Vương Hạo đỡ Trương Dương chui vào phía sau xe taxi, Chu Độ mặt đen lại ngồi bên cạnh tài xế, trưng ra bộ mặt khó ngửi giáo huấn Vương Hạo.
Trương Dương vốn chẳng lên tiếng nhìn thấy Vương Hạo bị rầy, mở miệng bảo vệ cậu ta nói: “Việc này không trách nó.”
Chu Độ tức giận hừ một tiếng, mặt lạnh không lên tiếng nữa.
Vương Hạo cụp đầu xuống, không nói một lời ngồi ở bên cạnh Trương Dương. Cậu ta lo sợ bất an nhìn Trương Dương kế bên, cuối cùng vẫn cuối cùng vẫn lầm bầm một câu xin lỗi.
Trương Dương giơ tay lên xoa xoa cái đống lông xù trên đầu của cậu ta, thở dài nói: “Mày không thích học thêm, sau này tao không ép mày nữa.”
Vương Hạo lập tức luống cuống, mặt đỏ lên giải thích: “Tao không có không thích.”
Chu Độ lạnh lùng chém một đao: “Đã sớm kêu mày mặc kệ nó, bùn nhão không trát nổi tường.”
Vương Hạo tức giận hung hăng đạp một cước vào lưng ghế Chu Độ.
Chờ đến khi đưa Trương Dương từ bệnh viện về đến nhà, đã giờ khuya rồi. Chu Độ với Vương Hạo đều là con nhà giàu, nhà ở trong cùng một khu toàn biệt thự. Vương Hạo bị thương không dám về nhà, trên đường lắp bắp cầu xin Chu Độ nói: “Tối này mày có thể cho tao ở nhờ nhà mày một đêm không?”
“Không được.” Chu Độ lãnh khốc cự tuyệt.
Vương Hạo ủ rũ nửa ngày, trong đầu đột nhiên hiện ra một ý tưởng, cậu ta nhìn thoáng qua Chu Độ, hắng giọng một cái nói: “Mày không muốn Hạ Nghiêu thích cái gì hả?”
Chu Độ ung dung thản nhiên nhìn cậu ta một cái hỏi: “Mày nghe ngóng được rồi?”
“Ừ ừ.” Vương Hạo liên tục gật đầu.
Chu Độ hất chân mày ý bảo mày nói chuyện, Vương Hạo cò kè mặc cả nói: “Tao không cần cái mô hình kia nữa, đêm nay cho tao ngủ nhờ một đêm được không?”
“Mày nói cậu ấy thích cái gì trước đi đã.”
Vương Hạo nhìn hai bên một chút, thấy xung quanh không có ai, đắc ý đến gần bên tai Chu Độ mở miệng như muốn nói cho hắn biết cái gì quan trọng cơ mật lắm: “Cậu ấy thích An Bồng Bồng.”
Chu Độ lập tức biến sắc, cắn răng nghiến lợi nói: “Ai nói cho mày biết?”
Vương Hạo nhún nhún vai: “Cái này còn cần phải có người nói cho tao sao? Bây giờ mọi người trên lớp ai cũng nhìn ra bọn họ có một chân.”
“Tào lao!” Chu Độ nổi trận lôi đình quát: “Sao tao nhìn không ra?”
“Haizz, Chu Độ, không phải tao chửi mày đâu. Mày xem mày từ nhỏ đến lớn có biết bao nhiêu đứa con gái ôm trái tim thầm mến mày, mày có bao giờ nhận ra không? Hoa khôi của trường chỉ còn thiếu mỗi bước khắc mấy chữ tớ thích cậu lên trên ót nhỏ nữa thôi, mày xem mày có phải ngu không mà thế cũng chẳng biết, tao nghĩ ở trong này của mày có lẽ có vấn đề í.” Vương Hạo chỉ chỉ đầu, cuối cùng vẫn thở dài một tiếng nói: “Gương mặt đẹp trai như thế, thật là đáng tiếc mà.”
Chu Độ sửng sốt một chút nói: “Từ nhỏ đến giờ có người thích tao hả?”
