Nhìn chăm chú bóng lưng của người đàn ông đang đi xa, Cam Viện nhẹ cười ra tiếng," Con trai, ăn nhanh lên một chút, ăn xong chúng ta về nhà.
"Đứa nhỏ nuốt xuống miếng bít tết trong miệng," Chú ấy đang theo đuổi mẹ sao? "Cam Viện nhìn cậu một cái," Tiểu tử, con học ở đâu ra những lời nói lung tung này vậy? Không phải mẹ đã nói, anh ta là khách của khách sạn rồi sao.
"Tên nhỏ lấy khăn ăn lau khóe môi," Giải thích là che giấu.
"" Ngừng! "Cam Viện bĩu môi, suy nghĩ một lúc rồi quay mặt sang nhìn con trai mình," Con nghĩ..
anh ta thế nào? "Dù không muốn thừa nhận nhưng cô vẫn không tránh khỏi tò mò ấn tượng của con trai cô về người cha ruột này như thế nào.Cam Đường nhìn chăm chú vào chỗ trống đối diện của người đàn ông," Ngoại trừ tính tình không tốt, những thứ khác cũng không tệ lắm.
"Vốn dĩ nghĩ, Cam Đường nhất định sẽ tính ra vô số khuyết điểm của Hoàng Phủ Quyết, nhưng không ngờ lại nói ba chữ" không tệ lắm "?Phải biết, Cam Đương từ trước tới nay rất xoi mói," không tệ lắm "đã là một đánh giá tương đối cao.Cam Viện không cam lòng nhíu mày," Kiêu ngạo, tự cao tự đại, cố chấp bá đạo, không biết xấu hổ và da mặt dày..
Anh ta có gì tốt? "" Khụ! "Trong hành lang, phát ra một tiếng ho khan.Tiếng bước chân vang lên, Hoàng Phủ Quyết đang đi tới.Người trợ lý bất lực liếc nhìn Cam Viện, người vừa mới đưa ra nhận xét về tiên sinh nhà mình, rồi lặng lẽ liếc nhìn biểu hiện của Hàng Phủ Quyết.Anh có thể nghe thấy giọng nói của Cam viện vừa rồi, vị này không thể nào không nghe thấy.Người đàn ông đã cởi bỏ chiếc cà vạt và áo vest bên ngoài, trêи người chỉ còn lại chiếc áo sơ mi màu xanh da trời, có lẽ là để lau vết bẩn trêи đường viền cổ áo nên hai chiếc cúc trêи cổ áo cũng được mở ra.
Một người đàn ông luôn nghiêm túc với dáng vẻ đó thì lại càng tăng thêm một chút quyến rũ.Liếc nhìn bít tết con trai đã ăn hơn phân nửa, Cam Viện duỗi ngón tay bỏ xuống chiếc nĩa." Con trai, cảm ơn ngài Hoàng Phủ đã chiêu đãi, chúng ta phải đi ngay.
"Đứa nhỏ ngồi trêи ghế không nhúc nhích," Con chưa ăn tráng miệng.
"Thằng nhóc thúi, nó là người của ai vậy?Cam Viện đưa tay ra nắm lấy cánh tay của đứa nhỏ, trêи môi nở nụ cười dịu dàng như một người mẹ hiền, nhưng trong đôi mắt cô lộ vẻ up hϊế͙p͙." Con trai yêu của mẹ, răng con xấu.
Bác sĩ cấm con ăn đồ ngọt.
Con quên à? "Cam Đường không còn cách nào khác đành phải đặt chiếc nĩa xuống và đứng dậy." Chú Hoàng Phủ, tạm biệt.
"Hoàng Phủ Quyết dừng lại bên bàn ăn, đôi mắt xanh âm u, không nhìn ra là vui hay buồn." Để chú tiễn hai mẹ con "Nói xong, anh đi về phía lối ra trước một bước.Cam Viện bĩu môi một cái, dắt con trai đi theo ra ngoài.Vừa bước đến góc cầu thang lầu hai, liền nghe thấy tiếng gọi quen thuộc từ phía sau." Tiểu Đường, Tiểu Đường "Mấy người đồng thời dừng lại, nhìn về phia phát ra âm thanh.Một bóng người từ sau tán cây xanh bước ra, một bóng người cao lớn mặc chiếc áo khoác ngắn màu xám nhạt, trêи mặt anh tuấn nở nụ cười như gió xuân..
xuất hiện trước mặt bọn họ là đầu bếp thứ hai của khách sạn, Kiều Lương.Cam Đường lập tức nở một nụ cười." Chú Kiều "Ánh mắt của Cam Viện quét qua quần áo của Kiều Lương và một nụ cười thoáng qua trêи môi.Đầu bếp thứ hai Kiều Lương, quả nhiên là thâm tàng bất lộ.Có lẽ làm đầu bếp thứ hai trong khách sạn cùng với việc không ăn không uống trong hai mươi năm cũng không biết là có đủ mua bộ đồ mà anh ta đang mặc trêи người này hay không." Thật là trùng hợp.
"Cam Viện mỉm cười nói." Ừ! Đúng vậy "Kiều Lương đi tới, đưa tay xoa tóc của Cam Đường trong ngực cô," Hai người phải về nhà à? Tôi cũng sắp đi rồi, có muốn về cùng nhau không?"Đôi đồng tử màu xanh lam từ từ co lại, trêи người Hoàng Phủ Quyết trở nên lạnh lẽo.Xoay người, bước một bước về phía trước không chút dấu vết, đứng ở bên cạnh Cam Viện, anh vươn tay đỡ lấy vai Cam Đường.Dáng vẻ đó giống như việc phát hiện ra một con sư tử đực khác giới ở trong trong lãnh địa của mình..