Hoàng Phủ Quyết gật đầu rất nhẹ.
Mặc dù anh chỉ có duyên gặp Kiều Lương một lần, nhưng khả năng quan sát nhạy bén và kinh nghiệm giao tiếp với mọi người của anh, nói cho anh biết người đàn ông này không hề đơn giản.
Anh là đàn ông, đương nhiên cũng biết đàn ông, chỉ cần nhìn ánh mắt của Kiều Lương nhìn chăm chú vào Cam Viện thì Hoàng Phủ Quyết cũng biết rằng người này có động cơ không trong sáng với Cam Viện.
Anh chưa từng yêu, cũng chưa từng theo đuổi ai.
Tuy nhiên, bất kể trong sách hay là trong phim cũng có nói đến câu tình trường như chiến trường.
có nói, biết người biết ta trăm trận trăm thắng.
Nếu đã là chiến trường thì tất nhiên chúng ta phải hiểu rõ có bao nhiêu kẻ thù đang cạnh tranh với mình, và biêt đối phương là ai.
Sau đó, người trợ lý lại nói: "Thông tin về Cam Đường tôi điều tra được không nhiều.
Giáo viên nói rằng cậu ấy rất giỏi, giỏi nhất là vẽ."
Hoàng Phủ Quyết hỏi, "Cam Viện thì sao?"
"Bắt đầu làm việc là vào một năm rưỡi trước đó, công việc đầu tiên là nhân viên phục vụ, chỉ mất một năm liền lên làm quản lý phòng, Tôi có hỏi Lý tổng, ông ấy chỉ nói rằng cô ấy có năng lực làm việc rất mạnh.
Ở trong khách sạn, cô ấy không có bất kỳ người bạn thân nào, ngoại trừ Kiều Lương, dường như không có người nào theo đuổi nữa."
Đưa cho trợ lý cái ly rỗng, Hoàng Phủ Quyết đưa hai tay lên đỡ lan can.
"Sắp xếp vé máy bay và khách sạn trong ba ngày, đẩy mọi hoạt động xã giao trong mười ngày nữa.
Ngoài ra..
hãy chuẩn bị một món quà và sáng mai gửi đến phòng làm việc của cô ấy."
Người trợ lý cầm ly đứng tại chỗ, "Ngài Công tước, ngài định tặng quà gì?"
Đây là lần đầu tiên tiên sinh nhà mình theo đuổi một người phụ nữ, thân là trợ lý đương nhiên cũng không dám có một chút sơ suất.
Nói một cách ngắn gọn, là phải hỏi rõ ý của Hoàng Phủ Quyết.
Đây cũng là lần đầu tiên của anh, đương nhiên cũng hoàn toàn không có khái niệm gì, kinh nghiệm sống của anh phần lớn là từ chối.
"Gửi một bó hoa?" Trợ lý đề nghị.
"Thô tục"
"Vậy thì..
sô cô la?"
"Không được!"
Trợ lý nói một vài đề nghị đều bị anh vô tình bác bỏ..
"Quên đi." Anh giơ tay lên chặn lời đề nghị kế tiếp của trợ lý: "Tôi sẽ nói cho anh vào sáng ngày mai."
Sáng sớm đúng giờ hai mẹ con ăn một bữa sáng đơn giản, rồi lần lượt xuống lầu.
Nhìn thấy chiếc cặp sách trêи lưng của cậu bé, Cam Viện ngay lập tức nghĩ đến bức tranh mà cậu đã đặt dưới gối và cuốn sách thiếu nhi.
Sau khi xuống lầu và lên xe, cô ấy vừa khởi động xe vừa nói với nói chuyện.
"Con trai của mẹ đúng là càng ngày càng đẹp trai, càng ngày càng..
giống ba của con!"
Vừa nhắc đến ba, đôi mắt cậu bé lập tức sáng lên.
"Con rất giống ba sao?"
"Đương nhiên rồi." Cam Viện liếc nhìn trong kính chiếu hậu, cách đó không xa là chiếc xe màu đen đang đi theo sau, "Ông ấy cao ráo, đẹp trai, thân hình tuyệt vời..
Ông ấy sức lực rất lớn, có thể dùng một tay liền có thể nâng con lên thật cao.."
"Tóc của ông ấy màu gì?" Cam Đường hào hứng hỏi.
"Tóc.." Cam Viện cắn môi "Đương nhiên là giống con rồi."
"Còn về mắt?"
"Mắt.." trước mắt Cam Viện thoáng qua đôi mắt màu lam, xanh như biển của Hoàng Phủ Quyết, thật tình không đành lòng nói dối con trai "Là màu xanh da trời, màu xanh đẹp nhất.
Dưới ánh nắng mặt trời thì nhìn còn sáng hơn bầu trời, ban đêm sâu như biển đêm vậy.."
"Giống như chú Hoàng Phủ hả mẹ?"
Cam Viện Hít một hơi, "Không, so với chú ấy thì còn đẹp hơn."
"Ông ấy có cao bằng chú Hoàng Phủ không?"
"Gần như vậy."
"Có đẹp trai như chú Hoàng Phủ không?"
"Đẹp trai hơn chú ấy!"
"Vậy thì..
tính cách của ông ấy, giống chú Kiều hay chú Hoàng Phủ?"
Tiểu Đường rất thích chú Hoàng Phủ nha, cái gì cũng so với chú, không biết sau này bé biết là ba mình thì sao nhỉ..