Vương Hạo nhịn không được liếc hắn nói: “Mày còn nhớ Lưu Phi lúc trước xếp sau bọn mình không?”
Chu Độ lắc đầu.
Vương Hạo phát điên nói: “Tụi mình còn học chung trường tiểu học nữa vậy mà không nhớ luôn hả?”
Chu Độ cau mày suy nghĩ một chút rồi nói: “Hình như có một người như vậy.”
Vương Hạo nói tiếp: “Cấp hai nhỏ phải chuyển nhà đến thành phố khác, cô gái nhỏ kia có một lần sau khi tan học tìm cậu khóc đứt cả ruột gan, kết quả mày lại nói một câu, “Nước mũi của bạn chảy ra kìa” làm cho nhỏ từ lần đó về sau chẳng dám nhìn mày nữa.”
Chu Độ bừng tỉnh đại ngộ nói: “Tao nhớ ra rồi, nhưng mà cái này thì có liên quan gì đến việc có người thích tao?”
Vương Hạo bày ra một vẻ mặt đồng cảm nói: “Chu Độ, sau này ai mà yêu mày, chắc ở mốc đến kiếp.”
Chu Độ không vui nói: “Mày có ý gì?”
“Mày mà sẽ yêu đương hả? Mày có biết mày đơ như một khúc gỗ không, ai muốn yêu đương với mày chứ, sẽ bị mày làm cho tức chết.”
Chu Độ nhấc chân tính đạp, Vương Hạo nhanh chóng trốn sang một bên. Sau đó lại hèn hạ tiến đến trước mặt hắn nói: “Đêm nay mày cho tao ngủ nhờ một đêm đi.” Lại bị Chu Độ vô tình cự tuyệt.
“Vì sao chứ hả!” Vương Hạo không phục, “Tao giúp mày nghe ngóng được rồi, mày vậy mà ăn quỵt.”
Chu Độ lạnh lùng nói: “Mày nghe ngóng không đúng.”
“Hả?” Vẻ mặt Vương Hạo một dấu chấm hỏi to đùng.
Chu Độ không muốn giải thích nhiều, nhanh chóng chạy mất, quăng tên phía sau lại thật xa. Hắn nghĩ thầm, Hạ Nghiêu với An Bồng Bồng mới không có một chân, là cùng hắn có một chân, nên là hắn Chu Độ mới đúng.
Rạng sáng hôm sau, Chu Độ treo hai cái bọng mắt đen xì đi đến lớp học. Tối hôm qua trước khi ngủ, hắn vẫn luôn nhớ tới câu nói kia của Vương Hạo ————- “Ai mà yêu mày chắc ở mốc đến kiếp”.
Tuy rằng hắn chẳng hề muốn thừa nhận, thế nhưng suy nghĩ kỹ một chút thì hình như mình chẳng có tí kinh nghiệm yêu đương nào. Hắn vô cùng thích Hạ Nghiêu, ngoại trừ ngày nào cũng đưa cậu ấy về nhà, giúp cậu làm bài tập, Chu Độ còn muốn làm vài chuyện mà khi yêu đương ai cũng làm.
Chỉ đáng tiếc hắn chẳng biết phải làm cái gì, ngay cả những ý tưởng theo đuổi Hạ Nghiêu cũng là do Tưởng Thi Văn giúp hắn nghĩ ra, hơn nữa Hạ Nghiêu còn nói, không muốn người khác biết được quan hệ giữa hai người, cho nên hắn chẳng thể nào đi hỏi Tưởng Thi Văn phải làm như thế nào yêu đương với Hạ Nghiêu nữa.
“Mình sẽ bị Hạ Nghiêu ghét bỏ sao?” Chu Độ nơm nớp lo sợ nghĩ, dẫn đến việc cả đêm hắn đều đắm chìm trong cơn khủng hoảng nếu Hạ Nghiêu phát hiện ra mình không biết nói chuyện yêu đương, sau đó sẽ bị vứt bỏ.
“Mình nhất định sẽ không để chuyện này xảy ra.” Chu Độ âm thầm tuyên thệ.
