Bên kia Đường Vấn mỹ mãn tiến vào mộng đẹp sau khi hoàn tất xong hoạt động chu kỳ theo hàng tuần, mà bên này Lục Minh nằm trên giường cầm điện thoại nhìn đờ đẩn, chỉ mới vừa không gặp vì sao lại nhớ đến như vậy, cuối cùng là gọi hay không gọi? Trễ như vậy rồi mà gọi có thể hay không là quá đường đột.
Trên mặt tràn ngập sự rối rắm, đột nhiên lăn qua, mặc kệ, gọi đi.
"Beep....."
Sau khi chờ đợi khá lâu, Lục Minh dự định gác máy, điện thoại bên kia được nhấc lên.
"Alo....xin chào, cho hỏi là ai?"
Giọng nữ nhẹ nhàng băng lãnh từ trong điện thoại di động truyền đến, Lục Minh một trận kích động, nàng có chút khẩn trương, nói năng lộn xộn trả lời:
"À... Cô Chu... là em... Lục Minh, cái mà.... cô... cô ngủ chưa? Không làm phiền cô chứ?"
"A... Lục Minh, không có không có, em tìm tôi có chuyện gì sao?"
Ngữ khí chính là như bình thường nhàn nhạt, nhưng qua tai Lục Minh lại trở thành không kiên nhẫn, nàng có chút xấu hổ, bất quá vẫn kiên trì nói:
"A... Cô Chu... em muốn hỏi vấn đề về hội diễn văn nghệ, có vài chỗ không rõ lắm."
"Oh... vậy à."
Chu Ninh giọng điệu chút do dự, nhưng vẫn nói:
"Vậy bây giờ em rãnh thì đến ký túc xác tìm tôi, thuận tiện giúp tôi một chút."
"À... được... được, em lập tức đến... khoan... Cô Chu, cô sống tầng mấy?"
Trên đường chạy đến nơi Chu Ninh, Lục Minh nghĩ giống như đang nằm mơ, bước đi đều có chút phiêu phiêu, trên mặt lộ rõ vẻ cười, lòng nghĩ rốt cuộc cũng có thể tiến thêm một bước, bất quá chỉ là bản thân còn chưa rõ lắm vì sao lại muốn tiến thêm một bước rồi một bước.
Đi đến công viên nơi ký túc xá, tìm được tầng nơi Chu Ninh ở, hít vào thật sâu, tâm tình mang theo chút khẩn trương đứng trước cửa:
"Cô Chu, em đến rồi, cô có nhà không?"
Không nghe một tiếng bước chân truyền đến "Cạch..." Một tiếng mở cửa.
"Lục Minh... mời vào."
Chu Ninh tay ôm một tiểu hài tử mấy tháng tuổi, thái dương mồ hôi thẳng tấp tuông còn dính trên mặt, rõ rãng là biểu hiện chật vật, mà tiểu hài tử kia trong lòng nàng chính là nhăn mặt khóc lớn.
Nhìn thấy cảnh tượng Lục Minh thân thể nhất thời cứng ngắc, khóe miệng hơi giật, con mắt chăm chú nhìn chằm chằm vào tiểu hài tử bé bỏng mũm mĩm đang khóc kia nói:
"Cô Chu... đây là... con của cô??"
Lục Minh hy vọng câu trả sẽ là không, nhưng thực tế lại phủ phàng, nghe Lục Minh hỏi đến đứa trẻ, Chu Ninh hưng phấn trả lời:
"Đúng vậy, rất dễ thương á."
Nàng nhìn tiểu hài tử trong tay Chu Ninh đang khóc đến nước mắt nước mũi chảy liên tục:
"Đúng vậy... r...rất dễ thương" Lục Minh miễn cưỡng trả lời.
Đi vào trong phòng, Lục Minh vẫn là khó chấp nhận việc cô giáo xinh đẹp trước mặt mình đã là nữ nhân của người khác, vì sao trong lòng thấy đau, như là bị đoạt thứ gì đó trân quý, các nàng hẳn nên là bạn bè tốt, thấy bạn bè hạnh phúc không phải nên vui vẻ sao, vì do gì bản thân như vậy mà muốn khóc, Lục Minh khóc không ra nước mắt.
