Hi nhà chúng tôi cũng có học đàn Violon, còn được đi biểu diễn nữa.”
“Có thật không, gần đây cháu cũng đang muốn đi học violon đấy ạ.”
Trần Hải Linh nói “Học Piano cần phải có kiến thức nhạc lý, còn học Violon thì đơn giản hơn, hay là cháu cùng với Hạo Hi trao đổi phương thức liên lạc đi, sau này nếu muốn tìm người giao lưu đàn Violon thì cứ tới tìm nó là được.”
Lưu Uyển Oánh nhìn Lâm Hạo Hi “Có được không?”
Nhớ tới cha mẹ hai bên đều còn đang ngồi ở đây, Lâm Hạo Hi miễn cưỡng lấy điện thoại ra “Số điện thoại của cô là bao nhiêu?”
“…” Lưu Uyển Oánh cũng lấy điện thoại của mình từ trong cái túi nhỏ ra, hỏi “Còn anh?”
“Tôi là …”
Mãi đến hơn h, ba người gia đình kia tạm biệt rồi rời đi, Trần Hải Linh còn có chút không nỡ, có vẻ như cả ngày hôm này người vui vẻ nhất chính là bà.
Trần Hải Linh kéo Lâm Hạo Hi ngồi xuống ghế sopha “Hạo Hi a, con cảm thấy cô bé Uyển Oánh này như thế nào, vừa xinh đẹp lại vừa hiểu chuyện, còn rất có tài nữa, cùng với con quả thực chính là một đôi trời sinh mà.”
“Con không có hứng thú.”
“Làm sao mà không có hứng thú được, con đừng có vì xấu hổ mà gạt mẹ, một cô gái xinh đẹp đáng yêu như vậy, làm gì có đứa con trai nào lại không thích?”
“Con không thích.” Lâm Hạo Hi đứng lên khỏi ghế sopha, nhìn Tống Vũ Huy đứng ở một bên nói “Tiểu Huy, chúng ta đi.”
Trần Hải Linh nhìn bóng lưng Lâm Hạo Hi cùng với Tống Vũ Huy rời đi, cao giọng nói “Hạo Hi, đêm nay con không định ở nhà sao?”
“Sáng mai còn có việc ở công ty, con muốn về để mai tới sớm một chút.” Lâm Hạo Hi vừa đi vừa nói.
Ở trên xe, Tống Vũ Huy một câu cũng không nói, nhìn ánh đèn neon ngoài cửa kính xe lướt qua, trong lòng ngổn ngang cảm xúc.
Đến nhà trọ, Lâm Hạo Hi kéo tay cậu đi vào thang máy, nhấn nút lên tầng , đợi sau khi thang máy dừng lại thì tìm chìa khóa mở cửa, bật đèn trong phòng khách lên, lại nắm lấy tay Tống Vũ Huy kéo tới sopha ngồi xuống.
Suốt quá trình này vẫn không ai lên tiếng, Lâm Hạo Hi nhìn Tống Vũ Huy đang trầm mặc nói “Em có lời gì muốn nói với anh không?
Tống Vũ Huy lắc đầu “Không có.”
“Vậy thì anh có lời muốn nói.”
Tống Vũ Huy nhìn Lâm Hạo Hi, Lâm Hạo Hi cánh tay dài duỗi một cái, nhẹ nhàng ôm Tống Vũ Huy lại, để cậu tựa vào trong lồng ngực của mình. Thanh âm của hắn vô cùng dịu dàng
“Ở trong xã hội này sẽ có đủ thứ cám dỗ, những thứ cám dỗ này ở một mức độ nào đó có thể sẽ thỏa mãn con người, khiến con người ta cảm thấy kích thích, nhưng so với kích thích thì anh lại thích sự bình đạm hơn. Anh có thể chấp nhận một cuộc sống có sóng gió, nhưng anh hy vọng khi sóng gió qua đi, thì sẽ trở lại yên bình như nước. Mỗi ngày xung quanh cuộc sống đều là củi gạo dầu muối, ăn mặc ở đi lại, bao gồm cả ngày hôm nay ăn cái gì, ngày mai đi du lịch ở đâu. Anh lựa chọn em tham gia vào cuộc đời của anh, không phải là nhất thời hứng khởi, càng không phải là muốn cuộc đời anh có một thứ kích thích, đơn giản chỉ là anh yêu em, muốn cùng em chung sống. Nếu như có một ngày, em rời bỏ anh đi, vậy thì anh tình nguyện cả đời chỉ ở một mình.” (Jian: Ôi giời, nói chuyện với nhà văn thì em còn bị tẩy não dài dài Tiểu Huy ạ =v=’)
Nghe Lâm Hạo Hi nói chuyện, Tống Vũ Huy cảm thấy trong lòng dần dần đã nhẹ nhõm hơn, cậu đáp lại nói “Em cũng vậy.”
“Vì thế chúng ta mới là một đôi trời sinh.”
Tống Vũ Huy cười, Lâm Hạo Hi nhìn cậu nở nụ cười, tiếp tục nói “Em có biết bí quyết để hai người có thể sống chung với nhau đến bách niên giai lão là gì không?”
“Là gì?”
“Là tin tưởng và có trách nhiệm với nhau.”
Tống Vũ Huy đáp một tiếng, sau đó tựa vào vai của hắn, lẳng lặng nghe hắn nói
Lâm Hạo Hi nói “Mỗi người sau khi kết hôn còn có khả năng sẽ gặp được người mình yêu thích hơn, thế nhưng có người sẽ chọn cách bất chấp, có người sẽ chọn giữ khoảng cách, đây chính là trách nhiệm. Cả đời này em có thể sẽ thích vô số người, có mới nới cũ đối với con người mà nói chính là sự kích thích, một khi em đã sa vào loại kích thích này sẽ nghĩ tất cả biện pháp tìm kiếm sự kích thích cao hơn. Thế nhưng loại kích thích này sẽ khiến con người rất mệt mỏi, sẽ khiến rất nhiều người quên đi bản chất của cuộc sống. Anh không muốn phải quá mệt mỏi, vì vậy nên với anh cả đời chỉ thích một người là đủ rồi, anh cũng hy vọng đối phương chung thủy chỉ với mình anh, giữa hai người sẽ hình thành một sự hiểu biết lâu dài, đây chính là sự tin tưởng.”
Tống Vũ Huy vừa nãy còn đang suy nghĩ, nếu như Lâm Hạo Hi thích người khác, cậu nhất định sẽ chúc phúc, hơn nữa sẽ không hận hắn. Nhưng mà, nghe được những lời nói này của Lâm Hạo Hi, trong lòng dường như đã tươi sáng hơn rất nhiều rồi.
Hoa Tử Kinh