Hạ Nghiêu ngồi ở chỗ ngồi của mình, không nhịn được cứ quay đầu nhìn Chu Độ mãi, nhờ công phu qua lần nhặt bút, cậu cuối cùng cũng nhận ra Chu Độ hình như đang có tâm sự.
Phản ứng đầu tiên của Hạ Nghiêu chính là nghĩ rằng có khi nào Chu Độ đã hối hận rồi không, vừa nghĩa tới khả năng này, sắc mặt cậu thoáng chốc trở nên trắng bệch. Hạ Nghiêu thấp thỏm ngồi ở chỗ của mình, hoàn toàn không có cách nào đem lực chú ý chuyển lên cuốn sách tiếng Anh trong tay.
Lúc tan học, Hạ Nghiêu đi vệ sinh, lúc ra ngoài hành lang vừa vặn gặp Chu Độ đang muốn đi vào lớp học. Cậu căng thẳng định mở miệng chào hỏi hắn, nhưng lại chẳng nghĩ tới Chu Độ cúi thấp đầu vội vã đi qua cậu, một bộ dạng chẳng thèm quan tâm đến cậu.
Cả người Hạ Người như té vào hầm băng, lạnh đến nỗi cả hàm răng đều run lên.
Kỳ thực không phải Chu Độ cố ý không quan tâm đên Hạ Nghiêu, một mặt hắn sợ Hạ Nghiêu biết được chuyện hắn không biết nói chuyện yêu đương, mặt khác, Chu Độ lúc nào cũng ghi nhớ lời Hạ Nghiêu đã nói với hắn ——— Lúc ở trường, bọn mình chỉ là bạn học bình thường thôi.
Hắn rất muốn nói chuyện với Hạ Nghiêu, thế nhưng lại sợ bản thân không kiềm chế được mà nói mấy câu như thích em các kiểu, cho nên chỉ có thể vội vàng bước qua cậu.
Cả ngày hôm nay tinh thần của Hạ Nghiêu luôn trong trạng thái hoảng hốt, đợi đến giờ tan học buổi chiều, ngẩng đầu nhìn chỗ cửa phòng học mấy lần, nhìn thấy người mình mong nhớ chẳng còn đợi ở chỗ đó nữa, trên mặt rốt cuộc cũng lộ ra một vẻ mất mát.
Cậu sắp xếp lại ba-lô đi ra khỏi cửa, thế nhưng lại nhìn thấy An Bồng Bồng đang đứng ở cửa phòng học.
An Bồng Bồng vừa nhìn thấy Hạ Nghiêu, mặt mày nhanh chóng đỏ lên, nhỏ lắp bắp nói: “Cậu hôm nay không cần phải chạy hậu cần đúng không?”
Sau khi Hạ Nghiêu biết được tình cảm An Bồng Bồng dành cho mình, gặp lại nhỏ cứ luôn cảm thấy có chút không được tự nhiên, cậu ừ một tiếng, cũng hỏi một câu: “Cậu cũng vậy phải không?”
Có hai người từ bên cạnh bọn họ bước qua, cố ý đụng vào Hạ Nghiêu, Hạ Nghiêu không chú ý liền đụng vào người An Bồng Bồng.
“Xin lỗi.” Cậu vội vàng xin lỗi.
Sắc mặt An Bồng Bồng đỏ bừng nói: “Không có gì, cậu muốn về nhà phải không? Bọn mình cùng về đi.”
Nhà bọn họ không ở cùng hướng, tính cùng về cũng chỉ có thể đi được một đoạn đường ngắn từ phòng học ra đến cổng trường mà thôi.
Hạ Nghiêu không muốn làm ảnh hưởng đến tâm trạng của An Bồng Bồng, vì vậy gật đầu, hai người sóng vai đi về phía cổng trường.
Mà Chu Độ vì không muốn làm Hạ Nghiêu khó xử, đã cố ý đứng đợi trước cổng trường, muốn đợi Hạ Nghiêu vừa đi ra, hắn liền có thể đi sau lưng cậu đưa cậu về nhà.