Không chú ý đến vẻ buồn bã của Lục Minh, Chu Ninh rốt cục cũng vỗ về được tiểu hài tử trong lòng nín khóc, thở phào nhẹ nhõm liền rót nước mời Lục Minh:
"Ở đây tôi không có nhiều đồ uống, em dùng tạm nước lọc nhé."
"Oh... cám ơn cô."
Giống như vừa bị trút hết khí lực, Lục Minh yếu ớt trả lời.
"Làm sao vậy?"
Cảm giác có chút không ổn, Chu Ninh lo lắng nhìn nàng hỏi.
"Không có việc gì, không có việc gì."
Không muốn tâm tình bị bại lộ trước mặt Chu Ninh, Lục Minh nói sang chuyện khác hỏi về tiểu hài tử.
"Cô Chu, đứa nhỏ của cô dễ thương như vậy, chắc nam nhân của cô rất tuấn tú, thật hạnh phúc nha..." giọng nói cuối cùng cũng khó nén thương tâm nên âm thanh càng ngày càng nhỏ.
"Nam nhân của tôi...a em hiểu lầm rồi!"
Ánh mắt ngạc nhiên nhìn tiểu hài tử, Chu Ninh đoán tình hình che miệng cười.
"Đứa trẻ này là do tôi nhận nuôi, tháng trước tại cổng lớn trường đại học G tôi nhặt được hắn, không biết vì sao lại có cha mẹ như vậy, cư nhiên vứt bỏ đứa bé khải ái như thế này."
Ánh mắt thương tiếc nhìn đứa trẻ trong lòng, Chu Ninh trên người tản ra một loại tình thương của người mẹ, làm cho người khác cảm thấm một loại ấm áp an tâm.
Không phải sao, haha... không phải là tốt rồi. Trong lòng vô thức nghĩ như vậy, Lục Minh không biết vì cái gì bản thân lại như vậy.
"Lục Minh?? Lục Minh?? em làm sao vậy?"
Thấy Lục Minh khóe môi nhếch cười khúc khích, miệng lẩm bẩm Chu Ninh chút khẩn trương hỏi nàng.
"A... không việc gì, được rồi cô Chu, cô cần em hỗ trợ cái gì á?"
Lục Minh phục hồi tinh thần, nàng lần thứ nói sang chuyện khác.
"Ơ... em không phải có chuyện muốn hỏi tôi về hội diễn văn nghệ hay sao?"
"A... cái đó không vội, ngày mai em lại đến cũng được, chuyện của cô quan trọng hơn..."
Lục Minh ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng chính là đang nhảy múa, ngày mai lại có thể đến, Yeah!!!
"Như vậy thì...!!"
Chu Ninh có chút ngượng ngùng, gương mặt hơi phiếm hồng, ngại ngùng cuối đầu:
"Đứa nhỏ này lúc nào cũng muốn tôi ôm, nới lỏng tay một chút liền khóc, đã trễ thế này rồi tôi còn phải giữ nó, sau đó... cái kia lại tới... mà cái đó dùng hết rồi, cho nên em có thể hay không giúp tôi đi mua cái kia được không?"
Đoạn lời nói này làm Lục Minh mơ hồ, cái gì cái này, cái kia rồi cái đó:
"Cô Chu, mua cái kia là cái gì?"
"Haizzz... thì là cái kia á."
"Cái kia á????"
"Thì là.... thì là....????"
"Băng vệ sinh đúng không!!!"
".............."
Sau sự việc băng vệ sinh, mối quan hệ giữa cả hai gần hơn... gần đến mức trên cả mức giáo viên học sinh... trên bằng hữu.
Trong thời gian này Lục Minh mượn cớ khác nhau tiếp cận Chu Ninh, có khi thì hỏi về vấn đề gì đó, khi lại là đến thăm tiểu mũm mĩm, mà Cô Chu của chúng ta lại chẳng thấy gì sai, phần Lục Minh bản thân lại không nói ra được mục đích vì gì.
Kết quả đáng lẽ ban đầu còn cùng muốn Đường Vấn công khai tham gia hội diễn văn nghệ với việc đánh đàn kết hợp Đường Vấn hát tình ca, liền giục nàng luyện hát, và yêu cầu Đường Vấn giữ bí mật.