Vì vậy mà hắn còn cự tuyệt Vương Hạo lôi kéo muốn cùng đi thăm Trương Dương, thế nhưng chuyện làm cho hắn tuyệt đối không thể nghĩ đến chính là, Hạ Nghiêu và An Bồng Bồng cùng nhau bước ra ngoài cổng trường.
Chu Độ không có cách nào miêu tả tâm trạng tức giận của hắn ngay thời khắc này, hắn muốn bắt lấy Hạ Nghiêu, hỏi xem rốt cuộc cậu có ý gì, không phải đã nói thích hắn rồi sao? Vì sao lại ở cùng với An Bồng Bồng?
Hắn trơ mắt nhìn Hạ Nghiêu và An Bồng Bồng hai người cười nói chào tạm biệt, nhìn Hạ Nghiêu đi qua trước mặt mình, cuối cùng đánh mất lý trí, mạnh mẽ chạy theo.
Hắn không nói một lời đi theo sau Hạ Nghiêu, mà Hạ Nghiêu trong nháy mắt khi thấy Chu Độ đi theo thì đã biết rồi, cậu vài lần muốn quay lại nói chuyện với Chu Độ, nhìn thấy gương mặt trầm xuống của Chu Độ, rốt cuộc vẫn là im lặng.
Hạ Nghiêu chậm rãi bước đi, Chu Độ quy củ bước theo sau, chờ đến lúc hai người bước vào cái hẻm nhỏ kia, Chu Độ đột nhiên xông lên ôm lấy Hạ Nghiêu vào trong lòng.
“Bây giờ không có ai.” Giọng nói buồn bực của Chu Độ cất lên.
Trái tim vẫn treo lơ lửng của Hạ Nghiêu lúc này mới trở lại vị trí, cậu đem cằm gác lên vai Chu Độ, cặp lông mi xinh đẹp cong lên.
Chu Độ cứ như vậy ôm một hồi, đợi đến lúc cơn tức giận trong lòng không còn ứ lại nhiều như lúc nãy nữa, mới lưu luyến không rời mà buông Hạ Nghiêu ra.
“Sao em lại ở cùng với An Bồng Bồng?” Chu Độ vẻ mặt ủy khuất, “Em có biết hôm nay anh ở cổng trường đợi em lâu lắm không!”
Hạ Nghiêu chẳng ngờ Chu Độ sẽ đợi cậu ở cổng trường, vẻ mặt xin lỗi nói: “Xin lỗi, em không anh, em tưởng anh về trước rồi.”
“Vậy nên em ở cùng với An Bồng Bồng chứ gì!” Chu Độ trách móc nói.
Hạ Nghiêu nghĩ chỉ có đi cùng nhau đến cổng trường thôi mà, nhưng nhìn thấy bộ dạng tức giận cuống cuồng của Chu Độ, trong lòng lập tức mềm xuống, cậu nịnh nọt nói với Chu Độ: “Là em không tốt, lần sau nhất định sẽ cùng anh về nhà.”
Chu Độ nghiêng đầu sang một bên.
Hạ Nghiêu nhìn nhìn xung quanh, thấy không có ai, vì vậy nhỏ giọng nói: “Anh muốn hôn hả, Chu Độ?”
Chu Độ lập tức quay đầu lại, ánh mắt lấp lánh mà gật gật đầu, Hạ Nghiêu nhanh chóng hôn lên khóe miệng hắn một cái, sau đó đỏ mặt chạy đi mất.
“Ngày mai gặp!” Cậu dùng lực vẫy vẫy tay với Chu Độ, Chu Độ ngu ngốc nhìn gương mặt tràn đầy nét cười của Hạ Nghiêu, hai lỗ tai đỏ lên lắp bắp nói: “Ngày, ngày mai gặp.”
Sau khi về đến nhà, Chu Độ ngồi trước bàn đọc sách thỉnh thoảng lại sờ sờ khóe miệng, một chốc thì cười ngu một lát thì lại nhăn mặt, hắn vừa nhớ tới lời Vương Hạo nói với mình rằng hắn không biết nói chuyện đương liền cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Bỗng nhiên hắn nhanh trí, nghĩ tới một biện pháp, nếu không thể hỏi những người xung quanh, vậy thì hắn có thể lên baidu nha.