Vì vậy Mạc Đại Linh phát hiện, gần đây tiểu nha đầu nhà mình có chút thần bí, bản thân khi trở về lại không thèm ôm mình một cái, liền trốn trong phòng ôm máy tính gắn tai nghe rồi rên rỉ, hơn nữa bản thân nhìn thấy nàng liền khẩn trương nhanh chống tắt đi, giống như bản thân rất sợ bị phát hiện.
Mạc Đại Linh chính là oán niệm, đứa trẻ nhà mình làm sao vậy?
Rốt cục, trước đêm hội diễn một ngày, hai người cùng đến phòng âm nhạc của trường, chuẩn bị hợp nhất tình ca, âm thanh tiếng nhạc phát ra từ đầu ngón tay Lục Minh đổ xuống, này từ lâu nghe qua khúc dạo nhạc n lần, làm Đường Vấn liền hòa nhập trạng thái, không giống bình thường giọng nói non nớt, nhưng khi cất hát lại là âm thanh khàn khàn, tựa hồ như một thân thương đang thì thầm bên tai lời tình yêu, giọng hát cùng tiếng nhạc ăn ý kết hợp, có thể nói bản thân hai người đều chìm đắm.
Một lần đi qua: "Quá tuyệt vời, Vấn vấn cậu hát thật là hay quá đi mất hahaha... nếu xếp về trình độ của chúng ta không phải là chiến thắng rất cao sao."
Hưng phấn Lục Minh ôm Đường Vấn biểu đạt vui vẻ hiện rõ điều muốn của mình.
Bị ôm chặt có chút ngượng ngùng, gãi gãi đầu Đường Vấn vui vẻ nói:
"Minh Minh cậu đàn cũng rất tốt mà."
"Đó là... mình nhớ khi mình... khụ... thôi đi không nói, đi về chuẩn bị tốt tinh thần cho hội diễn ngày mai."
"Ngày mai v...à, chị của mình cũng đến xem!!!" nhớ tới Mạc Đại Linh dặn, vừa định thốt ra tiếng vợ, liền chuyển nhanh thành chị.
Rơi vào mắt Lục Minh cũng không phát hiện ra lời nói Đường Vấn có vấn đề:
"Không thành vấn đề, không thành vấn đề, đến xem thời khắc huy hoàng của chúng ta."
Ngày hôm sau Mạc Đại Linh lái xe đi đến đại học G, nhớ tới ngày hôm qua Đường Vấn biểu tình nói cho nàng biết về hội diễn văn nghệ, nàng nhịn không được muốn cười, chính là biểu tình muốn ta đi cổ vũ, thật là...
Dừng xe xong, Mạc Đại Linh đợi nửa ngày, rõ ràng tiểu nha đầu còn nói sẽ đến đón mình, thế nào hiện tại không nhìn thấy, nhìn đồng hèo đeo tay, nàng có chút nghi hoặc, quên đi tự bản thân đi vào, có thể là do nàng bận.
Dọc theo đường đi hỏi rất nhiều sinh viên đi ngang qua, Mạc Đại Linh rốt cục cũng đi đến lễ đường của hội diễn văn nghệ, bởi hội diễn còn chưa bắt đầu nêu bên ngoài rất là náo nhiệt, ân, có người thổ lộ sao? Nhất ban học sinh làm thành một vòng tròn, vây quanh hai người trung tâm không ngừng hò hét: "đồng ý đi... đồng ý đi...."
Nhìn cảnh tượng hạnh phúc này Mạc Đại Linh mỉm cười, không khỏi trong lòng cảm thán, sinh viên... đúng là tuổi trẻ. Mạc Đại Linh ánh mắt nhìn hai người đứng trung tâm, ánh mắt tập trung trên người nữ sinh kia, vì sao người kia nhìn quen mắt như vậy? Tóc quăn màu nâu!!! Đường Vấn!!
Thảo nào không đi đón mình, cơ bản chính là ở đây nói chuyện yêu đương, ngực liền toát ra một cổ hỏa không rõ, ánh mắt u lạnh nhìn phía người nam sinh, khóe miệng nhếch cái cười lạnh, chậm rãi đi đến.
Bên kia
"Đường Vấn, em đồng ý làm bạn gái của tôi đi, tôi thật sự rất thích em."
Dương Chiêu quỳ một gối xuống đất, trên tay giơ lên đóa hoa hồng, hắn tin tưởng chỉ cần là nữ nhân ai cũng sẽ cảm động với chiêu này.
Riêng ở chỗ này bài tỏ cũng chính là muốn Đường Vấn bị áp lực mọi người mà đáp ứng mình, như thế một cái cực phẩm khẳng định sẽ thuộc về bản thân hắn.
Mà Đường Vấn có chút phiền não, đoàn người này vây bắt nàng không cho nàng đi, còn có một nam sinh cứ một mực muốn nàng đáp ứng, đáp ứng gì vậy!!! Làm trễ thời gian đi đón vợ, nếu không phải vì vợ không cho nàng đánh nhau, nàng nhất định dẹp hết những người chặn đường này.
Hai bên đang giằng co, một thân ảnh trong trẻo, giọng nói lạnh lùng truyền đến:
"Thiệt ngại quá, Vấn Vấn nhà chúng tôi đã có chủ rồi, vị bạn học này cậu tìm người khác đi nhé!"
"A... mỹ nhân này, xin hỏi cô là????"
Dương Chiêu vừa định quay sang phía âm thanh phát ra mà chửi cho một phen vì dám phá đám, nhưng khi nhìn thấy là một mỹ nữ, vì vậy lập tức chuyển hẳn thái độ.
Bên kia Đường Vấn thấy nàng liền bật người chạy tới: "... chị..."
Chị???? Mặc kệ thân phận là chị hay không, trước tiên nên thiết lập mối quan hệ tốt, chị - em đều đẹp như vậy, nói không chừng có thể có hai chị - em cùng nhau... Dương Chiêu môi nhếch lên cười, trong lòng vui vẻ... yeah...
Tự như nam nhân không hiểu được nữ nhân, chúng ta cũng không hiểu rõ những nam nhân kia, không biết họ lấy đâu ra mà tự tin, hắn tưởng hắn là quan trọng sao!!
"Xin lỗi, tôi là đến xem em ấy biểu diễn, không biết chúng tôi có thể đi không?"
Mạc Đại Linh hướng Dương Chiêu ôn nhu cười nhẹ, làm cho hắn tâm tình mê đắm, miệng vô thức mà trả lời:
"Được... được."
Lòng thầm nghĩ, thật đẹp... nhưng khi hắn hồi phục lại tinh thần mới phát hiện.... người đâu?
Thoát khỏi sự phiền phức của đám nam nhân kia, Mạc Đại Linh nắm tay Đường Vấn đi hội trường, sờ sờ nhẹ đầu Đường Vấn, trong mắt hiện lên tia cảm giác mất mát:
"Vấn Vấn, bình thường các nam sinh đều đối với em như vậy đúng hay không?"
"A...? Có lúc có, có lúc bọn họ viết thư cho em."
Đường Vấn trong mắt tràn ngập vẻ nghi vấn, vì sao nàng cảm thấy trong ánh mắt vợ nàng có chút lạnh lùng.
"Vậy sao??"
Cắn răng cố gắng thốt ra hai chữ này:
"Vấn Vấn có thích mấy nam sinh đó không?"
"Không thích, bọn họ rất phiền, Minh Minh nói bọn họ chính là con ruồi!!"
Đường Vấn nghiêm mặt, có chút tức giận khi nói.
"Vậy... Vấn Vấn có muốn loại bỏ bọn họ không?"
Mạc Đại Linh trong ánh mắt hiện ra tia tính toán.
"Muốn..."
Không chút nào cảm kích Đường Vấn liền trả lời, có thể thoát khỏi phiền phức đó mà cảm thấy vui vẻ.
"Vậy thì em nên...... cứ nói như vậy, hiểu không?"
"Oh... Oh..."
Lúc này, đến tiết mục của Đường Vấn và Lục Minh thì...
Đường Vấn: "Bài hát này mình muốn hát tặng một người, cảm ơn tình yêu người đó đối với mình, ủng hộ mình, cảm ơn mọi người..."
Lục Minh: "Không phải chứ, hóa ra còn có cả đoạn này sao!!!"
Mạc Đại Linh: "Nhìn em xem chừng còn dám trêu hoa ghẹo nguyệt."