Baidu: công cụ tìm kiếm thông tin của Trung Quốc, giống Google.
Chu Độ cảm giác mình quả thực quá thông minh, trên mạng nhất định sẽ có người dạy quá trình và cách thức nói chuyện yêu đương nha.
Đợi sau khi ăn xong cơm tối, Chu Độ thừa dịp bố không có nhà, lợi dụng khe hở khi mẹ đang chăm em gái, len lén chạy vào thư phòng của bố mình.
Chu Độ mở máy tính lên, nhập vào “Làm thế nào để yêu đương.”
Câu trả lời đầu tiên nhảy ra chính là ——- Nên yêu đương như thế nào mới đúng. Chu Độ kích động click vào.
Hắn vừa xem lướt qua, vừa ghi nhớ nội dung bên trong của bài post.
Đầu tiên phải hỏi số điện thoại của người mình thích, Chu Độ suy nghĩ một chút, Hạ Nghiêu hình như có nói cậu ấy không có điện thoại di động, vậy cái này hắn không thực hiện được rồi.
Tặng cho cô ấy món đồ mà cô ấy thích, Chu Độ không biết Hạ Nghiêu thích cái gì, hắn quyết định tìm một cơ hội hỏi bóng hỏi gió một chút.
Hẹn hò.
Chu Độ nhìn hai chữ này, lúc này mới có phản ứng. Đúng vậy, quan trọng nhất trong lúc yêu đương không phải đi hẹn hò sao? Hắn đột nhiên cảm thấy hình như mình lấy được bí kíp của cao thủ võ lâm, mừng rỡ như điên.
Chu Độ vội vàng search baidu quá trình và trình tự khi đi hẹn hò. Hầu hết các đáp án đều là bảo hắn mang người mình thích đi xem phim, đi ăn, sau đó tìm một cái công viên nhỏ không có người đi dạo các kiểu.
Chu Độ phát hiện những đề nghị này cái nào hắn cũng thích, nhịn không được xem thêm vài lần nữa, đem những kiến thức yêu đương quý giá bên trong nhớ kỹ trong lòng.
Thứ và thứ tuần này là kỳ thi tháng, sau khi thi xong nhà trường cho hai ngày nghỉ, Chu Độ quyết định nhân dịp cuối tuần kết thúc kỳ thi tháng, đi hẹn hò với Hạ Nghiêu.
Vừa nghĩ đến hai chữ này, trong lòng Chu Độ lập tức như được ngâm trong một hũ đường, ngọt ngào.
Hắn không nhịn được muốn lập tức chạy đến bên cạnh Hạ Nghiêu nói cho cậu biết việc cuối tuần đi hẹn hò, mang theo tâm trạng kích động này, Chu Độ cứ như vậy lại mất ngủ lần nữa.
Ngày hôm sau đi học, Hạ Nghiêu vừa kéo ghế ra, phát hiện trong hộc bàn của mình đặt một tờ giấy. Phản ứng đầu tiên của cậu chính là nhìn về chỗ ngồi của An Bồng Bồng, thế nhưng An Bồng Bồng còn chưa tới.
Chu Độ ngồi ở chỗ mình mong chờ, đợi phản ứng của Hạ Nghiêu khi xem nội dung của tờ giấy.
Hạ Nghiêu mở tờ giấy ra, trên đó viết năm chữ lớn như rồng bay phượng múa ———-
Chúng ta hẹn hò đi.
Cậu nhìn nét chữ quen thuộc, nhịn không được quay đầu nhìn về phía Chu Độ. Chu Độ nháy mắt một cái với cậu, Hạ Nghiêu nở nụ cười, cách một đám người làm khẩu hình —–
Được.
Chu Độ nhìn dáng dấp cười đến cong hai mắt của Hạ Nghiêu, nhịp tim lập tức đập lệch vài phách. Nghiêu Nghiêu nhà mình, tại sao lại đẹp mắt như vậy chứ.